Thẩm Giai Nghê quay đầu nhìn lại, đồ nhi nàng trong tay cầm trường kiếm ám toán nàng. Tình huống này quả thực là ông trời quá trêu chọc nàng.
“Đây chẳng phải tiểu cô nương đáng thương lạc lõng ở Hắc Bộc Thôn sao? Không phải tên của ngươi là do ta đặt sao? Ngươi có biết tên đó có ý nghĩa gì với ta hay không?”
Thẩm Giai Nghê gồng mình cười lớn lên. Tiếng cười có phàn oán trách ông trời đối với nàng thật quá nhẫn tâm.
Thẩm Nghê Thường vẫn không buông bỏ thanh kiếm ra, sắc mặt nàng băng lãnh nói “Sư nương đang lạc lối, đồ đệ chỉ nghe lời của Ma Môn mà thôi. Hơn nữa sư nương từng nói, vì Ma Môn phục vụ, không từ thủ đoạn kể cả người thân đi chăng nữa…”
Tâm trạng Thẩm Giai Nghê lúc này vô cùng thất vọng, trạng thái có phần suy sụp nhưng vẫn không gục ngã.
Nàng quay sang, nhìn kỹ đồ nhi mà nàng thương yêu trong một khoảng thời gian dài gắn bó. Chỉ vì lòng trung thành mà thật sự xuống tay với nàng.
Không phải nàng không đề phòng, mà là nàng muốn đánh cược. Nàng hy vọng rằng đồ nhi sẽ nể tình sư đồ mà quay đầu. Như vậy sẽ cho cả hai cơ hội duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Nàng lẩm nhẩm “Rất tiếc là ngươi làm ta thất vọng!”
Ánh mắt sắc bén thoáng liếc qua toàn thân Thẩm Nghê Thường khiến toàn thân nàng lạnh gáy. Trong ánh mắt có một loại áp lực, không phải bản lĩnh như nàng có thể đối kháng được.
Thẩm Giai Nghê nhàn nhạt nói “Ngươi biết tại sao bọn chúng muốn ngươi ra tay? Ngươi có biết tại sao bọn chúng phải dùng trận pháp khống chế ta lại?”
Nàng gồng người lên, sắc mặt lộ ra sát phạt chi khí, bạo phát ra xung quanh. Nàng hét lên “Ngươi không biết!”
Tức thì cơ thể nàng chuyển sang hồng sắc, toàn thân phát hỏa khiến không khí xung quanh như sôi sụt. Sau lưng nàng thoắt ẩn thoắt hiện đôi cánh Hỏa Phượng Hoàng xòe ra một vùng trời. Khí thế không ngừng bạo phát đi ra.
Hai tay nàng đánh ra hai hướng, phóng xuất ra “Liên Vũ Tiễn” lấy nàng làm trung tâm bắn ra tám hướng những cánh lông vũ sắc bén.
Thẩm Nghê Thường đứng gần, bị trúng toàn bộ chiêu thức văng ra về sau hai trăm trượng chỉ còn một tia khí tức yếu ớt. Nàng ta hầu như không kịp phản kháng.
Ám Thiên sớm đoán được, lấy một tấm áo choàng che trước hai người, khiến lông vũ không thể băng xuyên qua được.
Khi đợt lông vũ đi qua, toàn cảnh trở nên trống vắng, những nơi lông vũ đi qua đều bị sang bằng phẳng, mặt đất bị băm nát lún xuống một tấc. Chỉ có vị trí nàng là không bị ảnh hưởng.
Ánh Thiên thu tấm áo choàng lại, hắn vỗ tay với nét mặt tán thưởng. Hắn định thốt ra lời khen ngợi thì áp lực áp sát cực lớn khiến hắn rút lui về sau một khoảng cách. Chỉ có Ám Diện Nhân không đủ bản lính bị nàng chộp ngay cổ, chỉ cần nàng bẻ ngang một cái, Ám Diện Nhân chắc chắn phải chết.
Nàng ném Ám Diện Nhân sang một bên, hắn hầu như không thể hoàn thủ, chỉ việc chịu trận, bị ném văng vào vách núi.
Ám Thiên rút lui về sau được an toàn, hắn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Giai Nghê với một ánh mắt thán phục. Hắn không nghĩ đến, qua bao năm mà năng lực huyết mạch của nàng vẫn không hề suy giảm, mà còn mạnh mẽ bạo liệt như vậy.
