Bạch Vô Thiên bế Hoa Lạc Đồng băng xuyên con đường nối liền giữa những trụ đá hướng ra bên ngoài Bách Vực.
Trên đường đi, nhiều người cũng chen chút nhau tìm cách thoát khỏi Kiếm Môn. Bởi vì cho đến thời điểm này, toàn bộ Kiếm Môn đã bị phong tỏa không cho khách nhân rời đi.
Bạch Vô Thiên đến trụ đá có bề mặt khá rộng như một ngọn sơn phong. Nơi đây chính là mộ địa, chôn cất đệ tử nội môn cũng như cao tầng Bách Vực Kiếm Môn.
Bước chân hắn bỗng nhiên chậm lại, kèm theo là cảm giác đau nhức cũng như sức lực suy yếu. Hắn buông nàng ra, rồi nhìn xuống lồng ngực mình. Không biết từ lúc nào đã bị trúng ám chiêu. Người đánh lén hắn chính là Hoa Lạc Đồng.
Hắn nhanh chóng lui về sau năm bước chân. Hoa Lạc Đồng lúc này hoàn toàn không hề có biểu hiện cảm xúc nào. Giống như một con rối bị người khác điều khiển, nên ám chiêu không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vịnh lấy vết thương rồi lấy ra một viên đan dược cho vào miệng. Sắc mặt không hề sợ hãi, hắn có thể hiểu được tình huống Hoa Lạc Đồng. Nàng ta không vô duyên vô cớ hại hắn.
Từ phía sau một vách đá bước ra một thân ảnh tay cầm cự kiếm. Tay còn lại chỉ là một ống tay áo phất phơ.
Người này chính là thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn Kiếm Nô.
Hắn quan sát Bạch Vô Thiên một hồi “Ngươi quen biết nàng ta?”
Bạch Vô Thiên dửng dưng đáp “Nàng ta là đạo lữ của ta. Nếu đã biết được thân phận nàng ta, phiền ngươi rời đi cho!”
Kiếm Nô nghe đối phương nói vậy, hắn rống lên cười điên loạn. Một lúc sau, hắn mới nói “Nàng ta biến ta thành một phế nhân, không đền bù thỏa đáng thì làm sao có thể xóa bỏ được cơn giận này. Muốn rời đi dễ như vậy sao?”
Hắn cằm cự kiếm quơ ngang một nhát, kiếm khí bắn ra cắt phăng mọi thứ trên đường đi.
Bạch Vô Thiên nhanh chóng ôm lấy Hoa Lạc Đồng né sang một vị trí khác.
Hắn sờ vào Thú Linh Liên cho Tiểu Hắc ra bên ngoài.
Tiểu Hắc vừa ra, nó nhận ra tình huống không đúng liền cảnh giác.
Bạch Vô Thiên sờ đầu nó ra lệnh “Ngươi chăm sóc nàng ta, cách xa nơi này hai trăm trượng!”
Tiểu Hắc thấy vậy liền cọ đầu hắn nũng nịu, sau đó hất Hoa Lạc Đồng lên lưng rời đi.
Kiếm Nô khẽ động muốn đuổi theo thì bị Bạch Vô Thiên xuất ra hai trăm thanh tiểu kiếm màu hồng nhạt chặn đầu. Hai trăm thanh tiểu kiểm xếp thành một vòng tròn hướng mũi kiếm về phía hắn. Mặc dù không hề gây ra quá nhiều uy hiếp, nhưng hắn không dám tiến thêm một bước. Hai trăm thanh tiểu kiếm này có màu sắc tương tự như ba thanh tiểu kiếm của phụ thân hắn. Về phần lợi hại như thế nào, hắn là người rõ ràng nhất.
Hai trăm thanh tiểu kiếm màu hồng nhạt này nằm trong năm nghìn thanh tiểu kiếm mà Viên gia chế luyện riêng cho hắn.
Kiếm này được Viên gia đặt tên là Hồng Viên Kiếm với ý là, kiếm được chế luyện từ Hồng Ngà, do do bậc thầy Luyện Khí Viên gia chế tạo ra.
