Đối với một người tính cách như Ngô Phi mà nói, hắn lúc này hành sự theo kiểu cá chết lưới rách. Cho nên hắn không sợ phạm vào giới luật nữa. Hắn không dám hành động dại dột, vì trước mặt toàn là bậc trưởng lão chứng kiến.
Tội lỗi mà trước kia hắn gây ra cho gia đình Lương Bình Nhi sớm muộn cũng bị Chấp Sự Đường điều tra ra. Nhẹ thì hắn bị trục xuất khỏi Đạo Viện, nặng thì phế bỏ tu vi cho làm thường dân ở Vân Hoa Thành.
Cho nên hung ác một lần cuối cùng, xem ra là không uổng nhân sinh của hắn.
Trường thương hắn sử dụng, mũi thương được thoa một lớp kỳ độc, chỉ cần lướt qua một lớp da. Đối phương có tu vi từ Tam Phẩm trở xuống lập tức độc phát công tâm mà chết. Đây chính là tâm địa hung ác.
Hoàng Mập đối diện đối phương vận dụng độc chiêu, cho nên hắn không trêu đùa nữa. Hắn cần phải cẩn trọng tuyệt đối, không để đối phương tiếp cận.
Về phương diện này, hắn có ưu thế.
Trước kia hắn vận dụng “Thiên Đạo Thần Chưởng” tàn quyển phải mất mười hô hấp mới có thể thi triển chín mươi chín động tác. Giờ hắn chỉ cần hai hô hấp là hoàn tất chuẩn bị.
Hai tay hắn chưởng về phía Ngô Phi, Ngô Phi đang ở tâm trạng khinh địch, nhưng vẫn có một sự đề phòng. Hắn phát hiện phía dưới có dư chấn liền phóng sang một bên. Từ dưới mặt đất quả thật có một hư ảnh bắn lên trên không, nếu hắn không nhanh chóng nhảy sang một bên, hắn đã bị hất tung lên.
Hắn phát hiện chiêu thức này vô cùng quỷ dị, nếu không nhanh chóng kết thúc rồi tìm cách rút lui. Hắn sẽ không có cơ hội.
Thế là hắn vận dụng “Sinh Liên Bộ” cầm trường thương thoắt ẩn thoắt hiện tiếp cận Hoàng Mập.
Khi chỉ cách Hoàng Mập chừng năm bước chân, hắn phát hiện phía trước mặt hắn có một hư ảnh bàn tay to lớn chộp lấy hắn khiến hắn bị bắn ngược trở về sau.
Bản thân hắn chưa kịp phòng bị, đã bị một bàn tay từ bên dưới mặt đất bắn thẳng lên trên không trung.
Hoàng Mập chỉ chờ có nhiêu đó cơ hội, hai tay cầm cự kiếm phóng tới. Vận dụng toàn bộ sức lực chém ra một nhát.
Ngô Phi hai mắt mở to ra không thể thoát ly khỏi chưởng pháp thì bị một nhát chém bắn hắn bay về sau năm mươi trượng.
Cả người hắn bị đập vào lớp phòng hộ lôi đài, tạo ra một dư chấn lan ra xung quanh.
Ngô Phi ngồi dậy, đưa ánh mắt không tin tưởng về phía Hoàng Mập. Hắn ráng muốn nhịn nhưng không được, hắn phun ra một ngụm máu rồi khụy xuống bất tỉnh.
Trước khi ngã xuống, có thể do ảo giác hay nguyên nhân nào đó. Hắn thoáng nhìn thấy nụ cười khinh bỉ của Hoàng Mập dành cho hắn.
Về phía Hoàng Mập, hắn trong lòng hốt hoảng tột độ.
Hắn phát hiện, bản thân hắn thiếu kinh nghiệm thực chiến trầm trọng. Nếu không nhờ võ kỹ lợi hại của lão sư phụ. Hắn chắc chắn không biết làm sao nghiền ép đối phương, trong khi đối phương mạnh hơn hắn gần như một bậc.
Hắn đưa ngón tay cái về phía Bạch Vô Thiên đang ngồi bên dưới khán đài quan sát. Đây là lần đầu tiên trong nhân sinh hắn có thể một mình đối kháng một trận chiến như vậy. Có hoảng sợ, cũng có chờ mong.
Hoàng Mập trở về vị trí cũ của mình. Nơi khán đài, một số đệ tử bắt đầu quan tâm đến hắn, đã bắt đầu thảo luận về hắn. Võ kỹ hắn sử dụng quá quỷ dị, nếu không hắn thua chắc rồi.
