Sau tiếng tuyên bố bắt đầu Đạo Luận thì tiếng chuông ngân dài từ ngọn Chủ Phong vang vọng lên truyền đi khắp nơi Đạo Viện khiến không khí ở Diễn Võ Trường trở nên trang nghiêm.
Toàn bộ ánh mắt đưa về phía ngọn Tháp Linh Lung trên đỉnh Chủ Phong trong không khí vô cùng thiêng liêng.
Sau một lúc, tiếng chuông tắt đi.
Nhị trưởng lão bước ra giới thiệu “Vốn dĩ ngày này chỉ tập trung khảo hạch đệ tử nội viện, nhưng tình huống phát sinh khiến ngày khảo hạch trở thành một ngày Đạo Luận trăm năm có một. Đạo Luận chính là thiên về luận bàn giữa các đệ tử Đạo Viện để cầu một thứ gì đó. Thứ đầu tiên chính là khiêu chiếu vào hàng ngũ thập đại đệ tử tinh anh, thứ hai là khiêu chiến chức vị trưởng lão còn trống”
Nhị trưởng lão đưa ánh mắt về phía Lam Ngã, nhi tử của Lam Môn Chân Nhân. Hắn nói “Bởi vì thập tam trưởng lão vì nhiệm vụ quên mình nên nhi tử hắn được đặc cách trở thành thập tam trương lão…”
Hắn nói chưa hết câu, Lam Ngã đã cất tiếng nói “Đệ tử muốn khiêu chiến như những đệ tử bình thường, không muốn được đặc cách!”
Nhị trưởng lão nhìn hắn, sau đó lại nhìn sang lão viện trưởng. Hắn mỉm cười “Nếu ngươi đã muốn bình đẳng khiêu chiến vậy thì cứ theo ý nguyện ngươi”
Hắn tiếp tục quay sang hướng toàn thể đệ tử ngoại viện nói “Như các ngươi cũng hiểu rõ tình hình. Đạo Viện tài nguyên tu luyện không nhiều. Trở thành đệ tử nội viện so với ngoại viện không có nhiều lợi ích hơn. Chỉ là khảo hạch vào nội viện để chứng tỏ trong gần một năm qua các ngươi tu luyện như thế nào, có xứng đáng là một đệ tử Đạo Viện hay không”
Hắn dừng lại rồi nói tiếp “Trở thành đệ tử nội viện chính là từ nay về sau các ngươi sẽ là người Đạo Viện, chết vẫn là đệ tử nội viện. Các ngươi có thể nhận nhiệm vụ và được tự do lịch luyện bên ngoài mang tiếng thơm về cho Đạo Viện. Cơ duyên các ngươi nhận được, tự các ngươi sở hữu để khiến bản thân mình mạnh hơn…”
Nói đến đây, hắn lớn tiếng nhắc lại “Các ngươi hiểu rõ chứ?”
Chúng đệ tử đồng thanh hô “Đã rõ!”
Khí thế toàn trường trong nhất thời bạo phát, chúng đệ tử người nào người nấy đều mang tâm trạng cực kỳ phấn chấn. Những lời nhị trưởng lão bọn họ sớm biết, nhưng lời nói trực tiếp từ trưởng lão khiến ý nghĩa được nâng lên một tầm cao hơn.
Nhị trưởng lão lui về sau, nhường vị trí lại cho lão viện trưởng.
Lão chậm rãi bước ra, đây là lần đầu tiên chúng đệ tử được diện kiến lão viện trưởng ở khoảng cách rất gần.
Lão nhìn xung quanh đánh giá một phen, rồi cầm phất trần quơ một cái vào khoảng không ở phía thạch bích Diễn Võ Trường.
Thủy Lăng Kính như một đại môn thình lình xuất hiện. Lần này chính giữa Thủy Lăng Kính có thêm một cái chuông phong linh.
Lão nói “Từng đệ tử bước qua Thủy Lăng Kính, Thủy Lăng Kính sẽ hấp thụ linh lực từng người rồi dung nhập vào chuông Phong Linh. Nếu đủ điều kiện, chuông sẽ réo lên một tiếng. Như vậy xem như là thành công…”
Nói mấy câu đến đây, lão liền trở về vị trí chủ tọa.
