Truyện tranh >> Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn >>Chương 227: Kỳ Đồng

Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 227: Kỳ Đồng


“Kỳ Đồng, con trai ngoan mau đứng dậy!” (*)

“Kỳ Đồng, vấp ngã phải tự đứng dậy. Sau này không có cha mẹ, con trai phải tự mạnh mẽ!”

Khi ba thân ảnh từ trong vòng xoáy bước ra, hình ảnh trong đầu lão viện trưởng đầu tiên xuất hiện những hình ảnh và âm thanh này. Đây là những ký ức đã rất lâu rồi lão không thể nào tưởng niệm được, một phần là lão tự mình phong bế lại. Tránh ký ức bị kẻ khác lục lọi tìm kiếm.

Trước kia, lão là một hài tử vô cùng ngoan ngoãn ở Cô Phong Đảo, người bên ngoài gọi là Vô Danh Đảo. Đây là nơi Chúc gia tọa lạc hàng ngàn năm cũng như là truyền thừa lâu đời. Nhiệm vụ duy nhất là trấn giữ khu vực này.

Nơi đây giống như là một thế giới riêng biệt, có hoa cỏ xanh rì, rừng hoa tươi tốt. Tất cả đều do Trận Pháp được bố trí khắp nơi, khiến linh khí dày đặc vô cùng.

Xung quanh Vô Phong Đảo còn được bố trí một đại trận phòng hộ, dưới Lục Phẩm không thể nào xâm nhập được. Cho nên, hòn đảo được xem như là an toàn tuyệt đối.

Cho đến một ngày, khi một con Chuyên Ngư bơi qua báo hiệu điềm gở đến. Nhiều bậc trưởng bối không mải mai lo lắng phòng bị.

Khi cuồng phong nổi lên, trong hư không xuất hiện một truyền tống trận. Từ bên trong xuất hiện ba thân ảnh.

Một thân ảnh cao to lực lưỡng tay cầm cự phủ, vóc dáng như con người nhưng có đầu sói vô cùng hung hãn.

Thân ảnh thứ hai là một ả yêu nữ uyển chuyển có đôi cánh dơi. Trong tay cầm một cây búa nhỏ và một đoản côn.

Thân ảnh thứ ba là một con U Linh, thân ảnh mờ ảo chập chờn. Con U Linh này không có hình dạng cố định, không thể nhìn ra được chân thân thật của nó.

Khi toàn bộ Chúc gia vẫn còn bất ngờ không biết chuyện gì xảy ra thì Trận Pháp phòng hộ rung động. Mọi người nhìn kỹ thì phát hiện ả yêu nữ đang dùng cây búa đánh vào đoản côn. Từ đoản côn sinh ra một lôi điện đánh thẳng vào lớp phòng hộ.

Những người am hiểu Trận Pháp có thể nhận ra đó là m Chấn Lôi, khắc tinh của mọi Trận Pháp.

Khi nhận ra điều này, tất cả đã quá trễ.

Sau ba đợt công kích, toàn bộ Pháp Trận bị phá vỡ.

Cô Phong Đảo trong phút chốc trở nên mềm yếu dễ dàng tổn thương. Số Trận Sư cấp cao bắt đầu gia cố Trận Pháp nhưng không có kết quả.

Nhiều người hợp lại khởi động Trận Pháp công kích như Hỏa Vân Trận, Phong Ma Trận, Lôi Đình Trận và Diệt Ma Trận. Tất cả Trận Pháp chỉ có thể giết chết đám Phi Dực Hổ lâu la, nhưng không làm tổn thương được ba tên thủ lĩnh.
Khi bọn chúng tiếp cận Cô Phong Đảo, chính là thảm cảnh xảy ra. Khung cảnh người người nằm xuống như những ngọn cây cọng cỏ bị giẫm đạp lên. Trong mắt tiểu hài tử Kỳ Đồng khi đó không sao quên được, nó trở thành một cơn ác mộng, một loại tâm ma không thể nào buông bỏ được.

“Mẫu thân, người thật đẹp!”

“Phụ thân, người soái nhất!”

Trong tầm mắt hài tử Kỳ Đồng khi đó chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì. Hắn cũng không thể thốt ra được lời nào, bởi vì bản thân đang ở vào trạng thái không tồn tại. Hắn chính là trơ mắt ra nhìn từng người ngã xuống mà không thể làm gì, mà nếu có thể làm được gì. Hắn sẽ làm gì, cũng là một con chim nhỏ bị bọn chúng tùy ý bóp chết.