Sau hơn nửa canh giờ bàn tán về trận khiêu chiến của Hoàng Mập.
Uông Việt bắt đầu nóng lòng, hắn phóng lên lôi đài. Phong thái hiên ngang, ngạo nghễ.
Hắn chắp tay lại, hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử muốn khiêu chiến Lam Ngã sư đệ!”
Lam Ngã nghe đối phương gọi tên mình, hắn cũng không do dự phóng xuống lôi đài. Cả hai nhìn nhau một hồi, kiểu như thăm dò lẫn nhau.
Uông Việt sở trường sử dụng ám khí. Hắn có một linh khí vận dụng khá nổi tiếng đó là “Ngân Phong Châm”. Còn Lam Ngã tu luyện công pháp Ngũ Hành Bất biến sản sinh ra hệ mộc, cho nên võ kỹ hắn sử dụng thiên về phòng ngự. Nói về phương diện phòng ngự, ở Đạo Viện hắn đứng nhì thì không ai dám đứng nhất.
Trong nhóm thập đại đệ tử tinh anh chia ra hai phe phái. Một là nhóm đại sư huynh Dương Thanh Phong, hai là Khúc Linh Lung. Nhưng giờ nàng ta không còn ở Đạo Viện, người cầm đầu nhóm đối lập là Uông Việt.
Trước kia, cả hai cùng nhóm nhưng sau một thời gian không mấy hợp tính. Lam Ngã hắn chủ động không muốn giao thiệp với bọn người Uông Việt nữa. Hắn sợ một ngày nào đó bản thân sẽ bị nhiều người chán ghét. Đơn giản là nhóm Khúc Linh Lung không tốt lành gì.
Uông Việt mở miệng chê trách “Nếu trước kia chúng ta cùng một thuyền, sư đệ hay ta làm trưởng lão cũng như nhau. Rất tiếc sư đệ thay đổi!”
Lam Ngã mỉm cười nói “Chắc không?”
Hắn tiếp tục nhắc lại “Có chắc là Uông Việt sư huynh sẽ không tham gia!”
Hắn làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới nói tiếp “Không phải khi ở Thạch Đầu Tùng Lâm tìm kiếm Tinh Mộc. Sư huynh lúc nào cũng ham muốn chiếm trọn. Đến Ma Nhai Đàm vô tình tìm được sáu gốc Thể Hồ Hương dùng luyện chế Sinh Khí Luân Hồi Đan, năm người mà một mình sư huynh chiếm trọn bốn phần”
Hắn dừng lại, nở một nụ cười mỉa mai nói tiếp “Chuyện nhỏ như vậy sư huynh còn tính toán nói gì một đại sự như thế này…”
Uông Việt sắc mặt có phần âm trầm, chậm rãi nói “Xem ra sư đệ đối với ta có nhiều thành kiến như vậy. Vậy thì ta khiêu chiến lần này không uổng công rồi”
Từ lúc bắt đầu, hắn đã phóng xuất ra ba Phong Ngân Châm và treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Lam Ngã. Chỉ là hắn cố tình dẫn dắt câu chuyện để đối phương không chú ý.
Ngón tay Uông Việt điểm xuống, ba ám khí phóng xuống ngay vị trí Lam Ngã đang đứng.
Lam Nga chỉ nhếch miệng cười khinh dễ rồi né sang một bên. Uông Việt cũng dự định vận dụng “Ám Vân Bộ” lao đến tấn công bất ngờ, nhưng dưới chân hắn, không biết từ lúc nào đã bị hai sợi dây leo khóa chặt, ngăn không cho hắn di chuyển.
Hắn hoảng hốt, nhanh chóng đấm xuống mặt lôi đài khiến mặt đất vỡ vụn phá giải chiêu thức khóa chặt của đối phương. Rồi nhanh chóng né tránh sang một bên.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lam Ngã, đã thấy Lam Ngã đứng đối diện chỉ cách năm bước chân. Toàn thân Lam Ngã đã được bao phủ một lớp giáp trụ bằng những phiến gỗ vụn màu xanh. Lam Ngã chồm người về trước tung ra một nấm đấm, đánh hắn bay về sau hai mươi trượng.
Lam Ngã chế giễu “Sư đệ ta sớm biết sư huynh không tốt lành gì, nên cũng sớm có bố trí. Sư huynh thông cảm!”
