Chấp sự Vương của Thiên Sư Đường thoáng chốc biến sắc. Hắn vô ý nhìn về phía Khương trưởng lão của Linh Thú Tông. Cả hai vô ý nhìn nhau, rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Đối phương thật sự ra tay sát hại một vị trưởng lão Thiên Võ Tông. Tin tức này truyền ra, xem như Bách Vực Kiếm Môn gặp họa diệt môn.
Bên cạnh đó, chiêu thức quỷ dị này không phải xuất phát từ Bắc Cảnh. Đây càng chứng minh môn chủ Kiếm Vô Trần thật sự là một thành viên của Thiên Sát.
Kiếm Vô Trần bình thản nói “Thú vị của Thiên Sát ấn chính là Tế Ti Võng. Tương lai nếu ta đủ mạnh có thể đứng đầu một đại tông môn. Hai người các ngươi nghĩ, cái giá phải trả xứng đáng hay không?”
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn lên thân ảnh cố nhân phiêu phù trên bầu trời. Đây chính là nguồn gốc khiến hắn biết đến bí mật của Thiên Sát ấn.
Hắn biết đối phương là một Trận Sư rất lợi hại. Vì thế mà hắn không ngạc nhiên khi thấy đối phương xuất hiện tại đại hôn của nhi tử mình, ngay tại hạch tâm của Nộ Diễm Sơn.
Hắn cứ nghĩ rằng đối phương tàn phế, sống dở chết dở thì không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn. Không nghĩ tới đối phương vẫn còn tồn tại ý chí báo thù. Biết trước như vậy, dù bất cứ giá nào cũng phải diệt trừ hậu họa cho bằng được.
Nếu cách đây vài năm, bí mật hắn bị vạch trần. Hắn nhất định sẽ không cam tâm. Nhưng hắn sớm đã có ý định rời khỏi Bách Vực Kiếm Môn. Hắn muốn theo đuổi con đường Thiên Sát, truy cầu con đường mạnh mẽ hơn, bạo liệt hơn để đạt vị trí cao hơn.
Nỗi lo lắng chính là nhi tử Kiếm Nô vẫn chưa tìm được ý trung nhân. Giờ hắn đã sắp đạt được ý nguyện, vứt bỏ Kiếm Môn chỉ là chuyện sớm muộn.
Đối phương có thể mượn nhờ cao tầng ba đại tông môn vạch trần, xem như cho đối phương một ân huệ, được toại nguyện.
Hắn hướng về phía thân ảnh Diệp Chân, nhếch miệng cười nói “Đợi ta giải quyết đám rác rưởi này sẽ đón tiếp ngươi!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Lương trưởng lão và Khương trưởng lão nói “Cho hai người các ngươi mười hô hấp hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng…”
Lời Kiếm Vô Trần vừa thốt ra khiến hai vị trưởng lão đại biến.
Khương trưởng lão ngồi trên lưng Bạch Hổ, trường thương duỗi thẳng ra, khí thế tăng lên. Hắn giận dữ quá lên “Ngươi tưởng bọn ta là quả hồng mềm sao?”
Nói rồi, hắn cưỡi Bạch Hổ phóng về phía Kiếm Vô Trần liên tục dùng trường thương tấn công đối phương.
Kiếm Vô Trần thân ảnh chớp động liên tục né tránh, với một phong thái ung dung không mải mai lo lắng.
Trường thương từ tay Khương trưởng lão đâm ra kèm theo âm ba của Bạch Hổ gầm thét. Nếu đạo tâm không vững mạnh, dễ dàng bị trấn sát thần hồn cũng như là tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Một bên Vương chấp sự cũng trường thương chỉ thiên, vận dụng lôi đình đánh xuống dồn dập.
Kiếm Vô Trần đều dễ dàng né tránh được cả hai người liên thủ cộng lại.
Sau mười hô hấp, hắn nở một nụ cười mỉa mai “Đã hết thời gian!”
Nói xong, hắn phất tay một cái. Hai thanh tiểu kiếm nhanh chóng lao về trước, đường kiếm bay đến quỷ dị gây ra một áp lực cực kỳ lớn.
