Truyện tranh >> Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn >>Chương 166: Đệ tử thích số bảy!

Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 166: Đệ tử thích số bảy!


Tình huống phát sinh không thể nào tưởng tượng nổi khiến lão viện trưởng nhất thời kinh ngạc.

Lão bắt đầu suy diễn lại toàn bộ quá trình.

Những luồng hỏa diễm bạo phát đi ra, tốc độ và uy lực có thể nói diệt sát hoàn toàn một tên đệ tử có tu vi Tam Phẩm. Thậm chí áp lực của lão gây ra có thế khiến đối phương hoàn toàn bị nghiền ép không thể hoàn thủ. Chuyện này là như thế nào.

Lão đáp xuống mặt đất, không còn bộ dáng cao cao tại thượng đứng trên phất trần nữa.

Lão bắt đầu đánh giá lại La Sung. Đây là một đệ tử có tư chất bình thường, tính tình thân thiện luôn giúp đỡ đồng môn huynh đệ. Có thể nói là một đệ tử vô cùng trung thành với Đạo Viện.

Chỉ bất quá, hắn biết quá nhiều việc. Chuyện này liên quan trọng đại đến đại sự sau này. Vì vậy lão không thể vì tình cảm mà buông tha hắn được.

Sắc mặt lão băng lãnh, từ từ tiến lại gần La Sung. La Sung thấy vậy, cũng theo đó mà lùi về sau, bước lui càng lúc càng tiếp cận hải vực. Ánh mắt hắn nhìn về sau chính là vực sâu không nhìn thấy đáy kèm theo là những luồng cuồng phong như muốn nuốt trọn hắn, lôi kéo xuống dưới vực.

Lão viện trưởng nhếch miệng lên mỉm cười. Lão đưa tay về trước, nắm tay bóp chặt. Tại vị trí La Sung đang đứng xuất hiện một vòng tròn, vòng tròn này nhanh chóng thu hẹp lại bao lấy La Sung.

La Sung không do dự, thoáng chốc đã rời khỏi vòng tròn.

Lão viện trưởng sửng sốt, tuyệt kỹ “Vô Không Phong Sát Võng” của lão vậy mà vẫn không tóm được La Sung. Chuyện này đúng là ngoài dự liệu.

Phần La Sung, hắn lúc này tinh thần cực kỳ đề phòng. Lão viện trưởng thủ đoạn quá nhiều, đều là phong sát chiêu muốn tóm gọn hắn. Hắn lúc này không trốn nữa, mà xuất ra trường kiếm. Khí thế bộc phát, tiếp theo hắn chém một nhát về phía lão viện trưởng. Không gian xung quanh lão thình lình xuất hiện vô số hư ảnh hoa liên. Đây là “Vạn Liên Hoa Mạn Kiếm”, tuyệt kỹ khó tu luyện của Đạo Viện.

Lão viện trưởng sửng sốt “Không nghĩ tới, hắn lại có thể phóng xuất ra chiêu này”

Lão nhanh tay hơn, điểm ngón tay về phía La Sung khiến tuyệt chiêu chưa xuất ra đã bị phá giải dễ dàng.

Bất ngờ phát sinh, khi “Vạn Liên Hoa Mạn Kiếm” bị phá giải thì trên không trung xuất hiện một hư ảnh khổng lồ, một mũi kiếm chỉ xuống. Tuyệt chiêu này là “Vĩnh Sinh Kiếm” phóng xuất ra kiếm chiêu cực kỳ mạnh. Có thể cắt ngang ngọn núi, chặt đứt mặt nước. Tuyệt chiêu này còn khó tu luyện hơn “Vạn Liên Hoa Mạn Kiếm” trước đó.

