Bên ngoài Lăng Ba Thành, Mộ Dung Lâm Viên.
Phương Triết theo Bạch Vi Nhất trưởng lão học Vân Trung Bộ trọn vẹn chín ngày. Trong những ngày này, hầu như khu vực xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, không hề có bất cứ người nào quấy rầy. Hắn suy đoán có thể Mộ Dung Nhiễm Nhiễm đã cho người phong bế khu vực, không cho ngoại nhân xâm nhập.
Lúc này Bạch trưởng lão trầm tư suy nghĩ. Lão cho rằng chỉ cần dạy Phương Triết lĩnh ngộ da lông Vân Trung Bộ, không ngờ, chỉ chín ngày ngắn ngủi hắn lại lĩnh ngộ được tiểu thành, tương đương được hai thành. Đây chính là ý gì. Đây chính là thiên tài trong thiên tài a. Trước kia lão từng chứng kiến rất nhiều thiên tài, không riêng gì lão. Lúc lão tu luyện Vân Trung Bộ, lĩnh hội tiểu thành không phải là ba tháng sao, hắn chỉ mất có chín ngày.
Bạch Trưởng lão lại lắc đầu, sau đó nhìn Phương Triết tiếc nuối nói “Phải chi ngươi sinh ra trăm năm trước thì quá tốt rồi. Năng lực lĩnh hội của ngươi cực kỳ cao, thật sự rất đáng khen ngợi!”
Phương Triết bất đắc dĩ gãi đầu, không dám cho ý kiến.
Lão nói tiếp “Sau buổi tập, ta cùng hai tên kia trở về gia tộc. Ngươi cố gắng tự mình chiếu cố đi!”
Phương Triết nghe Bạch trưởng lão căn dặn, gật đầu. Hắn khom người sâu bái tạ “Đa tạ Bạch trưởng lão ân giúp đỡ, tiểu bối suốt đời ghi nhớ. Sau này Bạch gia có chuyện cần dùng đến tiểu bối, tiểu bối sẽ không khước từ!”
Bạch Vi Nhất cười ha ha gật đầu đánh giá Phương Triết, thầm nghĩ “Tiểu tử này rất thực tế, nhận biết được một thời gian, con người tiểu tử này không tệ. Bạch tiểu tử đúng là có quyết định sáng suốt…”
Bạch trưởng lão nhìn về hướng Tiểu Hắc đang lười biếng, ngủ dưới gốc cây. Nó hiền lành như một chú mèo thực sự.
Lão nói “Nếu ta không lầm, Tiểu Hắc nhà ngươi là Huyễn Dạ Linh Miêu. Huyễn Dạ Linh Miêu trưởng thành chỉ tầm một phần năm Tiểu Hắc thôi, nên ta chỉ suy đoán. Trong nhân gian, không có sủng thú nào như nó cả!”
Phương Triết lần đầu tiên nghe đến danh tự này, hắn lập tức hỏi “Bạch trưởng lão đã từng thấy Huyễn Dạ Linh Miêu sao?”
Bạch trưởng lão gật đầu, sau đó hồi tưởng lại lúc còn trẻ. Lão nói “Khi còn ở tuổi như ngươi, theo học một nơi rất xa. Nơi đó có nhiều kỳ trân dị thú, còn có linh thú. Có thể Tiểu Hắc là một loại linh thú tên là Huyễn Dạ Linh Miêu. Đặc tính của nó là khi cuồng hóa, đôi mắt nó sẽ đổi sang màu đỏ như máu, rất đáng sợ!”
Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn từng thấy Tiểu Hắc hai lần đôi mắt chuyển sang màu đỏ.
Nếu vậy, lai lịch Tiểu Hắc đúng là không thể xem thường rồi.
Bạch trưởng lão nói tiếp “Còn thanh phi kiếm tên là Bạch Nhật Phi Kiếm, cũng không phải là phàm vật. Bạch Kinh Thiên, gia chủ Bạch gia cùng thời với ta, tham gia một cuộc đấu giá, và mua trúng nó. Tới thời điểm hiện tại đã gần tám mươi năm rồi, hắn chưa từng dùng qua đã tặng cho ngươi!”
Lão dừng lại một lúc, nói tiếp “Ngươi thử sau này, vào những đêm trăng tròn, lúc đó linh khí tích tụ nhiều nhất, thử nhỏ một giọt máu lên xem. Ta nghĩ, nó có thể sinh biến. Trước kia đồng bạn ta có cơ duyên đạt được binh khí như vậy, tích huyết nhận chủ, uy lực mới phát huy hết được. Vì không phải phàm vật thường có linh tính!”
Nghe những lời Bạch trưởng lão nói vậy, tâm Phương Triết khẽ động. Hôm nay hắn tiếp nhận hai tin tức cực lớn về thân thế Tiểu Hắc, đây là dấu chấm hỏi của hắn từ lâu rồi, giờ đã mập mờ lí giải. Còn tiểu phi kiếm kia, hắn cảm nhận đúng là khác thường, nhưng chưa từng nghĩ phi kiếm lại có danh khí lớn như vậy. Đồ của gia chủ Bạch gia, hắn đang sử dụng, đây đúng là thứ, hắn không bao giờ nghĩ tới.
