Ở một nơi khác, cách xa Đạo Viện nghìn dặm.
Mặc Thần Dương cưỡi Thanh Phong Kiếm bay vào địa phận Trấn Viễn Thành. Một tòa thành trì rộng lớn được xem là trung tâm giao thương của các khu vực lân cận.
Tòa Trấn Viễn Thành này có thành chủ là người của Thiên Võ Tông, mà Thiên Võ Tông là một tông môn hàng đầu của Bắc Cảnh. Tòa thành có thế lực lớn mạnh bảo kê, nên đây được xem là một nơi an toàn nhất khu vực, mặc dù vị trí tòa thành trì này gần với ranh giới giữa Bắc Cảnh và Quỷ Vực.
Khoảng cách từ Trấn Viễn Thành đến ranh giới giữa Bắc Cảnh và Quỷ Vực hay còn gọi là Thâm Uyên chỉ cách một dải Trường Sơn có chiều dài vạn dặm như một bức tường kiên cố.
Lúc này, Mặc Thần Dương đáp xuống bên ngoài cổng Trấn Viễn Thành. Bởi vì Thanh Phong Kiếm được khảm Ám Linh Thạch nên dạ quang tỏa ra vô cùng bắt mắt. Trong nhất thời, hắn gây chú ý tới không ít người.
Ở Trấn Viễn Thành, không cấm tu sĩ cưỡi phi hành kiếm nhưng vì bản thân sở hữu một thanh Thượng Phẩm phi hành kiếm, nên bắt buộc hắn phải hạn chế lộ ra bên ngoài. Chỉ là trước khi hắn đáp xuống đã có nhiều ánh mắt thèm khát, âm thầm quan sát.
Hắn một mạch hướng phía nam Trấn Viễn Thành để tìm đến Thẩm Gia Trang. Trang viên này chính là nơi hắn sinh sống từ lúc nhỏ cho đến mười bốn tuổi. Khi hắn biết được thân phận của bản thân, liền rời khỏi Trấn Viễn Thành du nhập vào Quỷ Vực, rồi sinh sống ở nơi đó trong khoảng thời gian bốn năm.
Chính vì vậy, hắn lúc nào cũng nhớ nơi đây, vì đây chính là ngôi nhà của hắn. Hơn nữa, nơi đây còn có Thẩm Nương, dưỡng mẫu mà hắn vô cùng yêu quý.
Trải qua hai canh giờ, Mặc Thần Dương mới đến được Thẩm Gia Trang. Phía bên ngoài cổng trang viên, vẫn còn đó một cây Bạch Quả. Nó giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, trái say trĩu nặng. Đây cũng là nơi gắn liền với thời thơ ấu của hắn.
Hắn từ từ tiến lại gần cây Bạch Quả, sờ lên thân cây sần sùi như cố gắng ôn lại ký ức một thời ở nơi này.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, liền phi thân lên bờ tường âm thầm quan sát hoàn cảnh bên trong trang viên.
Lúc này, Thẩm Nương đang cầm tay hướng dẫn một tiểu cô nương dạy vẽ bên trong thư phòng. Tiểu cô nương này, Mặc Thần Dương nhận ra, đó là Tiểu Tiểu có thể xem như là nghĩa muội của hắn.
Hắn chăm chú nhìn nét mặt của Thẩm Nương một hồi lâu. Nét mặt vẫn dịu dàng không thay đổi, bốn năm vẫn không làm mất đi vẻ đẹp kiều diễm của Thẩm Nương.
Hắn định phóng xuống, muốn gây bất ngờ cho Thẩm Nương thì ở một khoảng cách gần năm trăm trượng có động tĩnh.
Hắn nhanh chóng phóng lên Thanh Phong Kiếm rời đi, hắn lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Thẩm Gia Trang. Hắn không muốn rắc rối sẽ kéo đến nơi này.
Khoảng chừng một khắc sau, với tốc độ cực kỳ nhanh của Thanh Phong Kiếm, hơn nữa phẩm cấp đã là Thượng Phẩm, hắn rời khỏi Trấn Viễn Thành được năm dặm đường thì trước mắt có mười thân ảnh đón đầu.
