Cử động của Mặc Thần Dương khiến môn chủ Ma Môn Ám Thiên kinh ngạc. Khốn Kiên Tỉnh trên vai đã được loại bỏ hoàn toàn, điều quan trọng là thương thế không hề nghiêm trọng.
Thủ đoạn giải trừ Khốn Kiên Tỉnh quả nhiên là lợi hại. Nếu một người không am hiểu chắc chắn sẽ không thể dễ dàng loại bỏ thủ đoạn Cấm Chế này.
Hai nhân vật phía sau lồng giam mới khiến Ám Thiên quan tâm. Đó là một thiếu niên kỳ lạ với làn da đen và một yêu nữ tộc Linh Hồ.
Hắn lúc này đã hiểu được ai đã giải trừ Khốn Kiên Tỉnh cho Mặc Thần Dương.
Theo như hắn biết được, yêu tộc có tộc Linh Hồ vốn là vương tộc thông minh lanh lợi. Có khả năng đọc vị cũng như là phá giải Cấm Chế cực kỳ nổi tiếng ở Quỷ Vực.
Bộ dáng tiểu yêu nữ kia hoàn toàn đúng với lời đồn ở Quỷ Vực.
Ám Thiên không nghĩ ngợi nhiều, hắn thình lình từ trong ống tay áo lấy ra một quả quang cầu với lôi điện quấn quanh.
Phương Triết vừa nhìn thấy đã đoán được ý đồ của đối phương. Nếu hắn đoán không sai, đây chính là Tâm Trận của “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”. Với hình dáng cũng như khí tức từ quả quang cầu tỏa ra xung quanh, uy lực của “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận” này rất khó để hình dung ra sức sát thương như thế nào.
Phương Triết nhanh chóng phóng xuất thêm vài thanh Hồng Viên Kiếm tiếp cận lồng giam, dùng tay chạm vào lồng giam được làm từ một loại ma thạch vô cùng kiên cố.
Ám Thiên nhếch miệng lên mỉm cười, hắn phóng quả quang cầu về phía khoảng không gian phía trên lồng giam. Cách đỉnh lồng giam chừng năm trượng.
Quả quang cầu xoay vòng, chậm rãi tích tụ nguồn linh khí xung quanh. Tạo ra một loại dư chấn lan tỏa ra xung quanh.
Từ quả quang cầu bắt đầu xung kích, tạo ra một vòng xoáy bắn thẳng lên bầu trời. Lúc này mây đen từ tứ phương không ngừng hội tụ lại, sấm chớp bắt đầu nổi lên.
Phương Triết nhìn áp lực từ trên không trung trút khiến, khiến hắn gợn tóc gáy.
Hắn nhanh chóng phóng xuất ra Càn Khôn Kính, Càn Khôn Kính lập tức di chuyển lên phía trên lồng giam, tự động tạo ra một lớp phòng ngự với quang mang rực rỡ.
Từ chính giữa vòm trời, một luồng lôi điện bắn thẳng xuống ngay lồng giam. Luồng lôi điện này tạo ra uy áp khủng khiếp khiến mọi thứ xung quanh bị đẩy lùi ra xa.
Phương Triết nội tâm vô cùng lo lắng, với uy lực khủng khiếp này. Càn Khôn Kính khó có khả năng chống đỡ được. Bất quá hắn không còn cách nào khác chính là chịu trận.
Hắn vận dụng toàn bộ sức lực, man lực bạo phát ra xung quanh. Bàn chân đạp trên Hồng Viên Kiếm mạnh mẽ đến nỗi lưỡi Hồng Viên Kiếm nứt nẻ.
Hắn cố gắng vận dụng Man Lực bẻ gãy những thanh ma thạch để giải cứu Mặc Thần Dương.
Từ bên trong, Mặc Thần Dương không thể làm gì khác ngoài nhìn vị đại ca kết nghĩa đang che chở cho hắn. Nội tâm hắn nhất thời dâng lên một cảm xúc rạo rực. Loại tình cảm huynh đệ này, trước kia hắn cho là lợi dụng lẫn nhau để thoát ly khốn cảnh. Lúc này, hắn triệt để tin tưởng, đối phương thật lòng muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử.