Bạch trưởng lão nói xong, nhìn về đằng xa. Một cỗ xe ngựa đang chạy đến, đó là xe ngựa Bạch gia, Bạch Nhất Đảm và Bạch Hàn trưởng lão. Bạch Vi Nhất trưởng lão khẽ cười, quay đầu nhìn hắn một lần rồi bước lên xe ngựa.
Ba người bọn họ đã rời Bạch gia hơn mười ngày, chuyến đi này chủ yếu dành riêng cho Bạch Vi Nhất, còn hai vị trưởng lão Bạch Nhất Đảm và Bạch Hàn cũng trải qua những ngày du ngoạn thật vui vẻ ở Lăng Ba Thành như ẩm thực, dạo phố và cùng chơi cờ ở Nhật Nguyệt Các. Đây chính là nơi thích hợp bọn họ nhất, một nơi tụ hợp hầu hết những đồng đạo có niềm đam mê cờ vây như họ.
Nhìn chiếc xe ngựa đi khuất sau những bóng cây. Phương Triết thở ra cảm khái. Hắn có cảm giác được nhiều người ưu ái thật sự sảng khoái.
Hắn nhìn Tiểu Hắc đang đứng bên cạnh lơ đãng, nó cũng vừa đưa tiễn ba vị xong, nó nhìn Phương Triết chờ hành động tiếp theo.
Phương Triết suy nghĩ, nhìn nó nói “Được rồi, giờ ta với ngươi đua, ai về nhà trước thắng!”
Tiểu Hắc thích thú, nhảy tưng tưng sau đó liếm mặt hắn. Ta rất thích bộ dáng thua cuộc của chủ nhân, nhìn bộ dạng thất bại của chủ nhân, ta rất vui vẻ.
Phương Triết nhếch miệng cười hắc hắc “Ngươi cho rằng ta thua ngươi?”
Phương Triết dứt lời không đợi Tiểu Hắc chuẩn bị, đã bước về trước một bước. Mỗi một bước chân, là đi được một khoảng. Hắn đi từ hòn đá này sang hòn đá khác, chỉ một chốc đã cách Tiểu Hắc hai trăm trượng.
Tiểu Hắc không quan tâm, nó cũng biến mất tại chỗ.
Cả hai chủ sủng, lại một phen chạy đua với thời gian, trên đường chạy, những nơi Tiểu Hắc và Phương Triết đi qua đều gà bay chó chạy, cảm giác này, đúng là Tiểu Hắc thích nhất.
…
Vừa đặt chân đến Phương phủ, Phương Triết đã thấy Tiểu Hắc trước mặt đi qua đi lại, như muốn nói “Ta đang rất nhởn nhơ, vẫn thắng được chủ nhân”. Lần này người thua cuộc vẫn là hắn, mặc dù đã vận dụng Vân Trung Bộ được hai thành, nhưng vẫn chưa là đối thủ của Tiểu Hắc.
Lúc này, bên trong phòng khách có gia nhận chạy ra đón tiếp Phương Triết “Thiếu gia đã về, bên trong phòng khách, người Mộ Dung đang chờ!”
Nghe vậy, Phương Triết liền đi về phòng khách, bên trong đã chờ sẵn cha mẹ hắn, hai trưởng bối Mộ Dung và Mộ Dung Nhiễm Nhiễm.
Nàng vừa nhìn thấy Phương Triết liền cười như hoa, khiến Phương Triết lúng túng. Hắn vẫn còn thiếu niên a, chưa tiếp nhận được ánh mắt hâm mộ như vậy.
Nói về Mộ Dung gia, từ sau lần Phương Triết giải vây cho Mộ Dung Nhiễm Nhiễm, đây được xem như một chiếc cầu nói để hàn gắn quan hệ giữa Phương gia và Mộ Dung gia. Người Mộ Dung đã không khách khí, tặng Phương gia rất nhiều lễ vật. Hơn nữa, về thương nghiệp, Mộ Dung gia đã cung cấp tơ lụa, thiết yếu phẩm với giá thành hầu như chỉ bằng một nửa thị trường cho Phương gia. Đây được xem như thành ý của nhà Mộ Dung, nhờ thế quan hệ hai nhà mới tốt đẹp trở lại.
Phương Triết vấn an cha mẹ mình xong, mới quay sang chắp tay thi lễ hai vị trưởng bối Mộ Dung gia “Tiểu Triết ra mắt hai vị thúc thúc!”
Hắn nhìn sang Mộ Dung Nhiễm Nhiễm cười nói:
“Mộ Dung tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm gật đầu, nàng không quan tâm nhiều, chỉ cần Phương Triết nói chuyện với nàng, nàng đều thích.
