Ám Thiên nhìn bốn thanh Lục Giác Ma Kiếm đang trôi lơ lửng xung quanh. Khuôn mặt trắng bệch của hắn hiện lên nụ cười nhạt.
Đây xem như mục đích cuối cùng đã đạt được.
Hắn đã ẩn nhẫn ở Ma Môn trong một khoảng thời gian quá dài, tính toán cũng gần ba mươi năm.
Khi tiền nhiệm môn chủ Ma Môn còn sống, hắn trăm phương nghìn kế tìm cách ám hại. Đến khi đoạt được Hoàng Tuyền Ma Kiếm thì bốn tên đại trưởng lão không hiểu vì lý do gì biệt tích. Đến nỗi phải dùng huyết mạch duy nhất của Mặc Cang dẫn dụ, bốn tên Đại Trưởng Lão mới xuất hiện.
Lúc này xem như là đại công cáo thành.
Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một quyển trục rồi ném vào khoảng không đối diện.
Quyển trục mở ra, bên trong là một bức tranh âm u không nhìn rõ được nội dung bên trong là gì. Trong đó bao trùm là một mảng tối tăm, không tìm ra lối thoát.
Phương Triết ở một khoảng cách xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trong ẩn hiện những đốm sáng như ánh sao trên bầu trời. Bên trong có một loại lực hút cực kỳ khủng khiếp, khiến bản thân hắn trầm luân vào trong đó.
Sau một lúc, bề mặt bức tranh dao động như gợn cơn sóng nước.
Từ bên trong trồi ra bên ngoài một bàn tay cường hãn với móng vuốt sắc bén màu đen toát lên khí tức hủy diệt.
Ngoài Ám Thiên ra, thì toàn trường triệt để rung động trước tình huống phát sinh này. Cánh tay cũng chỉ bằng kích thước một cánh tay nam nhân bình thường, nhưng khí tức toát ra như thể hóa thành to lớn che chắn cả một bầu trời.
Bàn tay bắt đầu ngọ nguậy như thể thư giãn gây cốt, thình lình bốn ngón tay đồng thời điểm về phương hướng tứ đại trưởng lão.
Chỉ thấy một loại áp lực bạo phát đi ra, trong sát na không khí bị xé rách. Bốn tia quang mang lấy tốc độ nhanh nhất bắn xuyên qua lồng ngực tứ đại trưởng lão. Uy lực bạo liệt đến nỗi không đẩy lùi bốn vị trưởng lão về sau, mà chỉ đơn thuần là băng xuyên qua.
Tứ đại trưởng lão không kịp trở tay, lãnh trọn sát chiêu. Cả bốn trưởng lão ngã ngang ra một bên, không biết sống chết.
Ám Thiêm mặc dù biết được sự lợi hại của “vị đại nhân” này, nhưng không ngờ năng lực mạnh đến mức độ như vừa chứng kiến thì quả là quá khoa trương.
Bàn tay lại ngọ nguậy một lần nữa.
Phương Triết đổ giọt mồ hôi hột, hắn nhanh chóng phóng xuất ra Càn Khôn Kính. Càn Khôn Kính nhanh chóng xuất hiện bao phủ toàn bộ hắn cùng Tiểu Mạn, Man Thiếu, Lý Nhược và Mặc Thần Dương.
Ngón trỏ của bàn tay trong bức tranh bất ngờ điểm một chỉ về phía nhóm người Phương Triết. Đây chính là Phương Triết sớm suy đoán động tác của đối phương nên xuất ra Càn Khôn Kính trước. Nếu không kết quả cũng chẳng khác gì tứ đại trưởng lão.
Đầu tiên là dư chấn, tiếp theo là lưu quang đánh trực diện Càn Khôn Kính. Càn Khôn Kính lung lay một hồi, rồi bị ép sát xuống mặt đất.
Man Thiếu có thân hình cao lớn nhất, nên hắn đầu tiên tiếp cận sức ép. Hắn mặc dù đứng ngoài cuộc, nhưng tình huống này chính là không ra tay không được.
