Phương Triết chớp mắt một cái.
Hắn đang đứng trên một con thuyền độc mộc. Trên thuyền gồm người chèo thuyền và một vị tiểu cô nương. Vị tiểu cô nương này chừng mười tuổi với khuôn mặt vô cùng dễ thương.
Nàng ta chăm chú nhìn Phương Triết, sau một hồi nàng ta buột miệng nói “Ngươi làm gì lại thất thần rồi!”
Phương Triết không hiểu vì sao tiểu cô nương này lại xưng hô như thể cả hai cùng trang lứa và từng quen biết.
Hắn đưa ánh mắt nhìn xung quanh, con sông này mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Nếu hắn nhớ không lầm, con sông này trải dài từ phía nam Câu Mộc Trấn đến Lăng Ba Thành. Vị trí hắn đang đứng cách Phù Đà Sơn chừng vài dặm đường.
Hắn khom người, xoa đầu tiểu cô nương hỏi “Tiểu muội tên là gì?”
Nàng ta càng ngơ ngẩn hơn như thể hắn vừa phạm phải một lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Nàng ta nhón người, đưa tay lên sờ trán xem hắn có bị ấm trán không. Bởi vì không phải trước đó cả hai vừa trải qua tình huống sinh tử hay sao.
Bất quá nàng ta cất tiếng nói “Ta là Khúc Tiểu Bạch, ngươi quên rồi?”
Phương Triết bất giác thất thần, hắn chợp mắt một cái.
Khung cảnh lại chuyển sang một trường đoạn rượt đuổi trong một khu rừng. Vị tiểu cô nương khả ái trước đó nắm lấy tay hắn không ngừng chạy trốn khỏi một con đại mãng. Bản thân hắn không hiểu vì lý do gì lại không có sức phản kháng bởi một con đại mãng vốn chỉ cần một ý niệm liền có thể giết chết dễ dàng.
Hắn như thể hóa thân thành một con người khác, hoàn toàn vô hại. Nói đúng hơn là một người bình thường.
Hắn lại chợp mắt một cái, khung cảnh xung quanh quay về khu rừng Thủy Trúc Lâm quen thuộc ở Đạo Viện. Hắn đạp lên từng thanh tiểu kiếm tiếp đón một tiểu mỹ nhân từ trên trời rơi xuống. Đây chính là tiểu cô nương hắn gặp trước đó trên con thuyền độc mộc. Lúc này nàng ta đã lớn, chững chạc hơn, đặc biệt là xinh đẹp hơn.
Hắn lại chớp mắt thêm một lần nữa.
Lần này khung cảnh chuyển sang một nơi lạnh lẽo. Nơi đó hắn cùng với nàng ta quấn quýt bên nhau. Sau đó thì mọi thứ trở nên đen tối, rồi dần dần khép lại.
Toàn cảnh bắt đầu vặn vẹo, bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt.
Một lúc sau thì hoàn toàn vỡ vụn.
Cuối cùng hắn quay trở về với hiện thực, xung quanh chính là mảng không gian trên thượng tầng trung tâm vạn Thú Tông. Cách hắn vài bước chân chính là khối cầu được xem là mấu chốt để mở ra bảo địa.
Hắn rơi vào thất thần một đoạn thời gian.
Những hình ảnh chớp nhoáng vừa rồi hắn nhìn thấy. Hắn không biết là thật hay là một giấc mơ, nhưng loại cảm giác từng trải thì không sai được.
Bản thân hắn luôn thắc mắc, trong trường đoạn nhân sinh hắn đã thiếu hụt nhiều giai đoạn. Những giai đoạn này dù cố gắng hình dung thế nào thì kết quả chỉ có một. Đó là loại cảm giác quen thuộc, từng trải nhưng hình ảnh cụ thể thì lại không rõ ràng. Nói đúng hơn là bị xóa nhòa đi. Có khi lại là một màn đen không lối thoát. Một loại trạng thái bất lực, không thể nào xem được nội tình bên trong.
Hắn chỉ có thể nhớ tới một lời chỉ dẫn từ một nữ nhân với mái tóc bạc phơ, phiêu phù như một bóng ma. Nàng ta bảo hắn mang một giọt tiên huyết của một vị Vô Thượng Sư đến Dạ Xoa Giới trao đổi. Quan trọng thứ trao đổi là gì, hắn lại không thể hình dung ra được.
