Bạch Vô Thiên lúc này không còn mơ hồ như trước đó nữa. Hắn có thể nhận ra bản thân đang bên trong thức hải. Đối diện hắn trôi nổi một quyển trục màu đen được ghi lích nhích ký tự màu trắng.
Mặc dù chưa từng gặp qua quyển trục này, nhưng hắn giống như đã được khắc ấn từ trước, có thể nhận ra trước mặt chính là Đạo Viện Ý Chỉ.
Những ký tự ngoằn ngoèo trên quyển trục hoàn toàn không phải là thứ ngôn ngữ hắn có thể hiểu thấu được. Chỉ cần nhìn vào quyển trục hai hô hấp, bản thân hắn như rã rời. Cho đến khi hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc, cố gắng duy trì được mười hô hấp thì bị đẩy trở ra bên ngoài.
Hắn mở mắt ra mới phát hiện mồ hôi ướt trán, xung quanh có ba ánh mắt nhìn hắn vô cùng tò mò.
Hoa Lạc Đồng một bên lo lắng, trước đó nàng dùng mọi cách vẫn không thể thức tỉnh được hắn.
Lão sư phụ cũng tỏ ra tò mò hỏi “Ngươi gặp chuyện gì sao? Ngọc giản đâu?”
Hắn lấy lại tinh thần, cố gắng hồi tưởng lại những hình ảnh trước đó hắn gặp qua. Quan trọng hơn, trong thức hải hắn tồn tại một quyển trục.
Hắn bắt đầu cất tiếng nói, kể một mạch những chuyện xảy ra đối với hắn. Hắn kể hầu như không bỏ sót chi tiết nào. Cho đến khi hắn nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của lão sư phụ, Hoa Lạc Đồng và Thẩm Giai Nghê.
Hắn không hiểu thái độ bọn họ như vậy là có ý gì.
Hoa Lạc Đồng một bên khều vai hắn nói “Sư đệ nói gì thế?”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời “Liên quan đến * * * **!”
Lão sư phụ ngạc nhiên khi phát hiện tình huống không đúng. Lão lặp lại “Ngọc giản đâu?”
Hắn lắc đầu trả lời “Không biết!”
Lão hỏi tiếp “Ngươi thử lặp lại câu trả lời trước đó xem!”
Hắn không hiểu ý tứ lão sư phụ là gì, nhưng vẫn lặp lại “Liên quan đến * * * **!”
Lão gật đầu, xem như đã hiểu thấu được vấn đề.
Hắn chính là trúng phải cấm kỵ, một loại thủ đoạn phong ấn của những bậc Cổ Nhân xưa. Thủ đoạn này chủ yếu ngăn ngừa những sự việc được xem là nội bộ lưu truyền ra bên ngoài.
Xem ra dù có hỏi thế nào, hắn muốn trả lời cũng không thể trả lời được.
Hắn chợt nhớ đến một việc liền nói “Sư phụ, trước giờ sử dụng ngọc giản đều bóp nát?”
Lão nói “Đúng là bóp nát sử dụng. Cho nên theo lý mà nói có ba ngọc giản, giờ chỉ còn lại một miếng duy nhất!”
Nghe lão sư phụ trả lời như vậy, hắn trố mắt ra nhìn.
“Nói như vậy nếu không có khí tức quen thuộc của nam nhân khó ưa kia, không phải là từ đây về sau Đạo Viện Ý Chỉ không còn tồn tại nữa sao. Nói như vậy, Đạo Viện thật sự mất đi chỗ dựa, tương lai không có nội tình chẳng sớm thì muộn sẽ diệt vong”
Trong phút chốc, bản thân hắn cảm giác. Vị trí hắn trong Đạo Viện được tăng lên đáng kể.
Hoa Lạc Đồng một bên nôn nóng, tâm tính tò mò của nữ nhi bộc phát khiến nàng không thể nhẫn nhịn được. Nàng muốn biết thực hư thế nào.
Nàng tiến lại bên một bên, khều vai hắn thì thầm “Sư đệ, chúng ta song tu thôi!”
Lão sư phụ hiểu được ý đồ của Hoa Lạc Đồng liền xua tay đuổi cả hai rời đi.
Hắn bất đắc dĩ từ biệt, rồi nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm phóng vút lên bầu trời.
Hắn quay đầu về sau nói “Sư tỷ, chúng ta đi đâu?”
Nàng ngẫm nghĩ một hồi liền chỉ ngón tay về Hoa Kiếm Phong, bởi vì Vô Danh Động Thiên trước mắt đã có bọn người Hoàng Mập tu luyện.
