Khi lão ăn mày nhìn thấy Phương Triết nằm bắt động, cơ thể đang gánh chịu sự phản phệ của Tuyệt Lĩnh Chi Vực. Lão mới hiểu rằng số phận lão và tiểu tử Phương Triết thực sự có một sợi dây ràng buộc khó đứt gãy. Bởi vì lúc này đây, ngoài lão ra trong ngũ phương thập địa không ai cứu nổi hắn. Bởi vì trong tay lão có Long Thi Đan.
Long Thi Đan là gì?
Long Thi Đan là một viên đan dược, không phải do một vị luyện đan tông sư luyện chế thành. Mà là một giọt tinh huyết của chân long ngưng tụ ra. Trải qua năm ngàn năm tích tụ ở Băng Sơn Chi Địa hấp thụ thiên địa linh khí. Cuối cùng được thiên địa kết tinh lại, tạo nên một viên Long Thi Đan.
Điều này nói lên nó có giá trị như thế nào.
Đây chính là một món quà khó hiểu mà sư phụ lão lúc bấy giờ là Túy Mộng Tiên Thần Quân đưa cho lão kèm một lời nhắn “Khi cơ duyên đến, đan dược tự khắc có tác dụng”.
Lão nghĩ đến đây mà trong lòng âm thầm cảm khái. Sư phụ lão đã vân du không biết nơi nào, nhưng ngẫm nghĩ lại. Lời sư phụ lão tất có chân lý, nhất thời lão vẫn chưa thông suốt.
Lúc này quá trình tái tạo lại cơ thể Phương Triết đã hoàn tất. Cánh tay, và một bên chân hắn đã bị tiêu thất trước đó, giờ đã lành lặn lại. Trên làn da, thoắt ẩn thoắt hiện một loại đường vân màu ánh kim. Trên ngực hắn vẫn còn in rõ ràng một loại ấn ký. Đây chính là ấn ký Thiên Sát của gã tán nhân. Không hiểu vì lý do gì lại hằn lên ngực hắn. Điều này, làm lão vô cùng khó hiểu.
Lão không làm gì, chỉ đứng bất động chừng hai canh giờ.
Lúc này, người Bạch gia đến. Bạch Kinh Thiên, Bạch gia chủ đến cùng với ba vị trưởng lão Bạch Vi Nhất, Bạch Hàn và Bạch Nhất Đảm.
Bọn họ đã đuổi theo Phương Triết, cho đến giờ mới đến được nơi này. Tràn cảnh khắp nơi đổ nát. Cả dãy Hàn Vân Lĩnh bị sang bằng, bên cạnh là một hố sâu rộng lớn nhìn không thấy đáy. Đây chính là trận chiến như thế nào mới tạo ra được như vậy. Trong lòng bọn họ nhất thời rung động.
Bạch Kinh Thiên và Bạch Vi Nhất trưởng lão nhận ra vị đại năng trước mặt liền vội vàng quỳ xuống. Cả hai đều đồng thanh nói “Đồ tôn gặp thái thượng trưởng lão!”
Lão ăn mày đánh giá hai tên đồ tôn trước mặt. Trước đây, hai tên này tư chất dốt nát, bị Chấp Sự Đường trục xuất khỏi Đạo Viện. Kế tiếp là giao một nhiệm vụ quản lý Văn lang Châu.
Lão trải qua tám mươi năm vân du, ở ẩn trong chốn nhân gian. Lão vẫn thường nghe đến danh tiếng Bạch gia không tệ. Mặc dù đứng đầu trong thiên hạ, nhưng lại không hề cường thế.
Lão khẽ gật đầu, tiện tay phất về phía hai tên đồ tôn hai viên đan dược, xem như là quà gặp mặt. Bọn họ vừa nhìn thấy viên đan dược, sắc mặt cả hai sáng lên. Đây chính là Dư Sinh Đan, đối với người bình thường tăng phúc năm mươi năm tuổi thọ. Đây chính là chân chính bảo vật trong nhân gian, không phải ai có tiền là có thể mua được.
