Xung quanh Ám Diện Nhân bao vây bởi tám vị trưởng lão Đạo Viện. Bọn họ lúc này đã bạo phát ra thực lực chân chính là tu sĩ Tứ Phẩm. Tính ra vẫn kém hơn đối phương một cấp bậc. Chính vì thế mà bọn họ dùng số lượng áp chế một mình Ám Diện Nhân.
Đối với Ám Diện Nhân mà nói, hắn ta không để ý đến tám tên trưởng lão bao vây xung quanh. Người mà hắn sợ hãi nhất chính là Thẩm Giai Nghê. Nàng không hề cưỡi trên phi hành kiếm, mà phiêu phù trên không trung như một bóng ma.
Nàng khi còn ở Quỷ Vực Ma Môn, được xưng tụng là một Yêu Cơ với nhiều thủ đoạn không giống ai.
Chỉ cần nàng tiếp cận, đối phương không thể nào trốn chạy được. Thậm chí môn chủ Ám Thiên còn dè chừng nàng mấy phần, huống hồ là hắn.
Mặc dù nàng ta bị trọng thương, nhưng tâm lý sợ hãi vẫn còn dai dẳng trong đầu hắn khiến hắn vừa đối phó tám vị trưởng lão Đạo Viện vừa đề phòng nàng.
Nàng nhìn hắn lúng túng một hồi, mới lên tiếng “Ám Thiên đâu? Sao hắn không đến?”
Ám Diện Nhân im lặng một hồi, cuối cùng mới nói “Phu nhân là nhớ môn chủ sao?”
Câu nói này khiến Thẩm Giai Nghê gân xanh nổi lên, chớp mất thân ảnh biến mất. Khi xuất hiện là phía sau lưng Ám Diện Nhân rồi điểm ra một chỉ. Chỉ pháp như môt lưu quang bắn xuyên qua trường bào, để lại một khoảng trống có thể nhìn thấu qua.
Ám Diện Nhân không có bản thể, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu nhìn có phần đáng sợ cộng với đôi tay được bao bọc bởi thiết nhận.
Khi bị bắn xuyên qua, hắn không hề tỏ ra đau đớn, mà chỉ có bất ngờ. Bất ngờ vì thực lực nàng ta quả thực đã giảm đi rất nhiều. Hắn suy đoán lúc ở Thâm Uyên bị đồ đệ ám toán, vết thương chính là chí mạng. Nếu không phải thiêu đốt huyết mạch, có lẽ nàng ta đã bỏ mình.
Hắn chỉ đơn thuần dùng một câu khiêu khích, đã có thể đánh giá được thực lực đối phương. Xem ra cho dù có nàng ta ở đây, cũng chưa hẳn có thể thay đổi được tình hình.
Ánh mắt đỏ ngầu của hắn chớp động một cái, tức thì một hư ảnh bạch cốt khổng lồ với kích thước chừng một trượng xuất hiện rồi lớn dần lên cho đến khi đạt chiều cao hai mươi trượng mới dừng lại.
Sau vài hô hấp, từ hình ảnh như hình chiếu dần dần sống động như một bạch cốt chân thật. Hai khóe mắt sâu hun hút mang một màu đen đầy rẫy chết chóc.
Trong lúc nhất thời, khí tức bạo liệt tỏa ra xung quanh khiến nhiều đệ tử nội viện ở khu vực phụ cận không thể chống chịu nổi phải khụy xuống.
Loại áp lực này, đối với những tu sĩ có cấp độ dưới Tam Phẩm chịu ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nếu đứng quá gần có thể ảnh hưởng đến thần hồn, chính là trở nên điên loạn.
Bạch cốt khẽ động, nó dùng bàn tay trơ xương nện xuống vị trí tám trưởng lão đang đứng. Người nào người nấy đều bị đánh văng ra một bên.