Khi bọn chúng rút lui, toàn bộ Cô Phong Đảo không người sống sót.

Hắn quỳ một bên nhìn thi thể phụ thân, mẫu thân khóc thảm thiết. Hắn chỉ biết khóc lóc mà không thể làm được gì, bởi vì hắn biết Cô Phong Đảo không thể cầm cự được lâu. Sớm muộn cũng sẽ chìm xuống hải vực, hắn rơi vào tuyệt vọng.



Đúng lúc đó, một thân ảnh nam nhân, thân mặc trường bào cưỡi phi hành kiếm đến.

Nam nhân nhìn toàn cảnh đánh giá một phen, mới phát hiện là không còn người sống sót. Hắn đã đến trễ.

Hắn chính là Khúc Minh Sơn, viện trưởng của Đạo Viện.

Hắn định rời đi, thì phát hiện một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất như những giọt mưa. Mặc dù không phát hiện được động tĩnh, nhưng có thể nghe được tiếng nước mắt rơi xuống.

Hắn nhanh chóng đáp xuống bên cạnh thi thể đôi phu phụ đang nắm tay nhau. Sắc mặt bọn họ không có gì đau đớn, ngoài một nụ cười viên mãn.

Hắn điểm ngón tay vào khoảng không, một luồng linh khí bao phủ khoảng không phát ra âm thanh giọt nước rơi xuống.

Luồng linh khí bao phủ, hiện ra một thân ảnh tiểu hài tử chừng bảy tám tuổi. Nước mắt nước mũi nhìn hắn ngơ ngác.

Trên cổ tiểu hài tử được khoác một chiếc áo choàng.

Lúc này hắn mới hiểu được, chiếc áo choàng này chính là một loại pháp khí có thể che giấu khí tức, cũng như rơi vào trạng thái không tồn tại. Có thể vì lý do này, mà tiểu hài tử vẫn còn sống sót. Nếu không, chính là một bộ thi thể.

Hắn cởi chiếc áo choàng ra, thân ảnh tiểu hài tử Kỳ Đồng mới có thể nhìn rõ ràng. Đó là một đứa trẻ rất khảo khỉnh, đôi mắt sáng long lanh. Biểu hiện cơ bản của một thiên tài.

Hắn không nói gì, liền bế tiểu hài tử phóng lên phi hành kiếm rời đi. Đúng lúc mặt đất bắt đầu nứt nẻ, rung lắc dữ dội cho đến khi toàn bộ sụp đổ.


Đứng trên phi hành kiếm, cả hai đưa ánh mắt nhìn về phía Cô Phong Đảo sụp đổ. Tiểu hài tử khóc mếu máo, trong ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn...

Đó chính là ký ức còn sót lại cũng là duy nhất lão phong bế lại, cũng xem như là bí mật của riêng mình.

Từ khi bước vào hàng ngũ Tứ Phẩm cũng là lúc lão ấp ủ kế hoạch này. Kế hoạch này chỉ có hai người biết, một là sư phụ Khúc Minh Sơn, người thứ hai là Kiếm Hư Chân Quân.

Kế hoạch được lão tính toán tỉ mỉ trước khi làm một vụ giao dịch với Quỷ Vực Ma Môn.

Lão phải trở thành một “người hợp tác” cực kỳ đáng tin bằng cách đoạt lấy Ngưu Ma Kiếm. Ngưu Ma Kiếm chính là một thanh ma kiếm có ma tính cực kỳ mạnh. Lão biến bản thân thành một lão viện trưởng si mê thăng tiến tu vi để rồi trúng quỷ kế và tự nguyện ký ước khế ước với ma kiếm. Xem như mọi suy nghĩ, hành động của lão đều bị người Quỷ Vực Ma Môn khống chế.

Không ngờ tất cả sự việc đều nằm trong sự sắp đặt của lão. Mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch đã được vạch sẵn.

Cho nên, khi ba thân ảnh từ Quỷ Vực bước vào. Chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Kiếm Hư Chân Quân một bên tâm tình cũng không kém là bao nhiêu.

Mặc dù Túy Tiên Sơn không phải là gia tộc, huyết mạch của lão. Nhưng sư huynh đệ đồng môn còn thân thiết hơn thế.