Cả hai vận dụng toàn lực né tránh được phi kiếm, phi kiếm lướt qua cắt phăng một lớp da mặt của hai người.
Máu chảy xuống, bọn họ giận dữ bạo phát toàn lực.
Một người tiếp tục dùng thương quét một đường từ dưới lên trên khiến đất bằng dậy sóng, người kia phóng thích Bạch Hổ tự do lao đến còn một tay cầm ngân thương phóng lên bầu trời. Ngân thương phóng xuống với tốc độ cực kỳ nhanh như thể ba hướng vây công.
Kiếm Vô Trường nhìn trận thế đối phương tăng lên, hắn nghiêm túc lại.
Thân ảnh nhanh chóng lui về sau năm bước. Tay hắn nhanh chóng phóng ra hai thanh tiểu kiếm. Một thanh hắn phóng về phía Bạch Hổ, một thanh bắn thẳng trực diện vào mũi ngân thương.
Bạch Hổ có linh trí nhưng vẫn còn thấp không biết đường chết là gì. Nó cứ lao đến. Tiểu kiếm dễ dàng xuyên qua mi tâm nó, nó há họng gầm thét một tiếng rồi ngã lăn ra chết. Còn ngân thương bị tiểu kiếm đối kháng trực tiếp cũng vỡ vụn thành từng mảnh. Điều này khiến Khương trưởng lão phun một ngụm máu, ngân thương như thể là bản mệnh pháp bảo. Nó bị trấn nát thì chủ nhân cũng lập tức bị phản phệ trọng thương.
Trong sát na, thân ảnh Kiếm Vô Trần hoàn toàn biến mất. Khi xuất hiện đã là sau lưng hai người. Hai chưởng đồng thời tung ra, bắn cả hai lao về trước.
Tế Ti Võng lại vây quanh hai người, xem như số mệnh bọn họ đã bị định đoạt.
Tràng cảnh lập tức yên lặng đến đáng sợ, toàn trường rung động.
Ba người đại diện ba thế lực đã chết. Cả ba hoàn toàn bị nghiền ép dễ dàng, thậm chí là không thể phản kháng.
Giải quyết xong ba nhân vật của Thiên Sư Đường, Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông. Kiếm Vô Trần bất giác phát hiện hắn đã sơ suất. Vị trưởng lão Vô Thượng Tông đã sớm chuồn đi. Có thể tin tức hắn là thành viên của Thiên Sát đã bị loan truyền ra ngoài. Xem như thân phận hắn đã thật sự bại lộ.
Hắn ngước nhìn lên cao, Diệp Chân vẫn đứng phiêu phù quan sát tình hình. Đây chẳng qua là hình chiếu của Trận Pháp, chân thân thật của hắn ở một nơi khác.
Lúc này sắc mặt trên hình chiếu đã có phần sống động. Khí tức Lục Phẩm nhàn nhạt tỏa ra xung quanh khiến Kiếm Vô Trần thoáng biến sắc mặt.
“Không phải đã tàn phế hay sao, tu vi không những khôi phục mà trực giác mách bảo hắn còn mạnh hơn trước?”
Diệp Chân nhàn nhạt nói “Giờ là lúc giữa ta và người thanh toán ân oán!”
Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía Bạch Vô Thiên, trong đó có một sự cảm kích. Bản thân hắn biết, cơ duyên này là do tiểu tử đó ban tặng.
Hắn mỉm cười nói “Ngươi mang bằng hữu ngươi đi được rồi, nơi này giao cho ta!”
Bạch Vô Thân gật đầu, thoáng chốc đã tiếp cận Hoa Lạc Đồng rồi nhanh chóng bế nàng lên.
Hành động này quá nhanh khiến Kiếm Vô Trần kinh ngạc. Lúc này hắn dần dần hiểu ra. Mục đích của Diệp Chân đến đây quấy rối một phần là báo thù, một phần chính là giải cứu tiểu nương tử này.
Hắn lúc này phát giác, bản thân đã bị đối phương tính kế.