Nhị trưởng lão liền bước ra tuyên bố “Như vậy, việc khảo hạch chính thức tiến hành!”
Nhóm đệ tử ngoại viện bắt đầu rục rịch, từng người xếp thành hàng tiến về phía Thủy Lăng Kính khảo hạch.
Với số lượng hơn bốn nghìn đệ tử, thời gian khảo hạch ước chừng kéo dài đến hoàng hồn mới kết thúc được.
Bạch Vô Thiên và nhóm đệ muội ngồi ở phía gần cuối hàng ghế trên khán đài âm thầm theo dõi. Theo như thân phận đệ tử của thái thượng trưởng lão, vị trí bọn họ quan sát ở hành lang dành cho đệ tử tinh anh.
Chẳng qua là vì hắn cùng Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng không muốn gây quá nhiều chú ý. Nếu không bọn họ không ngồi âm thầm quan sát như vậy. Riêng Hoàng Mập lại thích nổi bật, nhưng có mình hắn thì không ăn thua gì.
Dòng người lần lượt bước qua Thủy Lăng Kinh, cứ cách chừng mười hô hấp thì tiếng chuông phong linh réo lên một lần.
Ánh mắt Bạch Vô Thiên nhìn về phía vị trí trưởng lão, nơi Hoa Lạc Đồng đang ngồi cùng những vị trưởng lão khác. Nàng phát hiện liền nháy mắt hắn mấy cái.
Hoàng Mập một bên hâm mộ “Đệ cũng phải cố gắng tìm một lão bà thử cảm giác như đại ca mới được!”
Lý Nhược Băng nghe Hoàng Mập nhắc đến đạo lữ, nội tâm nàng phút chốc suy nghĩ đến một người. Hắn giờ đang ở Thâm Uyên vất vả tu luyện. Nếu hắn không vì mọi người, có thể bản thân hắn không có đi xa như vậy lánh nạn.
Lúc này, bên dưới hàng ghế bốn người bọn họ. Một vài đệ tử bắt đầu tán gẫu.
Trong đó, một tên không giấu vẻ phấn khởi. Hắn thích thú nói “Uông Việt sư huynh là người chủ trì cá cược tỷ thí tranh giành vị trí đệ tử tinh anh và tranh giành chức trưởng lão còn trống. Mấy người các ngươi tham gia không? Riêng ta có tích lũy được một ít”
Một đệ tử nội viện khác nghi ngờ nói “Thật sao, vì sao ta không hay biết?”
Tên kia nhanh chóng trả lời “Việc này có đại trưởng lão chống lưng, nhưng vẫn âm thầm diễn ra. Trong nội bộ biết thôi!”
Cá cược mang tính chất ăn thua, nên người nào không ham muốn. Một đệ tử khác tỏ ra hứng thủ, hắn tò mò hỏi “Lấy gì cược?”
Tên kia trả lời “Hạ phẩm Xích Linh Thạch!”
“Hạ phẩm Xích Linh Thạch?”
“Còn có thể lấy thứ khác ra các cược không? Ta không có Xích Linh Thạch…”
Tên kia lắc đầu trả lời “Không, chỉ dùng hạ phẩm Xích Linh Thạch!”
Một đệ tử nội viện khác âm thầm tính toán, hắn suy nghĩ một lúc liền hỏi “Tìm ai cá cược?”
Đây chính là xác nhận, bản thân hắn có hạ phẩm Xích Linh Thạch nên hắn muốn tìm kiếm cơ hội tích lũy thêm. Bản thân hắn vận khí không tệ, nên hắn không ngần ngại thử.
Tên kia liền trả lời “Thân cận của sư huynh Uông Việt ghi chép, chính là tên gia nô Đại Ngưu đấy!”
Hắn vừa nói, vừa chỉ về phía một tên có thân hình mập mạp, khuôn mặt khá đặc biệt. Tên gia nô đó có cái mũi to cao như một con Thủy Ngưu sống dọc quanh Minh Nhân Thôn.