Về mặc phẩm cấp, có thể xếp vào hàng cực phẩm. Nguyên do là vì Bạch Vô Thiên là đại ân nhân của Viên gia. Nên gia chủ vô cùng quan tâm pháp khí của ân công Viên gia.
Vốn có thể chế luyện một vạn thanh, nhưng như vậy phẩm cấp chỉ thuộc hàng Thượng Phẩm là cùng.
Thế là các bậc thầy Viên gia giảm số lượng xuống còn một phần hai, nhờ đó phẩm cấp tăng lên một bậc. Từ Thượng Phẩm lên Cực Phẩm. Nếu nói về Bán Thần Khí, đối với nguyên liệu là Hồng Ngà vẫn chưa thể đạt đến cấp bậc đó được.
Lúc này, Kiếm Nô thu liễm khí tức lại. Hắn nhàn nhạt nói “Một tên Tam Phẩm cũng dám đối đầu với Tứ Phẩm sắp tiếp cận Ngũ Phẩm. Ngươi thật sự chán sống rồi!”
Bạch Vô Thiên tùy ý nói “Đến, đánh một trận!”
Kiếm Nô mở to mắt ra sững sờ nhìn đối phương không những không sợ mà còn thách thức hắn.
Hắn cảm giác đối phương đang muốn kéo dài thời gian, hoặc đang tìm cách thoát thân nên mới giữ bình tĩnh như vậy.
Hắn thoáng mỉm cười, hai ngón tay quét một đường ngang về trước. Khi hai ngón tay quơ ra, phía dưới hai ngón tay thình lình xuất hiện lần lượt ba thanh cự kiếm. Đây là một trong những tuyệt kỹ của Kiếm Môn “Nhất Chỉ Ly Tam Kiếm”.
Ba thanh cự kiếm này dài chừng năm xích với lưỡi kiếm sắc bén.
Hắn tùy ý điểm ngón tay về phía Bạch Vô Thiên, tức thì một thanh cự kiếm lấy tốc độ nhanh nhất tấn công.
Bạch Vô Thiên vận dụng Vân Trung Bộ liên tục né tránh. Kiếm Nô thấy vậy, tiếp tục điều khiển hai thanh cự kiếm còn lại đồng loạt tấn công. Lúc này cả ba thanh thay phiên nhau vờn lấy Bạch Vô Thiên. Cả ba thanh cự kiếm lao theo thân ảnh, nhưng vẫn luôn trễ một bước so với Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên tránh được chừng mười hô hấp, hắn thoái lui về sau xuất ra một thanh Hồng Viên Kiếm. Tiểu kiếm không lớn nhưng độ sắc bén so với ba thanh cự kiếm thì sắc bén hơn nhiều.
Bạch Vô Thiên vừa né tránh, vừa điều khiển tiểu kiếm đánh bật ba thanh cự kiếm trở lại. Tiểu kiếm như những lưu quang thoắt ẩn thoắt hiện trước ba thanh cự kiếm.
Sau một lúc, cả ba thanh cự kiếm đều bị đánh nát. Bề mặt ba thanh cự kiếm đều bị khoét lỗ, bị chấn nát như đậu hũ.
Đây chính là Ngự Kiếm Quyết của Bạch Vô Thiên lợi hại hơn, tốc độ nhanh hơn cộng thêm Hồng Viên Kiếm đẳng cấp cao hơn. Ba thanh cự kiếm như một tờ giấy dễ dàng bị xét nát.
Kiếm Nô bỡ ngỡ một lúc, hắn mới chịu nhìn Bạch Vô Thiên bằng một ánh mắt khác. Đối phương mặc dù tu vi yếu hơn hắn, nhưng bản lĩnh đúng là không thể xem thường.
Chiêu kiếm vừa rồi của hắn có thể quần công chấn nhiếp mấy trăm tu sĩ cấp bậc Tam Phẩm. Hắn không nghĩ tới, một con kiến lại có bản lĩnh thế này.