Tám trưởng lão nhanh chóng tản ra các phương hướng khác nhau, xuất ra trường kiếm tiếp cận bạch cốt rồi đánh vào các vị trí Nhân Trung, Thần Đình, Á Môn, Quan Nguyên, Trung Cực, Túc Tâm Lý, Tâm m Giao. toàn bộ đều là tử huyệt, hoặc huyệt vị có thể khống chế toàn bộ cơ thể.
Những vị trí này, bình thường đánh vào một là suy yếu, hai là tê liệt ảnh hưởng toàn bộ cục diện. Đáng tiếc, những đòn đánh của tám vị trưởng lão chỉ có thể đẩy lùi bạch cốt vài bước chân chứ không tổn hại được nó. Bộ xương cốt vô cùng rắn chắc.
Bạch cốt đứng im một hồi, nó mới dùng chân đá về phía hai trưởng lão khiến bọn họ bị bắn ngược về sau. Một cách tay bạch cốt gạt ngang, đẩy lùi toàn bộ nhóm trưởng lão còn lại. Đây chính là thực lực hoàn toàn không cân xứng.
Thẩm Giai Nghê ở phía sau quan sát, nàng lắc đầu liên tục. Trong lòng âm thầm suy nghĩ “Bọn trưởng lão này thực lực quá tệ. Có thể sống nhàn nhã lười biến đã lâu… chỉ là một bộ bạch cốt cũng không làm được gì…”
Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu động thủ. Nàng xuất ra một cây cung hình dạng như một đôi cánh ghép lại. Cung này mang một màu thiên thanh trong suốt.
Ám Diện Nhân vừa nhìn thấy cây cung trong tay Thẩm Giai Nghê, trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng. Hắc biết đây là “Huyền Dực Cung” một linh khí phẩm chất tiếp cận bán thần khí. Uy lực hắn trước kia ở Quỷ Vực từng chứng kiến qua một lần.
Hắn dự định thu hồi bạch cốt lại, nhưng bạch cốt đang ở thế công nên không thể sớm thu hồi được.
Thẩm Giai Nghê giương cung lên, bàn tay vuốt vào dây cung rồi kéo ra. Tức thì sinh ra một lực cộng hưởng, khiến không khí xung quanh dao động.
Nàng buông tay ra, tức thì một lưu quang phóng xuất ra với tốc độ cực kỳ nhanh. Nhanh đến nỗi mũi tên từ lưu quang bỗng chốc hóa thành hỏa diễm thẳng hướng yết hầu bạch cốt tấn công.
Tiếp theo một tiếng nổ vang lên, mũi tên bắn trúng yếu hầu bạch cốt. Gây ra va chạm rồi nhanh chóng đốt cháy toàn bộ khô lâu của bạch cốt. Sau mười hô hấp, toàn bộ thân ảnh bạch cốt vỡ vụn.
Ám Diện Nhân ở phía sau phun ra một ngụm máu. Hắn thu hồi chiêu thức không kịp, nên sớm bị phản phệ.
Bản thân hắn sớm biết năng lực của Thẩm Giai Nghê, không nghĩ tới nàng ta ra tay chính là cường hoành như vậy.
Hắn sắc mặt có phần trầm xuống, đến lúc hắn bắt buộc vận dụng át chủ bài. Nếu không hắn khó lòng xoay chuyển được cục diện này.
…
Bên phía Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cùng với Dương Thanh Phong hỗ trợ Uông Việt đẩy lùi bốn tên đường chủ còn lại.
Trong bốn tên đường chủ còn lại, một trong số bốn tên có tu vi sắp Ngũ Phẩm nên vô cùng khó đối khó. Thêm vào đó võ kỹ Ma Môn vốn âm độc, hung hiểm nên áp sát vây đánh là một chuyện khá khó khăn.
Hoàng Mập phải vận dụng “Thiên Đạo Thần Chưởng”, chưởng pháp mặc dù là tàn quyển nhưng có thể tiếp cận được.