Bởi vì không phải một người, hai người hay mười sư huynh đệ chết. Mà là hơn một vạn sư huynh đệ bị dìm xuống hải vực Thâm Uyên. Thêm vào đó đạo lữ phản bội Túy Tiên Sơn khiến lão sống không bằng chết.

Mặc dù đến thời điểm này, lão đã bỏ đi nhiều khúc mắc nhưng tâm can vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được.


Lão siết chặt nắm tay lại nói “Hành động đi!”

Lão viện trưởng không do dự, ngón tay điểm hướng lên. Từ phía bên kia Cấm Vực, sinh ra dư chấn. Hấp lực như giảm đi một phần.

Từ dưới đáy hải vực thâm thẩm, thình lình phóng vút lên bầu trời một thân ảnh hắc kiếm khổng lồ. Đây chính là Ngưu Ma Kiếm, được lão cất giấu lâu nay.

Lão lại điểm ngón tay về hướng “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận”. Thanh Ngưu Ma Kiếm như một ngọn núi khổng lồ từ trên bầu trời cao đâm xuống với tốc độ xé rách hư không.

Tiếp theo một âm thanh khủng khiếp vang lên, hư không như bị xé toạc ra.


Đội quân Phi Dực Hổ đang chuẩn bị băng xuyên qua truyền tống trận bị oanh tạc toàn bộ, không một con sống sót.

Chúng đệ tử nội viện ở khu vực phụ cận có thể nhìn thấy trong tầng mây bị oanh tạc ra, thủng một lỗ khổng lồ. Chứng tỏ vụ nổ gây ra áp lực vô cùng mạnh.

Khi lớp bụi mù tản ra, thân ảnh ba tên thủ lĩnh lộ ra. Dáng vẻ cả bên tên vô cùng chật vật. Bọn chúng không ngờ, vừa xuất quân đã thảm bại thảm hại như vậy.

Trong đó, tên cầm đầu Minh Lang Tướng bị oanh tạc rớt mất một cánh tay. Ả yêu nữ Biên Bức Nữ Tướng gãy một phần cánh phía sau, còn Ám Tướng không có thực thể nên không thấy dấu vết sứt mẻ gì.

Cả ba tên thủ lĩnh chưa kịp tháo chạy thì đã thấy bản thân không thể động đậy được.

Phía sau lưng cả ba tên bị dính chặt vào một trận bàn, với nhiều hoa văn xoay chuyển xung quanh. Đây chính là tuyệt kỹ “La Phù Trận” khóa chặt thể xác cũng như thần hồn đối phương của Kiếm Hư Chân Quân.

Lão viện trưởng xuất ra thanh Xích Huyết Kiếm chừng hai gang tay bay lượn một vòng. Lão điểm ngón tay về trước, tức thì Xích Huyết Kiếm phóng tới như một con huyết xà thôn phệ ba tên thủ lĩnh.

Cả ba thân ảnh bỗng chốc hóa thành ba ngọn lửa bốc cháy không ngừng, cho đến khi Kiếm Hư Chân Quân thu hồi “La Phù Trận”. Cả ba thân ảnh như ba cục than đen rơi xuống.

Khi ba thân ảnh chạm mặt đất thì vỡ vụn ra, chỉ lưu lại bộ tro cốt.

Một người một chiêu hoàn toàn miểu sát ba tên thủ lĩnh.

Lão viện trưởng đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Kiếm Hư Chân Quân. Cuối cùng thì mối thù diệt gia đã có thể trả xong. Xem như nhân sinh của lão đến đây đã mãn nguyện.

Kiếm Hư Chân Quân nhàn nhạt nói “Sau này ngươi dự định làm gì?”

Lão viện trưởng thở ra một hơi, tâm tình vô cùng thoải mái “Trở về Đông Vực, tìm di tích gia tộc…”

Nói đến đây, lão đưa ánh mắt về phía cánh tay, nơi ấn ký vẫn chưa được loại trừ. Xem ra khó có thể quay lại được như xưa.

Thanh Ngưu Ma Kiếm lúc này thu nhỏ lại chừng ba xích, tự động thu liễm lại rồi treo trên vai chủ nhân.

Khi cả hai còn đang dây dưa chưa biết làm gì tiếp theo, phía vị trí trung tâm ngọn Chủ Phong chấn động. Tiếp theo là một âm thanh cực kỳ lớn vang lên.

(*): Đứa trẻ kỳ tài


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 227: Kỳ Đồng