Truyện tranh >> Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn >>Chương 165: Thăm dò Cấm Vực

Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 165: Thăm dò Cấm Vực


Phụ cận Cấm Vực, phía bắc Đạo Viện.

Đây là cấm địa của Đạo Viện, khu vực này quanh năm ánh sáng thưa thớt, lúc nào cũng có cuồng phong nổi lên từ bên dưới hải vực.

Hải vực này sâu không thấy đáy, chỉ bao trùm một màn đêm thâm thẩm. Đây được xem là khu vực nguy hiểm bậc nhất Đạo Viện bởi vì cuồng phong nổi lên liên tục, thêm vào đó có một lực hút, chỉ cần tiếp cận trong phạm vi mười dặm sẽ bị hút vào đó. Đối với đệ tử Nhị Phẩm, chắc chắn sẽ không có cách nào phản kháng.

Lúc này xuất hiện một nhóm đệ tử nội viện, cầm đầu là đệ tử tinh anh của Đạo Viện. Hắn chính là La Sung, một đệ tử có tâm tính thật thà trong hàng ngũ sư huynh của Đạo Viện.

Trong thập đại đệ tử của Đạo Viện, La Sung giữ vị trí thứ bảy. Một đại sư huynh rất được nhiều sư đệ tôn trọng vì tính cách thân thiện của mình.

Việc dẫn dắt hai mươi tên sư đệ đến Cấm Vực thăm dò là nhiệm vụ do đại trưởng lão bàn giao. Lúc đầu La Sung vô cùng phản đối, nhưng lão dùng một lời đề nghị vô cùng kích thích sự ham muốn của hắn. Chính là lấy Khúc Linh Lung làm phần thưởng, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ thăm dò. Lão sẽ đứng ra giới thiệu, tạo quan hệ cho hai người. Lão biết, chúng đệ tử người nào lại không yêu thích tôn nữ của lão.

La Sung lúc này vừa đi vừa nhìn xung quanh đánh giá. Cước bộ có phần chần chừ vì Cấm Vực vốn hung hiểm, người nào lại không biết. Nhiệm vụ này chẳng qua là vì hắn muốn vì Đạo Viện làm một cái gì đó.

Hắn nghĩ đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, bỗng nhiên cười hắc hắc. Điều này đánh động đến một tên sự đệ.

Tên này nhanh chóng dò hỏi “La Sung sư huynh, phần thưởng nhiệm vụ là gì. Sư huynh có thể trước tiết lộ cho bọn sư đệ biết được không?”

La Sung sắc mặt thay đổi, có thể vừa rồi hắn thể hiện thái quá nên sư đệ này nghi ngờ. Hắn thu liễm sự đắc ý lại rồi xuất ra hai mươi thanh Hạ Phẩm Linh Khí.

Hắn ra vẻ đại sư huynh nói “Sau khi hoàn thành, đại trưởng lão tặng cho mỗi người một thanh Thối Thiết Kiếm. Kiếm này có thể chặt đứt một con hung thú Tam Phẩm như chặt một khúc gỗ. Đây chính là hảo kiếm nha”

Một tên sư đệ khác phàn nàn “Nhưng sư đệ không dùng kiếm, sư đệ dùng thương!”

La Sung ngẫm nghĩ, lại xuất ra một thanh trường thương. Hắn đắc ý nói “Đây là Hắc Thiết Thương, có thể xiên que một con đại mãng Tam Phẩm như xiên một chiếc lá…”

Một tên sư đệ khác bất mãn nói “Nhưng sư đệ lại dùng trọng phủ!”

La Sung cảm giác, bọn sư đệ này thật phiền phức nhưng hắn vẫn xuất ra một cây cự phủ, bề ngoài sáng bóng rất đẹp mắt. Hắn tấm tắc khen ngợi “Cự phủ này là Phách Không Phủ, có thể dễ dàng cắt đôi một ngọn núi…”

Hắn nói đến đây liền đưa tay ra ngăn lại, không cho bọn sư đệ đòi hỏi nữa. Hắn đã hết sạch tài sản. Bấy nhiêu đã là cực hạn của hắn.

Với bản lĩnh cũng như tâm tính của La Sung mà bọn sư đệ biết. Đây là một vị sư huynh rất uy tín. Lời sư huynh nói chắc chắn không lừa dối bọn họ. Điều này khiến tâm tình bọn họ không còn miễn cưỡng khi làm nhiệm vụ nữa.