Âu Dương Sinh vận dụng sát chiêu “Diệt Thần Thương” phối hợp cùng Dương Thanh Phong vận dụng “Vạn Kiếm Quy Chân” cũng là chiêu thức mạnh nhất của Dương Thanh Phong đánh chết hai tên đường chủ.
Còn nhóm người La Sung, Hàm Ngưng Nhi, Chung Hồng, Đơn Hạo và Khuê Minh cũng miểu sát được hai tên đường chủ cuối cùng.
Trước mắt thực lực chủ chốt Quỷ Vực Ma Môn đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Dương Thanh Phong quan sát tình huống, hướng nhóm bằng hữu mình đề nghị “Chúng ta đi hỗ trợ nhóm sư đệ, không để thương vong xảy ra…”
Uông Việt lúc này cũng đã không còn mâu thuẫn với Dương Thanh Phong, nên cũng nghe theo hắn. Cả nhóm bắt đầu hành động.
Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng thấy vậy cũng nhanh chóng tụ họp lại, thẳng hướng Bạch Vô Thiên tiếp viện.
Lúc này, bên khu vực Bạch Vô Thiên.
Đối diện chính là nhóm Ma Môn lâu la với số lượng hơn năm trăm tên. Bên trong đám người này, có cao thủ ẩn núp. Đó là lý do nhóm Ma Môn lâu la này sát phạt rất mạnh, nhóm đệ tử nội viện Đạo Viện thương vong khá nhiều.
Bao bọc xung quanh là năm nghìn thanh Hồng Viên Kiếm, mục đích chủ yếu là ngăn chặn “tên đó” tiếp cận nhóm sư đệ.
Bạch Vô Thiên thấy vậy, dõng dạc nói “Ta sớm biết bên trong các ngươi có cao nhân… xuất hiện đi!”
Hắn nói là nói vậy, nhưng vẫn không có ai bước ra.
Xem ra lời thách thức của hắn vô dụng đối với một tên có sở trường ẩn nấp trong bóng tối.
Hoa Lạc Đồng bên cạnh thấy vậy, nàng vận dụng “Thủy Nguyệt Tiên Thiên Kiếm” chém ra hai nhát. Nhát kiếm rất nhanh cắt phăng ra đường, khiến hơn một trăm tên Ma Môn lâu la không kịp phản kháng đều bị thổi bay đi.
Hai nhát kiếm của Hoa Lạc Đồng tách nhóm Ma Môn lâu la ra làm bốn nhóm nhỏ hơn.
Bạch Vô Thiên một bên quan sát, hắn ra ám hiệu cho nàng ta tiếp tục ra tay.
Hoa Lạc Đồng lần này xuất ra bốn kiếm, tốc độ nhanh hơn trước để ép đối phương hiện thân. Lần này, kiếm chiêu thật sự chạm mặt với tên cao nhân ẩn náu trong đám đông. Hắn tùy ý dùng một nắm tay chộp lấy kiếm chiêu dễ dàng.
Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng quan sát hành động của đối phương. Cả hai nhanh chóng tiếp cận, khoảng cách ước chừng năm trượng.
Lúc này, nhóm Hoàng Mập cùng đệ tử tinh anh đã tiếp cận đệ tử nội viện hỗ trợ. Bọn họ nhanh chóng tụ họp lại bắt đầu phản công.
Đối diện Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng chính là một tên y phục Ma Môn lâu la bình thường. Khác biệt duy nhất chính là hắn có một lớp vải đen che mặt.
Tên lâu la bịt mặt nhìn thấy diện mạo Bạch Vô Thiên. Hai mắt nhất thời mở to ra vì quá ngạc nhiên. Thiếu niên này hắn từng gặp qua một lần. Đây là một tên thiếu niên vô cùng yếu đuối, nhu nhược. Đáng lý ra hắn đã chết, vì lý do gì lại có thể sống sót.
Hắn nhàn nhạt nói “Ngươi là tên oắt con kia!”