Trong khi đó, cách Huyền Vĩnh Thành chừng hai mươi vạn dặm có một tòa vương thành. Tòa vương thành này còn có một tên gọi khác là Hoàng Thành. Nơi đây chính là tòa thành trì dòng dõi vương tộc của Bắc Cảnh trong hàng nghìn năm nay.
Trước kia, nơi đây được xem là khu vực trung tâm của Bắc Cảnh đối với thường dân mà nói chính là như vậy.
Khắp nơi đổ dồn vào Hoàng Thành kết thành bang phái, giao thương sôi nổi. Bởi vì đây vốn là nơi có nhân thịnh khí hòa, long mạch Hoàng Thành trải dài từ nam ra bắc cho nên bất cứ người nào đến đây đều được hưởng lợi ích không nhỏ.
Nguồn lực dồi dào nhất chính là nơi xuất thân của nhiều lớp thiếu niên kiệt xuất được gửi đi đến các đại tông môn tu luyện. Thêm vào đó là huyết mạch hoàng tộc cao quý, tư chất hơn người khiến các đại tông môn như Vô Thượng Tông, Thiên Võ Tông, Linh Thú Tông luôn tìm cách câu dẫn lứa thiếu niên tư chất bất phàm gia nhập tông môn của bọn họ.
Bất quá đó là chuyện của hàng trăm năm trước.
Lúc này Hoàng Thành đã không còn như trước nữa, xung quanh có nhiều thế lực dòm ngó. Ngày đêm đe dọa tấn công vào, sang bằng Hoàng Thành.
Chính vì Hoàng Thành thiên về võ kỹ, giáp trụ và có ba quân hùng mạnh. Chính vì vậy tạo thành một thế lực riêng biệt so với các đại tông môn. Cho nên, giữa Hoàng Thành và tông môn hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ nào. Cũng như sự viện trợ nào khác khi một trong hai bên gặp tai họa.
Thế lực vương triều khi đã bước vào giai đoạn suy thoái thì khó mà cứu vãn được. Chỉ có thể dây dưa được một vài đoạn thời gian, chỉ cần có một cơ hội thích hợp. Năm thế lực lớn lân cận chắc chắn sẽ tấn công vào. Xem như Hoàng Thành triệt để biến mất.
Đó là lý do vì sao, một tiểu bàn tử vốn xuất thân là đại hoàng tử Hoàng Thành phải lên đường học đạo. Mục đích chính là cứu vãn thời cuộc.
Chuyện Hoàng Mập lén trốn khỏi Hoàng Thành lên đường học đạo đã trở thành một sự cấm kỵ. Cũng từ đó bị một số thành phần tư lợi, cạnh tranh vương vị lấy lý do đó mà trục xuất Hoàng Mập khỏi hoàng tộc. Xem như đến cuối cùng hắn trở thành một thường dân không hơn không kém.
Cho nên khi hắn trở về Hoàng Thành thăm viếng, không thể lấy thân phận là một đại hoàng tử được. Mà dị dung làm một người bình thường từ phương xa ghé vào. Theo bên cạnh hắn lúc này là sư tỷ Hàm Ngưng Nhi. Nàng ta vốn không việc gì làm cho nên đồng ý cùng hắn trở về Hoàng Thành.
Hình dáng cả hai giống như một đôi phu phụ bình thường, không hơn không kém.
Khi cả hai đi xuyên qua cổng Hoàng Thành.
Hàm Ngưng Nhi phải mở hai mắt to ra nhìn sự hoành tráng của nhiều tòa nhà hai bên đường. Khắp nơi vô số thương nhân qua lại nhộn nhịp. Số quầy hàng ven đường hầu như không có, chỉ toàn là những tòa tửu lầu nhiều tầng hoành tráng.
Khung cảnh này trước giờ nàng chưa từng gặp qua lần nào. Nên vẻ mặt ngỡ ngàng của nàng là một chuyện vô cùng hiển nhiên.
Hoàng Mập một bên mỉm cười nói “Hoàng Thành rộng lớn, còn nhiều nơi rất thú vị. Nhân dịp này ta sẽ cho sư tỷ tham quan tất cả những nơi đẹp nhất ở Hoàng Thành...”