La Sung cười thầm “Nếu tiểu yêu nữ kia có thể tách ra làm hai mươi phần, sư huynh ta sẽ không tốn quá nhiều tiền tài a…”

Lúc này những cơn gió mạnh đã bắt đầu thổi lên, thổi bay tà áo của La Sung và hai mươi sư đệ. Áp lực xung quanh đã bắt đầu bạo phát. Dấu hiệu này nói lên bọn họ đã tiếp cận được Cấm Vực. Khoảng cách này, cách Cấm Vực ước chừng hai mươi dặm.

Bởi vì điều kiện khắc nghiệt nên cây cối xung quanh đã xơ xác lá, thân cây trơ trụi hoàn toàn. Có nhiều cổ thụ đã bị áp lực lớn làm thân cây chuyển sang một màu đen sẫm. Đất đá cũng có dấu hiệu nứt nẻ.



Hai mươi tên sư đệ La Sung lần đầu đến khu vực này thăm do, nhìn tràng cảnh tiêu điều, cả bọn trong lòng phát lạnh, cả người như thu nhỏ lại.

Một lúc sau, La Sung và nhóm sư đệ tiếp cận được hải vực, khoảng cách chỉ còn một dặm đường. Lúc này áp lực đã cực kỳ khủng bố. Cuồng phong thổi lên, gió lốc bạo phát như thể hút lấy cả nhóm người dìm xuống vực sâu vạn trượng.

Tâm trạng hai mươi tên sự đệ đã bắt đầu hoảng loạn, nỗi sợ hãi bắt đầu lộ ra bên ngoài.

Phía trước mặt là một màn đêm, hầu như không nhìn rõ được khung cảnh trước đó hai trăm trượng.

La Sung ngẫm nghĩ một lúc, từ trong túi càn khôn lấy ra một quả cầu. Quả cầu này là một loại thủ đoạn độc môn của La Sung, tên là Tạc Sơn Lôi. Hắn ném quả cầu về trước, sau đó xoay lưng lại. Quả cầu vừa rời khỏi tay, va chạm vào khoảng không phía trước thì nổ tung, gây ra một chấn động cực kỳ lớn.

Lớp màn đen như thể vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Phía sau tấm màn đen là một khung cảnh khác. Đó chính là một vùng đất trống trải, ở vị trí trung tâm có chín thạch trụ cao chừng trăm trượng.

La Sung và hai mươi sư đệ mình há to miệng không khép lại được.

Mặc dù bọn họ không biết chín thạch trụ này có công dụng gì, nhưng nhìn vào cách bố trí, bọn họ có thể đoán được đây là một loại trận pháp. Với quy mô hoành tráng trước mắt, trận pháp này không phải tầm thường.

La Sung đổ xuống một giọt mồ hôi, sắc mặt hắn có phần nghiêm trọng. Hắn lấy tay xua đổi hai mươi tên sư đệ, rồi quát lên “Nhanh, các ngươi nhanh rút lui!”


Hai mươi tên sư đệ chần chờ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhanh chóng rút lui. Bọn họ quay đầu đi được một đoạn thì một lưu quang cực kỳ khủng bố quét qua. Lưu quang cắt mặt đất ra làm hai chặn đường bọn họ lại.

Từ trên không trung, một thân ảnh đạo bào trắng xóa cưỡi trên một cây phất trần. Phong thái ung dung tự tại, có phần thờ ơ nhìn xuống.

La Sung ở phía sau lưng hai mươi tên sư đệ, trong lòng thầm than không ổn. Bên trong chắc chắn có vấn đề.

Hai mươi tên sư đệ La Sung định thi lễ với lão viện trưởng, nhưng tình huống trước mắt khiến mồ hôi bọn họ chảy xuống. Cuối cùng bọn họ vẫn cố gắng chấp tay lại, đồng thanh nói “Tham kiến viện trưởng!”

Trong lòng bọn họ bên ngoài tham kiến lão viện trưởng, nhưng trong lòng người nào cũng run rẩy. Việc đến Cấm Vực chỉ là làm nhiệm vụ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, lão viện trưởng vô cùng tức giận.

Một tên đứng ra chắp tay nói “Bẩm viện trưởng, chúng đệ tử chỉ đến đây làm nhiệm vụ thăm dò, không hề có ý vi phạm giới luật!”

