Ở tận cùng phía bắc Bắc Cảnh có một dãy núi ngăn cách giữa Bắc Cảnh và một vùng hoang địa hắc ám. Dãy núi này được gọi là Già Nam Sơn.
Điểm đặc biệt của dãy Già Nam Sơn chính là người bên ngoài không thể đi vào mà chỉ có thể từ bên trong đi ra. Đây là một loại quy tắc thiên địa, cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có lời giải đáp.
Vấn đề là vùng hoang địa hắc ám vốn không hề có bất kỳ sinh vật nào sinh sống được. Thậm chí không có bất kỳ cây xanh nào sinh trưởng ở một nơi như thế này.
Bao trùm toàn bộ khu vực này không có ánh mặt trời, xung quanh chỉ là một màu xám tro như sương mù, không thể nhìn được phạm vi xa hai mươi trượng. Cho nên mới gọi khu vực này là vùng hoang mạc hắc ám.
Ở vị trí cao nhất dãy Già Nam Sơn là một mô đá cao, hình dạng như một ngón tay chỉ lên bầu trời. Trên đỉnh mô đá là bề mặt bằng phẳng có bố trí một Truyền Tống Trận. Loại Truyền Tống Trận này có ký tự xưa cũ, nhiều vết tích đã bị thời gian bào mòn.
Lúc này, xung quanh vốn vô cùng tĩnh lặng bắt đầu nổi lên một trận cuồng phong.
Từ trong tầng mây vốn một màu hắc ám phóng xuống một luồng ánh sáng rực rỡ. Luồng ánh sáng này lóe lên làm sáng rực một vùng khiến khu vực Truyền Tống Trận nhất thời thoáng đãng.
Khi luồng ánh sáng vụt tắt thì tại vị trí trung tâm Truyền Tống Trận xuất hiện hai thân ảnh. Hai thân ảnh này chính là Phương Triết cùng Lý Nhược Băng.
Trải qua mười ngày, cuối cùng Phương Triết cùng Lý Nhược Bằng cũng được truyền tống trở về Bắc Cảnh. Khu vực hiện tại chính là vùng ven ở tận cùng phía bắc Bắc Cảnh.
Phương Triết lúc này mở mắt ra đánh giá tình huống xung quanh. Nơi đây bao phủ một màu hắc ám, không hề tồn tại bất kỳ sự sống nào. Hắn thử phóng thích thần thức thăm dò phụ cận cũng không phát hiện được điều gì.
Bên cạnh, Lý Nhược Băng lúc này cũng tỉnh lại. Sắc mặt nàng ta có phần suy nhược vì chưa quen với loại áp lực bên trong Truyền Tống Trận.
Lúc này, loại áp lực xung quanh khu vực hắc ám bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trí khiến Phương Triết nhanh chóng xuất ra Lưu Quang Kiếm rồi cùng Lý Nhược Băng dựa theo con đường mòn bên dưới mặt đất lao ra bên ngoài.
Bởi vì khói mù dày đặc, không thể phân biệt được phương hướng cho nên con đường mòn trở thành chỉ dẫn duy nhất rời khỏi khu vực này.
Phương Triết cùng Lý Nhược Băng cưỡi phi hành kiếm được nửa canh giờ, loại áp lực xung quanh bắt đầu giảm dần. Đến khi băng xuyên qua một lớp màng mỏng thì cả hai mới nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài.
Khí tức quen thuộc nhất thời tràn về khiến tâm trạng vốn tù túng trở nên thoải mái lạ thường.
Lý Nhược Băng bên cạnh cũng hít một hơi thật sâu, nàng ta cũng muốn tận hưởng loại cảm giác quen thuộc này.
Một điều nữa là, khu vực cả hai vừa xuất hiện chính là Cấm Vực ở phía tây Đạo Viện.
Trong địa đồ Bắc Cảnh có miêu tả về một khu vực hoang địa vốn không có sự sống. Nơi đó được miêu tả là hoang địa hắc ám, vì đặc tính không phân biệt ngày đêm, không có linh khí, không có cây cỏ và bất kỳ sự sống nào. Đó là nơi tận cùng ở phía bắc Bắc Cảnh.
Cho nên, khi được truyền tống đến một khu vực như được miêu tả trong địa đồ Bắc Cảnh. Bản thân Phương Triết cho rằng, hắn đang ở một nơi vô cùng xa xôi, muốn trở về Đạo Viện cần một khoảng thời gian. Chính xác là mười lăm ngày đường.
Lúc này, hắn cùng Lý Nhược Băng chỉ băng xuyên qua một lớp màn mỏng. Cả hai lập tức xuất hiện trong phạm vi Đạo Viện. Chuyện này, trong lúc nhất thời bản thân Phương Triết không thể nào lý giải được.
