Đại thiền sư Phổ Quang và Bạch Hữu Đạo quan sát chiêu thức tinh thông của Bạch Vô Thiên. Trong lòng cả hai động dung cùng cực.
Bọn họ không nghĩ tới, một phàm nhân từ Văn Lang Châu du nhập Bắc Cảnh chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tu luyện kiếm đến mức độ này, quả là tư chất nghịch thiên. Người bình thường, không phải mười năm hay hai mươi năm mới có thể “Nhất Niệm Thành Chiêu” như vậy.
Hắn tu luyện như thế nào mới đạt được thành tựu như vậy, đây là câu hỏi mà cả hai không ngừng thắc mắc.
Phạm Vô Thiên lúc này đã không còn xem đối phương là con kiến hôi nữa. Hắn chưa gì đã bị đối phương in một kiếm trên khuôn mặt.
Nhóm hộ pháp phía sau quan sát đã có cử động nhỏ. Thiếu chủ bọn họ mà có mệnh hệ gì, xem như mười cái mạng của sáu người bọn họ cũng không đủ bồi tội.
Thiếu chủ bọn họ chính là mầm mống duy nhất của Huyền Môn, được xem như là truyền nhân duy nhất câu thông với Cửu U. Từ khi sinh ra đã ký thác “Nhất Hồn, Nhất Phách” dưới Cửu U. Thiếu chủ chỉ mới vừa tỉnh lại không bao lâu, vì ham chơi nên mới đi đến bước này.
Bọn họ đã bắt đầu khởi động thủ đoạn để phòng ngừa bất trắc xảy ra.
Về phần Phạm Vô Thiên, hắn không dám khinh suất nữa. Phong thái hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng đã nghiêm túc lại.
Hắn xuất ra một bộ Huyền Hoàng Bào rồi mặc vào. Hắn lại xuất ra thêm một thanh trường kiếm mỏng manh có độ dài chừng bốn xích mang một màu tử sắc.
Huyền Hoàng Bào là một loại pháp bào, chỉ có nhân vật cấp cao với địa vị cực kỳ cao mới có thể sử dụng. Hắn là thiếu chủ đương nhiên cũng phải có một bộ phòng thân.
Trước kia ở Cấm Vực Đạo Viện. Huyền Hoàng Bào có thể đối kháng uy lực của “Ngũ Lôi Oanh Sát Trận”, cứu đại trưởng lão một mạng. Như thế đủ biết sức phòng ngự của pháp bào mạnh thế nào.
Còn trường kiếm màu tử sắc, với một lớp lôi điện quấn quanh cũng tạo ra một loại uy áp tuyệt đối.
Bởi vì vận dụng Huyền Hoàng Bào, cho nên không thể che giấu thực lực lại được. Cấp bậc bộc lộ ra bên ngoài là Tứ Phẩm.
Đối với người bên ngoài lúc này mới biết được thực lực chân chính đối phương. Nhưng với Bạch Vô Thiên mà nói, hắn sớm sử dụng Thủy Lăng Kính khám phá ra thực lực chân chính đối phương, vì thế mà hắn từ đầu chưa từng e sợ qua.
Hắn có niềm tin chiến thắng, cho nên dù đối phương có thật sự nguy hiểm, vẫn chỉ dừng lại đối với những người không biết gì.
Bất quá hắn ngoại lệ.
Phạm Vô Thiên không nói gì, hắn cầm trường kiếm bổ một đường từ trên xuống. Uy lực bạo phát ra một lôi điện khổng lồ đánh về phía Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên nhìn uy áp, bên trong còn ẩn chứa một loại sức mạnh khác cho nên không thể cứng đối cứng.
Hắn nhanh chóng phóng sang một bên né tránh. Luồng lôi điện bổ xuống tự động sản sinh ra những tia lôi điện nhỏ hơn, rượt theo hắn cho đến khi lôi điện bao phủ trên đầu hắn một mạng lưới toàn là lôi điện.
Hắn lúc này như thể bị nhốt lại trong một chiếc lồng được gán ghép từ những tia lôi điện.
Y Phục hắn không biết từ lúc nào đã có dấu hiệu bị đốt cháy. Thậm chí chân lông cũng phải dựng đứng lên vì loại uy áp này.
Hắn nhanh chóng xuất ra mười thanh Hồng Viên Kiếm để trước ngực. Mười thanh Hồng Viên Kiếm liên tục xoay vòng, tốc độ xoay cực kỳ nhanh đến một giới hạn nhất định. Hắn điểm ngón tay về phía phương hướng Phạm Vô Thiên.