Uông Việt lồm cồm ngồi dậy, lao vết máu ở khóe miệng. Dáng vẻ hắn không có quá nhiều khó khăn. Hắn chẳng qua là cố tình đứng im làm mộc nhân cho đối phương đánh mà thôi.
Hắn chầm chậm tiến lại gần Lam Ngã, điềm tĩnh nói “Nếu chỉ có nhiêu đó cân lượng, sư đệ chắc chắn sẽ không cầm cự được lâu!”
Hắn giơ tay phải sang một bên, tức thì ba miếng Ngân Phong Châm lấy tốc độ nhanh nhất xoay vòng xung quanh cánh tay hắn, tạo thành một lớp bao phủ bên ngoài hình dạng như lợi nhận.
Hắn lao tới, hướng Lam Ngã tung ra một cú đấm cực kỳ mạnh. Lợi nhận được tạo ra từ ba miếng Ngân Phong Châm đánh đến đâu, Lam Ngã thoái lùi đến đó. Mặc dù mang tiếng là phòng ngự vô địch, nhưng lớp giáp trụ bên ngoài có dấu hiệu bị bong tróc.
Lam Ngã rống giận, tung về trước một chưởng. Từ lòng bàn tay hắn phóng xuất ra hơn mười sợi dây leo đánh về trước.
Uông Việt cũng tung ra một nắm đấm đối kháng, nhưng hắn bị đánh lui về sau mười bước chân. Chứng tỏ uy lực nắm đấm của Lam Ngã mạnh hơn vài thành.
Uông Việt cười hắc hắc, tiếp tục bổ sung thêm ba miếng Ngân Phong Châm. Lúc này hình dạng lợi nhận thay đổi, kích thước dài hơn và tốc độ xoay vòng nhanh hơn một bậc.
Hắn lại phóng về trước tung ra một nắm đấm, lần này uy lực nhỉnh hơn Lam Ngã một chút, tới phiên Lam Ngã bị đẩy lùi về sau.
Đến đây, Uông Việt thu hồi sáu miếng Ngân Phong Châm lại. Bộ dáng đứng thẳng tắp, xem như đã có thể hiểu thấu được toàn bộ năng lực của đối phương.
Hắn dõng dạc nói “Trêu đùa đến đây đủ rồi, cũng đến lúc kết thúc!”
Hắn búng ngón tay một cái, từ trong Túi Càn Khôn phóng xuất ra một loạt Ngân Phong Châm, số lượng có hơn hai nghìn miếng.
Những miếng Ngân Phong Châm này được hắn vận dụng nhuần nhuyễn, bay lượn xung quanh hắn.
Lam Ngã nhìn số lượng Ngân Phong Châm quá lớn. Hắn bắt đầu dè chừng, hai tay chắp lại gia tăng thêm lực lượng phòng ngự.
Xung quanh hắn, số lượng mộc phiến được gia cố thêm nhiều lần khiến khả năng phòng ngự tăng thêm mười phần. Với lực lượng phòng ngự tuyệt đối này, xem như có tấn công cỡ nào cũng không xoay chuyển được hắn.
Uông Việt nhếch miệng cười, hắn điểm ngón tay về trước, tức thì hàng loạt Ngân Phong Châm lao về trước tấn công. Số lượng Ngân Phong Châm lớn, như một đàn ong bao vây lấy Lam Ngã, liên tục bào mòn.
Những âm thanh tấn công dồn dập phát ra, người bên dưới khán đài có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Lam Ngã càng lúc càng khó coi.
Uông Việt mỉm cười, hắn giơ tay về trước bóp chặt lại. Toàn bộ Ngân Phong Châm từ bốn phương đồng loạt tấn công về phía Lam Ngã với sức ép cực kỳ khủng bố. Đây chính là chân chính dày vò đối phương.
Lam Ngã rống lên một tiếng thảm thiết, sau đó gục ngã xuống mặt đất.
Bộ dạng hắn vô cùng thảm, cũng may Uông Việt thu hồi lại, nếu không dáng vẻ sơ xác của hắn không phải chỉ là lớp y phục bên ngoài.
Uông Việt nhìn bộ dạng thê thảm của Lam Ngã, hắn khom người, chắp tay lại nói “Sư đệ, đắc tội rồi!”
Nói xong, hắn cười ha ha trở về vị trí mình.
Phía sau lưng hắn, hai đệ tử Chấp Sự Đường phóng lên lôi đài mang Lam Ngã rời đi. Cả hai đều lắc đầu. Với bộ dạng tên này hiện tại, hắn điều dưỡng ít nhất cũng hai tháng thời gian.