Lớp Trận Pháp như một tờ giấy, sớm bị nàng tiêu hủy dễ dàng.
Thẩm Giai Nghê lúc này như hóa thành một Hỏa Phượng Hoàng vô địch, hầu như không hề bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Nàng giận dữ nói “Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây?”
Toàn thân nàng lại bạo phát một lần nữa, lần này tay nàng giơ lên cao. Miệng chậm rãi niệm “Hỏa Phụng Liêu Nguyên!”
Tức thì, từ trong tầng mây vén ra một hư ảnh khổng lồ của một con Hỏa Phượng Hoàng. To lớn hơn cả một ngọn núi, toàn thân rực lửa như muốn thiêu rụi tất cả.
Ám Diện Nhân sợ hãi, phải nép về phía sau lưng Ám Thiên không dám động đậy. Áp lực này cực kỳ khủng bố, muốn hủy thiên diệt địa. Đây là đòn tất sát kỹ, một chiêu quyết sống còn với đối phương.
Ám Thiên không có động tác nào, hắn chỉ nhếch miệng lên cười. Hầu như là đứng bất động không phản kháng.
Khi hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng hoàn tất quá trình định hình. Hỏa Phượng Hoàng từ trên bầu trời lao xuống, muốn nuốt chửng lấy Ám Thiên và Ám Diện Nhân. Ám Diện Nhân không xuất bất kỳ chiêu thức nào chống đỡ, hắn chỉ giơ bàn tay về trước rồi siết chặt nắm tay.
Hành động này không phải là chiêu thức, nhưng khiến Thẩm Giai Nghê khựng lại, nàng ôm lồng ngực mình rồi phun ra một ngụm máu. Hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng lập tức tiêu thất, không còn để lại dấu vết gì.
Ám Thiên lúc này mới cười ha ha nói “Nàng quá sơ ý rồi!”
Lúc này Thẩm Giai Nghê đã thu liễm lại toàn bộ khí tức, thân ảnh trở nên suy nhược. Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía thanh kiếm mà trước đó Thẩm Nghê Thường ám toán nàng. Kiếm đó có độc, không những có độc mà còn có độc trùng đã xâm nhập vào tim nàng. Đây chính là đòn chí mạng, nàng tiếp tục vận dụng linh lực, chắc chắn sẽ không thể nào cứu vãn được. Đây chính là nguyên nhân, hắn khiêu khích bắt nàng sử dụng toàn lực để làm hao tổn lục phủ ngũ tạng. Chiêu này không cần đánh vẫn nắm chắc phần thắng.
Thẩm Giai Nghê nhìn thân ảnh phiêu phù trên bầu trời của Ám Thiên. Tên này luôn âm độc như vậy.
Nàng đứng thẳng người lại, sau đó điềm tĩnh nói “Ngươi luôn tính toán chu đáo, hầu như mọi hành động của ta đều hiểu như lòng bàn tay…”
Nàng dừng lại, đánh giá một hồi, nàng nói tiếp “Bất quá, ta cũng sớm đoán được ý đồ của ngươi!”
Nghe những lời Thẩm Giai Nghê nói vậy, Ám Thiên chỉ mỉm cười khinh thường “Bị trúng độc, trọng thương như vậy. Có thể thoát được sao?”
Hắn nhìn nàng một lúc, tỏ ra thương hại nói “Xem như nàng là người ta luôn yêu quý, giao ra Tinh Vẫn Thạch… trở về Ma Môn, ta sẽ nuôi nàng suốt đời, cuộc sống sau này an vui hưởng lạc, như thế nào?”
Thẩm Giai Nghê không trả lời, nàng giơ một tay về trước, hai ngón tay điểm hướng lên trên.
Mặt đất bất ngờ chấn động rồi bắt đầu xuất hiện nhiều dấu vết nứt nẻ. Từ dưới mặt đất phóng xuất ra vô số hỏa cầu, đây chính là Địa Hỏa Trận thức thứ tư của Khống Hỏa Thuật. Trước đó nàng đã an bày, giờ chỉ cần bạo phát thẳng lên bầu trời.
