Bên một bờ hồ nào đó, cách Lăng Ba Thành mười dặm.
Khu vực này là một mảng rừng rộng lớn nhưng cảnh quan như một ngự hoa viên. Xung quanh có nhiều cây xanh, nhưng thưa thớt. Mặt đất được phủ một lớp cỏ chằng chịt xanh ngắt. Có nhiều tảng đá to nhỏ từ một thước đến hai trượng xung quanh bờ hồ và bìa rừng.
Bạch Vi Nhất cùng Phương Triết đứng gần đó, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, hắn cảm khái nói “Nơi này, mười năm trước ta đến một lần. Khi đó cây xanh, mỏm đá và bờ hồ không được như thế này. Ta nghĩ có người như ta, từng đến đây và trùng tu lại mảng rừng này, nên nhìn đẹp mắt như vậy!”
Phương Triết đứng bên cạnh cũng cảm giác tiếc nuối. Hắn nói “Tiểu bối từ nhỏ ở Lăng Ba Thành, không ngờ chỉ cách một đoạn đường lại có khu rừng đẹp như vậy. Đúng là biết đến quá muộn!”
Bạch Vi Nhất mỉm cười “Không muộn đâu, lần này lão lưu lại cũng không phí công sức!”
Lão trầm ngâm một chút, nói tiếp “Ngươi đã xem qua Vân Trung Bộ?”
Phương Triết gật đầu, Bạch Vi Nhất Trưởng lão nói tiếp “Ngươi thử vận dụng bộ pháp cho ta xem thử”
Phương Triết không do dự, liền sải bước chân về trước. Bộ pháp khá thuần phục, nhưng tốc độ thì so với chạy bộ bình thường chậm hơn một chút.
Bạch Vi Nhất trưởng lão mỉm cười gật đầu “Ngươi đúng là nhanh nhạy, đi được bộ pháp khó khăn như vậy mà vẫn giữ được thăng bằng, xem ra so với thiên tài, ngươi không sai biệt lắm!”
Lão dừng lại, sau đó sải một bước chân về trước. Thoáng chốc đã xuất hiện hai trăm trượng phía trước. Phương Triết giật mình, hắn không nghĩ Vân Trung Bộ tốc độ lại nhanh như vậy.
Bạch Vi Nhất trưởng lão, mệt mỏi chầm chậm đi lại. Trên mặt có vài giọt mồ hôi, lão nói “Vừa rồi ta chỉ thi triển có ba thành…”
Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn kinh hãi hỏi “Thế mười thành thì như thế nào?”
Bạch Vi Nhất trả lời hắn “Ta chưa từng gặp ai thi triển được mười thành, đạt tới Bách Biến Thập Ảnh…. cảnh giới tạo ra mười thân ảnh phân thân vô cùng lợi hại”
Phương Triết nhìn Bạch trưởng lão có vẻ mệt mỏi, liền hỏi “Thi triển Vân Trung Bộ rất tốn sức sao tiền bối?”
Bạch trưởng lão thở dài nói “Không tốn, chỉ là ta một lần bị tổn thương, nên sử dụng linh lực không thông. Dẫn đến thi triển Vân Trung Bộ khó khăn thôi!”
Phương Triết gật đầu hiểu ra nguyên nhân, sau đó Bạch trưởng lão nói tiếp “Lần này ta ở lại Phương phủ mười ngày, chủ yếu chỉ dạy ngươi sơ nhập Vân Trung Bộ, sau đó phải về gia tộc. Ngươi cố gắng tiếp thu cho tốt!”
Phương Triết gật đầu tuân lệnh.
Sau đó, Bạch trưởng lão khẽ bước chân về trước rất chậm, vừa ra động tác vừa giảng giải “Vân Trung Bộ, là bước chân, nhưng thực ra là điều động toàn thân. Người võ sĩ bình thường nếu học tập Vân Trung Bộ chỉ có thể là những bước chạy bình thường, thay vào đó họ luyện tập khinh công đó là dùng ngoại lực và độ dẻo dai để gia trì tốc độ và bước nhảy, nhưng để đạt được khinh công tuyệt xuất thì cũng phải luyện tập năm đến mười năm. Còn Vân Trung Bộ vận dụng linh khí trong cơ thể tạo thành linh lực khu động toàn bộ cơ thể. Sau đó tạo thành một lực đẩy, để bước chân vận chuyển nhanh hơn. Càng thông thạo, càng thuần phục thì người sử dụng có thể xuất thần nhập hóa, biến ảo khó lường.”
Phương Triết nghe Bạch trưởng lão giảng giải, trong lòng vô cùng phấn khích. Hắn đột nhiên hỏi “Thế tiền bối, Vân Trung Bộ xuất phát từ đâu?”
Bạch trưởng lão trầm ngâm một lúc, im lặng không trả lời. Lão nhìn sang Phương Triết “Sau này ngươi sẽ biết, chuyện này trước mắt vẫn là điều cấm kỵ của Bạch gia!”
