Trên con đường đến Ma Nhai Đàm, Bạch Vô Thiên âm thầm cân nhắc lại vụ việc đối đầu với đệ tử của hai đại tông môn.
Chỉ vì thế lực của Đạo Viện còn yếu, ra ngoài hành sự phải dè chừng đủ đường. Nếu không thì hắn đã có một trận đánh sảng khoái với bọn người Lương Vân rồi.
Nhắc tới chuyện này, hắn mới nhớ. Tiểu Hắc phong cách dạo này khá đặc biệt, hiếu chiến hơn. Không cần ra lệnh, nó đã sẵn sàng lao vào đánh nhau. Sự thay đổi này bắt đầu từ khi Tiểu Hắc đến Bắc Cảnh, cũng có thể nói Bắc Cảnh có nguồn linh khí dồi dào, nó đã có thể tu luyện. Chính vì vậy mà cần có tính thực chiến.
Nói đến đây, hắn phát hiện Tiểu Hắc ngoáy đầu nhìn với ánh mắt tò mò. Tên này đã quá nhiều chuyện rồi.
Khi khoảng cách đến Ma Nhai Đàm chỉ còn ba trăm dặm. Lúc này lệnh bài đạo viện bên thắt lưng Hoàng Mập sáng lên.
Một luồng sáng màu hoàng kim phát ra khoảng không, chiếu ra một dòng tin tức “Toàn bộ đệ tử Đạo Viện gần Lang Nha Thôn, Lạc Kiều Thôn, Ma Nhai Đàm, Bắc Lương Lĩnh lập tức đến những nơi đó cứu viện. Hoàn thành cứu viện, phong thưởng xứng đáng”.
Tin tức vừa ra, Hoàng Mập lấy ra tờ địa đồ xem xét. Trùng hợp là Lang Nha Thôn là nơi gần bọn họ nhất. Nơi đây cũng tồn tại nguyên liệu trung phẩm thứ hai là Ma Thạch. Xem như bọn họ rẽ sang hướng khác không xa nhưng là một công đôi việc.
Thế là bốn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương thúc Truy Phong Mã rẽ lên hướng bắc thẳng tiến đến Lang Nha Thôn. Tiểu Hắc nhìn theo bốn con Truy Phong Mã tốc độ chậm chạp khiến nó vô cùng nhàm chán. Nếu so với tốc độ của Xích Thố Mã thì chỉ nhanh hơn được hai ba lần.
Trải qua hai canh giờ, ước chừng hai trăm dặm đường. Năm người đã đến được bên ngoài Lang Nha Thôn.
Lúc này tình cảnh vô cùng căng thẳng. Xung quanh trấn, có hơn hai trăm con Dạ Lang cao chừng bốn xích, toàn thân tỏa ra hắc khí. Răng nanh nhe ra vô cùng đáng sợ.
Bên trong trấn, có hơn năm mươi chiến sĩ mặc giáp trụ kiên cường chống đỡ. Bọn họ người nào cũng gia cố rào chắn, không cho đàn Dạ Lang tấn công vào.
Âu Dương Sinh và Mặc Thần Dương là hai người phản ứng nhanh nhất. Chỉ chưa đầy hai hô hấp đã tiếp cận được bầy Dạ Lang. Một người dùng thương, một người dùng đao thoải mái sát phạt.
Đàn Dạ Lang vốn nhút nhát, thường thì khi đánh không lại, bọn chúng nhất định rút lui. Trường hợp này khác, bọn chúng không hề sợ hãi, liên tục bao vây, tấn công hai người.
Chẳng qua thực lực Dạ Lang không mạnh, chừng một khắc sau. Toàn bộ hơn hai trăm con Dạ Lang nằm la liệt trên mặt đất. Bọn chúng không mải mai chạm được vạc áo của u Dương Sinh và Mặc Thần Dương.
