Biệt viện của Âu Dương Ngạc là một khu vực riêng biệt trong Âu Dương Phủ. Nơi đây được bày trí nhiều tiểu cảnh với sơn thanh thủy tú vô cùng trang nhã. Có thể nói lên mức độ hưởng thụ của Âu Dương Ngạc.
Âu Dương Ngạc dẫn theo Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi đi vào hoa viên trong biệt viện.
Hoa viên này chính giữa là một mái đình được bao phủ xung quanh một rừng hoa với nhiều màu sắc. Phía cuối hoa viên là một bờ sông dài thẳng tắp với nước trong xanh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.
Âu Dương Sinh không nghĩ tới, Âu Dương Ngạc lại có đại thủ bút lớn như vậy. Có thể cải tạo một nơi vốn không liên thông bất kỳ sông suối nào, lại có thể nối liền một con sông trải dài. Thủ đoạn này đúng là đáng để học hỏi.
Bên trong tiểu đình lúc này có hai thân ảnh đứng chờ sẵn. Một trong hai thân ảnh chờ sẵn đó, có một thân ảnh nữ nhân mà Âu Dương Sinh có phần quen thuộc.
Càng đến gần, hắn ngỡ ngàng khi nhân ra một trong hai người đang chờ đợi là Hàm Ngưng Nhi. Nàng ta lúc này khoác lên một y phục hắc y với tà áo bay phất phới. Nét mặt nàng ta toát lên một vẻ đẹp ma mị đầy dụ hoặc.
Người bên cạnh là một nam nhân mặc trường bào với khăn che mặt. Mặc dù giấu kín mặt nhưng từ con người hắn toát lên một sự cường hãn. Nhân vật này không tầm thường.
Âu Dương Sinh làm ra vẻ lơ đãng, không quan tâm thân phận Hàm Ngưng Nhi lúc này. Hắn chắp tay lại thi lễ “Gặp qua hai vị!”
Âu Dương Ngạc một bên thể hiện ra một sự hoảng sợ, hắn khom người sâu thi lễ “Gặp qua Phạm đại nhân cùng tiểu thư”
Vị nam nhân không nói gì, chỉ im lặng quan sát Âu Dương Sinh.
Hàm Ngưng Nhi mỉm cười, bước về phía Âu Dương Sinh một bước.
Dương Tâm Nhi một bên dùng tay cản lại, sắc mặt có một phần ghen tức nói “Tiểu thư xin tự trọng!”
Âu Dương Sinh khoát tay nói “Không sao, nàng ta không hại chúng ta!”
Hàm Ngưng Nhi che miệng cười, chẳng qua đây là một cách trêu chọc một người đã có ý trung nhân.
Nàng ta nói “Không ngờ, Âu Dương sư đệ là gia chủ Âu Dương gia, việc này đúng là quá bất ngờ!”
Nàng ta nói tiếp “Sư đệ có muốn làm con rể Huyền Môn bọn ta không?”
Âu Dương Sinh sắc mặt vẫn giữ một sự điềm tĩnh. Hắn im lặng không nói mà chỉ nhìn biểu hiện của nữ nhân đối diện.
Trong lòng hắn lúc này chính là lo lắng cho Hoàng Mập.
Khi rời khỏi Đạo Viện, Hoàng Mập có rủ rê Hàm Ngưng Nhi vốn có thân phận rõ ràng là nhi nữ của lục trưởng lão Ngọc Đạo Nhân, người chưởng quản Bảo Khí ở Kiếm Các. Lúc này nàng ta lại ở trong Âu Dương Phủ, điều này nói lên Hoàng Mập đã gặp bất trắc.
Hắn không hiểu nội tình bên trong như thế nào, một người vốn là nhi nữ của lục trưởng lão ở Đạo Viện, thoáng chốc lại đứng về phía đám người Huyền Môn. Chuyện này không có cách giải thích nào khác đó là Hàm Ngưng Nhi thật sự, sớm đã bị sát hại. Nữ nhân đối diện chính là đang giả trang lấy thân phận Hàm Ngưng Nhi hành sự.
Vấn đề là nữ nhân này bám riết lấy Hoàng Mập, tìm cách theo về Hoàng Thành với danh nghĩa du sơn ngoạn thủy toàn là bịa đặt. Ngay từ đầu, bọn chúng sớm đã nhận ra thân phận Hoàng Mập, rồi tiếp cận theo về Hoàng Thành để đeo đuổi mưu đồ gì đó.