Hoàng Mập ở trên nắm được tình hình. Hắn cảm thấy cá cược cũng không tệ, hơn nữa nói về tài phú hắn có rất nhiều. Chỉ là hạ phẩm Xích Linh Thạch hắn có vài trăm viên, và một viên trung phẩm. Đem chúng ra cá cược xem như một thú vui tao nhã vậy.
Một tên đệ tử nội viện khác bỗng nghi ngờ hỏi “Việc này liên quan đến sư huynh Uông Việt, thua thì không sao nhưng thắng làm sao mà đòi?”
Tên khởi xướng cá cược cười hắc hắc nói “Việc này có ghi chép hơn nữa sẽ có một sư huynh ở Chấp Sự Đường đứng ra làm trọng tài…”
Bạch Vô Thiên ở trên nghe vậy, hắn âm thầm mỉm cười.
Nói là âm thầm diễn ra, cuối cùng lại dính líu đến một đệ tử Chấp Sự Đường và có ghi chép. Việc này chẳng khác nào âm thầm diễn ra đồng nghĩa với quang minh chính đại.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền đề nghị “Tứ đệ cứ tham gia, ta giúp một tay!”
Hắn có Thủy Lăng Kính kỳ vật trong tay. Tên nào ẩn giấu tu vi giả heo ăn thịt hổ sẽ không thể nào qua được mắt hắn. Xem như vui đùa, cược chơi ăn thật mới thật sự thú vị.
Hoàng Mập một bên nghi ngờ hỏi “Đại ca chắc chứ?”
Bạch Vô Thiên mỉm cười vịnh vai hắn “Việc này… ta có kinh nghiệm!”
Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng một bên nhìn tên Bạch Vô Thiên này. Hắn đúng là có nhiều thủ đoạn, nhưng cá cược liên quan đến vận khí. Chẳng lẽ hắn có thể điều khiển được vận khí sao. Nếu quả thật như vậy, tên này còn hơn cả thần nhân rồi.
Tên khởi xướng vụ cá cược thoáng nghe bọn người Bạch Vô Thiên nói. Lúc này hắn mới chú ý đến nhóm bốn người này. Hắn bất ngờ nhận ra Bạch Vô Thiên vốn là đệ tử chân truyền của thái thượng trưởng lão.
Hắn há to mồm ra ngạc nhiên. Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, hắn mới giới thiệu “Tiểu đệ là Miêu Tử, hâm mộ Bạch sư thúc đã lâu. Lần này có thể ở khoảng cách gần diện kiến. Tiểu đệ thật sự vô cùng vinh hạnh”
Lời hắn nói có vẻ quá khoa trương, khiến nhóm đệ tử khác chú ý. Lúc này tình huống mới xôn xao cả lên. Những đệ tử nội viện khác bắt đầu chú ý vị trí nhóm người Bạch Vô Thiên đang ngồi.
Bọn họ từ bỏ thân phận, ngồi chung với đệ tử nội viện bình thường khiến những người xung quanh nhất thời hâm mộ cũng như thích thú.
Dần dần, trên một diện rộng ở khán đài trở nên xôn xao, náo nhiệt. Người nào người nấy cũng đều cố gắng tiến lại gần giao lưu với Bạch Vô Thiên.
Nhóm trưởng lão ở trên hàng ghế chủ sự nhìn xuống khán đài, nhận ra động tĩnh nơi đó. Bọn họ mới phát hiện đệ tử của sư thúc là nguyên nhân gây ra náo nhiệt đó. Người nào người nấy cũng chỉ có thể lắc đầu, rồi cho qua chuyện.
Bên phía vị trí Thủy Lăng Kính, nhóm đệ tử ngoại viện vẫn đang tiến hành khảo hạch vào nội viện.
Cho đến thời điểm hiện tại, vẫn chưa có đệ tử nào không đủ điều kiện tiến nhập nội viện. Hầu hết đều thông qua, thậm chí có vài người dù vô ý hay cố tình bộc lộ ra khí tức ngoài Tam Phẩm…