Khi sáu tên hộ pháp sắp tiếp cận được Phạm Vô Thiên thì bị chính dư chấn của Phạm Vô Thiên đánh bật trở ra.
Mặc dù sáu tên đều che mặt, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra bọn họ vô cùng sợ hãi. Tình huống thiếu chủ phát sinh hắc hóa, chính là ngoài dự liệu. Nếu trở về bọn họ chắc chắn sẽ gánh chịu hình phạt nghiêm trọng.
“Hắc hóa” là trạng thái đối với Huyền Môn mà nói là một loại công pháp phụ trợ. Đối với thiếu chủ bọn họ mà nói, “hắc hóa” còn hơn thế nữa.
Do bản chất ký thác “Nhất Hồn, Nhất Phách” từ khi mới sinh ra, thêm vào đó là do huyết mạch đặc thù mà “hắc hóa” của Phạm Vô Thiên chính là cường hóa bản thân. Biến bản thân thành một ma đầu sớm hơn dự định. Điều này nghĩa là hắn hắc hóa chính là tự dày vò bản thân, tự hại bản thân mình. Không chèo chống nổi có khả năng phản phệ hôi yên phi diệt.
Cho nên sáu tên hộ pháp sợ hãi là như vậy.
Huyền Môn chỉ có một thiếu chủ, người duy nhất kế thừa từ môn chủ. Nếu gặp bất chắc, không phải mạng bọn họ xem như xong sao.
Toàn thân Phạm Vô Thiên lúc này hắc khí không ngừng tuôn trào, cơ thể hắn phiêu phù như một bóng ma. Mái tóc dài bay phất phơ, hai chân hoàn toàn không chạm đất.
Da mặt trắng bệch vẫn còn, chỉ có đều khóe mắt sâu hun hút mang một màu đen sâu thẩm. Nhìn vào như thể bị hút vào bên trong.
Hắn tay cầm Tử Linh Kiếm, thoáng chốc xuất hiện trước mặt Bạch Vô Thiên. Hắn tùy ý vỗ ngang một cái, đánh Bạch Vô Thiên văng sang một bên. Hắn không buông tha, tiếp tục tung thêm một cước đá văng Bạch Vô Thiên va vào vách đá dựng đứng phía sau.
Thực lực cả hai lúc này chính là không cùng đẳng cấp. Bạch Vô Thiên hoàn toàn bị nghiền ép, không sức phản kháng.
Khi Bạch Vô Thiên vừa thoát khỏi vách đá đã bị một tay Phạm Vô Thiên chộp tới, nắm lấy cổ áo ném trở về vị trí cũ hai mươi trượng. Đối phương mặc dù hắc hóa, nhưng bản tính dây dưa không thích kết liễu sớm vẫn còn. Hắn muốn dày vò kẻ thù đến chết mới hả dạ.
Hoa Lạc Đồng nhìn tình cảnh như vậy, nàng rất muốn lao ra nhưng đã bị ánh mắt đại thiền sư khóa chặt. Nàng chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể làm được gì.
Bạch Hữu Đạo trong lòng sốt ruột, đưa ánh mắt về phía đại thiền sư Phổ Quang cầu cứu. Nhưng đại thiền sư là một chủ sự không thể thiên vị cho dù là thiện hay ác đều phải công bằng.
Bạch Kinh Thiên siết chặt nắm tay lại, hắn cũng giống như Bạch Vi Nhất trưởng lão nóng lòng nhưng vô dụng. Bọn họ mà ra tay thì cũng chỉ giống như mộc nhân, tùy thời cho đối phương nghiền ép.
Tâm trạng Bạch Vô Thiên lúc này vô cùng khó khăn. Hắn hoàn toàn không thể phản kháng được trước sức mạnh tuyệt đối của đối phương.