Lão viện trưởng lúc này vô cùng bất ngờ. Một đệ tử cảnh giới chỉ Trúc Cơ với một chút khí tức Kết Đan. Không nghĩ đến có thể đồng thời xuất ra hai tuyệt kỹ. Một tuyệt kỹ làm hư chiêu đánh lạc hướng, bên trong ẩn giấu tuyệt sát chiêu khác là “Vĩnh Sinh Kiếm”. Chuyện này có thể sao. Một tên đứng vị trí thứ bảy có thể làm được điều này sao. Thậm chí đệ tử chân truyền của lão cũng chưa hẳn đạt được trình độ này. Tên này ẩn giấu sâu như vậy sao.

Lão giơ một ngón tay ra, điểm một phát, toàn bộ hư ảnh đại kiếm hoàn toàn tiêu thất. Cảnh giới của La Sung vẫn còn quá thấp so với lão. Đứng trước lão, cho dù La Sung có thủ đoạn cỡ nào cũng chỉ là một con kiến không hơn kém.

Lão mỉm cười “Có thể biểu diễn được như vậy, trong thập đại đại tử của Đạo Viện. Vị trí số một chưa hẳn đã là đối thủ của tiểu tử ngươi!”



Lão hướng ra khoảng không sau lưng La Sung, một ngón tay điểm lên không. Từ dưới hải vực sâu thẩm, bạo phát ra một loại khí tức hung ác. Khí tức này vô cùng mạnh, có thể khiến da lông La Sung dựng đứng cả lên.

Từ bên dưới vực sâu không đáy, phóng xuất lên một thanh đại kiếm khổng lồ, kích thước không dưới hai mươi trượng. Thanh kiếm này màu đen, toàn thân tỏa ra ám khí hung ác, có thể khiến tâm trí con người ta trì trệ, thậm chí là khó điều khiển được.

Lão mỉm cười nói “Để cho tiểu tử trước khi chết ngươi mở rộng tầm mắt!”

Thanh hắc kiếm khổng lồ phóng lên trên không trung, mũi kiếm chỉ về phía La Sung.

Lúc này lão mới giới thiệu “Nó là Ngưu Ma Kiếm, bản mệnh pháp kiếm của ta!”

Nói rồi, lão phất tay một cái. Thanh hắc kiếm khổng lồ chỉ thiên rồi chém xuống một nhát, nhát kiếm này như hóa thành một ác ma phong bế một hành động của La Sung. Chỉ cần trúng chiêu này La Sung chắc chắn phải chết. Hắn lúc này hoàn toàn chịu trận.

Hắn lại đổ một giọt mồ hôi, chuyện này đúng là ngoài tầm kiểm soát. Hắn vốn bản lĩnh không cao, tu vi yếu ớt. Đứng trước một vị đại năng như lão viện trưởng, hắn đáng lẽ phải chết từ lâu.

Hắn dùng ý niệm xuất ra một miếng thanh ngọc, trên bề mặt có khắc hình một con thanh long.


Khi nhát kiếm bổ xuống, cũng là lúc miếng thanh ngọc phát ra một hào quang hình dạng một quả cầu bao khỏa lấy La Sung. Đây chính là một tấm hộ thân phù, có thể cứu một mạng người sử dụng nó.

Nhát kiếm qua đi, lưu lại trên mặt đất một vết nứt kéo dài ra tận bên ngoài hải vực.

Hộ thân phù vỡ vụn, La Sung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Hắn cười hắc hắc, rồi phun tiếp một ngụm máu tươi.

Hắn nhe răng ra cười, hướng lão viện trưởng nói “Thực ra đệ tử thích số bảy!”

Nói rồi hắn phi thân xuống hải vực, lão viện trưởng không buông tha, liền đuổi theo đến bờ hải vực. Lão nhìn thân ảnh La Sung hoàn toàn biến mất, khí tức cũng không còn. Lão mới yên tâm thả lỏng người.

Từ bên dưới hải vực sâu vạn trượng không nhìn thấy đáy phóng lên một quả cầu. Quả cầu này không hề có khí tức nguy hiểm. Khi vừa cách lão chừng một trượng thì bạo phát ra một vụ nổ, vụ nổ cực kỳ lớn khiến đất đá xung quanh văng tung tóe. Lão mở to mắt ra, không thể nào hình dung ra được tình huống này.