Phương Triết nghe Bạch Trưởng lão nói vậy, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Bắt đầu luyện tập thử vài bước, nhưng sau đó ngã nghiêng.
Hắn bình thường bước chân không vận dụng linh lực, thì không vấn đề, nhưng có linh lực thì hắn kiểm soát không được.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị tập tiếp, lúc này bên kia bờ hồ có tiếng kêu cứu, giọng nói có vẻ quen thuộc.
Phương Triết nhìn biểu hiện Bạch trưởng lão rồi phóng nhanh dọc theo bờ hồ.
Tiểu Hắc đang ngủ ở một gốc cây, nghe thấy động tĩnh, nó cũng chạy theo Phương Triết. Nó hất Phương Triết lên lưng rồi phóng nhanh đến vị trí tiếng kêu cứu.
Mười hô hấp sau, Tiểu Hắc từ trên cao phóng xuống, chặn trước năm tên nam tử, trong đó có Lâm Phong.
Phương Triết nhảy xuống lưng Tiểu Hắc nhìn lại, đó là Mộ Dung Nhiễm Nhiễm. Cô tiểu thư Mộ Dung từng khinh thường hắn và bỏ rơi hắn.
Nhưng thực ra, Phương Triết không biết, từ sau sự việc hắn đối phó Lâm Phong ở gần bờ Tây Hồ, cách nhìn của nàng về Phương Triết đã thay đổi, từ chán ghét trở thành ngưỡng mộ. Thậm chí người Mộ Dung gia cũng đã đến tìm kiếm giao tình.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm nhìn Phương Triết xuất hiện cùng một con hắc báo to lớn, có hoảng sợ, nhưng vẫn có cảm giác an toàn.
Nàng gấp rút nói “Giúp ta, bọn hắn ý đồ xấu ta!”
Bọn người Lâm Phòng thấy Phương Triết xuất hiện, cảm giác không ổn. Trước kia đã từng đối phó qua, nhưng hắn lúc đó chỉ có hai hộ vệ. Giờ có bốn người, hắn cảm giác vẫn không ổn vì thấy một con hắc báo khổng lồ bên cạnh.
Lâm Phong buông lỏng, sau đó chắp tay nói “Ta chẳng qua là muốn mời Mộ Dung tiểu thư đến Vi Hương Lầu dùng bữa, chẳng qua có một chút gượng ép. Mong Phương thiếu gia bỏ qua!”
Hắn vừa nói vừa rút lui về sau, sau đó thăm dò nhìn Phương Triết không phản ứng, hắn mới thực sự rút lui.
Phương Triết không muốn gây khó dễ bọn hắn, nếu thực sự có ý định, bọn chúng sẽ rất thê thảm. Tiểu Hắc có sở thích cắn cổ áo người khác nha.
Quả nhiên, Tiểu Hắc bên cạnh khiều vai hắn, sở thích đúng là khó từ bỏ. Phương Triết phì cười nói “Được rồi, tha cho bọn chúng một lần!”
Tiểu Hắc không cam tâm, nó bẽn lẽn rút lui.
Phương Triết đỡ Mỗ Dung Nhiễm Nhiễm đứng dậy, mới hỏi nàng “Ngươi tại sao lại ở khu vực vắng vẻ này?”
Nhiễm Nhiễm nhìn dáng vẻ tuấn mỹ trước mặt e thẹn nói “Đây là chỗ gia tộc tiểu muội quản hạt, khu rừng này thúc phụ ta đã bỏ ra công sức trùng tu lại, mới được đẹp mắt như vậy đó nha!”
Sau đó nàng chỉ về hướng một vách đá ở đằng xa, có khắc bốn chữ to lớn “Mộ Dung Lâm Viên”.
Nhìn thấy dòng chữ đó, Phương Triết mới hiểu là bản thân cùng Bạch trưởng lão đang trong Mộ Dung Lâm Viên, đang ở trong mảnh đất của người ta trái phép.
Phương Triết biểu lộ ái ngại, bình tĩnh lại hắn chợt nghĩ đến cách xưng hộ khá thân thiết của Mộ Dung Nhiễm Nhiễm. Không phải trước kia ngươi đối với ta toàn là mỉa mai a, giờ thay đổi nhanh vậy, ta thực sự tiếp thu chưa kịp.
Phương Triết thắc mắc hỏi nàng “Vì sao bọn người Lâm Phong lại phi lễ với ngươi? Không phải rất thân thiết sao?”
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm cúi người xuống “Lâm Phong, hắn muốn sàm sỡ ta. Bọn ta lúc đầu đi chung đến đây du ngoạn, sau đó hắn đột nhiên lại có hành động như vậy!”
Nàng vừa nói vừa cúi đầu không dám ngẩng lên.
Đây chính là đám bạn chung lứa trước giờ của nàng. Trước kia nàng thường xuyên mỉa mai Phương Triết khi biết được Phương gia có ý định cầu thân. Vì nàng và Phương Triết cùng lớn lên, cũng xem như thanh mai trúc mã nhưng điều đáng tiếc là Phương Triết có tật, không nói chuyện được.
