Từ trong ánh mắt Hoàng Mập, Hàm Ngưng Nhi có thể nhận ra chưởng pháp này vô cùng lợi hại.
Nội tâm nàng nhủ thầm “Không phải lần trước hắn vận dụng hai thủ chưởng sao? Sao lần này đơn điệu như vậy?”
Nội tâm nàng nghĩ như vậy, nhưng khi nàng nhận ra tình huống. Bản thân nàng bị một loại áp lực áp chế, không thể động đậy. Từ dưới mặt đất phóng xuất lên một bàn tay to lớn bao phủ lấy nàng, hất tung nàng lên không trung.
Nàng hoàn toàn mất kiểm soát, không thể vận dụng được bộ pháp thoát thân.
Hoàng Mập phóng lên không trung, cao hơn Hàm Ngưng Nhi chừng hai trượng.
Hai tay hắn cầm Thanh Phong Kiếm chém xuống, uy lực có thể nói là mạnh nhất.
Hàm Ngưng Nhi lúc này có thể kiểm soát được chính là một tay cầm chuôi kiếm, một tay chấn ở thân kiếm chống đỡ.
Chỉ nghe một âm thanh cực lớn vang lên. Nàng bị hắn bắn thẳng xuống lôi đài, lưu lại trên lôi đài một hố to lớn.
Trên hàng khán đài, số đệ tử âm thầm cảm thán “Tiểu mập mạp không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!”
Trên lôi đài, khói bụi tiêu thất.
Hàm Ngưng Nhi chật vật đứng dậy, y phục có phần bị rách vài chỗ.
Kiếm khí Hoàng Mập đánh ra là chí cương chí dương như công pháp hắn tu luyện nên nàng ta không thể khống chế được hết.
Vẻ mặt nàng ta có phần khó khăn khi đứng dậy, sắc mặt lộ ra một phần trách móc.
Hoàng Mập tiến tới muốn đỡ nàng ta, đã bị một chưởng đánh văng về sau. Hắn ôm ngực, vò liên tục. Hắn cảm giác chưởng pháp này như “đánh yêu” hắn chứ không phải cố tình làm hắn bị thương.
Hàm Ngưng Nhi liếc nhìn hắn một cái, rồi phóng trở về dãy hành lang.
Hoàng Mập ngơ ngẩn nhìn theo không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn rơi vào thất lạc, cứ tưởng đã có cơ hội nào ngờ đối phương hờ hững rời đi.
Hắn thất vọng trở về.
Bạch Vô Thiên nhìn hắn thất vọng, vịnh lấy vai hắn an ủi “Một người ngoại hình không tuấn mỹ theo đuổi một mỹ nhân sư tỷ, chính là tứ đệ dưới trướng nàng ta. Cho nên khó có khả năng chủ động được, nhưng màn thể hiện vừa rồi rất đặc biệt, có thể nàng ta đã động tâm. Không sớm thì muộn sau ngày Đạo Luận này, nàng ta sẽ chủ động tìm đến tứ đệ!”
Hoàng Mập hớn hở hỏi “Thật chứ?”
Bạch Vô Thiên nhún vai nói “Nàng ta gặp tứ đệ chắc chắn sẽ hỏi về… chưởng pháp đó tứ đệ học từ đâu, có thể biểu diễn cho sư tỷ xem lại một lần không? Như vậy, xem như tứ đệ thành công rồi…”
Câu khích lệ của Bạch Vô Thiện đã làm Hoàng Mập động tâm, nét mặt hắn đã trở về vốn có trước đó.
Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng một bên nghe đại ca nói vậy, nội tâm kinh ngạc vô cùng. Lời nói dối như vậy, Hoàng Mập cũng tin tưởng. Tư duy hắn đúng là có vấn đề trầm trọng rồi.
Lúc này, những tiếng bàn luận từ những đệ tử nội viện trên khán đài càng lúc càng nhỏ đi. Không khí trên lôi đài trở nên vắng lắng vì không còn đệ tử tinh anh nào đứng ra khiêu chiến.
Trong hàng ngũ đệ tử tinh anh, chúng đệ tử đang chờ mong một trận chiến của một đại đệ tử được xem là mạnh nhất Đạo Viện. Nhưng xem biểu hiện, đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì.
Khi mọi người còn đang chờ đợi vị sư huynh đó ra tay, Lý Nhược Băng ra khỏi vị trí mình. Nàng phóng lên lôi đài hướng nhị trưởng lão, hai tay chắp lại nói “Đệ tử Lý Nhược Băng muốn khiêu chiến sư huynh Hoàng Thế Đạo!”
