Rời khỏi Phi Thiên Tháp, Phương Triết thẳng hướng đến tòa tháp thứ tư chính là Kỳ Linh Tháp, nơi nuôi dưỡng sủng thú của Vạn Thú Tông.
Vừa đến nơi, Phương Triết đã bắt gặp Lý Nhược Băng từ bên trong Kỳ Linh Tháp đi ra. Theo sau nàng là một con linh hồ với lớp lông trắng muốt đẹp mắt. Trên cánh tay nàng có đeo một chiếc Thú Linh Liên với một viên châu.
Lý Nhược Băng nhanh chóng giới thiệu “Nó thuộc loài Mị Nguyệt Hồ, tên là Tiểu Nguyệt. Đại ca nhìn thấy thế nào?”
Phương Triết nghe giới thiệu liền tiến lại gần sờ lên lớp lông mềm mượt của Tiểu Nguyệt. Lớp lông mềm mượt hơn cả Tiểu Bạch, có điều hình thể thì nhỏ nhắn hơn nhiều, chỉ cao tới thắt lưng Lý Nhược Băng.
Phương Triết dò hỏi “Nó có năng lực gì không?”
Lý Nhược Băng cười nhạt, thoáng chốc toàn thân nàng được bao phủ bởi một lớp sương mù không nhìn thấy rõ. Khi lớp sương mù tan đi, thân ảnh nàng ta hóa thành Mị Nguyệt Hồ. Trong khi con Mị Nguyệt Hồ bên cạnh cũng tiêu thất, hóa thân thành Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng cười nói “Năng lực của nó là mị thuật, tạo ra ảo giác…”
Phương Triết lúc này mới hiểu ra, bản thân hắn đã trúng phải mị thuật ngay từ lúc gặp lại Lý Nhược Băng. Bởi vì hắn không đề phòng, nên dễ dàng trúng phải mị thuật này.
Loại mị thuật này quả nhiên là bá đạo, thật thật hư hư đúng là không thể phân biệt được.
Phương Triết đánh giá “Đúng là năng lực không tệ, loại thủ đoạn này dùng để phòng thân rất là hiệu quả”
Phương Triết dự định đánh giá thêm mấy câu thì vị tiền bối Tôn Thiên từ xa đi lại.
Vừa đến gần, Tôn Thiên liền quan sát con Mị Nguyệt Hồ bên cạnh Lý Nhược Băng. Hắn âm thầm gật đầu tán thưởng. Loài Mị Nguyệt Hồ bên cạnh nữ nhân chính là không có gì tốt bằng.
Hắn đưa ra đánh giá “Có thể tên đệ tử chấp sự không nói về tác dụng phụ của Mị Nguyệt Hồ. Nếu nó thường xuyên bên cạnh nữ nhân, vị nữ chủ nhân của nó sẽ bị ảnh hưởng rồi tự động sản sinh ra một loại mị thuật. Nữ chủ nhân sẽ càng ngày càng quyến rũ…”
Lý Nhược Băng tâm động, nhưng bên ngoài nàng ta vẫn biểu hiện điềm tĩnh không cảm xúc. Bất quá, nàng chắp tay lại nói “Đa tạ Tôn tiền bối chỉ điểm…”
Tôn Thiên nhìn sang Phương Triết. Hắn nhủ lòng là không nên dây dưa với tên thiếu niên này quá lâu. Nói chuyện với tên này một hồi sẽ sinh ra một loại tâm trạng xúc động.
Hắn buột miệng “Tiểu hữu có thể cho Tôn mỗ xem qua con Thần Ưng Cổ Hồng tiểu đạo hữu chọn chứ?”
Phương Triết không do dự, trực tiếp phóng xuất con Thần Ưng Cổ Hồng ra bên ngoài.
Thân ảnh Thần Ưng Cổ Hồng mập mạp vừa xuất hiện đưa vẻ mặt ngốc nghếch ra chào hỏi khiến Tôn Thiên không giấu được xúc động lập tức cười lớn.
Hắn cảm nhận bản thân vừa thất thố, vội vàng đính chính lại “Đúng là phi hành thú của tiểu hữu chọn lựa… rất phi phàm!”
Nội tâm Phương Triết có một phần oán trách, bất quá hắn vẫn chắp tay lại nói “Đa tạ Tôn tiền bối khen ngợi!”
Nói rồi, hắn thu Thần Ưng Cổ Hồng vào Thú Linh Liên. Nếu cứ để bên ngoài cho người khác nhìn, chắc chắn một điều con Thần Ưng Cổ Hồng sẽ làm trò cười cho người khác.
Tôn Thiên cũng bất đắc dĩ thở dài “Không nghĩ tới, nhiều người mong muốn sở hữu Hồng Sắc Lệnh Bài đổi được một con phi hành thú cấp ba. Đối phương lại chọn ngay một con trước giờ chưa từng cất cánh…”
Hắn cân nhắc một hồi rồi đề nghị “Nếu tiểu hữu muốn, Tôn mỗ đứng ra làm chủ cho tiểu hữu cơ hội thứ hai…”
Phương Triết nghe vậy liền xua tay từ chối.
