“Mười năm?”
Thời gian mười năm đối với người bình thường là một khoảng thời gian khá dài, riêng đối với tu sĩ mà nói chỉ là một giấc ngủ không hơn không kém. Nhiều khi một giấc ngủ có thể kéo dài hàng trăm năm là chuyện bình thường đối với hàng cao lão.
Phương Triết ngẫm nghĩ một hồi liền tháo chiếc Giới Chỉ của tông chủ Vạn Thú Tông ra, bàn giao lại cho Trần Đại Sư.
Trần Đại Sư cầm chiếc Giới Chỉ trong tay, nội tâm trong phút chốc dâng lên một nỗi thất lạc. Trong con mắt ẩn chứa quá nhiều hoài niệm.
Khi còn đương vị, tông chủ cùng lão cũng được xem là bằng hữu tri giao, cùng sinh cùng tử, hoạn nạn có nhau. Nếu không phải là tông chủ, thì lão cũng không gắn bó với Vạn Thú Tông đến thời điểm này.
Lão nhất thời cảm thán “Nàng đúng là mệnh khổ!”
Phương Triết lúc này cảm giác có gì đó không đúng.
Hắn buộc miệng “Cho vãn bối hỏi, tông chủ Vạn Thú Tông là nam hay nữ?”
Trần Đại Sư không vội trả lời mà ngắm nhìn chiếc Giới Chỉ một hồi, rồi giao lại cho Phương Triết.
Lúc này Trần Đại Sư mới nói “Vậy là tiểu hữu không nhận ra bộ xương cốt kia là nữ nhân sao?”
Hắn lúc này mới hồi tưởng lại bộ dáng của bộ xương cốt đó. Bởi vì qua một đoạn thời gian dài, không còn nhận ra là nam hay nữ. Hơn nữa khi đó bản thân hắn cũng không quá chú ý đến tình tiết này. Có điều y phục không giống bình thường.
Nói như vậy, y phục với màu sắc cầu kỳ đẹp mắt bị phai màu theo thời gian là của nữ nhân.
Hắn mới gật đầu thừa nhận “Quả thật, vạn bối không ngờ là một nữ nhân…”
Trần Đại Sư lúc này mới mỉm cười nói “Tiểu hữu đúng là thú vị!”
Nói đến đây, lão xoay người đi về phía sau bức tường dựng đứng bên trong Thượng Trung Điện.
Lão đi được một đoạn, lão chợt nhớ ra điều gì đó liền hướng Tôn Thiên đang trực chờ ra lệnh “Ngươi dẫn vị tiểu cô nương bên cạnh tìm sủng thú phù hợp làm quà tặng. Còn tiểu đạo hữu ta!”
Tôn Thiên lập tức chắp tay lại nhận lệnh, rồi dẫn Lý Nhược Băng rời khỏi Thượng Trung Điện.
Phương Triết nhìn theo phương hướng Lý Nhược Băng rời đi rồi mới đuổi theo sau Trần Đại Sư.
Lúc này, Phương Triết mới để ý tới bức tường dựng đứng phía sau lưng Trần Đại Sư trước đó.
Đó là một bức tường cao lớn được khắc nhiều hình ảnh của nhiều nhân vật cưỡi phi hành thú. Ở vị trí trung tâm là một nam nhân đạp trên lưng một con linh xà to lớn. Thân ảnh bên trong ẩn chứa một loại phép tắc khiến mọi thứ trong tầm mắt hắn trở nên to lớn phi thường.
Trần Đai Sư cũng dừng lại, lão chỉ về phía vị nam nhân đứng ở vị trí trung tâm nói “Đó là tông chủ đời đầu của Vạn Thú Tông, Lục Vân. Trước thời điểm khai tông lập phái, ngài ấy đã từng sát cánh với năm vị trận sư lừng danh năm nghìn năm trước. Cùng đối chiến với Huyền Ma. Chiến tích khi đó, đến giờ vẫn còn lưu lại trong cổ thư ở Vạn Thú Tông…”
“Năm vị trận sư?”
Nhắc đến năm vị trận sư, Phương Triết còn thụ sự nhờ cậy tìm kiếm truyền thừa của năm vị trận sư. Trong đó, hắn đã tiếp nhận truyền thừa của một trong năm vị là Trận Sư Trần Anh. Tiếp đó hắn lại nhận thêm hai quyển trục của lão viện trưởng vốn là hậu nhân của Chúc Bắc Hải. Tính toán đã tiếp cận loại truyền thừa thứ hai trong năm truyền thừa. Chỉ là con đường tiếp theo phải đi thế nào, bản thân hắn hoàn toàn mịt mờ không có phương hướng. Đó là vì sao, hắn gác chuyện này lại sang một bên.
Trần Đại Sư nhìn hắn suy tư, mới nói “Theo ta!”
Nói rồi, Trần Đại Sư tiếp tục hướng thông đạo phía sau bức tường cao đi tiếp.
Thông đạo là những bậc thềm hướng đi lên, không có điểm dừng. Trong khoảng không gian xung quanh vẫn vang vọng tiếng bước chân của hai người, một già một trẻ.
Lối đi nhìn như thể thông đạo là một lối đi thẳng thấp, nhưng thực chất thông đạo có hình xoắn ốc. Điểm dừng chân chính là tầng thượng của tòa tháp trung tâm Vạn Thú Tông.