Hắn đưa ánh mắt về phía Hoa Lạc Đồng, trong lòng nhất thời dâng lên một sự bất lực. Hắn muốn mạnh mẽ bảo vệ nàng ta, nhưng tình huống tính toán chính là tính toán nhưng ý trời mới quyết định thắng thua.
Tính toán hoàn toàn vô dụng trong trường hợp này sao?
Phạm Vô Thiên giẫm lên lòng ngực hắn, rồi dùng một thanh kiếm cắm trên cánh tay hắn, ghim chặt xuống đất. Bộ dáng hắn lúc này vô cùng thảm bại.
Phạm Vô Thiên lúc này chân đè lên ngực Bạch Vô Thiên, nhưng không có ép quá chặt. Hắn sợ đối phương không cầm cự được sẽ chết. Cho nên chỉ là khóa chặt đối phương mà thôi.
Hắn đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Vô Thiên. Hắn lại đưa mắt nhìn sang Hoa Lạc Đồng đang lo lắng một bên. Thế là hắn buông Bạch Vô Thiên ra, trường kiếm cũng được hắn rút ra.
Hắn nhàn nhạt chất vấn “Ngươi có tuyệt vọng không?”
Bạch Vô Thiên sắc mặt âm trầm, hắn không thể nói được. Lúc này mà trả lời đối phương chính là thừa nhận bản thân đã đầu hàng.
Phạm Vô Thiên lại nói tiếp “Không trả lời… vậy ta kể ngươi nghe một câu chuyện!”
Hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn lên trời ra vẻ tiêu sái. Hắn nói tiếp “Ở một nơi nào đó có một đại gia tộc. Bởi vì lợi ích gia tộc, bọn họ tìm một vật hy tế. Vật hy tế này phải là người có huyết mạch tinh thuần nhất, đến khi mười tám tuổi sẽ làm vật tế cho… ta”
Hắn vô ý đưa ánh mắt về phía Hoa Lạc Đồng rồi nói tiếp “Ngươi đoán xem, ngươi đó là ai?”
Hoa Lạc Đồng phát giác nội tâm bất ổn, trước đó tâm trạng đã bình thường, lúc này lại dâng lên một sự cồn cào. Sự cồn cào, rộn ràng này không phải tự nhiên mà có. Sự cồn cào, rộn ràng này chính là gặp một “chủ nhân”. Chính vì gặp “chủ nhân” nàng mới có một loại cảm giác này.
Đôi môi nàng lúc này có phần run lên, nàng cắn chặt môi lại đến nỗi máu chảy ra.
Bạch Vô Thiên nhìn đôi môi nàng rỉ máu, nội tâm hắn cũng dâng lên một sự đau đớn. Nàng đang cố gắng chống chịu lại một loại áp lực, đến nỗi phải cắn chặt môi để cho tâm trí tỉnh táo.
Hắn trầm mặc, miệng thì thầm “Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm!”
Phạm Vô Thiên nghe thấy vậy liền cười hắc hắc. Hắn không nói gì, chỉ giơ bàn tay trái về hướng Hoa Lạc Đồng. Từ trong lòng bàn tay hắn thình lình xuất hiện một ấn ký “O”, ấn ký này quang mang lập lòe thoắt ẩn thoắt hiện.
Hoa Lạc Đồng vịnh chặt lấy tay nàng lại để không thể bị điều khiển nhưng trong lòng bàn tay nàng. Không biết từ lúc nào có một ấn ký “X”. Hai mắt nàng mở to ra, không tin vào điều mình vừa thấy.
Nàng lắp bắp “Chuyện này… từ khi nào?”
Bạch Vô Thiên nhìn phản ứng của Hoa Lạc Đồng, hắn không nghĩ rằng nàng lại phản ứng như vậy. Trong lòng bàn tay nàng ta thật sự có một loại ấn ký, ấn ký mà bản thân nàng còn không biết xuất xứ từ đâu.
Phạm Vô Thiên nhìn kết quả đúng như dự đoán.