Khi cả hai còn không biết phải làm gì tiếp theo thì năm vị trưởng lão lần lượt là nhị trưởng lão Vô Nham Chân Nhân, ngũ trưởng lão Hoàng Chân Nhân, lục trưởng lão Ngọc Chân Nhân, thập trưởng lão Chu Thao Chân Nhân và thập nhị trưởng lão Hoàng Long Chân Nhân vừa đến. Bọn họ năm người, người nào cũng sắc mặt hòa ái xuất hiện tiếp đón.
Nhị trưởng lão ra mặt nói “Bạch sư đệ đã về rồi!”
Phương Triết lúc này vẫn còn ngơ ngẩn vì tình huống xuất hiện bất ngờ ở Cấm Vực thì năm vị trưởng lão đúng lúc có mặt tiếp đón. Hơn nữa còn gọi là “sư đệ” vô cùng thân thiết. Loại cảm giác này nhất thời hắn chưa quen được.
Hắn do hỏi “Năm vị tiền bối vì sao nhận được tin tức vãn bối về đến?”
Nhị trưởng lão bước ra cải chính “Gọi là sư huynh, Bạch sư đệ cứ theo vai vế trong Đạo Viện xưng hô. Nếu không bọn ta cảm thấy rất khó xử…”
Nhị trưởng lão không đợi Phương Triết có phản ứng, lão lập tức giải thích “Trước đó một lúc, khu vực này phát sinh biến cố, áp lực xung quanh nhất thời thay đổi. Năm người bọn ta tức tốc đến thăm dò thì nhận ra khí tức quen thuộc, cho nên suy đoán là Bạch sư đệ đã trở về…”
Đến đây, năm vị trưởng lão mới chú ý đến Lý Nhược Băng bên cạnh. Nàng ta thấy vậy vội vàng chắp tay lại thi lễ “Đệ tử gặp qua năm vị trưởng lão!”
Năm vị trưởng lão mỉm cười, bọn họ sớm biết vị nữ đệ tử vừa thi lễ cũng là một trong bốn đệ tử của Kiếm Hư Chân Quân cho nên năm người bọn họ cũng vô cùng xem trọng.
Đạo Viện lúc này đã thật sự yếu kém, viện trưởng không còn. Nếu không nhờ danh khí Vô Thượng Tông che chở trong mấy tháng qua. Đạo Viện thật sự không xong.
Phương Triết liếc nhìn về phía Lữ trưởng lão. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một cảm giác khó xử.
Hắn không kìm lòng được, hướng Lữ trưởng lão nói “Vãn bối đã gặp qua Lữ sư huynh ở Quỷ Vực… nhưng sư huynh sớm đã bị một nhóm người trong Quỷ Vật Đoàn hại chết. Lúc vãn bối gặp Lữ sư huynh chỉ là một cổ khôi lỗi… Hy vọng trưởng lão bớt đau buồn…”
Lữ trưởng lão trầm mặc, nhưng vẫn nói “Ta sớm đã biết, nhi tử mệnh xấu phải chịu. Bạch sư đệ không nên tự trách…”
Phương Triết chợt nhớ thân phận bản thân vẫn chưa giải thích với năm vị trưởng lão.
Hắn tỏ ra ngại ngùng nói “Thực ra vãn bối không phải Bạch Vô Thiên đến từ Bạch gia. Vãn bối là Phương Triết, thụ nhờ cậy Bạch gia làm nhiệm vụ cho nên mới lấy thân phận Bạch Vô Thiên. Việc này hy vọng năm vị trưởng lão chớ trách phạt…”
Cả năm vị trưởng lão không quá bất ngờ. Bọn họ sớm đã điều tra thân phận thật sự của hắn. Bởi vì sắp tới, hắn sẽ nhận trọng trách phục hưng lại Đạo Viện, chèo chống Đạo Viện. Cho nên thân phận phải thật sự rõ ràng.
Chuyện phát sinh ngoài ý muốn khi điều tra thân phận thật sự của hắn chính là một người bình thường. Chưa từng tu luyện qua ở Văn Lang Châu nhưng lại có tư chất phi thường. Hắn trong thời gian ngắn danh khí đứng đầu ở Văn Lang Châu. Chỉ vì gặp đại nạn, mất đi ký ức. Bạch Kinh Thiên, gia chủ Bạch gia vì thế mới mang hắn trở về nhận làm nhi tử.
Kiếm Hư Chân Quân sớm đã biết rõ thân phận cho nên mới chiếu cố hắn từ lúc hắn mới gia nhập Đạo Viện.
Nói gì thì nói, dù có một vị lão sư tốt mà bản thân không có tư chất hơn người cũng không thể trong thời gian ngắn đạt đến trình độ như hiện tại.
Nghĩ đến đây, cả năm vị trưởng lão nhất thời sửng sốt.