Trải qua gần nửa canh giờ, Trần Đại Sư mới dẫn Phương Triết ra khỏi thông đạo, bước vào một mảng không gian rộng lớn. Xung quanh không hề có ánh sáng mặt trời, không có tầng mây. Trên đỉnh đầu được bao trùm một màn đêm với ngàn ánh sao chiếu sáng, thậm chí là vân vụ lượn lờ trôi nổi xung quanh.
Trần Đại Sư từ tốn nói “Đây là vòng ngoài của Vạn Thú Tông Bảo Địa!”
Trần Đại Sư tiếp tục chỉ tay về phía một khối cầu được đặt ngay trung tâm của tầng thượng. Nơi đó, khối cầu mang một màu xanh thẫm, xung quanh được che chắn bởi một làn sương mờ ảo.
Lão nói “Khối cầu đó chính là ổ khóa, còn Giới Chỉ của tông chủ bọn ta chính là chìa khóa giải khai Bảo Địa. Chỉ cần tiếp cận đặt Giới Chỉ vào đó, Bảo Địa sẽ được mở ra...”
Phương Triết khẳng khái nói “Nếu vậy, tiền bối cứ thoải mái. Vãn bối ở sau xem xét!”
Trần Đại Sư bất giác “a” lên một tiếng.
“Tên này còn có cái bản tính này…”
Lão lắc đầu, rồi cười nói “Không phải ai cũng có thể mở ra được thông đạo. Khi Giới Chỉ được bàn giao cho tiểu hữu, bản chất tiểu hữu chính là chủ nhân của chiếc Giới Chỉ rồi. Lão đầu ta đeo vào, đến khối cầu đó cũng vô dụng. Nếu không, bọn ta cũng không mời tiểu đạo hữu đặt chân đến cấm địa của tông môn như thế này…”
Phương Triết xem như đã hiểu được nội tình. Lúc đầu hắn còn e dè vì vẫn còn một chút khúc mắc. Lúc này xem như đã thấu triệt vì sao mời hắn đến Vạn Thú Tông làm khách, nguyên do là chỉ có hắn mới có thể mở ra thông đạo.
Hắn lại hỏi “Nếu vậy, mỗi lần mở ra thông đạo cần phải có vãn bối bên cạnh sao?”
Trần Đại Sư cười ha ha nói “Nếu vậy, lại phiền tiểu hữu đến bổn tông môn một chuyến nữa…”
Đây chính là lão cố tình trêu chọc Phương Triết vì tên này cứ nghi thần nghi quỷ.
Lão nói tiếp “Đợi sau khi giải khai thông đạo, lúc đó thì có thể thay đổi cách mở ra Cấm Chế. Cho nên tiểu hữu không cần lo lắng…”
Phương Triết bất giác xấu hổ, vừa rồi Trần Đại Sư rõ ràng là trêu chọc hắn.
Bản thân hắn cũng không phải nghi ngờ vô cớ, vì bản thân vốn là một người bình thường lưu lạc đến Quỷ Vực. Mà ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nếu không cảnh giác mọi thứ xung quanh, bản thân hắn khó mà sống sót được. Bằng chứng là đối đầu với Ám Thiên, nếu hắn mà lao đầu vào chỗ chết, hắn sớm đã không còn đứng ở nơi này để nghi ngờ.
Trần Đại Sư tiếp tục căn dặn “Để đề phòng người không phận sự tiếp cận khối cầu, xung quanh khối cầu được bố trí một loại Mê Trận cực kỳ mạnh. Loại Trận Pháp này không gây tổn thương, chủ yếu là thăm dò tâm tính người tiếp cận khối cầu để mở ra bảo địa. Nếu phát hiện không hợp lệ, khối cầu tự động bạo nổ, Bảo Địa xem như triệt để không còn tồn tại…”
Nghe vậy, Phương Triết giật mình. Ánh mắt hắn mở to nhìn thẳng Trần Đại Sư.
“Nói như vậy, hắn vô ý lại phá hủy cả Bảo Địa của Vạn Thú Tông. Chuyện này xem như hắn trở thành một tội nhân của Vạn Thú Tông rồi…”
Trần Đại Sư thấy vậy liền trấn an “Không phải bất đắc dĩ, lão đầu ta cũng không phiền đến tiểu hữu…”
Phương Triết “a” lên một tiếng.
Trần Đại Sư lập tức cười ha ha. Lão cảm thấy nhân sinh trước đây quá khô cứng, trò chuyện với tên này trêu chọc qua lại đúng là có cảm giác nhân sinh thú vị.
Lão giải thích “Bản chất sự việc dù có hay không có tiểu hữu thì cũng chỉ có hai kết quả. Một là chờ chết, hai là mạo hiểm lao vào chỗ chết. Nhưng lựa chọn hai lại có cửa sinh cho nên cứ thử trước đã. Trường hợp phát sinh biến, lão đầu đây đứng ra gánh vác…”
Phương Triết nghe Trần Đại Sư giải thích, nội tâm không còn quá nhiều áp lực.
Hắn bắt đầu tiến về phía khối cầu.
Trần Đại Sư ở sau dặn dò “Những thứ nhìn thấy chính là một phần bị lãng quên của tiểu hữu, cho nên cứ xem đó là một loại trải nghiệm không có thật, tiểu hữu không nên trầm luân trong đó…”
Phương Triết nghe được lời nói của Trần Đại Sư, nhưng lại không hiểu rõ ý tứ của Trần Đại Sư là gì.
Khi hắn bước chân đến phạm vi khối cầu chừng mười trượng. Hoàn cảnh xung quanh bất ngờ thay đổi.