Trang phục nhóm người này giống như những tên tán tu sống lai vãng xung quanh Trấn Viễn Thành chờ đợi thời cơ. Khi có con mồi béo bở xuất hiện, bọn chúng sẽ xuất hiện cướp bóc. Tán tu chính là như vậy, không có tài nguyên tu luyện, công pháp, võ kỹ thì chỉ có con đường cướp bóc là nhanh nhất.
Mặc Thần Dương thu hồi Thanh Phong Kiếm đáp xuống mặt đất. Mười tên tán tu xuất hiện, tên nào tên ấy đều bặm trợn, nhìn như đói khát từ lâu.
Những tên này sử dụng binh khí không giống nhau, có tên dùng đại đao, có tên dùng trường đao, có tên dùng kiếm và lợi nhận.
Một trong mười tên, ra dáng lão đại của nhóm. Hắn cười hắc hắc nói “Cho ngươi mười hô hấp, giao ra Ám Linh Thạch rồi đoạn một cánh tay sau đó rời đi. Nếu không thì bỏ mạng lại ở đây!”
Những tên này, trong mười tên thì tám tên Trúc Cơ, hai tên còn lại chỉ mới Khai Mạch. Tu vi cỡ này cũng dám ra ngoài cướp bóc.
Nếu bọn chúng là người của Thiên Võ Tông, hắn còn có thể dè chừng, có thể nhẫn nhịn. Bất quá, nếu là tán tu thì mười tên này chết chắc.
Hắn xuất ra xích đao, đại đao trong tay mang một màu đỏ rực. Khí thế hắn chỉ là một tu sĩ Nhị Phẩm bình thường nhưng trong tròng mắt mang một loại sát khí rất mạnh.
Một trong mười tên phát hiện không ổn, nhanh chóng rút lui nhưng đã quá trễ.
Mặc Thần Dương vận dụng “Kinh Hư Bộ” chặn đầu, rồi tùy ý quét một dao. Trong nháy mắt hai tên bỏ mình. Hắn tiếp tục truy quét tám tên còn lại. Không đến mười hô hấp, toàn bộ bị diệt. Thủ đoạn ra tay sát phạt quyết đoán khiến mười tên này hoàn toàn không cách nào phản kháng được.
Hắn nhìn mười thi thể trên mặt đất, sắc mặt băng lãnh không một chút cảm xúc nào. Đây cũng xem như là diệt trừ hậu họa, giúp những tu sĩ có tu vi yếu kém một mối nguy hại sau này.
Nhìn tình huống có thể suy đoán, trước đó đã có không ít người chết oan trong tay những tên này.
Hắn thoáng thấy trong mười tên chỉ có ba túi càn khôn, hắn nhanh chóng thu lấy rồi rút lui khỏi hiện trường nhanh nhất có thể.
Động tĩnh không lớn, nhưng xử lý mười tên này cũng có thể đụng chạm đến một vài nhân vật nào đó.
Quả nhiên, khi Mặc Thần Dương vừa rời đi được một lúc thì phía sau xuất hiện ba thân ảnh mặc y phục da bó sát có màu đỏ đen. Đây chính là ba tên Thiên Võ Tông đệ tử.
Một trong ba tên nhìn hiện trường đánh giá, hắn nói “Hung thủ ra tay quá nhanh, vừa nhận được tin tức chúng ta liền đến hiện trường. Đã thấy mười bộ thi thể. Hung thủ đúng là quá hung ác!”
Một tên khác đánh giá hiện trường, khí tức vẫn còn mới. Hắn chậm rãi nói “Hắn đi không xa, chúng ta đuổi theo bắt hắn trở về. Dám ở khu vực Thiên Võ Tông giết người, đúng là không xem chúng ta ra gì…”
Hai tên còn lại gật đầu, lập tức bạo phát ra tu vi Tam Phẩm.
Cả ba tên bạo phát ra khí kình, rồi lấy đà phóng vút lên không trung, hóa thành lưu quang đuổi theo Mặc Thần Dương.
Đệ tử Thiên Võ Tông vẫn sử dụng phi hành kiếm, nhưng với những đệ tử Tam Phẩm. Thiên Võ Tông có một bộ “Lưu Quang Điệp Ảnh”, có thể phi thân lên không trung di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, có thể sánh ngang với tốc độ của Thượng Phẩm phi hành kiếm.
Phía Mặc Thần Dương, hắn cũng dùng tốc độ nhanh nhất rút lui. Hắn cố gắng cưỡi Thanh Phong Kiếm vượt qua dãy Trường Sơn để đến Thâm Uyên càng nhanh càng tốt.