Lúc này, một lão nhân ngoài năm mươi từ trong thôn chạy ra niềm nở đón tiếp. Lão mừng rơi cả nước mắt nói “Đa tạ các vị thiếu hiệp tương trợ. Nếu các vị đến trễ, thôn dân nơi đây sợ rằng cầm cự không nổi…”
Mặc Thần Dương nói “Những con Dạ Lang này không bình thường!”
Lão trưởng thôn trả lời “Đàn Dạ Lang đó bị nhiễm U Linh nên mới cuồng bạo như vậy. Bình thường bọn chúng không hề lai vãng nơi này…”
Mặc Thần Dương thắc mắc “U Linh?”
Danh tự này đương nhiên hắn biết, hắn còn biết vô cùng rõ ràng. Chỉ là không hiểu vì sao ở Bắc Cảnh lại xuất hiện U Linh. U Linh không phải là một trong ba chủng tộc ở Quỷ Vực sao.
Lão trưởng thôn nói tiếp “Khoảng hai ngày trước, bắt đầu xuất hiện dị tượng bên phía cánh rừng dưới chân Bắc Lương Lĩnh. Hết Dã Trư đến Dạ Lang bắt đầu lai vãng xung quanh thôn, bọn chúng phá hoại. Nhiều người dân trong thôn cũng bị lây nhiễm...”
Bạch Vô Thiên lúc này mới tiến lại gần, hắn thắc mắc nói “U Linh là gì? Đây là lần đầu tiên ta mới nghe nói đến”
Mặc Thần Dương nhìn hắn, hắn đã là đại ca, xem như giúp hắn một ít kiến thức.
Mặc Thần Dương chậm rãi nói “U Linh là một chủng tộc ở Quỷ Vực. Hình thể hư ảo, nếu sử dụng các đòn đánh thông thường không thể nào tổn thương được nó. Chỉ có thể sử dụng thuộc tính, hoặc cao hơn là linh hồn công kích…”
Hoàng Mập lúc này cầm một tấm địa đồ với một quyển “Thanh Phong Kiếm Tạp Lục”. Trong đó có ghi rõ, nguyên liệu thứ ba là Mạnh Thiết có ở Bắc Lương Lĩnh và Tứ Nguyệt Cốc. Điều này có nghĩa là bọn họ giúp Lang Nha Thôn giải quyết rắc rối, đồng nghĩa với việc tìm kiếm nguyên liệu. Đây cũng là một công đôi việc, thuận tiện đôi đường.
Lão trưởng thôn thấy vậy, hai mắt lão sáng lên. Lão hớn hở nói “Nếu năm vị thiếu hiệp có thể giúp Lang Nha Thôn vượt qua đại nạn này. Lão sẽ tặng mỗi người một phần Ma Thạch”
Lão trưởng thôn là người từng trải. Thoáng nhìn nhóm đệ tử cưỡi Truy Phong Mã mà không phải là phi hành kiếm, liền đoán được thứ tất yếu mà năm thiếu niên này đang cần.
Ánh mắt lão nhìn về phía năm vị thiếu niên chờ đợi câu trả lời.
Bạch Vô Thiên ngẫm nghĩ một lúc, hắn nói “Trước trưởng thôn cho ta xem qua những người bị nhiễm. Nếu suy đoán của vãn bối đúng thì việc giải quyết U Linh sẽ dễ dàng hơn. Nếu không thì khó lòng mà hoàn thành được”
Lão trưởng thôn nghe hắn nói vậy liền mừng rỡ, nhanh chóng dẫn năm người đi thẳng vào thôn.
Trong thôn lúc này, người dân đi lại không nhiều. Hầu hết đều tụ tập trong nhà, không dám đi lang thang bên ngoài.
Lão trưởng thôn dừng lại ở một nơi đất trống. Xung quanh có hơn ba mươi người nằm la liệt, sắc mặt người nào người nấy đều vô hồn. Tất cả đều bị trói lại không được tự do.
Trên quầng mắt thâm đen, dấu hiệu “trúng tà” thể hiện rõ ràng.