Chính vì lẽ đó mà nàng cũng bị một số bạn bè cùng lứa trêu chọc, nên nàng phản kháng và không muốn có quan hệ với Phương Triết.
Sau này hắn đột nhiên khỏi bệnh, lại trở nên ưu tú hơn, lại được Bạch đại gia tộc chiếu cố. Vì thế các trưởng bối Mộ Dung gia quyết định kết nối giao hảo lại với Phương gia, rất tiếc người Phương gia từ chối.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm nhìn Phương Triết khẽ hỏi “Thế sao Triết ca lại ở đây?”
Phương Triết vẫn chưa quen với cách xưng hô này. Hắn thờ ơ nói “Ta cùng một vị trưởng bối du ngoạn nơi này. Lão đang chờ ta bên kia hồ, có gì gặp lại”
Phương Triết nói xong, liền xoay người rời đi.
Mộ Dung Nhiễm Nhiễm phía sau ngẩn ngơ nhìn theo. Nàng nhìn phong cách soái ca lạnh lùng của Phương Triết, bỗng nhiên tim đập nhanh hơn.
…
Lúc này Lâm Phong đã về đến Lâm Phủ, cả hắn và mấy tên hộ vệ khắp người đều bị ướt mèm. Bọn họ lúc về được một đoạn, thì bị một bóng đen to lớn cắn cổ sau đó thả từng người xuống hồ nước bên cạnh. Tốc độ cực nhanh, bọn họ chỉ biết la hét mà không thể làm gì được, tình huống lúc đó vô cùng chật vật.
Lâm Phong đi vào thư phòng của phụ thân hắn. Vừa bước vào đã gặp lão cha hắn cùng một nha hoàn đang ve vãn. Phụ thân hắn vẫn thản nhiên phóng đãng mà không nghề ái ngại khi Lâm Phong xuất hiện. Tình huống này như đã quá quen thuộc.
Lâm Phong khóc lóc chạy lại nói “Phụ thân phải làm chủ thay ta, bắt tên Phương Triết kia, dày vò hắn cho ta!”
Phụ thân Lâm Phong, Lâm Tùng Mạc là nhị đệ của gia chủ Lâm Gia, Lâm Tùng Nhân, vẻ ngoài hắn mập mạp nhưng tính cách vô cùng cẩn thận, nhăm nhe vị trí gia chủ từ lâu rồi.
Lâm Tùng Mạc nhìn con trai mình với vẻ mặt vô cùng mất hứng, hắn gặng hỏi “Hắn khi dễ ngươi? Chẳng phải trước giờ ngươi luôn khi dễ người ta sao?”
Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, liền cải chính “À, ta có nghe nói hắn giờ vô cùng lợi hại. Trở thành một thiếu niên nổi tiếng khắp kinh thành. Ngươi không phải đối thủ hắn là điều tất nhiên thôi!”
Lâm Phong cảm giác không cam tâm, hắn vội nói “Cha sau lưng ra tay giúp ta?”
Lâm Tùng Mạc nhìn con trai, tính cách sao mà giống hắn như vậy, có thù tất báo. Nhưng hắn suy tính lại, căn dặn “Chuyện này, ta có chủ kiến. Ngươi đừng có hồ nháo là được!”
Lâm Phong nhìn bộ dáng không quan tâm của phụ thân, khuôn mặt xám xịt nhưng không dám phản kháng. Hắn đi ra khỏi phòng lẩm bẩm “Phương Triết ngươi đợi đó, nếu có cơ hội ta sẽ trút cơn giận này!”
Hắn vừa đi ra ngoài thư phòng, một gia nhân vội vã chạy vào, báo tin cho phụ thân hắn. Hắn dừng lại thoáng nghe được “Người đó hẹn lão gia ở miếu Ngũ Hành, ngoài thành sau hai canh giờ. Nói là có việc khẩn cấp!”
Lâm Tùng Mạc buông nha hoàn ra, sửa soạn lại quần áo chỉnh tề rồi hướng ra ngoài cửa phủ, lên xe ngựa lên đường.
Lâm Phong thấy phụ nhân vội vã, liền theo một xe ngựa khác của Lâm phủ vội vã đuổi theo. Hắn cảm giác phụ nhân hắn, có hành động khác thường ngày nên vô cùng tò mò.
Hai canh giờ sau, xe ngựa Lâm Tùng Mạc dừng trước cổng miếu Ngũ Hành. Hắn vội vã đi vào bên trong. Lâm Phong cũng xuống ngựa, sau đó nép vào một bên cửa âm thầm quan sát.
Lúc này, có một thân ảnh quen thuộc đang đứng bên dưới một tượng thần hoàng to lớn. Lão nhìn Lâm Tùng Mạc, nở một nụ cười “Ngươi đến rồi!”
Lâm Tùng Mạc khom người bái chào “Ngôn thần y vất vả!”