Âu Dương Sinh ngắm nhìn thần sắc vị tiểu muội đã tươi sáng hơn trước đó. Nội tâm hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tình huống phát sinh ở nơi này hoàn toàn là tình cờ, nhưng tình cờ lại khiến bản thân hắn giảm một phần ray rứt của chuyện trước kia.
Theo như lời Dương Tâm Nhi kể lại, phụ thân nàng sớm phát hiện Âu Dương gia tìm đến sinh sự rồi diệt môn. Bên trong chắc chắn có vấn đề, nếu không sẽ không dự liệu trước sự việc rồi đem nàng giấu đi.
Hắn xuất ra Thanh Phong Kiếm, rồi nắm lấy tay Dương Tâm Nhi đạp lên. Cảm giác lơ lửng trên không trung khiến hai mắt Dương Tâm Nhi sáng rực. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng được cưỡi trên một thanh phi hành kiếm.
Khi còn nhỏ, nàng chỉ nghe người lớn kể tiên nhân có thủ đoạn cao siêu có thể đạp phi hành kiếm vân du tứ phương. Giờ chính bản thân nàng trải nghiệm, cho nên sự lo lắng trước đó hoàn toàn biến mất. Đổi lại là một sự vui vẻ không sao tả được.
Âu Dương Sinh mỉm cười, nhanh chóng hướng phi hành kiếm phóng vút lên bầu trời.
Dương Tâm Nhi ở phía sau không ngừng cười vui. Nàng không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ những khung cảnh bên dưới cánh rừng được thu nhỏ lại.
Ở một độ cao nhất định, toàn bộ cánh rừng thu lại nhỏ chỉ bằng nắm tay của nàng.
Đập vào mặt nàng chính là những cơn gió lùa cực kỳ mạnh, như muốn hất tung nàng về phía sau. Cảm giác này vui không sao tả được.
Âu Dương Sinh nhìn bộ dáng thích thú của Dương Tâm Nhi, hắn chỉ mỉm cười rồi tiếp tục cưỡi phi hành kiếm dạo một vòng Lam Nhạc Sơn.
Khoảng cách từ con suối đến Dương gia sơn trang chỉ chừng hai dặm, nếu cưỡi phi hành kiếm chỉ chừng mười mô hấp là tới. Chẳng qua là hắn muốn cho tâm trạng nàng thoải mái trở lại nên mới vân du một hồi.
Sau một hồi bay lượn trên bầu trời thỏa thích, hắn mới trở về Dương gia sơn trang.
Hắn theo sau Dương Tâm Nhi đến giếng khô ở hậu hoa viên.
Nhìn từ bên ngoài, có thể nhìn thấy tơ nhện giăng khắp nơi nhưng bên trong miệng giếng thì vô cùng sạch sẽ. Có thể dễ dàng nhận ra, nơi này vốn là nơi ẩn náu thường xuyên của Dương Tâm Nhi.
Bên dưới giếng có một thông đạo ước chừng mười trượng thì đến được lối vào mật thất.
Mật thất này khá rộng rãi như một gian phòng, xung quanh được bày trí có nhiều giá sách với bàn ghế được bố trí như thư phòng.
Dương Tâm Nhi từ trên giá sách lấy xuống một hộp gỗ được khắc hoa văn cực kỳ đẹp mắt. Nhìn bề ngoài có thể nhận ra bên trong chứa vật không phải tầm thường.
Nàng đưa hộp gỗ cho Âu Dương Sinh rồi nói “Hiện giờ Dương gia không còn ai, vật này đối với muội không còn trọng yếu. Hơn nữa, Sinh ca giữ sẽ thích hợp hơn…”
Âu Dương Sinh cầm hộp gỗ rồi đánh giá một hồi. Hắn tò mò nói “Có thể mở ra xem bên trong không?”
Dương Tâm Nhi gật đầu, hắn mới mở hộp gỗ ra xem bên trong.
