Đêm về, trên đỉnh Nghê Thanh Sơn. Đây là ngọn sơn phong trước giờ của Kiếm Hư Chân Quân. Tên gọi này có quá nhiều hoài niệm nên trước kia không muốn nhắc tới. Bây giờ nút thắt xem như đã tháo gỡ được một phần, dùng tạm nó vẫn được.
Kiếm Hư Chân Quân cùng Thẩm Giai Nghê đứng trên mỏm đá nhô ra bên ngoài nhìn bầu trời đêm. Đó là khoảng không gian khoáng đãng, với màu xanh trong vắt, đâu đó vẫn có vài ánh sao sáng nhấp nháy.
Bên dưới là khu rừng Thủy Trúc Lâm với nhiều cặp mắt xanh phát ra dạ quang.
Bao trùm chính là một sự tĩnh lặng.
Thẩm Giai Nghê một bên tựa vào vai lão thì thầm “Chàng có tâm sự sao?”
Lão vẫn nhìn về khoảng không gian phía trước, trong lòng dâng lên một loại trực giác. Loại trực giác bất an càng lúc càng mạnh.
Thẩm Giai Nghê một bên nói “Không phải mọi thứ đều diễn ra vô cùng bình thường sao?”
Lão thở ra một hơi rồi nói “Chính vì bình thường, ta mới lo lắng!”
Lão muốn nói tiếp, nhưng lại thôi.
Trong lúc nhất thời, cả hai rơi vào trầm mặc.
Ánh mắt lão vô ý nhìn về phía hồ nước bên cạnh ngôi nhà gỗ. Nơi đó bình thường chỉ là một mảng trong xanh hòa quyện vào trong màn đêm, dọc quanh mọc lên nhiều cây Thủy Tùng. Đêm nay, nơi đó nhấp nháy những đóm sáng. Nhìn từ xa như những con đom đóm ngụp lặn dưới mặt nước.
Lão cảm giác có điểm kỳ lạ, liền cùng Thẩm Giai Nghê phóng lên phi hành kiếm đến vị trí điểm sáng thăm dò.
Chưa đầy mười hô hấp, cả hai đã đến được bên bờ hồ.
Lúc này Bạch Vô Thiên và ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng đã ra bên ngoài quan sát. Thậm chí Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không giấu được sự tò mò.
Ở chính giữa hồ, từng cơn sóng gợn lăng tăng. Nơi đó le lói những lưu quang màu hoàng kim cong cong quẹo quẹo như thể lôi điện di động.
Lão quan sát một hồi, hai mắt mở to ra ngạc nhiên kèm theo là sắc thái hoảng sợ.
Lão lắp bắp thốt lên “Đây là… Chuyên Ngư! Không phải một con mà là một đàn mười ba con Chuyên Ngư...”
Thẩm Giai Nghê cũng có nghe nói đến loài Chuyên Ngư này. Nó thường sống đơn lẻ, không tu tập thành bầy đàn như thế này. Đường vây toàn thân chúng được phủ một màu hoàng kim, có thể tự phát sáng. Đó chính là đặc điểm dễ dàng nhận biết loài quái ngư này. Hơn nữa loài Chuyên Ngư này cùng với con Ngung Điểu là hai loài xui xẻo, chuyên mang đến điềm họa. Mỗi khi chúng xuất hiện chính là đại họa lâm đầu.
Nàng lại nhớ đến một điển tịch “Có một vùng đồi núi khuôn viên hai nghìn mẫu. Khi loài cá này xuất hiện chớp nhoáng, một thời gian sau toàn bộ thú rừng bị diệt vong. Không một con sống sót…”
Nàng lại nhớ đến Túy Tiên Sơn, lần đó cũng không phải là xuất hiện một con Ngung Điểu. Loài chim có thân cú, mặt người có bốn mắt sao. Lần đó không phải nó xuất hiện, báo hiệu Túy Tiên Sơn đại nạn lâm đầu. Không một ai tin tưởng, còn cho đó là một trò cười không đáng quan tâm. Để rồi không lâu sau đó, toàn bộ Túy Tiên Sơn sụp đổ sao.
Sáu mươi năm trước chính là bằng chứng gần nhất. Một con Chuyên Ngư xuất hiện, nó thường xuyên bơi quanh một hòn đảo ở Đông Vực, phía đông của Bắc Cảnh. Sau đó vân vụ u ám khắp nơi kép về, kèm theo mưa giông khốc liệt.
Sau đó thì toàn bộ hòn đảo đó không còn tin tức nào nữa. Hòn đảo bị nhấn chìm dưới vực sâu nghìn trượng, không người sống sót.
Tại sao một hòn đảo vốn ở một vùng hoang vắng như Đông Vực lại được nhiều người biết đến. Chỉ vì đây là nơi tọa lạc của một đại gia tộc ở Bắc Cảnh khu vực Hạ Thiên. Gia tộc này là hậu nhân còn sót lại của một Cổ Nhân Trận Sư xa xưa. Họ đã ở khu vực này trấn giữ từ mấy nghìn năm trước, cho đến tận thời điểm sáu mươi năm trước thì sụp đổ.