Hắn chỉ về phía một tượng đá cao chừng trăm trượng, cách cổng Hoàng Thành chừng năm dặm đường về hướng bắc. Nơi đó được xem là khu vực Tế Đàn của Hoàng Thành.
Hắn hồ hởi giới thiệu “Đó là vị tiên tổ của Hoàng tộc, được người đời xưng hô là Nhân Hoàng. Năm nghìn năm trước, tiên tổ từng xông pha cùng những vị cổ nhân chinh chiến, xem như lập nhiều đại công cho nhân tộc. Cho nên danh tiếng của tiên tổ đến giờ vẫn còn truyền lại ở Hoàng Thành”
Hắn tính toán một hồi rồi nói tiếp “Đúng dịp hôm nay là ngày tế tiên tổ ở Tế Đàn, chúng ta đến đó đi xem náo nhiệt!”
Hàm Ngưng Nhi nghe Hoàng Mập nói vậy, trong lòng cũng sinh ra tò mò. Bất quá, phong thái thường ngày của hắn dường như đã thay đổi.
Trước hay chạy theo bên cạnh múa tay múa chân nói liên tục. Lúc này đã thành một đấng nam nhi, ra dáng một đấng trượng phu chín chắn.
Cả hai dọc theo con đường chính thẳng đến Tế Đàn ở hướng bắc Hoàng Thành.
Xung quanh, số thương dân và người trong Hoàng Thành cũng lũ lượt kéo về khu vực Tế Đàn. Mặc dù nghi lễ Tế Đàn chỉ dành cho người hoàng tộc, nhưng thường dân vẫn có thể đến nhưng ở bên ngoài Tế Đàn quan sát.
Nghi thức Tế Đàn hàng năm đều tổ chức một lần, chủ yếu là cầu cho quốc thái dân an. Cầu cho Hoàng Thành luôn trường tồn, và tránh rủi ro từ bên ngoài.
Đối với hoàng tộc mà nói, nghi lễ cầu an ở Tế Đàn là một nghi thức quan trọng. Những người có địa vị cao ở Hoàng Thành đều có mặt đông đủ. Nếu không bị liệt vào tội khi quân.
Trải qua hơn một canh giờ cưỡi bộ, Hoàng Mập và Hàm Ngưng Nhi đến được bên ngoài khu vực Tế Đàn. Khu vực này chủ yếu dành cho người dân trong Hoàng Thành tham dự.
Trung tâm Tế Đàn được đặt chính giữa quảng trường rộng lớn. Quảng trường này được bao bọc một bức tường cao vút, mục đích là ngăn cản người bên ngoài đi vào.
Khi Hoàng Mập vừa đến được lối vào quảng trường thì có tiếng gọi hắn “Hoàng huynh?”
Hoàng Mập quay người nhìn lại, người gọi “hoàng huynh” là một thiếu niên mặc áo gấm long phượng cưỡi trên một con bạch mã.
Hắn nhìn chằm chằm về phía Hoàng Mập mặc dù Hoàng Mập đã dị dung thành một người khác. Người bình thường khó mà nhận ra được.
Hoàng Mập đương nhiên nhận ra thiếu niên gọi hắn là “hoàng huynh” là ai. Đó là thất hoàng tử Hoàng Thế Kiệt, một hoàng đệ lúc nào cũng vây lấy hắn. Có thể xem như trong nhóm hoàng tử. Hoàng Thế Kiệt là người chân chính xem hắn là một hoàng huynh thực sự. Chứ không phải giọng điệu châm biếm, trêu chọc.
Hoàng Mập ngơ ngẩn một hồi. Việc thất hoàng đệ hắn có thể nhận ra là điều vô cùng bất ngờ. Lý do là thất hoàng đệ hắn không phải là người tu luyện.
Hoàng Mập thấy vậy, không thể hiện ra một nét hoảng sợ khi bắt gặp một vị hoàng tử thân phận cao quý, mà thay vào đó là điệu bộ thờ ơ.
Hắn nhàn nhạt nói “Thất hoàng đệ đã nhận nhầm người!”