Nhị trưởng lão mới vừa bước ra dự định tuyên bố kết thúc, thì nàng ta xuất hiện. Hắn gật đầu rồi trở về vị trí của mình.
Hoàng Mập bên dưới hí hửng phóng lên.
Hắn hướng Lý Nhược Băng cười ha ha nói “Ta biết sư muội năng lực thế nào. Ta bỏ cuộc!”
Nói xong, hắn phóng xuống lôi đài. Khiêu chiến chỉ diễn ra đơn giản như vậy.
Nhóm đệ tử nội viện không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hoàng Mập vừa lên lôi đài đã chủ động nhận thua, bên trong chắc chắn có ẩn tình. Hay là nữ sư tỷ đó là đạo lữ của hắn ta, nên hắn mới nhường.
Hành động của Hoàng Mập gây ra sự tranh cãi lớn, đa số đều đánh giá hắn nhu nhược. Không có bản lĩnh nam nhi.
Trong hàng ngũ đệ tử tinh anh, có một vài người nhíu hàng chân mày. Bọn họ đương nhiên cũng không phục. Vất vả đến bước này lại để một tiểu sư muội, nhìn dáng vẻ yếu đuối chiếm vị trí trưởng lão.
Trước đó, Hoàng Mập có thương lượng qua Lý Nhược Băng nhờ nàng ta đảm đương giúp hắn vị trí trưởng lão. Đơn giản hắn không quá mặn mà với chức vị này.
Còn Lý Nhược Băng thế lực cũng không lớn mạnh, có vị trí quan trọng ở Đạo Viện là một điều tốt. Hơn nữa, khi Bách Hoa Cốc xảy ra biến cố, có Đạo Viện chống lưng vẫn là điều cần thiết. Đó là vì sao nàng lên lôi đài khiêu chiến Hoàng Mập.
Lý Nhược Băng chuẩn bị rời khỏi lôi đài thì Trần Đại Nghĩa phi thân xuống. Hắn đưa một khuôn mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Một lúc sau, hắn mới nhàn nhạt nói “Sư muội nên rời khỏi lôi đài sớm, nếu không kết quả cũng sẽ giống Cao Đạt”
Đối phương vừa xuất hiện đã thể hiện ra thái độ uy hiếp nàng. Những đệ tử dưới khán đài cũng đồng cảm với vị tiểu sư muội này. Nàng ta cũng chỉ mới gia nhập Đạo Viện không lâu. Trước một vị đệ tử tinh anh mà nói, khoảng cách vẫn còn quá xa vời.
Hắn ra dáng một đại sư huynh nói “Ta sẽ nhường sư muội ba chiêu. Xem như không làm khó sư muội được chứ?”
Lý Nhược Băng nghe đối phương nói vậy liền đưa tay ra đếm. Nàng tính nhẩm một hồi, rồi mỉm cười nói “Vừa vặn đúng ba chiêu. Đa tạ sư huynh đã nhường!”
Nói xong, khí thế nàng bắt đầu tăng lên. Xung quanh hàn khí tỏa ra, trong không khí bắt đầu có một làn hơi se lạnh.
Ánh mắt Trần Đại Nghĩa mở to ra, hắn muốn rút lại lời nói nhường đối phương ba chiêu. Nhưng rất tiếc, bên tay hắn có một tiếng nói “Nhất Phiến!”
Tức thì một băng phiến như một mũi tên lao về phía hắn. Mũi tên này tỏa ra hàn khí vô cùng bạo liệt, chỉ cần trúng mũi tên này, kết quả thế nào hắn không thể tưởng tượng được. Cho nên hắn chỉ có thể vận dụng bộ pháp né tránh.
Lý Nhược Băng xòe bàn tay ra, một loạt băng phiến xuất hiện. Hàn khí từ băng phiến tỏa lên nghi ngút, số lượng có trên một trăm băng phiến.
Nàng điểm ngón tay về trước, toàn bộ số băng phiến lập tức lao về phía Trần Đại Nghĩa. Nhóm băng phiến này tấn công lộn xộn từ nhiều phương hướng khiến hắn ta vô cùng vất vả né tránh.
Một băng phiến vô tình lướt qua lớp da mặt hắn, hàn khí nhanh chóng xâm nhập, lập tức đóng băng hắn không kịp trở tay. Sau chừng năm hô hấp, hắn trở thành một tượng băng đứng bất động.
Lý Nhược Băng phóng về trước, tùy tiện đá bay hắn xuống lôi đài. Bộ dạng hắn lúc này hoàn toàn bị băng phiến đóng băng không cách nào di chuyển.