Lúc này tin tức về loài Chuyên Ngư với thiên tính đánh hơi được mầm họa. Bạch Vô Thiên cùng nhóm đệ muội không sao giữ được bình tĩnh. Người khác nói không đáng tin, nhưng chính lão sư phụ bọn họ chính miệng nói ra thì không sai được.
Lão Kiếm Hư cười ha ha nói “Bất quá, các ngươi không cần lo lắng. Cứ xem đây là lộc trời cho chúng ta đi. Thịt loài Chuyên Ngư này phải nói là trân quý, chúng được xem như mỹ vị trong thiên hạ. Trước mắt cứ thưởng thức lộc đi!”
Hoàng Mập một bên do dự “Ăn vào có bị điềm gỡ không sư phụ?”
Lão nhìn hắn, như không quan tâm lắm nói “Như vậy bớt một phần ăn!”
Hoàng Mập nội tâm oán trách “Có phải kiếp trước đồ đệ trộm đồ nhà sư phụ không? Sao kiếp này sư phụ lại cứ chán ghét đồ đệ như vậy!”
Lão không nói gì nữa, chỉ cười ha ha phóng lên phi hành kiếm bay ra giữa hồ. Lão tiện tay gạt một cái về phía bề mặt hồ nước. Lập tức mười ba con Chuyên Như bị hút lấy rồi bắn lên bờ hồ.
Lão mới trở về, hướng Thẩm Giai Nghê bàn giao “Nàng làm món ngon nhất cho tụi nhỏ thưởng thức đi, ta đi một chút rồi về!”
Không kịp Thẩm Giai Nghê dặn dò điều gì, lão phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Thẩm Giai Nghê tâm tình có phần vui vẻ, bởi vì nàng cảm nhận được một Cố Thanh Sơn sắp trở về. Cảm giác của nàng vô cùng rõ ràng và chân thật.
…
Kiếm Hư Chân Quân rời khỏi Thủy Trúc Lâm. Lão phi thẳng lên trên bầu trời, đến một độ cao mà toàn cảnh mười bốn ngọn sơn phong chỉ thu lại bằng lòng bàn tay.
Ánh mắt lão có phần thâm trầm, cảnh tượng Đạo Viện về đêm có một nét đẹp vô cùng kỳ bí.
Lão thì thầm “Nếu không có tên Khúc Minh Sơn đó, ta đã không có dịp được nhìn cảnh tượng hùng vĩ này. Nơi đây từ lâu đã là ngôi nhà của ta. Bất quá ta phải rời khỏi nơi này một thời gian, ghé thăm quê hương của nương tử ta… Đường đi không biết hung hiểm thế nào, cho nên ngày về ta không xác định được!”
Bên tai lão có động tĩnh nhỏ.
Lão mỉm cười, đã lâu rồi không có dịp giao lưu với tên kia. Chỉ là lần này không thể không đàm đạo, sợ rằng hậu quả khôn lường.
Lão tự lẩm nhẩm “Ngươi đã thấy rồi đó, chính là điềm báo này!”
“…..!”
“Nếu ngươi không dừng tay lại, ta sợ rằng bản thân sẽ gây ra một đại họa khủng khiếp. Chẳng lẽ ngươi thật sự vì tâm ma của bản thân không chịu buông bỏ để rồi toàn bộ rơi vào hoàn cảnh khốn khổ sao.”
Bên tai lão, cuối cùng mới có tiếng nói cất lên “Ta.. đến giờ vẫn không cam tâm!”
“Ta đã chuẩn bị kỹ càng, ta đã chuẩn bị kế hoạch này quá lâu rồi. Mục đích chính là dừng bọn chúng lại. Nếu không, sẽ có nhiều nơi tiếp tục bị hủy diệt… Chẳng lẽ sư thúc quên rằng… chính sơn môn của sư thúc cũng đã sụp đổ...”
Lão trầm mặc không nói. Lão không có can đảm đó cũng như đảm đương không nổi trách nhiệm này.
Chỉ có tên đó mới đủ bản lĩnh, dám đối đầu với bọn chúng.
Lão ngừng một hồi, cuối cùng mới nói tiếp “Ngươi dự tính… sẽ làm gì?”
“...!”
“Sư thúc sẽ ngăn cản thì sao?”
Lão cười ha ha tự giễu “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi!”
Lão ngẫm nghĩ một lúc, lại nói tiếp “Rảnh không? Đến ăn thịt Chuyên Ngư, rất tốt cho thể chất cũng như tâm ma của ngươi”
“...!”
“Sư thúc lúc nào cũng thích đùa cợt…”
Lão cười ha ha rồi rời đi.
“Tên này cứu không nổi!”
…
Khi lão trở về căn nhà gỗ đã thấy Thẩm Giai Nghê đã chuẩn bị xong một bữa ăn sum tụ đầu tiên. Lần đầu tiên thưởng thức thịt Chuyên Ngư mỹ vị bậc nhất thiên hạ. Lần đầu tiên nhóm sư đồ ngồi lại quây quần với nhau.
Đêm đó, mọi thứ đều diễn ra vô cùng ấm áp. Không khí đoàn viên bao phủ lấy căn nhà gỗ, nơi lão cùng Thẩm Giai Nghê như bậc phụ mẫu còn bốn tên đồ đệ như những hài tử trong một gia đình nhỏ.