Hắn siết chặt cánh tay, nhanh chóng tiếp cận những thanh ma thạch phối hợp với Phương Triết bẻ gãy những thanh chấn được làm từ ma thạch.
Khoảng thời gian này như lắng đọng lại, Càn Khôn Kính tiếp nhận luồng lôi điện đầu tiên. Dư chấn lan tỏa ra xung quanh, từng tia lôi điện chia rẽ ra xung quanh như mạng nhện. Dư chấn hầu như thiêu trụi không khí xung quanh khiến mọi thứ mất đi một loại lực hút từ dưới mặt đất. Tất cả đều trôi nổi trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn.
Thình lình, từ trong Túi Càn Khôn dưới thắt lưng Phương Triết phóng ra một vật. Vật này có hình trụ dài chừng hai gang tay. Đó chính là Tỏa Đinh Giới vốn không có bất cứ phản ứng nào trước đó.
Lúc này nhận ra lôi điện từ “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”. Tỏa Đinh Giới tự động phóng xuất ra bên ngoài, lập tức lao thẳng lên phía trên không trung che chắn trước Càn Khôn Kính như thể muốn đối đầu trực tiếp với luồng lôi điện thứ hai chuẩn bị đánh xuống.
Luồng lôi điện thứ hai xuất hiện, uy lực được gia cố hơn lần thứ nhất. Lần này khủng khiếp hơn cả lần đầu.
Phương Triết bên dưới bắt đầu có cảm giác hoảng sợ. Lúc này hắn chỉ có thể nghĩ đến kỳ tích mới giải vây được khốn cảnh lần này.
Thậm chí môn chủ Ám Thiên ở một khoảng cách xa cũng không dám tiến lại gần để làm khó dễ. Điều này nói lên “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận” lợi hại như thế nào.
Luồng lôi điện đánh trực diện vào Tỏa Đinh Giới, âm thanh va chạm giống như một tòa sơn phong bị đánh sập. Có điều lần này không có dư chấn lan tỏa ra xung quanh. Toàn bộ lôi điện bị Tỏa Đinh Giới triệt để hấp thụ.
Luồng lôi điện thứ hai tiêu thất, từ phía trên vòm trời tiếp tục xuất hiện đợt lôi điện thứ ba.
Uy lực lần này giảm xuống bằng với đợt đầu tiên.
Lôi điện đánh xuống thẳng Tỏa Đinh Giới. Tỏa Đinh Giới lại hấp thụ toàn bộ lôi điện.
Lần thứ tư của “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận” đánh xuống, uy lực chính là gấp ba lần đợt đầu tiên. Luồng lôi điện lúc này thành hình, như thể một con linh xà khổng lồ há to miệng đánh xuống.
Tỏa Đinh Giới tiếp tục hấp thụ toàn bộ luồng lôi điện, toàn bộ dư chấn sớm đã bị tiêu trừ sạch sẽ.
Bầu trời lúc này bắt đầu trở lại bình thường, mây đen nhanh chóng tan ra.
Luồng lôi điện thứ năm không có cơ hội đánh xuống đã bị thanh trừ sạch sẽ.
Quả quang cầu đang trôi nổi bắt đầu vỡ vụn.
Ám Thiên từ xa quan sát tình huống. Hắn siết chặt nắm tay lại, bởi vì pháp bảo Lôi Quang Cầu đã hoàn toàn hư hỏng. Đây chính là một trong những át chủ bài của hắn, không nghĩ tới chưa gì đã mất đi hiệu lực.
Tỏa Đinh Giới lúc này rơi trở về tay Phương Triết. Hắn chộp lấy, từ trên Tỏa Đinh Giới vẫn còn lưu lại một ít lôi điện khiến bàn tay hắn giật bấn liên tục. Từng tia lôi điện nhỏ nhắn như những sợi tơ thẩm thấu, mang đến một cảm giác vô cùng thoải mái. Sau một lúc thì Tỏa Định Giới trở lại trạng thái thành một đoản côn bình thường.