Hắn mở miệng tán thưởng “Không nghĩ tới, một tên vô danh lại có bản lĩnh này. Ngự Kiếm Quyết đã có thể tùy tâm sở dục, tu luyện đến xuất thần nhập hóa như vậy đúng là để cho bổn thiếu chủ ta mở mang tầm mắt. Bất quá, đến đây dừng lại được rồi!”
Nói xong, hắn cầm cự kiếm lao đến tiếp cận Bạch Vô Thiên liên tiếp tấn công.
Bạch Vô Thiên cũng xuất ra Lưu Quang Kiếm đối kháng.
Cả hai người tấn công người chống đỡ, cả hai vận dụng bộ pháp linh hoạt. Hai thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện giao đấu hơn hai trăm chiêu thức.
Cuối cùng Kiếm Nô bạo phát khí lực, quét một đường kiếm đánh văng Bạch Vô Thiên về sau trăm trượng. Bạch Vô Thiên dùng lưỡi kiếm chống đỡ, mặc dù thoái lui nhưng không hề gặp khó khăn.
Kiếm Nô cười hắc hắc xem như đã hiểu thấu được đối phương. Đối phương có bản lĩnh và chiêu kiếm lợi hại nhưng nói về khí lực vẫn thua xa hắn.
Hắn dõng dạc nói “Ngươi có thể cầm cự đến lúc này xem như nhân sinh ngươi quá may mắn! Nếu có thể tiếp được chiêu này của ta, xem như ta có thể xem ngươi chân chính là đối thủ”
Nói xong, hắn giơ cự kiếm sang một bên rồi vận dụng linh lực toàn thân bộc phát ra xung quanh.
Toàn thân hắn khí tức trong phút chốc nâng lên tới đỉnh phong. Hắn cằm cự kiếm chỉ thiên rồi hét lớn lên “Kiếm Toái Sơn Hà!”
Một kiếm bổ xuống như xé rách không khí ra làm hai. Từ trên không xuất hiện một thanh cự kiếm to như một ngọn sơn phong màu hoàng kim lao về phía Bạch Vô Thiên.
Bạch Vô Thiên nhìn áp lực to lớn đang lao đến, hắn cũng bổ về trước một nhát kiếm. Nhát kiếm này chính là thức “Vân Du Tiên Thiên Kiếm” rất ít khi sử dụng. Nếu không nắm chắc hắn sẽ không sử dụng chiêu này. Nếu không chiêu thức phản phệ, không tránh khỏi trọng thương.
Hư ảnh đạo nhân khổng lồ xuất hiện, một kiếm chỉ ra cản trở thanh cự kiếm lao đến.
Cả hai giằng co không có kết quả, Bạch Vô Thiên nhanh chóng dùng hai ngón tay còn lại điểm về phía Kiếm Nô.
Trong sát na, Kiếm Nô như rơi vào trạng thái thất thần. Chỉ chậm một nhịp, nhân chơ hội đó hư ảnh đạo nhân dùng kiếm đâm tới.
Kiếm Nô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bản thân hắn lúc này phát hiện chiêu thức của hắn đã bị phá hủy. Ống tay áo bị cắt phăng một đoạn. Nếu đây là cánh tay nguyên vẹn, xem như hắn lại rớt thêm một cánh tay. Xem như hắn triệt để thành phế nhân.
Sắc mặt Kiếm Nô trắng bệch. Hắn bắt đầu hoảng sợ khi nhận ra đối phương thật sự không dễ đối phó. Thủ đoạn đối phương quá quỷ dị, nhất là “Định” hắn.
Bạch Vô Thiên xem như đã thấu hiểu được năng lực của đối phương. Hắn biết đối phương còn át chủ bày, chỉ là còn chưa sử dụng.
Hắn nhởn nhơ nói “Ngươi có thể rời đi, ta không phải là người thích đánh giết!”
Kiếm Nô giật mình rồi ra vẻ ôm bụng cười. Câu này đáng lý ra hắn phải là người nói mới đúng. Không nghĩ tới, đối phương đánh giá bản thân hắn thấp như vậy.
Cười xong hắn liền đứng thẳng người, nét mặt có phần âm lãnh trở lại “Xem như ngươi đã chọc giận được ta!”