Phương Trung Kiên nhìn con trai dáng vẻ lơ đãng, không quan tâm lắm, hắn khẽ thở dài, sau đó nhìn về hai vị Mộ Dung gia giới thiệu “Đây là hai vị trưởng bối của Mộ Dung gia Mộ Dung Bạch, Mộ Dung Khang. Lần này hai vị đến là muốn nhờ Triết nhi giúp một việc!”
Phương Triết nghe xong, liền tò mò hỏi “Không biết nhị vị có gì chỉ giáo?”
Mộ Dung Bạch không giấu giếm, trực tiếp đi vào vấn đề “Chuyện là tiểu muội của Nhiễm Nhiễm là Mộ Dung Thi Thi cùng phụ mẫu nàng hai ngày trước đi viếng tượng Thánh Mẫu ở Liên Hoa Tự. Trên đường về thì bị địch tập kích. Một nhóm khoảng mười người bịt mặt chặn đường. Rồi bắt ba người bọn họ, không để lại dấu vết gì. Mộ Dung gia cũng sai người tìm kiếm, quan phủ cũng tìm kiếm nhưng không tìm được hành tung.”
Phương Triết thắc mắc vội hỏi “Thế không mang theo hộ vệ sao?”
Mộ Dung Bạch trả lời “Có mang theo một đội hộ vệ gồm mười lăm người. Nhưng bọn bịt mặt võ công rất cao, toàn bộ mười lăm hộ vệ đều bị đánh ngất đi!”
Phương Triết thầm nghĩ “Ban ngày mà dám lộng hành như vậy, đúng là không phải thế lực tầm thường”
Hắn không muốn dính dáng nhiều đến Mộ Dung gia, nhưng nghĩ lại người ta đã bày tỏ thành ý. Hơn nữa, chín ngày qua, hắn cùng Bạch Vi Nhất trưởng lão trên đất người ta tập luyện cũng xem như là thiếu nợ ân tình.
Phương Triết suy nghĩ một lúc, mới gật đầu nói “Chuyện tìm người, ta nghĩ có thể giúp được!”
Nghe Phương Triết nói chuyện dứt khoát. Hai vị trưởng bối Mộ Dung gia vô cùng vui vẻ.
Phương Triết nói tiếp “Dẫn ta đến chỗ bọn họ bị bắt cóc, sau đó tìm vật dụng thường ngày như quần áo, khăn mang theo. Ta có biện pháp!”
Hai vị Mộ Dung Trưởng bối trong lòng mang đầy thắc mắc. Tìm người lại mang theo vật dụng thường ngày của bọn họ làm gì. Thắc mắc là thắc mắc, nhưng Mộ Dung Bạch vẫn sai gia nhân trở về nhà tìm vật dụng. Mộ Dung Nhiễm Nhiễm ánh mắt vẫn không rời khỏi Phương Triết. Nàng trong lòng có nhiều lo lắng, buồn bã nhưng không hiểu sao gặp Triết ca của nàng, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm thấy hắn là một người vô cùng đáng tin cậy.
Phương Triết cưỡi Tiểu Hắc theo chân Mộ Dung Bạch đi đến địa điểm gần Liên Hoa Tự. Nơi đây cách Phương phủ ước chừng mười dặm đường.
Đoạn đường này khi Phương Triết có mặt, hầu như không có người qua lại. Nếu không quen thuộc, chắc hẳn ít người sẽ lựa chọn con đường này. Có thể vì phụ mẫu tiểu Nhiễm có mang hộ vệ, nên lơ là cảnh giác.
Phương Triết quan sát xung quanh một lúc, mới hướng Mộ Dung Bạch hỏi “Mộ Dung thúc, cho hỏi bá phụ bá mẫu có thù oán với ai không?”
Mộ Dung Bạch gật đầu nói “Có, là Lâm gia! Trước kia là quan hệ thân thiết, từ lúc tiểu tử thối Lâm Phong phi lễ tiểu Nhiễm. Hầu như là quan hệ rạn nứt, thương nghiệp hầu như chấm dứt”
Phương Triết gật đầu, lúc này đoàn người Mộ Dung Khang cùng hơn hai mươi hộ vệ cũng vừa cưỡi ngựa chạy đến. Khí thế cũng vô cùng lớn.
Mộ Dung Khang xuống ngựa, liền vội vã đưa vật dụng của phụ mẫu tiểu Nhiễm cho Phương Triết. Phương Triết nhận lấy, sau đó nhìn sang Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ngửi ngửi một lúc, sau đó hai mắt sáng lên gật đầu.
Phương Triết mỉm cười, nhìn sang hai người Mộ Dung Bạch và Mộ Dung Khang, hắn nói “Có thể tìm được một ít manh mối, có gì hai vị theo ta cùng Tiểu Hắc”
Nói rồi, Phương Triết phóng lên lưng Tiểu Hắc lấy tốc độ của ngựa mà đi. Theo sau là đoàn người Mộ Dung gia với khí thế vô cùng bức bách như sắp ra chiến trường.