Theo như thường lệ, hắn nhắm mắt lại, để tâm vô tạp niệm để triệt tiêu đi những ý nghĩ vừa rồi.
Những việc đó khiến bản thân hắn nhất thời hoảng loạn.
Lúc này hắn hiểu sơ bộ loại lĩnh vực xung quanh khối cầu tạo ra một loại ảo giác, đánh vào điểm yếu trong tâm trí người tiếp cận. Người nào không giữ vững được bản ngã sẽ bị trầm luân trong đó.
Nhưng tình huống lĩnh vực xung quanh khối cầu tự động vỡ vụn là tình huống như thế nào, đó chính là điều bản thân hắn không thể lý giải lúc này.
Trần Đại Sư lúc này nhận ra loại lĩnh vực xung quanh đã bị loại trừ, lão mới tiến lại gần khối cầu xem xét tình huống.
Phương Triết do dự một hồi liền đem thắc mắc bản thân ra hỏi “Tiền bối có bao giờ gặp tình huống một đoạn ký ức bị quên đi không?”
Trần Đại Sư hỏi lại “Tiểu hữu bị mất trí nhớ sao?”
Phương Triết vội xua tay “Không, vãn bối vẫn nhớ rất rõ ràng chuyện trước kia. Chỉ là có một vài tình huống dù cố gắng vẫn không nhớ ra được. Vừa rồi vãn bối gặp ảo giác, bắt gặp một tiểu cô nương nhưng rồi sau khi tỉnh lại. Hình ảnh đó đều biến mất, không còn rõ ràng nữa...”
Trần Đại Sư ngẫm nghĩ, suy tính một hồi mới trả lời “Theo như tiểu hữu miêu tả thì tình huống này liên quan đến một loại cấm kỵ hoặc một loại nguyền rủa nào đó. Trước đây, một bằng hữu của lão ở Vô Thượng Tông cũng gặp phải tình huống tương tự. Vì hắn có vị trí quan trọng ở trong tông môn, mà nơi đó có một loại tiên khí trấn tông là Vô Thượng Vạn Vật Kính. Nhờ vào Vô Thượng Vạn Vật Kính, hắn ta đã tìm ra đáp án và giải trừ được một loại nguyền rủa chí tử. Cho nên, ta nghĩ thứ đó có thể giúp tiểu hữu tìm ra đáp án”
Lão dừng lại, suy nghĩ một hồi rồi tự lắc đầu một mình. Lão buột miệng nói “Có điều đó là tiên khí, muốn tiếp cận loại tiên khí trấn tông đó đã là một vấn đề, nói chi là bản thân mượn dùng...”
Phương Triết nghe Trần Đại Sư lý giải cũng như đưa ra lời khuyên nhủ. Nội tâm hắn dâng lên cảm giác sôi trào, cảm giác này chính là thứ dẫn dắt hắn đường đi sắp tới.
Hắn mỉm cười nói “Nơi này bình thường người ngoài có vào được không, thưa Trần Đại Sư?”
Trần Đại Sư trả lời “Từ xưa đến nay, ngoài tông chủ ta ra chưa ai vào được đây?”
Vừa nói xong, Trần Đại Sư “a” lên một tiếng. Lão lại bị tên này đào hố một lần nữa.
Nói chuyện với tên này một hồi không cẩn thận liền lọt hố.
Lão nhận ra không nên dây dưa quá lâu liền nói “Tiểu hữu thử đặt bàn tay có đeo chiếc Giới Chỉ vào khối cầu xem…”
Phương Triết không do dự liền tiến về phía khối cầu, đặt bàn tay vào khối cầu. Khối cầu được tạo thành giống như một khối chất lỏng, cho nên bàn tay hắn dễ dàng xuyên qua.
Chiếc Giới Chỉ vốn không hề có bất kỳ động tĩnh, lúc này phát sinh biến hóa. Từ bên trong khối cầu lóe lên quang mang rực rỡ, nhiều đồ án, hoa văn vốn ẩn tàng trong khối cầu như được thắp sáng, không ngừng được thắp sáng lên.