Đoàn khói bụi qua đi, cả người lão dính đầy bụi bẩn. Đạo bào bị vụ nổ làm cho rách nát, nét mặt lão lúc này vô cùng khó coi.

Lão nghiến răng “Tên hỗn đản đáng hận!”


Lão gào thét, nhưng vô dụng. Không ai nghe thấy, khí tức La Sung cũng triệt để biến mất.

Lão tức giận phóng thanh Ma Kiếm về phía vực sâu, rồi phi thân lên cây Phất Trần rời đi.

Toàn bộ hình ảnh ở Cấm Vực được Linh Uyên Điểu của đại trưởng lão âm thầm thu thập. Nó cũng rời đi, một mạch bay trở về Long Đầu Phong báo cáo toàn bộ sự việc cho đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cũng vô cùng bất ngờ. Lão cứ nghĩ không ai có thể thoát khỏi bàn tay của sư huynh lão là viện trưởng.


Qua việc này, lão đã nắm được toàn bộ thủ đoạn của sư huynh lão. Lão muốn tìm ra điểm yếu để tiện cho việc hành động sau này. Chuyện khiến đại trưởng lão bất ngờ, là bản lĩnh của La Sung.

Trước đó ai cũng biết La Sung đứng hàng thứ bảy trong thập đại đệ tử của Đạo Viện. Tính tình ngay thẳng, nhiệt tình giúp đỡ đồng môn huynh đệ. Đây chính là yếu điểm để lão lợi dụng cho việc thăm dò lần này. Vụ việc bại lộ, toàn bộ khó thoát khỏi là điều nằm trong kế hoạch của lão. Lão sớm an bày Linh Uyên Điểu thu thập tin tức, nên thực tế nhóm La Sung cùng hai mươi tên đệ tử nội viện chẳng qua là một mồi nhử mà thôi. Không nghĩ đến tiểu tử La Sung có nhiều thủ đoạn như vậy.

Trong phút chốc, lão rơi vào trầm tư.

Về phần La Sung, sau khi hắn phóng xuống hải vực thì sử dụng “Phi Độn Phù” thuấn di về một nơi cực kỳ xa, cách Cấm Vực hơn một vạn dặm.

Nơi đây chính là một khu rừng rậm bao la. Khắp nơi điều là hoa cỏ với nhiều loại có màu sắc khác nhau.

Bên cạnh hắn là một con suối trong vắt, với nước suối chảy liên tục không ngừng. Xung quanh có nhiều bạch thố ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn ôm ngực, phun ra một ngụm máu. Hắn thì thầm “Lần đầu tiên vận dụng toàn bộ thủ đoạn mới có thể trốn thoát được, chậm trễ vài hô hấp, chắc là bản thân ta lưu lại ở Cấm Vực rồi!”

Hắn thở một hơi dài, rồi tiếp tục suy tính “Không nghĩ đến Đạo Viện lại ẩn giấu nội tình lớn như vậy. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ nguy hại toàn bộ Bắc Cảnh…”

Hắn gắng gượng lấy ra một con chim nhỏ bằng gỗ. Sau đó truyền vào bên trong một tia linh khí, hai mắt chim gỗ mở ra. Sau một lúc tiếp nhận tin tức từ La Sung thì nó phóng thẳng lên bầu trời.

La Sung an tâm, tựa vào một vách đá rồi từ từ nhắm mắt lại. Lần này hắn bị trọng thương không nhẹ, một lúc sau thì hắn triệt để hôn mê đi.

Xung quanh, những con bạch thố ngẩng đầu nhìn hắn rồi tò mò tiến lại gần. Những con bạch thố này hoàn toàn không sợ con người. Bọn chúng tụ tập lại càng lúc càng đông.

Gần đó, bắt đầu xuất hiện những tiếng bước chân càng lúc càng gần.


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 166: Đệ tử thích số bảy!