Phương Triết mỉm cười nói “Vãn bối may mắn đã tấn cấp Ngũ Phẩm…”
Câu nói này khiến năm vị trương lão không thể run rẩy hơn nữa. Bọn họ run rẩy vì sung sướng, vì một niềm tin vốn chưa được chứng thực, lúc này càng thêm chắc chắn hơn.
Tính toán, hắn chỉ mới gia nhập Đạo Viện hơn một năm. Từ một đệ tử chưa chưa Khai Mạch, chớp mắt một cái đã Ngũ Phẩm Hóa Thần.
Chuyện này nói ra, ai sẽ tin tưởng được đây.
Trong số bọn họ, ẩn nhẫn nhiều năm cũng chỉ đạt phẩm cấp Tứ Phẩm. Xem như bản thân đã tự cảm thấy vô cùng mạnh, vô cùng chăm chỉ.
Lúc này nhìn lại, bản thân không bằng phần nhỏ của một thiếu niên mới chân ướt chân ráo đặt chân vào con đường tu đạo.
Chu Thao Đạo nhân là người thể hiện sự hưng phấn nhất. Hắn không kìm chế được cảm xúc, lập tức tiếp cận nắm lấy tay Phương Triết khen ngợi “Đạo Viện mà có sư đệ dẫn dắt, sau này sẽ lấy lại được thời kỳ đỉnh phong chưa từng có trước kia. Xem như Đạo Viện lần này gặp đại khí vận rồi…”
Phương Triết ngại ngùng nói “Việc này là do vận khí, bản thân vãn bối tư chất tầm thường không đáng nhắc tới…”
Nói đến đây, hắn từ trong Giới Chỉ của tông chủ Vạn Thú Tông lấy ra hai mươi kiện pháp khí. Hai mươi kiện pháp khí này đều đạt phẩm cấp bán thần khí.
Đây chính là giá trị liên thành, không phải một chi viện bình thường sở hữu được. Đây là lý do hắn không dám nhận đại lễ mà Trần Đại Sư tặng cho.
Nếu không phải vì Đạo Viện, hắn tuyệt đối từ chối.
Năm vị trưởng lão nhìn hai mươi kiện pháp khí nhấp nháy hào quang, nội tâm nhất thời nhảy dựng. Cả năm vị không tin vào mắt mình.
Phương Triết nói “Các vị trưởng lão cứ tùy tiện chọn một món thuận tay…”
Chu Thao Đạo Nhân ấp úng nói “Thật sao?”
Hắn không kiểm soát được cảm xúc bản thân, cho nên phải chất vất một tiểu bối về hai mươi kiện pháp khí bày ra trước mắt.
Phương Triết mỉm cười gật đầu.
Năm vị trưởng lão nhìn hai mươi kiện pháp khí trong đó gồm mười hai thanh kiếm, ba thanh trường thương, hai lợi nhận và ba thanh đao. Cả hai mươi thanh đều toát lên khí tức bạo liệt, tất cả đã vượt qua cực phẩm linh khí thông thường ở Bắc Cảnh.
Chu Thao Đạo Nhân chọn một thanh kiếm, rồi rút ra khỏi vỏ nhìn lưỡi kiếm ánh lên một tia sáng. Nội tâm không ngừng suýt xoa.
Hắn bỏ qua vị thế là một vị trưởng lão, hắn khom người tạ lễ một cái.
Bốn vị trưởng lão còn lại cũng nhanh chóng chọn cho bản thân một thanh trường kiếm thuận tay. Bởi vì bản thân vốn tu kiếm đạo, cho nên cả năm vị đều chọn năm thanh pháp kiếm, phẩm chất là bán thần khí.
Phương Triết thu nhóm pháp khí vào Giới Chỉ, lúc này hắn mới nói “Năm vị xem như là trụ cột của Đạo Viện, vãn bối hy vọng nhờ năm thanh kiếm này có thể nâng cao tu vi bản thân, giúp Đạo Viện ngày một đi lên…”
Nhị trưởng lão có bất ngờ, có háo hức thậm chí là nôn nóng trong lòng.
Hắn nhìn qua bốn vị trưởng lão còn lại, cả bốn vị đều gật đầu.
Sau đó, năm vị nhanh chóng chắp tay lại khom người thi lễ. Cả năm vị đồng loạt nói “Đa tạ pháp kiếm của viện trưởng…”
Phương Triết sửng sốt, Lý Nhược Băng một bên mở to mắt ra nhìn động thái của năm vị trưởng lão. Bọn họ quá gấp rút đi.
Phương Triết đổ mồ hôi hột thầm nghĩ “Đúng là tiền tài có thể che mắt thánh… Trong lúc nhất thời độ uy tín của bản thân đối với năm vị trưởng lão kỳ cựu của Đạo Viện tăng lên cao nhất…”