Mười thanh phi kiếm lấy tốc độ nhanh nhất bắn về phía Phạm Vô Thiên khiến hắn nhíu hàng chân mày. Uy lực của Ngự Kiếm Quyết cực kỳ mạnh, mạnh đến nỗi xé rách cả không gian phía trước khiến lôi điện nhanh chóng vỡ vụn rồi bong tróc.
Nhân cơ hội đó, Bạch Vô Thiên vận dụng “Vân Trung Bộ” thoát khỏi lôi trận.
Phạm Vô Thiên lo đối phó với mười thanh phi kiếm cho nên không thể gia trì chiêu thức vừa rồi. Hắn chỉ có thể lách sang một bên né tránh, trực giác hắn mách bảo. Huyền Hoàng Bào có khả năng không thể kháng cự nổi mười thanh phi kiếm vừa rồi.
Từ xa, đại thiền sư Phổ Quang và Bạch Hữu Đạo thoáng sửng sốt.
“Ngự Kiếm Quyết 2” hắn vận dụng theo một cách rất đặc biệt.
Hắn dường như đã cải tạo lại thức đầu tiên là “Nhất Kiếm Xuyên Tâm” từ một thanh kiếm nâng lên thành mười thanh kiếm. Hơn nữa uy lực lại không hề suy yếu đi, lại còn bạo liệt hơn một thanh kiếm.
Bạch Hữu Đạo hoàn toàn câm lặng, không thể thốt lên được lời nào.
Về phần Phạm Vô Thiên, hắn đã vận dụng Tử Linh Kiếm bài ra lôi trận lại không thể làm khó dễ được đối phương. Bản thân còn phải đề phòng mười thanh phi kiếm đánh tới, hắn hầu như là yếu thế so với đối phương.
Bản tính kiêu ngạo chỉ trong phút chốc đổ vỡ khiến nội tâm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn đưa ánh mắt về phía hộ oản đang đeo trên cánh tay. Hộ oản này chính là một loại chí bảo của Huyền Môn. Chỉ có thân phận thiếu chủ như hắn mới được sử dụng.
Tên hộ oản này là “Vô Hạn Không Gian Hộ Oản”, ý nghĩa của loại hộ oản này chính là đặc tính không gian. Nhờ hộ oản này mà hắn có thể thuấn di từ vị trí này sang vị trí khác, thậm chí là phiêu phù trên không trung mà chỉ có đại năng cảnh giới Bát Phẩm mới làm được.
Viên hồng ngọc bắt đầu tỏa ra dư chấn nhàn nhạt, sau một lúc “Vô Hạn Không Gian Hộ Oản” dần dần ánh lên một màu sắc hoàng kim có phần tối hơn, pha lẫn màu sắc của viên hồng ngọc.
Hắn phóng về phía Bạch Vô Thiên, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Bạch Vô Thiên một kiếm quét ngang.
Bạch Vô Thiên không có thời gian thở, hắn vừa dùng kiếm chống đỡ, vừa tranh thủ giữ một khoảng cách nhất định.
Đối phương không phải vận dụng bộ pháp mà là thuấn di không gian, cho nên muốn cảm nhận được phương hướng là một chuyện vô cùng khó khăn. Hắn chỉ dựa vào trực giác mà tránh né.
Lúc này trường kiếm trong tay Phạm Vô Thiên giơ ngang, thân ảnh hắn nhanh chóng tản ra năm hướng như hóa thành năm phân thân bao quanh lấy Bạch Vô Thiên. Năm thân ảnh hắn vô cùng chân thực, tạo thành một loại áp lực chồng chất lên nhau.
Tiếp theo Phạm Vô Thiên cầm kiếm lướt về phía trung tâm, chính là vị trí Bạch Vô Thiên đang bị bao vây. Từng đường kiếm lướt ngang không xác định phương hướng đánh tới khiến lưỡi kiếm cắt nát y phục Bạch vô Thiên. Thương tích chỉ là những vết cắt nhỏ, lướt bên ngoài da không nghiêm trọng.
Bạch Vô Thiên sắc mặt có phần khó coi, đối phương không hạ sát, không ra chiêu thức hung hiểm chỉ là cố tình để lại từng đường kiếm. Đối phương chính là đang trêu chọc hắn.