Trong lúc nhất thời, Âu Dương Sinh chỉ có thể ngỡ ngàng mà không thể làm được gì.
Hắn hướng Hàm Ngưng Nhi dò hỏi “Hoàng Mập vẫn… ổn chứ?”
Hàm Ngưng Nhi cười nhạt nói “Hoàng sư đệ vẫn ổn, có khi hắn vẫn đang quanh quẩn gần đây...”
Câu nói này khiến Âu Dương Sinh nghi hoặc, nàng ta nói tiếp “Sư đệ cũng biết là Hoàng sư đệ luôn đeo bám sư tỷ ta mà…”
Lúc này, vị nam nhân bên cạnh ngăn Hàm Ngưng Nhi lại, hắn lãnh đạm nói “Được rồi, không đùa giỡn nữa!”
Tiếp theo hắn tiến về phía Âu Dương Sinh, đưa ánh mắt thăm dò một hồi rồi nói tiếp “Ngươi dự tính chống đối hay là đứng về phía Huyền Môn ta?”
Âu Dương Ngạc ở phía sau dự định bước lên nói tốt cho Âu Dương Sinh thì bị Âu Dương Sinh ngăn lại.
Âu Dương Sinh phàn nàn nói “Ta không thích nói chuyện với một người bất minh. Hơn nữa, đối diện bổn gia chủ ta mà che mặt khác nào xem thường…”
Vị nam nhân nghe đối phương phàn nàn, hắn bỗng chốc cười phá lên thích thú. Giọng điệu thành thật như vậy mới dễ nói chuyện.
Hắn cười một hồi, rồi tự tháo khăn che mặt ra.
Diện mạo là một nam trung niên với một chòm râu bám sát khuôn mặt. Khuôn mặt điềm tĩnh, ung dung nhưng khí chất lại bất phàm.
Phía một bên gò má có khắc một loại ấn ký màu đen. Khi nhìn vào đó, đầu óc Âu Dương Sinh như rơi vào một khoảng không gian tâm tối, không lối thoát. Nơi đó có một loại áp lực khiến đầu óc nặng trĩu. Loại áp lực này càng lúc càng lớn khiến bản thân Âu Dương Sình mơ hồ như muốn chìm vào một giấc ngủ say.
Hắn chớp mắt một cái, tức thì trở về hiện trường.
Hắn đổ mồ hôi ướt cả y phục, sắc mặt có phần ngưng trọng.
Hắn thì thầm “Loại cảm giác chân thật này quá phi thường, nếu mà trầm luân trong đó thì khó mà tỉnh dậy được…”
Vị nam nhân kia đeo lại khăn che mặt, mới nói “Ngươi thấy… ta có nên đeo khăn che mặt không?”
Âu Dương Sinh không do dự mà gật đầu. Hắn trực tiếp cảm nhận loại áp lực vừa rồi. Đối phương che mặt lại chính là che đi ấn ký kia. Nếu người nào sơ ý nhìn vào rồi trầm luân trong đó, đúng là phiền phức.
Hắn chính là vừa không tin tưởng, đã nếm trải loại phiền phức đó.
Âu Dương Sinh buông lỏng, hắn hai tay chắp lại khom người thi lễ đối phương một cái. Hắn mới nói “Cho hỏi vị đại nhân danh tính thế nào?”
Đối phương nhìn cử chỉ linh hoạt như đã hiểu chuyện, hắn cười ha ha nói “Như vậy mới dễ nói chuyện, phải thoải mái như vậy mới đúng ý ta!”
Hắn cười khoái chí, tâm trạng ổn lại mới nghiêm túc giới thiệu “Ta là Phạm Bá Hưng, có thể gọi ta là Phạm Bá là được. Lần này đến đây chính là liên quan đến việc sáp nhập lục thành thành một liên minh ở đông bắc Bắc Cảnh. Thế lực này sẽ do Huyền Môn bọn ta trực tiếp lãnh đạo...”
Âu Dương Sinh tò mò hỏi “Tại sao phải thành lập một liên minh?”
Vị nam nhân tên Phạm Bá không giấu giếm nói “Bởi vì lợi ích liên minh mang lại chính là một loại lực lượng nương nhờ. Trên hết thế lực Huyền Môn bọn ta cực kỳ lớn, dù là một đại tông môn như Vô Thượng Tông cũng không làm gì được. Hơn nữa, bọn ta còn được biết, tương lai không xa một số tông môn lớn như Thiên Võ Tông đang muốn đánh vào lục thành để mở rộng lãnh địa. Nếu lục thành không sáp nhập thành một liên minh, chắc chắn lục thành sẽ biến mất...”