Một tên khác tiếp tục đứng ra giải thích “Chúng đệ tử chỉ nghe theo đại trưởng lão hành sự!”

Lão viện trưởng nhướng hàng chân mày, sát khí bộc phát.

Lão nói “Đại trưởng lão bảo các ngươi đi chết, các ngươi cũng đi?”

Nói xong lão đưa tay ra một bên, thình lình xuất hiện một cây Xích Hỏa Kiếm chỉ dài tầm hai gang tay. Lão tùy ý điểm ngón tay về trước, Xích Hỏa Kiếm như biến hóa thành một luồng hỏa diễm thẳng hướng nhóm hai mươi tên đệ tử.


Luồng hỏa diễm này di chuyển không nhanh, nhưng hai mươi tên đệ tử này không thể nào nhích chân di chuyển được, chỉ đứng yên tiếp nhận luồng hỏa diễm xuyên qua. Khi luồng hỏa diễm xuyên qua một tên đệ tử, tức thì thiêu trụi tên đó, chỉ lưu lại một đống tro cốt.

Sau mười hô hấp, toàn bộ thân ảnh của hai mươi tên đệ tử biến mất, chỉ lưu lại hai mươi đống tro cốt trên mặt đất.

Lúc này lão mới nhìn về phía La Sung với một ánh mắt ngạc nhiên.

Lão chậm rãi nói “Một đệ tử trung thành trong thập đại đệ tử, chỉ vì chọn nhầm người mà nhân sinh kết thúc, thật đáng tiếc!”


Mồ hôi trán La Sung thấm ướt cả khuôn mặt. Hắn không nghĩ đến, chỉ làm một nhiệm vụ thăm dò Cấm Vực lại kinh động đến lão viện trưởng. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía chín thạch trụ được bố trí theo một loại trận pháp.

Hắn lúc này hiểu ra được vấn đề, nguyên nhân chính là chín thạch trụ này. Bên trong ẩn giấu nội tình.

Hắn gạt mồ hôi trán, rồi chắp tay hướng lão viện trưởng nói “Xem như đệ tử chưa từng đến đây có được hay không?”

Lão viện trưởng mỉm cười, ngón tay lão khẽ động. Lão chậm rãi nói “Nếu ngươi có thể thoát khỏi Xích Hỏa Kiếm của ta, ngươi có thể đi!”

Nói xong lão điểm ngón tay về phía La Sung, phi kiếm tức thì hóa thành hỏa diễm tấn công. Động tác rất nhanh như thể không cho đối phương cơ hội trốn thoát.

Luồng hỏa diễm xuyên qua La Sung, rồi đốt cháy thân thể hắn. Lão viện trưởng thấy vậy, nhếch miệng cười. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán.

Khoảng chừng mười hô hấp sau, cách vị trí củ chừng năm mươi trượng, La Sung xuất hiện một lần nữa. Hắn vội vã chắp tay lại nói “Đa tạ lão viện trưởng tha mạng!”

Nói rồi, hắn nhanh chóng chuồn đi.

Lão viện trưởng nhíu hàng chân mày, lão không nghĩ đến tên đệ tử nhỏ nhoi trước mặt có thể thoát khỏi Xích Hỏa Kiếm của lão.

Lão không dừng lại, tiếp tục điều khiển Xích Hỏa Kiếm đuổi theo La Sung.

Lần này lão dùng toàn lực. Phi kiếm hóa thành luồng hỏa diễm lao đi với tốc độ nhanh hơn trước trăm lần. Luồng hỏa diễm không ngừng truy đuổi theo thân ảnh của La Sung khiến khung cảnh bên dưới mang một màu đỏ rực.

Bởi vì tốc độ hỏa diễm cực kỳ nhanh, thân pháp của La Sung cũng nhanh không kém khiến luồng hỏa diễm kéo dài, tạo thành những đường hỏa diễm ngang dọc không có kết thúc.

Lão viện trưởng thu Xích Hỏa Kiếm lại, hài lòng gật đầu. Đây chính là mười thành uy lực của Ngự Kiếm Quyết, tên đó không chết mới là chuyện lạ.

Khi luồng hỏa diễm bên dưới tắt hẳn, lớp khói bụi cũng mờ nhạt dần. Thân ảnh La Sung trong lớp khói bụi chầm chậm hiện ra, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn ngước nhìn lão với sắc mặt có phần ngưng trọng.


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 165: Thăm dò Cấm Vực