Theo như lão trưởng thôn nói, đây chính là những người đã nhiễm U Linh. Bọn họ giờ không còn kiểm soát được hành vi.
Còn theo cách nói của Mặc Thần Dương, thần hồn bọn họ bị tổn thương. Hầu như mất đi khả năng khống chế bản thân.
Người khác có cách trị thế nào, hắn không biết nhưng trong tay hắn có một quyển Thanh Tâm Chú. Đây chính là phần lễ vật của đại thiện sư Phổ Quang đưa cho hắn. Càng về sau, hắn càng phát hiện quyển Thanh Tâm Chú không tầm thường. Nó có khả năng giúp tâm hồn trong sạch, xóa tan tạp niệm, giải trừ ô uế.
Hắn tiến lại gần một nam nhân đang giận dữ, toàn thân tỏa ra hắc khí. Nam nhân này không còn khả năng khống chế được bản thân, với tình trạng U Linh xâm lấn như vậy, không bao lâu sau hắn sẽ bị xâm thực mà chết.
Bạch Vô Thiên ngồi xuống, tâm vô tạp niệm. Miệng bắt đầu niệm Thanh Tâm Chú, bình thường hắn niệm trong lòng. Giờ thì âm thanh phát ra tiếng “Ôm Tarê Tutarê Turê Soha”. Tiếng kinh chú vang dội ra xung quanh, âm hưởng nhẹ nhàng khiến tinh thần như được bổ sung thêm sinh lực.
Những người xung quanh đứng gần quan sát kết quả. Những người bị nhiễm U Linh sắc mặt bắt đầu khôi phục lại. Những luồng hắc khí từ từ lai động rồi chậm rãi tiêu thất từ từ.
Qua một canh giờ sau, toàn bộ ba mươi người bị nhiễm U Linh hoàn toàn đã có ý thức trở lại. Tinh thần bọn họ không còn bị khống thế. Thanh Tâm Chú quả nhiên là có tác dụng.
Bạch Vô Thiên mở mắt ra trước sự ngỡ ngàng của đám huynh đệ. Không nghĩ đến hắn còn bản lĩnh này.
Hoàng Mập tiến lại gần hồ hởi nói “Đại ca dạy bọn ta được không?”
Hắn mỉm cười “Thanh Tâm Chú này cũng trợ giúp cho quá trình tu luyện. Ta định có dịp sẽ truyền thụ lại, giờ chuẩn bị đối kháng U Linh. Tốt nhất ai cũng phải tu luyện qua Thanh Tâm Chú để có phòng bị”
Nói rồi, hắn lấy quyển Thanh Tâm Chú ra đưa cho Hoàng Mập. Hoàng Mập hớn hở nhận lấy, sau đó lật ra xem. Bên trong còn có tâm pháp tu luyện chứ không đơn thuần là niệm khẩu quyết như Bạch Vô Thiên vừa niệm.
Lão trưởng thôn hiểu ý, liền dẫn bốn người đến một nơi yên tĩnh tu luyện. Trong lòng lão đã yên tâm hơn rất nhiều, những thiếu niên đệ tử Đạo Viện vừa đến đã có một sự thay đổi. Những thôn dân cứ tưởng không thể cứu vãn được, lại có thể hồi phục nhanh chóng. Đây là bằng chứng nói lên, nhóm đệ này này không phải thuộc hạng tầm thường, nên đối đãi phải thật sự thận trọng.
Bạch Vô Thiên nhìn lão trưởng thôn cùng bốn đệ muội kết nghĩa rời đi. Trong lòng hắn nhất thời dân lên một cảm giác hạnh phúc. Ở một nơi rộng lớn như Bắc Cảnh, quen biết bọn họ khiến cảm giác cô độc dường như biến mất.
Ánh mắt hắn nhìn về một nơi xa xăm, trong lòng nhủ thầm “Không biết Hoa sư tỷ, nàng ta lúc này thế nào rồi?”