Ám Thiên phát hiện đồ vật trong tay thiếu niên có làn da đen kỳ lạ bất phàm. Thân ảnh hắn chớp động, thoáng chốc đã tiếp cận với khoảng cách chừng vài trượng.
Tứ đại trưởng lão thấy vậy, tay cầm Lục Giác Ma Kiếm thuấn di tới, tốc độ nhanh hơn cả Ám Thiên đồng thời dùng khí thế trấn áp ý đồ tiếp cận của Ám Thiên.
Trưởng lão Âm Phong quay đầu nhìn Mặc Thần Dương rồi nói “Lồng giam này được làm từ Ma Nham Thạch, pháp khí bình thường khó xoay chuyển nhưng Liệt Hỏa có thể làm nó tan chảy. Nếu thiếu chủ có năng lực Thiên Sinh như Mặc môn chủ, có thể dễ dàng phá vỡ lồng giam này…”
Phương Triết ở phía sau nhìn thương tích trên vai của Mặc Thần Dương, hắn nhanh chóng lấy ra một viên Cửu Chuyển Đan bắn về phía Mặc Thần Dương. Loại đan dược này ngoài tăng tốc độ hấp thụ linh khí, còn có khả năng hồi phục sinh lực. Tuy là không đáng kể, nhưng so sánh với Liệu Thương Đan vẫn là trên một bậc.
Mặc Thần Dương nhận lấy rồi cho vào miệng bắt đầu dưỡng thương.
Sau mười hô hấp, thương tích nhanh chóng khép lại, sắc mặt có phần sáng lạn hơn trước.
Tứ đại trưởng lão một bên quan sát, bọn họ có thể nhận ra thiếu niên với làn da đen này là một bằng hữu tốt của thiếu chủ. Cho nên, trong lòng bọn họ dâng lên một sự cảm kích.
Trưởng lão Đại Chấn, người đứng đầu trong tứ đại trưởng lão vốn trầm lặng. Lúc này hắn mới cất tiếng nói “Bọn ta lần này đến cũng không có ý định rời đi. Nếu không mang thiếu chủ rời khỏi đây, xem như ngày này năm sau là giỗ của bọn ta đi!”
Ám Thiên thoáng cười nhạt, hắn mỉa mai nói “Đúng là hợp ý bổn môn chủ ta. Bởi vì bổn môn chủ ta muốn dọn sạch hậu họa, cho nên phải diệt cỏ tận gốc. Việc ác này một mình bổn môn chủ ta gánh là được!”
Hắn quay sang nhóm người đang quan chiến gần đó, rồi dõng dạc nói “Hôm nay đến này xem như chấm dứt, khách mời không liên quan có thể rút đi. Nếu không bổn môn chủ ta không thể cam kết, mạng các ngươi có thể lưu lại được”
Lời đe dọa mạnh bạo của Ám Thiên khiến nhiều người gần đó nhất thời sợ hãi, người nào ngày nấy nhanh chóng rời đi.
Trong phút chốc, phụ cận Ma Nhai Sơn không còn nhiều người.
Xong việc trụt khách, Ám Thiên quay sang tứ đại trưởng lão biểu lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn đưa hai tay về khoảng không phía trước, một tay như cầm một chuôi kiếm kéo ra. Tay còn lại vuốt vào hư không như vuốt một thân kiếm.
Từ trong lòng bàn tay Ám Thiên xuất hiện một chuôi kiếm, dần dần lộ ra thành hình dạng một thanh trường kiếm với một màu lam sẫm.
Tứ đại trưởng lão thoáng sửng sốt, đối phương cuối cùng đã chịu xuất ra át chủ bài. Đây chính là ma kiếm của môn chủ Mặc Cang trước kia. Kiếm này được truyền từ đời này sang đời khác của môn chủ Ma Môn. Đây được xem như là biểu tượng bất diệt của Ma Môn từ xưa đến nay.
Kiếm này tên là “Hoàng Tuyền”.