Thực lực đối phương không cao, cũng chỉ Tứ Phẩm ngang bằng hắn. Chỉ là đối phương có quá nhiều đồ vật trợ chiến. Muốn thắng đối phương quả là khó khăn vô cùng.
Hắn cũng không phải vô duyên vô cớ đứng chịu trận, nằm trong kiếm trận của đối phương. Chẳng qua đây đều là nằm trong tính toán của hắn.
Lúc này Phạm Vô Thiên đưa một ngón tay trước mặt, hai mắt nhắm nghiền. Thời gian có phần lâu hơn, xung quanh ngón tay tỏa ra quang mang tử sắc nhàn nhạt. Đây là loại chỉ pháp cấp độ cao nhất “Nhất Chỉ Thông Thiên” của Huyền Môn.
Khi hai mắt hắn mở ra, một chỉ điểm ra.
Khi chỉ pháp vừa ra, cũng là lúc phía trên đỉnh đầu hắn có một loại áp lực cực kỳ khủng bố. Áp lực này quá bạo liệt khiến hắn bắt buộc phải nhích sang một bước chân.
Lúc này chỉ pháp cũng bị ảnh hưởng bắn thẳng về phía Bạch Vô Thiên với tốc độ chỉ có thể trong một cái nháy mắt.
Lưu quang bắn ra, lệch sang bên trái Bạch Vô Thiên một bước chân.
Chỉ pháp không dừng lại, tiếp tục băng xuyên qua mặt đất, xuyên qua núi Thái Sơn rồi bắn thẳng xuống mặt đất.
Phía dưới mặt đất bị chỉ pháp oanh liệt, một vùng rộng lớn thôn trang bị sang bằng chỉ trong vài hô hấp ngắn ngủi.
Về phần Phạm Vô Thiên, khi hắn nhích sang một bên né tránh một loại áp lực. Một thanh cự kiếm vô hình trên trên không trung đâm sầm xuống mặt đất, mũi kiếm mặc dù lướt qua người hắn nhưng uy áp không hề giảm.
Hắn bắt buộc phải vận dụng “Vô Hạn không Gian Hộ Oản” chống đỡ. Hộ oản tạo ra một tấm lá chắn chống đỡ chỉ được vài hô hấp rồi vỡ vụn. Xương cốt cánh tay cũng bị ảnh hưởng do dư chấn, đều bị vỡ vụn hoàn toàn phế đi.
Hắn sợ hãi bạo phát ra thủ đoạn cuối cùng đó là “Ve Sầu Thoát Xác”, thoáng chốc đã cách xa vị trí “Vô Hình Kiếm” đánh xuống năm trăm trượng.
Tại khu vực hắn đứng trước đó đã bị kiếm chiêu khoét một hố thật sâu. Hố sâu này kéo dài như thể ngọn Thái Sơn bị cắt ra làm hai phần.
Một bên cánh tay Phạm Vô Thiện xụi xuống, hắn không thể đứng ngay ngắn được vì trước mắt đã bị phế một bên.
Tâm trạng hắn lúc này vô cùng hoảng hốt, nỗi sợ trong phút chốc dâng liên khiến bờ vai hắn khẽ run lên.
Sáu hộ pháp dự định ngăn cản, nhưng không thể vì đã có đại thiền sư Phổ Quang canh chừng không cho bất cứ người nào can ngăn.
Còn Bạch Vô Thiên, hắn không quan tâm đối phương trúng phải chiêu “Vô Hình Kiếm” mà là ánh mắt nhìn sang chỉ pháp vừa rồi. Nếu hắn không sớm dự liệu, không sớm ra tay trước một nhịp, chỉ là một nhịp chưa tới một hô hấp. Hắn đã bị chỉ pháp xuyên thủng không biết chừng đã hóa thành một cái xác lạnh lẽo.
Chỉ pháp có thể nói là quá hung hiểm. Hắn còn đứng vững lúc này đúng là có một phần may mắn.
Toàn thân Phạm Vô Thiên lúc này bỗng chốc tỏa lên những luồng hắc khí nghi ngút. Hắc khí như thể xuất phát từ một cơ thể đang bị thiêu đốt.
Bản chất chính là hắn đang bị thiêu đốt, hắn đang hắc hóa.
Sáu tên hộ pháp sợ hãi, bỏ qua sự giám sát của đại thiền sư Phổ Quang nhanh chóng lao đến. Cả sáu tên hét lên “Thiếu chủ, không nên!”