Nàng xòe bàn tay ra, hấp thu lấy hàn khí. Trần Đại Nghĩa mới có thể trở lại bình thường.
Hắn hoảng hốt nhận ra bản thân đã bị đánh bay ra khỏi lôi đài. Trong lòng nổi lên một tia phiền muộn lẫn ấm ức, vì đã khinh thường Lý Nhược Băng. Nếu không hắn có thể dây dưa được một lúc, có thể thi triển bản lĩnh thật ra.
Hắn nhìn nàng đầy căm phẫn “Ta không phục!”
Lý Nhược Băng ngẫm nghĩ một lúc, liền nhìn về phía vị trí nhị trưởng lão nói “Có thể cho Trần sư huynh đánh lại một trận được không, nhị trưởng lão?”
Nhị trưởng lão gật đầu đồng ý. Trần Đại Nghĩa thấy vậy liền phóng lên lôi đài, vẻ mặt trở nên tự tin hơn.
Hắn nhìn nàng trêu chọc “Sư muội đã sai khi cho ta thêm cơ hội!”
Nói xong, hắn liền giơ một chân lên cao bổ xuống. Tức thì một vệt lưu quang bắn về phía Lý Nhược Băng. Cước pháp này cương mãnh, nên nàng không thể đối kháng trực tiếp mà vận dụng “Thập Tam Biến” tránh khỏi chiêu thức.
Trần Đại Nghĩa không buông tha, phi thân lên cao, một cước bổ xuống. Cước này uy lực có thể nói cực kỳ bạo liệt, trúng chiêu này chắc chắn điều dưỡng một thời gian khá dài.
Lý Nhược Băng thấy vậy liền giơ hai thủ chưởng về phía Trần Đại Nghĩa. Trong hư không tức thì xuất hiện một tảng băng cực dày che chắn nàng, đối kháng với chiêu thức Trần Đại Nghĩa. Hai đòn đánh giao nhau, gây ra dư chấn lan tỏa ra xung quanh.
Lý Nhược Băng một tay rút về, vận dụng chỉ pháp điểm về hướng Trần Đại Nghĩa. Tức thì xuất hiện một băng phiến cực kỳ nhỏ lao về phía hắn với tốc độ cực kỳ nhanh. Băng phiên này xuyên qua tảng băng, rồi xước qua một lớp da trên cánh tay Trần Đại Nghĩa.
Hắn hoảng hốt nhìn thấy hàn khí từ vị trí bị trúng băng phiến bắt đầu lan tỏa ra toàn thân. Sau năm hô hấp, hắn bị đóng băng hoàn toàn rồi rơi tự do xuống.
Bộ dáng hắn lúc này còn thảm hơn cả lần trước.
Lý Nhược Băng lại giơ bàn tay ra hấp thu hàn khí trở về, hắn mới trở lại bình thường.
Trần Đại Nghĩa lúc này đã hoảng sợ tột độ. Hắn thật sự không phải đối thủ nàng ta. Sắc mặt hắn lúc này tái nhợt, không còn chút máu nào.
Hắn hướng về phía nàng chắp tay lại, rồi nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm trở về sơn phong mình. Hắn không muốn tiếp tục ở lại Diễn Võ Trường nữa, tiếp tục ở lại chắc chắn nhóm sự đệ hắn sẽ cười vào mặt hắn.
Lý Nhược Băng cũng rời khỏi lôi đài, về vị trí dưới khán đài.
Nhiều đệ tử vốn nghi ngờ năng lực nàng, giờ đã hoàn toàn tin phục. Bản lĩnh nàng trong hàng ngũ thập đại đệ tử chỉ có hơn chứ không kém. Trong phút chốc, nhiều đệ tử nội viện sinh ra mơ ước được làm đồ đệ thái thượng trưởng lão.
Nàng ta chỉ có một năm ngắn ngủi, đã đạt tới cấp bậc thế này. Tương lai danh vọng sẽ không ngừng tăng lên.
Nhị trưởng lão vẫn chưa hết bàng hoàng về năng lực của Lý Nhược Băng. Trong lòng hắn tự nhủ “Trước giờ sư thúc không nhận đệ tử không phải vì không đảm đương nổi. Nhìn nhóm đệ tử của sư thúc, nội tâm nhất thời thấy chua xót!”
Hắn đứng ra gặng hỏi “Còn ai khiêu chiến nữa không?”
Toàn Diễn Võ Trường im lặng, không ai trả lời.