Sắc mặt Âu Dương Sinh lập tức thay đổi, tin tức này quả là vô cùng to lớn. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được một tin như thế này.
Hắn ra vẻ lo lắng chất vấn “Tin này, đại nhân nhận được từ đâu?”
Phạm Bá không trả lời mà hỏi ngược lại “Không phải dạo gần đây, người Thiên Võ Tông bắt đầu xuất hiện ở Huyền Vĩnh Thành rồi sao? Không chỉ Huyền Vĩnh Thành mà năm tòa thành trì kia cũng có người Thiên Võ Tông. Bọn chúng đang thăm dò thực lực, tìm hiểu nội tình để đánh vào…”
Âu Dương Sinh lúc này như thể đã hiểu chuyện, bất quá hắn vẫn còn một khúc mắc.
Hắn nói “Bá phu Âu Dương Ngạc không phải nói là đánh vào Hoàng Thành… Huyền Vĩnh Thành bọn ta sẽ đứng đầu lục thành sao. Tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy?”
Phạm Bá nghe vậy, hắn liền cười ha ha thích thú. Hắn lại thích thú thêm một lần nữa. Bởi vì nói chuyện với một người ham mê danh lợi thì rất dễ nói chuyện.
Hắn nói “Việc đó không cần thiết nữa vì Hoàng Thành giờ đã nằm gọn trong lòng bàn tay bọn ta rồi. Cho nên, một tháng sau lục thành sẽ tụ họp lại thiết lập khế ước liên minh ở thung lũng Vô Xương. Ngươi chắc chắn tới chứ?”
Âu Dương Sinh xem như đã hiểu được ý tứ của vị đại nhân đối diện. Hắn không do dự trả lời “Đương nhiên sẽ đến, việc này có lợi ích cho Huyền Vĩnh Thành. Làm một người đứng đầu, ta nhất định sẽ tham gia!”
Phạm Bá đắc ý mỉm cười, xem như đối phương đã thật sự hiểu được lợi ích liên minh đem lại.
Âu Dương Ngạc một bên không ngừng vui vẻ vì Âu Dương Sinh phối hợp với vị đại nhân cực kỳ tốt.
Hắn mới đứng ra nói “Như vậy xem như đã xong việc, đại nhân có thể theo tiểu nhân dùng một ít tiệc rượu rồi hãy trở về…”
Phạm Bá ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Âu Dương Sinh thấy vậy liền nói “Bá phụ trước tiếp đãi đại nhân, một lúc sau ta sẽ tới!”
Âu Dương Ngạc vui vẻ đồng ý, tâm tình hắn hôm nay cực kỳ thống khoái. Hắn cứ nghĩ, Âu Dương Sinh sẽ tìm cách làm khó dễ hoặc không chịu thỏa hiệp. Lúc này mọi việc đều suông sẻ. Chuyện này đáng để ăn mừng.
Âu Dương Sinh sắc mặt bỗng chốc thâm trầm dõi theo ba thân ảnh từ từ rời đi.
Nội tâm hắn lúc này vô cùng phức tạp. Hắn chính là lo lắng cho Hoàng Mập. Hoàng Thành sinh biến thì Hoàng Mập chắc cũng đang gặp bất trắc. Bản thân là huynh đệ kết nghĩa, hắn đương nhiên sẽ trợ giúp. Chỉ là hắn không biết bọn người này đang suy tính chuyện gì.
Hắn bâng quơ nói “Có một đạo lý, khi một người nói chuyện quá nhiều về một đề tài. Mục đích duy nhất của đối phương chính là muốn mọi người tin tưởng vào đề tài đó…”
Dương Tâm Nhi nhìn khí sắc Âu Dương Sinh lo lắng. Nàng ta vội áp sát lại, ôm cánh tay Âu Dương Sinh rồi an ủi nói “Sinh ca không vui sao?”
Âu Dương Sinh chậm rãi xoa cánh tay nàng ta, mỉm cười nói “Không có gì, chỉ là một bằng hữu của ta gặp nạn. Cho nên nhất thời tâm tình không tốt…”
Hắn dừng lại, đưa ánh mắt về một nơi xa xăm “Hôm sau, chúng ta đến Hoàng Thành xem sự tình thế nào…”