Vô số hỏa cầu bắn thẳng lên bầu trời khiến Ám Thiên và Ám Diện Nhân lúng túng. Trên không trung, bọn họ vận dụng bộ pháp cũng như thân pháp không dễ dàng. Nên phải dùng toàn lực mới có thể tránh né được vô số hỏa cầu bắn lên.
Khi toàn bộ hỏa cầu kết thúc tấn công, khói bụi qua đi cũng là lúc thân ảnh của Thẩm Giai Nghề hoàn toàn biến mất. Mọi dấu vết, khí tức đều không còn lưu lại khiến việc truy tung hầu như không có khả năng.
Ám Thiên nhắm mắt cảm nhận toàn bộ khu vực xung quanh, không hề phát hiện ra khí tức của Thẩm Giai Nghê. Mặc dù trong cơ thể nàng có lưu lại độc trùng, chỉ cần còn ở Bắc Cảnh chắc chắn sẽ tra ra được. Thần thức Ám Thiên chỉ quét được một thân ảnh cưỡi phi hành kiếm lấy tốc độ cực kỳ nhanh đến khu vực này.
Hắn thấy vậy, dừng rà soát lại rồi ra hiệu Ám Diện Nhân thoái lui. Cả hai thân ảnh hóa thành vân vụ, biến mất vô ảnh vô tung.
Sau mười hô hấp, thân ảnh cưỡi đại kiếm xuất hiện. Người này chính là Đao Quân, hắn phát hiện động tĩnh quá lớn nên đến tìm hiểu.
Đến nơi thì hắn chỉ phát hiện một thi thể thiếu nữ còn vài hơi yếu ớt. Xem như trễ một chút, nàng ta chắc chắn phải chết.
Hiện trường lưu lại là một trận đại chiến, quan cảnh toàn bộ đều hoang tàn, có nhiều nơi biến thành bình địa. Trận chiến này nếu có hắn chứng kiến, cũng chưa chắc có thể làm được gì.
Hắn phóng xuống mặt đất, bế thiếu nữ đang bị trọng thương lên rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi. Trong phút chốc, hiện trường trở về trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ.
Hai thân ảnh Ám Thiên và Ám Diện Nhân một lần nữa xuất hiện. Ám Thiên tò mò hỏi “Hắn là ai?”
Ám Diện Nhân từ tốn trả lời “Đao Quân, một tên không có việc gì làm. Dạo vòng quanh Trường Sơn cho có việc… không đáng ngại!”
Ám Thiên suy nghĩ một lúc, hắn mới nói “Đi, trở về Quỷ Vực. Nàng ta có thể đã trú ẩn ở một nơi nào đó ở Quỷ Vực. Nếu còn ở phạm vi gần đây, ta sớm tra ra được…!”
Hai người lấy “Hồi Thành Phù” ra ném về trước. Khoảng không gian phía trước thình lình xuất hiện hai vòng xoáy, cả hai nhanh chóng phóng vào đó, thân ảnh hoàn toàn biến mất. Vòng xoáy cũng chậm rãi tiêu thất không còn lưu lại dấu vết gì.
Về phía Thẩm Giải Nghê.
Nàng lợi dụng Địa Hỏa Trận đánh lạc hướng, sau đó sử dụng Hồi Thành Phù trốn thoát.
Trước đó nàng sớm biết được ý đồ đối phương, hơn nữa loại độc trùng trong cơ thể nàng không thể nào loại trừ được trong một lúc, nên nàng đành thuận theo đối ý đồ đối phương diễn một màn kịch cạn kiệt linh lực rồi sử dụng hậu chiêu thoát thân.
Điểm trở về Hồi Thành Phù là một nơi vô cùng bí mật ở Quỷ Vực. Tên là Vân Mộng Bí Cảnh, một nơi dưỡng thương và tu luyện cực kỳ tốt mà chỉ có nàng và Cổ Thanh Sơn mới biết được.
Nàng tựa vào vách đá, ánh mắt nàng nhìn về hình vẽ một nam một nữ. Trong lòng nàng nhất thời lại hồi tưởng lại những hình ảnh trước kia. Từ khi Vong Tình Thủy mất dần hiệu lực, chỉ cần nhìn những thứ quen thuộc, ký ức tự động tràn về.
Nàng mỉm cười, không hiểu sao lại mong muốn gặp hắn đến như vậy.