Lão Kiếm Hư cùng Thẩm Giai Nghê bên dưới dõi theo thân ảnh bọn họ rời đi. Trong lòng lão nhất thời dâng lên một sự cảm khái “Nhìn hắn có thể vui vẻ được như vậy, thật tốt!”
Thẩm Giai Nghê một bên thì thầm “Chàng không dự định giải phong ấn cho hắn sao?”
Lão thở dài một hơi rồi nói “Thời gian vẫn còn quá ngắn, chưa được. Cứ để hắn sống hạnh phúc vui vẻ thế này, không được sao?”
Lão thoáng mỉm cười, ánh mắt chớp động thoáng nhớ lại lúc hắn chỉ là một tiểu hài tử hồn nhiên ở Văn Lang Châu. Đó là một hài tử ngoan, tốt bụng.
….
Những ngày sau đó, Đạo Viện trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Đa số đệ tử đều có tinh thần tu luyện hơn trước, nguyên nhân chính là nhìn thấy sư huynh, sư tỷ thi triển bản lĩnh. Bọn họ không chịu yếu thế, nên không còn lười biếng nữa. Quan trọng là bọn họ chuẩn bị bước vào “Ngọa Giới” của lão viện trưởng.
Theo như một số đệ tử Chấp Sự Đường truyền ra bên ngoài. Bọn họ đang chuẩn bị bày trí một loại trận pháp cực kỳ khổng lồ, có khuôn viên bằng một ngọn sơn phong phụ cận Cấm Vực.
Bởi vì nơi đó khu vực trống trãi rất nhiều, thuận tiện bố trí Pháp Trận.
Trận Pháp này sẽ tạo ra một khoảng không gian gọi là “Ngọa Giới”. Thời gian tu luyện trong đó bằng một phần hai bên ngoài. Tương đương ở ngoài tu luyện một năm thì trong Ngọa Giới hai năm.
Hơn nữa nguồn linh khí dồi dào gấp mười lần bên ngoài. Cho nên nơi đó như một thánh địa tu luyện. Món quà mà lão viện trưởng dành riêng cho nhóm tân nhân nội viện đệ tử không tầm thường. Đây chính là nói, lão viện trưởng cũng quan tâm chúng đệ tử hơn vẻ ngoài xa lánh của lão nhiều.
Chính vì tin tức này mà chúng đệ tử nội viện không nằm trong số tân nhân đệ tử xin vào “Ngọa Giới” tu luyện tăng lên năm nghìn năm trăm người.
Cho nên không khí Đạo Viện lúc nào cũng sôi nổi bàn tán, thậm chí số đệ tử không được vào “Ngọa Giới” dùng một số tiền tài không nhỏ để mua một suất vào. Vốn là bình thường tu luyện, lại trở thành một vụ giao dịch nội bộ.
Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp ở nơi khác.
Lúc này ở Hoa Viên Hoa Kiếm Phong chỉ có hai thân ảnh đang ngồi tựa lưng nhau.
Trong năm ngày này, cả hai thường xuyên ở Hoa Viên tu luyện. Quá trình song tu vẫn diễn ra bình thường, nhưng đã đến giai đoạn bình cảnh. Dù cố gắng thế nào cũng khó mà đột phá thêm được. Cho nên khoảng thời gian rảnh rỗi khá nhiều, nhàn hạ hưởng thụ giây phút bên nhau.
Hắn thì thầm “Đến thời hạn trở về gia tộc, sư tỷ theo ta về Bạch gia được không?”
Nội tâm nàng xôn xao, cầu còn không được nhưng nàng vẫn dửng dưng nói “Tại sao?”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc để tìm câu trả lời vừa khiến nàng ta vui lòng, vừa không không quá phụ thuộc vào nàng. Hắn nói “Có sư tỷ, ta cảm thấy tự tin hơn!”
Câu trả lời này khiến nàng cười khúc khích. Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp “Phụ thân mẫu thân ngươi khó khăn không?”
Hắn cố gắng tìm trong ký ức nhưng không thấy ưu điểm nào của phụ thân hắn. Phụ thân luôn để khuôn mặt lạnh khi nhìn thấy hắn, lúc nào cũng nghiêm khắc, ít khi cười. Chỉ có khi hoàn thành tốt nhiệm vụ, được phụ thân ban tặng vài đồ vật. Hắn có cảm giác giống như được phụ thân nhặt từ bên ngoài đem về.
Hắn chậm rãi nói “Phụ thân là người đứng đầu Bạch gia, rất soái. Tính cách lão khó gần, chỉ có thúc bá là rất quan tâm ta…”
Nàng nghe hắn kể về Bạch gia, trong lòng mỉm cười. Đơn giản là hắn chỉ kể lại những sự việc trong khoảng gần ba năm trở lại đây. Trước đó hắn làm sao biết được, nàng thật muốn biết chính là phụ mẫu trước kia của hắn. Đó mới là điều nàng quan tâm.