Hắn giậm hai chân, Man lực bạo phát ra xung quanh. Toàn thân cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn rồi dùng hai tay chống đỡ.
Uy lực của chỉ pháp quá mạnh không dừng lại tiếp tục nghiền ép khiến hắn phải khụy gối xuống chống đỡ.
Phương Triết thấy vậy liền phối hợp với Man Thiếu giơ hai tay ra chống đỡ. Trong người hắn vẫn tồn tại một loại Man lực vừa mới tu luyện ra được, kết hợp với Man Thiếu nên có thể chống chịu được một đoạn thời gian.
Tiểu Mạn không chịu thua Man Thiếu, nàng ta vận dụng những sợi tơ mỏng manh tụ hợp lại tạo thành bốn cột trụ chống đỡ. Cuối cùng dư chấn mới chịu dừng lại.
Phương Triết lúc này có thể khẳng định chỉ pháp này không phải quá quen thuộc mà là hắn đã từng trải nghiệm qua một lần. Lần đó là tỷ thí với Phạm Vô Thiên, người tự xưng là thiếu chủ Huyền Môn. Chỉ pháp này không sai được, chính là “Nhất Chỉ Thông Thiên”. “Vị đại nhân” này chắc chắn xuất thân từ Huyền Môn, bản lĩnh chắc chắn thuộc hàng cao lão.
Lúc này, thân ảnh Mặc Thần Dương bên cạnh đã không còn.
Khi nhìn lại, toàn thân hắn hóa thành Liệt Hỏa xuất hiện từ bên phía trên bầu trời. Tay hắn cầm trường đao nhắm phương hướng bàn tay trong bức tranh bổ xuống một đao.
Đao chiêu này xuất xứ từ “Đao Kinh”, có thể xem là chiêu thức mạnh nhất của hắn.
Hư ảnh đại đao to lớn, được bao phủ bởi những ngọn hỏa diễm cháy rực bổ xuống.
Bàn tay không có quá nhiều thao tác, chỉ là tùy tiện dùng một ngón trỏ gạt ngang. Lập tức đao chiêu vỡ vụn, thậm chí Mặc Thần Dương còn bị phản đòn. Hắn bị đánh bay về sau năm trăm trượng, va vào vách đá Ma Nhai Sơn. Hắn hoàn toàn bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Lý Nhược Băng một bên thấy vậy liền vội vàng phóng đến đống đổ nát tìm kiếm Mặc Thần Dương. Theo nàng suy đoán, trúng chiêu vừa rồi của bàn tay kỳ lạ, hắn thương thế không hề nhẹ.
Bàn tay lúc này dùng ngón cái xoa xoa đầu các ngón tay còn lại như thể đang trầm ngâm suy nghĩ.
Về phần Ám Thiên, hắn lúc này triệt để không còn khinh thường tên thiếu niên có làn da đen nữa. Tu vi không cao thâm, cốt cách tầm thường không hề nổi bật lại có một bản lĩnh kỳ lạ đến như vậy.
Gặp hắn trực tiếp đối đầu chỉ pháp “Nhất Chỉ Thông Thiên” của vị đại nhân này. Bản thân hắn cũng chết nói chi là một tên nhóc con vô danh. Đằng này hắn không những không chết, mà còn bảo hộ được những người bên cạnh. Đây chính là một mối đe dọa ngầm đối với hắn.
Bàn tay lúc này thình lình co giật một cái, dấu hiệu thời gian gần như đã vượt quá giới hạn.
Bàn tay không do dự trực tiếp giương cánh tay phải dài ra chộp lấy Lục Giác Ma Kiếm. Ám Thiên một bên hiểu ý bèn ném thanh Hoàng Tuyền Ma Kiếm về phía “vị đại nhân”.
Bàn tay nhanh chóng thu năm thanh kiếm vào trong bức tranh. Quyển trục lập tức khép lại, trở về hình dạng ban đầu là một quyển trục bình thường.