Hắn giận dữ điểm ngón tay về phía Bạch Vô Thiên. Ba thanh tiểu kiếm đồng thời lao về phía Bạch Vô Thiên. Với cấp bậc tu vi Bạch Vô Thiên hiện tại, chống chọi là điều không có khả năng.
Diệp Chân ở trên không điểm ngón tay về phía trước ba thanh tiểu kiếm. Ba thanh tiểu kiếm như bị đánh mất mục tiêu, quay sang hướng khác bay đi.
Đây là một thủ đoạn phong bế khí tức của Bạch Vô Thiên khiến ba thanh tiểu kiếm không thể tìm được mục tiêu.
Với một bậc đại năng như hắn hiện tại, dễ dàng nhận ra phương thức vận dụng của ba thanh tiểu kiếm này. Ba thanh tiểu kiếm này có sát khí cực lớn, có thể chém đứt thần hồn, phá toái Nguyên Anh nhưng nhược điểm chính là dựa vào khí tức đối phương mà tấn công. Nếu phong bế khí tức lại, ba thanh tiểu kiếm sẽ mất đi mục tiêu.
Kiếm Vô Trần cắn chặt răng, hắn nhìn về phía Diệp Chân đầy giận dữ. Đối phương bản lĩnh vẫn không hề giảm đi.
Hắn nhanh chóng lao về phía Bạch Vô Thiên với ý định tự tay giết chết con chuột nhắt này. Tiểu tử này chỉ là một tu sĩ Kết Đan lại có thể trêu chọc hắn như vậy.
Diệp Chân thấy vậy, hai bàn tay nâng lên.
Mặt đất bên dưới rung động, lắc lư rồi nứt toát ra. Từ bên dưới bắn lên một cột trụ hỏa diễm cuồn cuộn chặn đứng Kiếm Vô Trần lại. Hỏa diễm tỏa ra một hơi nóng cực kỳ khủng bố khiến hắn không dám tiếp cận. Nếu là hỏa nham bình thường, hắn dễ dàng băng xuyên qua. Rất tiếc, đây là một thủ đoạn của Trận Pháp.
Diệp Chân dửng dưng nói “Trận pháp này là Địa Liệt Viêm Hỏa Trận! Ngươi nghĩ có thể băng qua sao?”
Bạch Vô Thiên nhìn Diệp Chân tiên sinh một lần, hắn cúi đầu tạ ơn rồi rời đi.
Ở phía sau, Kiếm Vô Trần căm phẫn liên tục điều khiển ba thanh tiểu kiếm tấn công nhưng đều không thể. Cả ba thanh tiểu kiếm hoàn toàn không nhận ra được mục tiêu.
Hắn tức giận, vận dụng toàn bộ khí lực tung thủ chưởng về hướng Bạch Vô Thiên. Đây chính là cố sức phóng thích Tế Ti Võng từ xa.
Tế Ti Võng xuất hiện, những hắc kiếm có khí tức hủy diệt bao vây lấy Bạch Vô Thiên. Bất quá bản thân Bạch Vô Thiên không hề bị phong ấn, ý thức cũng như bộ pháp vẫn có thể kiểm soát bình thường.
Hắn nhanh chóng thoát khỏi Tế Ti Võng, phóng đi càng lúc càng xa.
Kiếm Vô Trần ở phía sau kinh ngạc vô cùng. Sau một hồi hắn mới suy đoán ra, tên kia cũng có ấn ký Thiên Sát. Như vậy Tế Ti Võng không thể tổn thương người của Thiên Sát. Đây là điều Bạch Vô Thiên khiến hắn ngộ ra.
Kiếm Nô một bên thấy vậy, hắn nhanh chóng đuổi theo.
Kiếm Vô Trần nhìn nhi tử đuổi theo, hắn muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại. Tiểu tử kia tu vi chỉ có Kết Đan nên không đáng lo ngại. Việc đoạt lại tiểu nương tử đó không tốn quá nhiều khó khăn.
Hắn nhìn lên Diệp Chân, sắc mặt chuyển sang một nét âm trầm đầy sát khí. Hôm nay hắn nhất định phải diệt cỏ tận gốc, không mắc sai lầm nữa.
Diệp Chân nhìn hắn căm tức, thoáng mỉm cười “Đến!”