Bên trong chỉ chứa hai quyển thư tịch với bìa cũ kỹ. Trên bìa hai quyển thư tịch có ghi lần lượt “Hỗn Thiên Cang Khí” và “Hỗn Thiên Thương Pháp”. Chỉ cần nhìn thấy tên gọi cũng đủ bá khí cỡ nào.
Hai mắt Âu Dương Sinh mở to ra như muốn rớt qua bên ngoài.
Loại thương pháp bá đạo này, có thể khiến tâm tình hắn trong phút chốc nổi lên cuồng phong. Hắn muốn lật ra xem, nhưng lại thôi.
Hắn hướng Dương Tâm Nhi nói “Quyển thư tịch này quá trân quý, ta sợ không thể nhận lấy được!”
Dương Tâm Nhi tỏ ra e ấp nói “Chỉ cần Sinh ca không bỏ rơi tiểu muội. Đồ vật của muội cũng như của Sinh ca thôi, sao lại tính toán!”
Nàng nói tiếp “Có thể vì hai quyển thương pháp này mà người Âu Dương đến sinh sự. Bản lĩnh của Sinh ca lợi hại như vậy, lúc này giữ sẽ thích hợp hơn tiểu muội nhiều…”
Âu Dương Sinh ngẫm nghĩ một hồi mới nói “Việc này nói sau, nhưng ta chỉ tạm thời giữ. Thư tịch này vốn của Dương gia, ta không tiện xem qua…”
Trong lòng hắn lúc này có một phần đáp án.
Nói như vậy, Âu Dương gia đến Dương gia sơn trang sinh sự rồi diệt môn là vì hai quyển thư tịch này. Nói lên loại thương pháp này không hề tầm thường.
Hắn liên tưởng đến “Hỗn Thiên Độn Địa” mà tổ sư Đạo Viện truyền lại cho hắn. Chỉ là năng lực hắn hiện tại không đủ để có thể tiếp nhận nội dung bên trong.
Trong khi đó bìa hai quyển thư tịch này lại liên quan đến danh tự “hỗn thiên”. Chỉ cần hai từ đơn giản cũng nói lên bá khí lớn cỡ nào.
Bất quá, hắn lại không nghĩ Âu Dương gia đến diệt môn vì hai quyển thư tịch này. Bên trong chắc chắn còn nội tình, vì Dương gia thương pháp vốn quá nổi danh, muốn đoạt lấy chỉ cần cài nội ứng vào là xong. Đâu cần phải sử dụng biện pháp tàn bạo là diệt môn mới được.
Hắn rơi vào suy tư, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía một bức tường. Bên cạnh là một chiếc đèn chiếu sáng. Mấu chốt chính là ở giữa bức tường có một khe hở mà người bình thường không tài nào nhận ra được.
Hắn tiến lại gần chiếc đèn rồi dời chiếc đèn sang một vị trí bên cạnh.
Bức tường lập tức rút vào bên trong lộ ra một khoảng trống. Ở chính giữa khoảng trống có một cái giá được làm từ bạch ngọc, phía trên giá có một lệnh bài màu tử sắc.
Hắn tò mò cầm lệnh bài lên xem xét.
Lệnh bài này nhìn sơ cũng có thể đoán ra được, đây là lệnh bài thông hành của một tông môn nào đó.
Hắn do dự một hồi rồi thử truyền một tia linh khí vào lệnh bài. Từ bên trong lệnh bài truyền vào mi tâm hắn một dòng tin tức. Dòng tin tức này khiến hai mắt hắn lóe sáng.
“Thương Thần Tông Triệu Hồi Lệnh”
Hắn ngẩn ngơ một hồi, mồ hôi có phần ướt trán. Đơn giản là vì lệnh bài này không hề tầm thường. Người có lệnh bài này có thể gia nhập vào một đại tông môn ở Thần Vực. Tông môn đó tên là “Thương Thần Tông”. Đây là một tông môn chủ tu thương pháp, đúng với con đường hắn trước giờ theo đuổi. Tin tức này quá lớn, hắn nhất thời tiếp thu không nổi.