Ám Thiên cũng giơ tay thu quyển trục vào ống tay áo.
Lúc này khí tức hủy diệt mới từ từ biến mất.
Phạm vi ảnh hưởng của “Khu Ma Giới Vực” do Hoàng Tuyền Ma Kiếm tạo ra cũng lập tức tiêu thất. Quân đoàn Địa Quỷ Tiếu Binh vốn sống nương nhờ vào “Khu Ma Giới Vực” cũng trở nên suy yếu, khí thế hung sát trước đó cũng không còn.
Ám Thiên đứng trên “Tứ Thủ Ma Cốt” đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Phương Triết. Hắn âm thầm ra lệnh “Nghiền ép bọn chúng!”
Tức thì thân ảnh bạch cốt đồ sộ với bốn cánh tay nện xuống.
Từ bên dưới nhìn lên, bốn nắm đấm của “Tứ Thủ Ma Cốt” đồng thời bổ xuống khiến đất đá xung quanh bong tróc, tạo thành nhiều hố to lớn xung quanh.
Phương Triết liếc nhìn về phía tứ đại trưởng lão đang thoi thóp, không còn khả năng trốn tránh. Hắn nhanh chóng truyền âm cho Tiểu Mạn và Man Thiếu tiếp cứu. Cả hai không chút do dự, mang tứ đại trưởng lão rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Đối diện thân ảnh “Tứ Thủ Ma Cốt” đứng sừng sững lúc này, chỉ còn một mình hắn.
Bên phía Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, bọn chúng đang mải mê trêu đùa cùng quân đoàn Địa Quỷ Tiếu Binh. Mặc dù chỉ là đùa giỡn nhưng số lượng Địa Quỷ Tiếu Binh có thể sống sót để hai con sủng thú trêu đùa không còn nhiều.
Đây là lần đầu tiên nội tâm Phương Triết dâng lên một cảm giác không nắm chắc. Bởi vì năng lực của đối phương hoàn toàn áp đảo, cũng như có quá nhiều thủ đoạn.
Cho nên để dây dưa lâu không phải là cách.
Hắn xuất ra Lưu Quang Kiếm, kiếm vừa ra khí thế hắn lập tức thay đổi. Từ một thiếu niên bình thường trong mắt Ám Thiên lúc này bạo phát ra một chút gì đó khiến bản thân Ám Thiên e dè.
Khi thân ảnh Phương Triết phóng vút lên cầu trời, tay cầm Lưu Quang Kiếm dự định vận dụng tuyệt kỹ “Vân Du Tiên Thiên Kiếm” thì từ phía đống đổ nát thân ảnh Mặc Thần Dương phóng vút lên trên không.
Hắn lúc này như hóa thành một con người khác với ánh mắt đỏ ngầu giận dữ. Phần thân cởi trần khoe cơ bắp cường tráng với mái tóc dài đung đưa. Hắn lúc này chân chính nhập vào ma, chân chính tiến nhập hình thức thứ ba của Thiên Sinh - Cuồng Bạo Huyết Ma.
Trước đó bản thân hắn cân nhắc sử dụng giọt tinh huyết của phụ thân để hoàn thành hình thức thứ ba. Nhưng do năng lực của hắn không đủ, muốn vượt cấp vận dụng hậu quả chỉ có con đường chết.
Lúc này đối với một người chứng kiến cảnh phụ thân hóa thành khôi lỗi thì chết đối với hắn đã vô nghĩa. Trong đầu hắn chỉ có hận thù chèo chống.
Mặc Thần Dương đứng trôi nổi đối diện Ám Thiên, trong ánh mắt đỏ ngầu ngập đầy sát khí.
Ám Thiên có một chút động dung, hắn cười hắc hắc rồi khen ngợi “Hình thức thứ ba Thiên Sinh của ngươi ưu việt hơn phụ thân ngươi rất nhiều! Kết quả cũng chỉ có một…”
Mặc Thần Dương nghiến chặt răng kẽo kẹt rồi cười nhàn nhạt nói “Thật sao?”