Tên thủ lĩnh trơ mắt nhìn hai tên thuộc hạ dễ dàng bị miểu sát, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không làm gì được. Đối phương hoàn toàn áp đảo hắn.
Hắn cũng không quá ngạc nhiên bởi vì chiêu thức của ba thiếu niên đó thi triển không hề phát ra ba động. Ngay cả hắn cũng không phát hiện ra phương hướng, thì nói gì đến hai tên thuộc hạ.
Hắn tỏ ra luyến tiếc nói “Đúng là người tính không bằng trời tính. Cứ nghĩ sau khi đoạt lấy vật thiếu chủ cần là hoàn thành nhiệm vụ. Rất tiếc là sự xuất hiện của bốn người các ngươi khiến tình huống thay đổi!”
Lúc này, từ phía bên trong thông đạo Bách Hoa Cốc đi ra một nhóm khoảng mười người. Dựa theo y phục của bọn chúng, có thể nhận ra nhóm người này là đồng bọn của hắn.
Hắn nhìn thanh hắc kiếm và một chiếc hộp được làm từ thủy tinh trong tay nhóm thuộc hạ. Bên trong có một đóa Bạch Liên Hoa tỏa ra hàn khí làm ố mờ bề mặt hộp kính.
Tên thủ lĩnh trong lòng đắc ý “Nhiệm vụ xem như đã hoàn thành, có thể rút lui được rồi”
Thẩm Giai Nghê có thể nhận ra đóa Bạch Liên Hoa đang trong chiếc hộp kính đó. Đây cũng được xem là một loài linh hoa có thể cải tạo, uẩn dục thần hồn. Đây chân chính là kỳ hoa ở Bắc Cảnh dùng để chữa trị người có thần hồn bị hao hụt hoặc tổn thương.
Nàng nhủ thầm “Nói như vậy, mục đích bọn chúng là đoạt lấy đóa hoa này!”
Lúc này, cha mẹ Lý Nhược Băng và một vài trưởng bối Bách Hoa Cốc tỏ ra tiếc nuối.
Đây chính là linh hoa của Bách Hoa Cốc, toàn bộ Bách Hoa Cốc chỉ có hai đóa hoa duy nhất. Đóa bề nổi dễ dàng tìm ra đã bị bọn chúng hái đi, còn đóa chìm sâu dưới kỳ đàm bọn chúng không am hiểu nên có lẽ vẫn còn lưu lại.
Dù thế nào thì đây chính là một tổn thất cực kỳ to lớn của Bách Hoa Cốc.
Tên thủ lĩnh xem như đã mãn ý, hắn cười hắc hắc nói “Vốn dĩ sau khi đoạt được đóa hoa này, ta sẽ âm thầm rời đi. Bọn người trong Bách Hoa Cốc hoàn toàn tiếp tục sống yên ổn. Đáng tiếc là bổn tọa đã nổi giận!”
Nói rồi, hắn phất tay một cái.
Phía trên khoảng không của khu vực trung tâm thình lình xuất hiện một tấm màng mỏng. Tấm màng mỏng này như che giấu tầm mắt của những người bên dưới. Sau khi tên thủ lĩnh thu hồi tấm màng mỏng thì lộ ra hàng nghìn mũi tên chĩa xuống. Khí tức nguy hiểm bất ngờ ập đến khiến toàn bộ người bên dưới bao gồm cha mẹ Lý Nhược Băng và người trong cốc nhất thời hoảng sợ.
Hầu như người nào cũng sợ hãi. Tất cả người trong cốc đều bị trói lại, không thể động đậy được. Cảm giác tử vong như trong tầm mắt bọn họ.
La Sung đang ngồi trên đùi một tiểu mỹ nhân trong cốc. Hắn phát giác vị tiểu cô nương này đang run rẩy, nét mặt sắp khóc. Mặc dù vậy, nàng ta vẫn không hề đẩy hắn ra khỏi mình.