Nói như vậy, việc Dương gia bị diệt môn mười phần liên quan đến lệnh bài này.
Một gia tộc lánh đời có lưu giữ một lệnh bài thông hành đến một thần tông. Đơn giản là tổ tiên Dương gia trước kia đã từng là một đệ tử có vai trò quan trọng ở tông môn đó. Chính vì thế mới lưu truyền cho hậu bối một lệnh bài thế này.
Có thể vì tránh đời, nên lệnh bài này đối với Dương gia đã không còn quan trọng, cho nên nó được cất giữ ở mật thất này.
Có thể vì một lý do nào đó, tin tức này được truyền ra bên ngoài. Người nắm giữ được tin tức này là người của Âu Dương gia. Vì thế mà bọn chúng tìm đến đây đoạt lấy. Chỉ là cuối cùng vẫn không đoạt được vật mà bọn chúng muốn tìm.
Dương Tâm Nhi một bên thắc mắc nhưng không dám hỏi tin tức về lệnh bài trong tay Âu Dương Sinh.
Âu Dương Sinh thấy vậy mới giải thích “Đây là lệnh bài thông hành đến một tông môn ở Thần Vực. Đây là vật trọng yếu đối với ta, nên ta mặt dày nhận nó được không?”
Dương Tâm Nhi ngơ ngẩn một hồi, nội tâm nàng dâng lên do dự.
Nàng do dự một phần là Âu Dương Sinh nếu đến tông môn ở Thần Vực, không phải là nàng sẽ khó mà gặp lại hắn sao. Hơn nữa nàng vốn không có tu luyện, sẽ sớm già đi. Như vậy khoảng cách tuổi tác sẽ là rào cản hai người sau này.
Bất quá nàng vẫn mỉm cười, đưa lệnh bài về phía hắn rồi nói “Chỉ cần Sinh ca muốn, việc gì tiểu muội cũng sẽ đáp ứng…”
Âu Dương Sinh mặc dù bị lệnh bài làm mờ mắt, nhưng hắn vẫn hiểu nội tâm Dương Tâm Nhi đang suy nghĩ. Hắn trấn an nói “Sau khi xong việc ở Huyền Vĩnh Thành, ta sẽ đưa muội đến Đạo Viện tu luyện… nơi đó sẽ an toàn hơn. Cho nên tiểu muội ngốc nghếch đừng suy nghĩ lung tung…”
Hắn không nghĩ tới, mục đích ghé thăm Dương gia sơn trang chủ yếu hoài niệm về ân sư trước kia. Không nghĩ tới lại gặp phải cơ duyên lớn lao này, càng quan trọng hơn là gặp lại Dương Tâm Nhi khiến sự ray rứt về chuyện trước kia đã giảm đi một phần nào.
Chỉ cần nàng ta bình an, như vậy đã là một món quà lớn lao mà tạo hóa ban cho hắn lúc này.
Dương Tâm Nhi suy tư một hồi rồi hỏi “Tiếp theo Sinh ca dự định làm gì?”
Âu Dương Sinh cười nói “Trước dọn dẹp Dương gia sơn trang, sau đó đến Huyền Vĩnh Thành đòi lại công đạo cho những người đã khuất của Dương gia”
Nói xong, nắm tay hắn siết chặt lại.
Quan trọng hơn hết, hắn còn phải đòi lại công đạo cho phụ mẫu đã bị bọn người Âu Dương gia chèn ép đến nỗi phải bỏ mình. Nếu mạng hắn không lớn, cũng đã không thoát khỏi sự truy sát của bọn người vô nhân tính đó.
Cùng là con cháu Âu Dương gia, tại sao bọn họ lại quá hung ác đến như vậy.