Hắn nói tiếp “Đó là Khế Ước Vĩnh Sinh!”
Đại thiền sư nhíu hàng chân mày. Loại khế ước này hắn từng nghe qua một hai lần. Đây là một loại thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có thể nói là vô cùng ác.
Phạm Vô Thiên nhếch miệng lên đắc ý, hắn nói tiếp “Từ khi sinh ra nàng đã định sẵn là món ăn cho ta rồi… Trốn không thoát được”
“Sau khi đã xác định được vị trí của nàng, cho dù nàng có trốn ở chân trời góc biển cũng sẽ được gia tộc nàng mang về. Đến khi tròn mười tám tuổi sẽ thực hiện nghi thức tế lễ. Khi đó nàng vĩnh viễn sẽ thuộc về thiếu chủ ta”
“Nàng không cảm thấy dạo gần đây tâm trạng bứt rứt, thiếu thốn một thứ gì đó rất quan trọng sao…”
Hắn bất giác cười ha ha thích thú. Ý tứ hắn rất đơn giản, đó chính là nàng ta lệ thuộc vào hắn hoàn toàn.
Hắn lại nói “Mục đích ta đến đây là vì nàng. Trình gia sớm đã bị bổn thiếu chủ ta diệt môn rồi. Xem như giữa Trình gia và Bạch gia không còn quá nhiều chuyện để nói”
Lời tiết lộ của Phạm Vô Thiên vừa thốt ra khiến toàn bộ người Bạch gia rung động, triệt để rung động. Tên thiếu niên đại diện Trình gia giao đấu, người tự nhân là thiếu chủ Huyền Môn đã diệt Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê. Nói như vậy mục đích hắn đến đây không phải là ước hẹn trăm năm mà là vì Hoa Lạc Đồng mà đến.
Bạch Kinh Thiên thở một hơi dài. Nội tâm hắn mang nửa vui nửa phiền muộn. Mối nguy cơ Bạch gia chỉ đơn thuần nhờ đối phương vì tiêu khiển mà diệt đi Trình gia. Ước hẹn trăm năm vô tình không còn tồn tại. Bất quá hắn tỏ ra tiếc nuối “Trình gia thật sự bị một tiểu ác ma diệt môn sao?”
Tâm trạng Hoa Lạc Đồng lúc này thật sự rối bời. Nàng giờ đã hiểu được cảm giác bản thân không còn là bản thân trước kia cách đây chừng ba tháng trở lại.
Đôi khi nàng gặp những cơn ác mộng, từ trong tầng mây có bàn tay khổng lồ chộp lấy nàng, đôi khi lại thấy một ánh mắt mang một màu đen sâu thẳm nhìn nàng. Giờ xem như đó không phải là giấc mơ hay một cơn ác mộng. Đó là một loại trực giác, loại trực giác có thật.
Nhân sinh nàng vốn dĩ do bản thân nàng định đoạt, đến phút này lại xuất hiện một tên Phạm Vô Thiên.
Nàng lúc này tự hỏi bản thân mình là ai, xuất thân từ đâu, gia tộc nàng ở nơi nào. Trong phút chốc có quá nhiều câu hỏi dồn dập khiến nàng trở nên tuyệt vọng.
Nàng vô ý nhìn về phía Bạch Vô Thiên, nơi đó hắn cũng đang nhìn nàng. Mặc dù bị đối phương dày vò thê thảm, nhưng hắn vẫn chưa gục ngã. Nàng biết hắn chẳng qua là cố tình đặt mình vào hoàn cảnh khắc nghiệt để đánh thức tiềm năng bản thân. Cảnh giới của hắn ở vào bình cảnh một thời gian dài chưa thể đột phát được. Chẳng qua là hắn muốn thúc ép một chút, nhưng vẫn chưa có cảm nhận được điều gì.
Về phần Bạch Vô Thiên, sự quan tâm của hắn lúc này chỉ có một. Đó là Hoa Lạc Đồng.