La Sung mỉm cười, giơ cánh tay lên véo má nàng. Hắn cười nghe răng ra an ui “Không sao, có vị tỷ tỷ xinh đẹp đang đứng ở bên kia ở đây. Có lẽ không vấn đề gì!”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Giai Nghê, nàng ta cũng nhìn lấy hắn. Đơn giản là vì trực giác của một người có cấp bậc như nàng, chỉ cần một dao động cực kỳ nhỏ vẫn có thể nhận ra được.
Nàng ta nhìn điệu bộ thảnh thơi của một tên hậu bối, trong lòng bất giác phát sinh cảm giác kỳ lạ. Cảm giác này rất khác biệt, có khi lại thân thiết, có khi thân quen giống như từ một nơi sinh ra vậy.
Nàng âm thầm truyền âm cho hắn “Việc này không liên quan ta, ngươi lo mà lấy lòng người đẹp đi, đừng đùn đẩy qua ta!”
La Sung cũng nhận ra vị tỷ tỷ xinh đẹp ma nị đó khá thân thuộc. Cảm giác của hắn và Thẩm Giai Nghê hoàn toàn giống nhau. Đây chính là bên trong có một sợi dây gắn kết lại. Hắn tin chắc, nàng ta có lai lịch không đơn giản.
Lúc này tên đầu lĩnh xem như đã nắm chắc niềm tin, có con tin đang bị kìm hãm trong sát trận. Chỉ cần một cái phất tay xem như hơn năm trăm người hoàn toàn biến mất.
Hắn cười hắc hắc nói “Chỉ cần quỳ xuống tạ tội. Bổn tọa sẽ tha cho bọn chúng, thế nào?”
Thẩm Giai Nghê vẫn dửng dưng không hề tỏ ra thái độ nào, chỉ có Lý Nhược Băng trong lòng hốt hoảng. Nàng đưa ánh mắt qua sư nương mong nàng ra tay nhưng đổi lại là một thái độ thờ ơ không quan tâm.
Nàng cắn răng dự định lao về trước thì Hoàng Mập một bên kéo nàng lại. Hắn khẽ nói “Ngũ muội chỉ cần nhìn, không cần ra tay!”
Tên thủ lĩnh nhìn đối phương không đáp ứng, hắn cảnh cáo một lần nữa “Các ngươi đừng có trách bổn tọa hung ác!”
Nói xung, hắn phất tay xuống.
Hơn nghìn mũi tên màu đen như mất đi sự điều khiển, nhanh chóng rớt xuống với tốc độ cực kỳ cao.
Đây chính là chân chính vũ tiễn.
La Sung thấy vậy liền vung vai một cái. Hắn đứng dậy, động tác nhìn như rất chậm nhưng thực sự là rất nhanh. Phía sau hắn chỉ còn lưu lại một tàn ảnh.
Hắn xuất ra một thanh tiểu kiếm bình thường, không do dự phóng về một điểm rơi trong hàng nghìn mũi tên.
Hắn nhận ra đây chẳng qua là một loại Trận Pháp Vũ Tiễn, cấp bậc vẫn còn là Hạ Phẩm nên hắn tùy ý có thể phá trận dễ dàng.
Thanh tiểu kiếm phóng đi, chính là lao về vị trí Tâm Trậm rồi phá hủy Tâm Trậm Vũ Tiễn.
Trong sát na, khi Tâm Trận bị hủy gây ra một tiếng nổ to lớn. Toàn bộ hàng nghìn mũi tên hóa thành cát bụi rơi xuống phủ đầy đầu tóc những người Bách Hoa Cốc.
Bọn họ đang tuyệt vọng chờ chết, không nghĩ tới lại có thể sống sót được. Người cứu bọn họ lại là một tên không rõ lai lịch từ bên ngoài lưu lạc vào mấy tháng trước.
Lần đó hắn trọng thương, được Lý A Thược cứu sống. A Thược chính là nữ nhân hắn gối đầu trên đùi trước đó. Từ đó về sau hắn không rời đi, sống ở Bách Hoa Cốc như một tên lười biếng vô tích sự. Có điều Bách Hoa Cốc vốn không kỳ thị một người từ bên ngoài nên vẫn cho hắn lưu lại.
Nói gì thì nói, hắn cũng thường xuyên lao động chân tay phụ giúp A Thược rất nhiều.