Hắn lúc này nhớ đến một việc cần nhờ vả, chỉ là bản thân hắn đã nhận lợi ích của vị tiền bối Tôn Thiên nhiều mà chưa có hồi đáp.
Tôn Thiên thấy vậy liền nói “Tiểu hữu cứ thong thả!”
Hắn hít một hơi sâu, lấy can đảm nói “Trước đó, một đệ tử Vạn Thú Tông đánh vào Đạo Viện… Tôn tiền bối biết chứ?”
Tôn Thiên nhất thời sửng sốt, hai mắt mở to ra vì ngạc nhiên.
Chuyện này, bản thân hắn là người nhận lệnh Trần Đại Sư trông coi Vạn Thú Tông. Chuyện lớn nhỏ Vạn Thú Tông, hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Việc một tên đệ tử Vạn Thú Tông đi theo Liên Minh đánh vào Đạo Viện, chuyện này hắn cũng sớm biết.
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại “Tiểu hữu chính là đang oán trách Vạn Thú Tông?”
Phương Triết lắc đầu nói “Vãn bối mới đến Vạn Thú Tông không lâu nhưng vãn bối nhận ra, người nơi đây không phải hiếu chiến không giống như vãn bối tưởng tượng. Cho nên vãn bối có khúc mắc nhỏ…”
Tôn Thiên nghe đối phương trình bày thẳng thẳng. Hắn mỉm cười, xem như hắn không nhìn lầm tâm tính của vị thiếu niên này.
Hắn không giấu giếm liền nói “Tên đó là nội ứng Huyền Môn… sớm đã trốn khỏi Vạn Thú Tông rồi”
Hắn dừng lại một hồi rồi nói tiếp “Vạn Thú Tông cũng là một thành viên của Liên Minh Quỷ Vực, nhưng việc đánh vào Bắc Cảnh không nằm trong thỏa hiệp của Vạn Thú Tông bọn ta. Cho nên, đánh vào Đạo Viện không phải chủ ý của bọn ta. Còn nguyên nhân… Tôn mỗ lại không trình bày được, nó nằm trong thỏa hiệp mật định”
Đến đây, Phương Triết có một phần thất vọng.
Hắn không nghĩ tới, kẻ thù đã sớm bị trục xuất khỏi Vạn Thú Tông.
Nỗi thù hận sớm đã không còn mạnh mẽ bạo liệt như lúc ban đầu nữa. Hắn lúc này không cần phải trực tiếp tìm kiếm như một kẻ điên loạn. Để có thể trả được mối thù thì có nhiều cách, không sớm thì muộn. Vấn đề là kết quả như thế nào.
Trong phút chốc, hắn biểu lộ ra một chút sát khí khiến Tôn Thiên nhíu hàng chân mày.
Tôn Thiên buột miệng “Tiểu hữu và tên kia có thù?”
Phương Triết chậm rãi nói “Vì một thanh thần khí, hắn khiến gia đình vãn bối tan nát…”
Tôn Thiên không biểu lộ ra ngoài phản ứng với tình huống này.
Nếu một người sở hữu một thanh thần khí, ở Bắc Cảnh hay bất cứ nơi nào cũng có tranh đoạt. Giết người đoạt bảo là một chuyện không quá mới mẻ.
Trước khi Phương Triết đến Vạn Thú Tông làm khách. Thông tin về hắn đã được tình báo của Vạn Thú Tông điều tra rõ ràng. Từ lúc sinh ra cho đến khi đặt chân vào Bắc Cảnh. Vạn Thú Tông cũng đã nắm bắt không sót chi tiết nào. Cho nên, một người ngoài muốn vào bảo địa Vạn Thú Tông là một chuyện không phải dễ dàng gì. Hắn là một ngoại lệ.
Điều khiến cao tầng Vạn Thú Tông ngạc nhiên là hắn chỉ mới bước vào con đường tu luyện chưa tới hai năm.
Một người bình phàm, không tới hai năm đạt phẩm cấp Ngũ Phẩm Hóa Thần. Chuyện này nói là thiên tài, cũng chẳng ai tin. Thiên tài thì thiên tài, cũng phải mất năm đến mười năm mới đạt đến cấp bậc như vậy. Còn hắn, chỉ dành ra hai năm.
Đây không còn dùng tư chất nghịch thiên phán đoán nữa, mà phải nói đến vận khí. Chỉ có vận khí mới có thể giải thích được tình huống của vị thiếu niên này.
Nói đâu xa, người bình thường trúng phải kỳ độc biến làn da đen sẫm vẫn không chết, mà còn ngoan cường chiến đấu với môn chủ Ma Môn mà vẫn còn sống được. Đúng là chuyện, không tận mắt chứng kiến khó mà tin được.
Cho nên Vạn Thú Tông đánh giá hắn cực kỳ cao. Xem hắn là một quý nhân không hơn không kém.
Tôn Thiên mỉm cười nói “Đi, đến lúc Tôn mỗ tiễn tiểu hữu về Bắc Cảnh rồi”
Nội tâm Phương Triết nhất thời xôn xao “Đến rồi!”