Hắn chợt hỏi “Sư tỷ nhớ phụ thân mình không?”
Nàng im lặng một hồi, ánh mắt đưa về phía khoảng không bao la trên bầu trời. Nội tâm nàng nhất thời buồn bã, cảm giác thiếu thốn tình thân bỗng chốc ùa về.
Nàng không nói, nhưng hắn biết rõ ràng cảm xúc của nàng ta lúc này. Hắn cảm thấy bản thân may mắn vì còn có phụ thân, có nhiều thúc bá quan tâm. Còn nàng thì không hiểu vì lý do gì phụ thân xa cách, thậm chí là trốn tránh. Đương nhiên bên trong có ẩn tình, có thể lúc này Hoa bá bá không nói, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ cho nàng ta một câu trả lời thích đáng nhất.
Hắn quàng tay ra sau, nắm lấy tay nàng an ủi “Sư tỷ có ta, kiếp này ta sẽ luôn sát cánh cùng sư tỷ!”
Hắn nói tiếp “Nếu có khó khăn, ta sẽ thay sư tỷ gánh chịu”
Hắn không nói dài dòng, nhưng từng câu từng chữ đều in sâu vào lòng nàng. Hắn vẫn luôn như vậy, hắn nói ít nhưng làm nhiều. Hắn trước giờ chưa từng làm nàng thất vọng.
Nàng xoay người, quàng tay ôm lấy lưng hắn. Khuôn mặt nàng áp sát mặt hắn, đôi môi thì thầm “Ngươi rất ngoan!”
Cách hai người bọn họ chừng năm trăm trượng. Nhóm Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng nép sang một bên quan sát.
Số là ba người bọn họ dự định tụ tập lại đàm đạo, không ngờ vừa tới đã bắt gặp hai người bọn họ đang ân ân ái ái. Cảnh tượng chướng mắt đó khiến bọn họ không thể quấy rầy.
Hoàng Mập một bên mỉm cười, hắn khen ngợi “Đại ca nhìn vậy, nhưng tình trường đúng là có bản lĩnh. Hàm Ngưng Nhi sư tỷ có đến Thủy Trúc Lâm tìm ra. Rất tiếc là chúng ta đang ở Vô Danh Động Thiên. Nghe lão sư phụ nhắn lại, nàng đúng là tìm ta muốn nghiên cứu về chưởng pháp…”
Nói đến đây hắn cười hắc hắc thích thú.
Khi được tin đó, hắn nhảy dựng lên và lập tức tìm Hàm Ngưng Nhi sư tỷ đàm đạo. Chỉ một lần gặp gỡ, ấn tượng cả hai vô cùng tốt.
Nghĩ đến đây, Hoàng Mập liếc nhìn sang Âu Dương Sinh. Tên này lúc nào cũng băng lãnh ít nói chuyện. Hắn hầu như không có nói quá nhiều về chuyện bản thân, đặc biệt là nữ nhân.
Au Dương Sinh trợn mắt nhìn hắn, sau đó ánh mắt nhìn sang một nơi khác.
Lý Nhược Băng thì không cần phải nói nhiều. Mối quan hệ giữa nàng và Mặc Thần Dương mọi người đều biết, xem như đã có ý trung nhân của riêng mình.
Hoàng Mập nhìn bóng dáng đại ca và chị dâu tương lai. Nội tâm hắn dâng lên một hy vọng “Không biết khi trở về Hoàng Thành, có thể dẫn Hàm Ngưng Nhi sư tỷ về được hay không? Dù mới gặp nhau một lần, nhưng mập ca ta nhất thủy chung tình. Vừa ý là bái đường thành thân không cần quen chi cho phiền toái...”
Sau một hồi không có gì làm, ba người bọn họ cũng lặng lẽ rời đi.
Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt về phương hướng ba người Hoàng Mập vừa rời đi rồi mỉm cười.
Hoa Lạc Đồng một bên trách mắng “Ngươi không thấy xấu hổ sao?”
Hắn cười hắc hắc, tiện tay véo má nàng một cái rồi nói “Cơn gió mang mùi hương sư tỷ đi, mây trời nhìn ngắm chúng ta. Thêm ba người bọn họ thì có sao đâu. Ta chỉ là cố tình thêm một chút động lực cho ba người bọn họ nhanh tìm ý trung nhân mà thôi”
Nàng thấy vậy, hai tay bắt chước véo lấy hai má hắn, rồi trách mắng “Sư đệ đúng là hư hỏng!”