Hoàng Thế Kiệt nghe vậy, biểu hiện vô cùng bất ngờ. Hắn trầm mặc một hồi sau đó mỉm cười xem như nhận nhầm người rồi tiếp tục cưỡi bạch mã đi vào bên trong.
Hàm Ngưng Nhi một bên khiều lấy vai Hoàng Mập thắc mắc “Ngươi là cố ý sao?”
Hoàng Mập cười hắc hắc nói “Hắn là một tên hoàng đệ rất thân với ta. Xem như là người thân duy nhất ở Hoàng Thành”
Hàm Ngưng Nhi nói tiếp “Ta thấy thất hoàng đệ ngươi rất có tư chất tu luyện. Hai ta dị dung như vậy vẫn có thể nhận ra được, có thể nói là có bản lĩnh hơn người…”
Hoàng Mập cũng bất ngờ khi thất hoàng đệ có thể nhận ra dù hắn đã dị dung thành một người hoàn toàn khác. Loại năng lực này không phải ai cũng có thể có được.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, bắt đầu đi vào bên trong quảng trường.
Lúc này người dân trong Hoàng Thành đến dự lễ cầu an ước chừng hai nghìn người. Tất cả đều hướng về phía đài cao, nơi bố trí Tế Đàn.
Bên cạnh đài cao có thể nhìn thấy tượng Nhân Hoàng cao chừng trăm trượng. Hai tay cầm kiếm chống xuống mất đất, khí thế vô cùng hiên ngang.
Phía trên đài cao là một khuôn viên hình dạng như một đóa hoa năm cánh có thể chứa trên năm trăm người.
Những người ở khu vực này đều là những bậc quốc lão, công thần.
Đối với Hoàng Mập, khuôn mặt từng người hắn có thể nhớ rõ mồn một. Trong đó người chủ trì buổi lễ cầu an là Hoàng Lão, lão quốc công của Hoàng Thành. Tiếp theo lần lượt là mười ba vị hoàng tử đứng bên cạnh quan sát.
Người làm phép cầu an là một vị pháp sư từ một phật tự nào đó.
Điều khiến Hoàng Mập ngạc nhiên chính là sự hiện diện của mười tên đệ tử Vô Thượng Tông. Mười tên này trước kia là sư huynh của Hoàng Mập khi còn là một đệ tử ngoại môn ở Vô Thượng Tông. Thường ngày bọn chúng tìm cớ ức hiếp, cuối cùng gài bẫy khiến hắn phạm vào giới luật của Vô Thượng Tông. Hắn bị phế đi tu vi và bị trục xuất khỏi Vô Thượng Tông. Khi đó hắn bị trúc xuất khỏi Vô Thượng Tông với bao nhiêu là uất hận.
Nếu không gia nhập Đạo Viện, nỗi uất hận khi xưa có thể nói khó mà quên đi được. Từ khi bái Kiếm Hư Chân Quân làm sư phụ, hắn tâm tính đã không còn như trước.
Hắn vốn suy nghĩ thấu đáo, về sau lại càng kỹ càng hơn.
Mối uất hận khi xưa đã trở thành chuyện đã qua không đáng nhắc tới. Xem như là một loại động lực khiến hắn có được bản lĩnh như lúc này.
Về phần mười tên đệ tử Vô Thượng Tông. Bọn cúng vốn là người tu luyện, cho nên có thể nhận ra được ánh mắt bất thiện từ phía Hoàng Mập.
Một trong mười tên là Ngô Đại Lực, người từng là sư huynh cũng như phụ trách chỉ dạy Hoàng Mập con đường tu luyện. Người mà thường xuyên chèn ép cũng như gài bẫy khiến hắn phạm vào tội cưỡng dâm một vị nữ đệ tử. Hắn vô tội nhưng không ai tin tưởng vào lời bào chữa của một tên đệ tử ngoại môn thấp kém. Quan trọng hơn, nữ đệ tử bị hại lại chỉ đích danh hắn. Chuyện này cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu vì sao nàng ta lại làm vậy.
Ngô Đại Lực lúc này giơ một ngón tay chỉ về phía Hoàng Mập, hắn nhếch miệng lên cười khinh dễ rồi chậm rãi nói “Ngươi, lên đây!”