Bất quá, hắn cảm nhận được phía sau có ba luồng khí tức đang tiếp cận càng lúc càng gần. Hắn thấy vậy, liền bạo phát ra toàn lực. Hắn không muốn gặp thêm phiền phức, tránh mặt được người nào hay người đó.
Sau đó mười hô hấp, ba thân ảnh phía sau đuổi kịp, chặn đầu hắn.
Lúc này hắn nhận ra, ba tên đuổi theo chính là Thiên Võ Tông đệ tử, khí tức ba người bọn chúng phát ra là Kết Đan tu sĩ. Với đẳng cấp hắn hiện tại, muốn đối kháng ba tên này là một chuyện vô cùng vất vả, có khi trả giá bằng mạng sống.
Mặc Thần Dương lãnh đạm nói “Các ngươi theo ta với mục đích gì?”
Một tên Thiên Võ Tông đệ tử thờ ơ nói “Bắt ngươi đem về Thiên Võ Tông xử lý vì sát hại người khác trong phạm vi bọn ta quản hạt…”
Mặc Thần Dương nhíu mày, những tên này cố tình gây sự. Nói như vậy mười tên trước đó là do bọn chúng sai khiến. Cướp bóc người khác, người thu lợi chính là bọn chúng.
Mặc Thần Dương nói tiếp “Mười tên kia muốn cướp đồ của ta, ta chỉ phòng vệ chính đáng. Chẳng lẽ Thiên Võ Tông đệ tử các ngươi luôn hành sự như vậy!”
Một tên ra vẻ cầm đầu ba tên Thiên Võ tông nói “Ngươi nói vô dụng, theo bọn ta về Thiên Võ Tông chịu phạt!”
Mặc Thần Dương sắc mặt âm lãnh nói “Nếu không thì sao?”
Tên cầm đầu thấy vậy liền rút thanh Bán Nguyệt Đao trên lưng xuống. Hai tên kia cũng không do dự, xuất ra binh khí chuẩn bị tấn công.
Chỉ sau hai hô hấp, cả ba tên Thiên Võ Tông đã chia ra ba hướng bao vây Mặc Thần Dương. Bộ pháp bọn chúng nhanh hơn cả thiểm điện, điều này khiến Mặc Thần Dương nhíu mày. Bọn chúng thật sự muốn ăn thua đủ mới chịu.
Với tu vi Tam Phẩm Kết Đan của đối phương, hắn không thể tùy tiện đùa giỡn được. Hắn phải sử dụng toàn lực, dây dưa càng lâu, hắn càng bất lợi.
Nói là làm, tay trái hắn duỗi ra một bên tức thì cánh tay biến hóa thành Quỷ Ảnh Thủ, mang một màu xích hồng. Đây chính là một phần tuyệt kỹ của hắn, chỉ khi nào tình thế áp bách, hắn mới sử dụng.
Ba tên Thiên Võ Tông ngạc nhiên, đối phương có bản năng Thiên Sinh. Đối phương chỉ để lộ ra khí tức tu vi Nhị Phẩm, nhưng nếu có thể kiểm soát được năng lực, xem ra vẫn rất khó đối phó.
Bọn chúng liền phóng Bán Nguyệt Đao về phía Mặc Thần Dương, Bán Nguyệt Đao rời khỏi tay bọn chúng tức thì xoay vòng ba hướng cùng lúc tấn công. Mặc Thần Dương dùng Quỷ Ảnh Thủ chống đỡ, âm thanh va chạm như tiếng binh khí va vào nhau. Vị trí ba tên Thiên Võ Tông cũng thay đổi liên tục, bọn chúng kết hợp muốn tóm gọn Mặc Thần Dương nhanh nhất có thẻe.
Khi ba thân ảnh bọn chúng tụ tập lại cùng một vị trí, cả ba đồng thời cầm Bán Nguyệt Đao quét lên cùng một điểm. Mặc Thần Dương chống đỡ nhưng không nổi, hắn bị đánh văng về sau mười trượng. Bọn chúng không cho Mặc Thần Dương Cơ hội, tiếp tục tấn công khiến Mặc Thần Dương trở tay không kịp, bị đánh văng về một thân đại thụ phía sau.
Đại thụ bị đốn ngã, khói bụi bắn lên mịt mù.