Sau vài hô hấp thì từ khối cầu bắn một luồng ánh sáng về phía một khoảng trống. Tại nơi đó, vốn chỉ là một khoảng không gian trống trải thình lình dao động. Không gian nơi đó như bị nứt toạc ra, dần dần hiển hiện một cánh cổng.
Bên phía trong cánh cổng chỉ là một mảng không gian tối tăm, không nhìn thấy được gì.
Sắc mặt Trần Đại Sư lúc này như sắp vỡ òa. Tình cảnh này, lão đã chờ đợi rất lâu rồi. Nếu không mở được thông đạo vào Vạn Thú Tông Bảo Địa, Vạn Thú Tông thật sự lâm vào khốn cảnh.
Lão không do dự, trực tiếp băng qua cánh cổng.
Phương Triết cũng theo sau đi vào.
Bước qua màn đen thăm thẳm là một mảng không gian rộng lớn. Nơi đây khí tức cũng như áp lực từ các loại pháp bảo, pháp khí tỏa ra xung quanh. Trên mặt đất có hàng vạn rương chứa đủ các loại bảo thạch, trong đó đều thuộc hàng cực phẩm.
Xa xa chính là những giá sách, chứa vô số thư tịch.
Một bên khác chất đầy pháp khí, cũng như các loại linh khí với nhiều loại hình thù khác nhau. Tất cả đều trên phẩm cấp thượng phẩm.
Phương Triết buột miệng suýt xoa “Tông môn đúng là tông môn… tài phú cũng như pháp khí đủ trấn áp một phương ở Bắc Cảnh…”
Hắn lại chuyển hướng sang vị trí trung tâm bảo địa.
Nơi đó có một cái bàn tròn đủ hai mươi người ngồi xung quanh, bên trên có một cái sa bàn.
Với một người từng tu luyện qua Trận Pháp, Phương Triết dễ dàng nhận ra sa bàn đó chính là một loại Trận Bàn. Vấn đề là sa bàn này có mô hình như một loại trận pháp thu nhỏ lại, có thể chạm tới được.
Loại Trận Pháp này có tổng cộng 99 điểm. Mỗi một điểm được mô phỏng bằng một Trận Kỳ màu đen.
Trần Đại Sư tiến lại gần sa bàn, ánh mắt tập trung vào sa bàn. Lão trầm tư suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu dùng chỉ pháp điểm liên tục lên sa bàn.
Mỗi một điểm chỉ, một Trận Kỳ di chuyển sang một vị trí mới. Lão cứ thế lặp đi lặp lại thay đổi hơn phân nửa vị trí Trận Kỳ trên sa bàn. Cho đến lão điểm chỉ thay đổi vị trí Trận Kỳ cuối cùng, toàn bộ sa bàn thoáng chốc bạo phát ra một lớp phòng hộ từ màu xanh nhạt chuyển sang một màu hồng nhạt.
Lão thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tinh thần dù mệt mỏi, nhưng sắc mặt có một phần rạng rỡ khó diễn tả được thành lời.
Lão thì thầm “Cuối cùng thì đại sự đã xong…”
Lão liền hướng Phương Triết giải thích “Cách năm mươi năm, Trận Pháp Hộ Tông Đại Trận phải thay đổi phương vị một lần. Mỗi lần thay đổi phương vị, Trận Pháp sẽ được an toàn, xem như địch nhân dùng thời gian dài suy diễn tìm điểm yếu. Trong phút chốc vô nghĩa, vì Trận Pháp như được làm mới lại, khởi động lại. Cho nên đây là nguyên nhân chính yếu bước vào bảo địa…”
Lão dừng lại, đánh giá Phương Triết một lần thật kỹ.
Lão mới nói “Ngoài điều kiện cho tiểu hữu một con đường về Bắc Cảnh, ta đại diện Vạn Thú Tông tặng tiểu hữu một con Thần Ưng Cổ Hồng. Có nó, sau này tiểu hữu tùy thời đều có thể tiến vào Vạn Thú Tông làm khách”
Phương Triết nghe Trần Đại Sư nhắc đến Thần Ưng Cổ Hồng, nội tâm hắn nhất thời nháy dựng.
Hắn không giấu được cảm xúc, liền lùi về sau một bước khom người tạ lễ. Hắn hai tay chắp lại, nghiêm túc nói “Đa tạ lễ vật của Trần Đại Sư!”