Giờ đây thân ảnh vị nam tử trước mặt cao lớn, lộ ra một chân chính nam nhân đầy bản lĩnh. Trong lúc nhất thời, ánh mắt những tiểu cô nương vốn khinh thường hắn thay đổi thành một sự hâm mộ.
Lý A Thược thì không thể khép lại miệng nàng được. Vị đại ca vốn quấn lấy nàng thường ngày lại lợi hại như vậy. Chỉ là một cái chỉ tay đã giải nguy cho toàn bộ người Bách Hoa Cốc. Điều này nói lên nàng không nhìn lầm người.
Phu phụ Lý Lương Nhân thì mừng rỡ, vị khách nhân không rõ lai lịch mà bọn họ tiếp đãi như quý nhân, thật sự quá lợi hại. Việc này nói lên, bọn họ không cứu nhầm người.
Về phần tên thủ lĩnh. Hắn lúc này thật sự mộng, kèm theo là một sự hoang mang vô cùng cực.
Ánh mắt hắn nhìn sang nhóm thuộc hạ đang bị cầm xuống. Trong nội tâm hắn dâng lên một sự căm tức nhưng không làm gì được. Đối phương mạnh ngoài dự đoán. Thậm chí nữ nhân kia cũng chưa hề ra tay. Nếu ả ta ra tay hắn chắc chắn thua thiệt.
Hắn lấy ra một viên hắc châu rồi bốp nát. Nháy mắt, từ trong viên hắc châu phóng xuống ra một loại vân vụ bao phủ lấy hắn.
Hắn đưa ánh mắt nhìn từng người đã phá vỡ kế hoạch, cũng như nhúng tay vào nhiệm vụ khiến hắn thất bại. Mối hận này hắn ghi nhớ.
Hắn dõng dạc nói “Bổn tọa không muốn dây dưa với các ngươi bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành. Nhớ kỹ, bổn tọa là Lôi Ngạo, nhân sinh bổn tọa kiêu ngạo nhất chính là Lôi!”
Nói xong, toàn thân hắn vỡ vụn rồi phân ra làm bốn luồng khói nhanh chóng tản ra bốn hướng.
Trong đó một luồng khói tiếp cận Hoàng Mập đang ôm lấy chiếc hộp chứa Bạch Liên Hoa rồi đoạt lấy. Hoàng Mập không thể phản kháng được, bị luồng khói đánh văng ra xa trăm trượng. Luồng khói bao phủ lấy hộp thủy tinh chứa Bạch Liên Hoa rồi rời đi.
Động tác này rất nhanh khiến Thẩm Giai Nghê không kịp phòng bị, hơn nữa viên hắc châu đó như có tác dụng giúp hắn cấp tốc tăng lên tu vi khiến bản thân nàng cũng không trở tay được.
Mọi người đưa mắt nhìn theo tên thủ lĩnh chạy thoát. Người nào cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, mặc dù tổn thất là một đóa kỳ hoa của Bách Hoa Cốc.
Thẩm Giai Nghê nhìn về phía La Sung, rồi từ từ tiến lại gần.
Nàng đánh giá La Sung một hồi, cảm giác hắn lúc giải cứu người Bách Hoa Cốc và lúc này đã thay đổi. Hắn lúc này như một người bình thường không hơn không kém.
Nàng không nhịn được nói “Ta và ngươi có quen không?”
La Sung nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, nét mặt nàng ta có một nét u buồn xen lẫn tà khí ma mị. Đây chính là từ trong thế lực Ma Môn đi ra. Dấu hiệu này vẫn chưa hoàn toàn tiêu thất. Điều này nói lên, nàng ta ở Ma Môn một khoảng thời gian không hề ngắn.
Hắn bất giác phát hiện, trong khoảng thời gian cực ngắn vừa rồi, vị tỷ tỷ xinh đẹp đối diện tỏa ra một loại khí tức hắn từng nhận biết. Khí tức này rất mạnh và bá đạo, chỉ là còn ở mức độ rất thấp.
Hắn chậm rãi nói “Tỷ tỷ có huyết mạch Hỏa Phượng Hoàng sao?”