Cả hai đều dập đầu khấu tạ. Đại lễ lần thứ hai chân chính gặp mặt, thật sự quá quý trọng. Đây ắt hẳn là phúc phần của Phương Triết cho bọn hắn.
Lão nhìn Phương Triết đang nằm bất động, khí tức khá yếu ớt nói “Tiểu tử đó nhân họa đắc phúc. Lão vì cứu hắn đã tạm thời phong ấn ký ức của hắn lại rồi. Trước mắt, hắn sẽ không nhớ được những chuyện trước kia. Hơn nữa sự việc đau thương vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của hắn. Phong ấn lại vẫn là một việc tốt. Còn về gia tộc hắn các ngươi thay lão dàn xếp ổn thỏa”
Lão nói xong, liền phi thân lên thanh đại kiếm rời đi. Nhiệm vụ của lão ở Văn Lang Châu xem như đã kết thúc, cũng đến lúc lão phải trở về nơi vốn có của lão.
Mọi người nhìn theo thân ảnh lão ăn mày biến mất. Một lúc sau, có một vật gì đó lóe sáng từ xa bắn trở về.
Bạch Kinh Thiên chộp lấy, hai mắt hắn lại mở to ra một lần nữa. Đây chính là Tử Sắc Kim Bài của Đạo Viện, đây chính là dành cho Phương Triết. Nếu so với Dư Sinh Đan, Tử Sắc Kim Bài có giá trị gấp vạn lần.
Bạch Kinh Thiên nhìn xung quanh một lần nữa. Hắn nhìn toàn bộ Yến Vân gia trang đã trở thành bình địa. Hắn nhất thời cảm thán, trước kia nơi đây chính là một danh lam thắng cảnh a.
Hắn thở dài một hơi, rồi hướng Bạch Vi Nhất trưởng lão nói “Trước mắt, chúng ta phong tỏa mọi tin tức liên quan đến tiểu tử Phương Triết. Xem như, sau này hắn không còn tồn tại. Việc này Bạch thúc thấy thế nào?”
Bạch Vi Nhất cân nhắc liền đưa ra ý kiến “Việc này, thái thượng trưởng lão cũng đã đề nghị, chúng ta cứ làm theo thôi. Việc này đối với hắn đã trở thành một tâm ma, nếu hắn đạo tâm không vững, con đường tu luyện sau này sẽ vô cùng khó khăn”
Ánh mắt lão nhìn về Phương Triết, lúc này có thêm hai thân ảnh đang ngồi kế bên. Đó là Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch. Tiểu Hắc vốn đã hấp hối, nhưng không nghĩ đến, nước dãi của Tiểu Bạch lại có tác dụng trị liệu khiến vết thương của nó mau chóng lành lặn. Giờ nó đã có thể đi lại, tiến lại gần chủ nhân, một bên liếm liếm khuôn mặt.
Bạch Kinh Thiên nhìn hai sủng thú không rời chủ nhân nửa bước. Hắn sắc mặt hòa hoãn lại, mỉm cười nói “Đi, chúng ta trở về!”
Nói rồi, hắn cùng mấy vị trưởng lão lên xe ngựa, mang theo Phương Triết cùng hai sủng thú trở về Bạch gia ở Thanh Lương Quốc.
Bọn họ rời đi không được bao lâu thì người của Bạch gia ở Thăng Long Thành đến hiện trường. Trong mắt tất cả những người nhìn thấy hiện trường đầu tiên đều bàng hoàng. Bởi vì khung cảnh quá ác liệt, khắp nơi đều đổ nát, toàn bộ Yến Vân gia trang thành bình địa. Bên cạnh là phần còn lại của xác con đại mãng khổng lồ, một bên là hố sâu nhìn không thấy đáy.
Chấp sự Bạch Lượng cùng những hộ vệ huy động rất nhiều người dân trong Thăng Long Thành đến hiện trường dọn dẹp tàn cuộc. Sẵn nhờ tai mắt bọn họ truyền đi thông tin con đại mãng đã bị thiên khiển tiêu diệt. Cái xác khổng lồ của nó, chỉ còn lại phần dưới và chín cái đuôi cũng được treo bên ngoài cổng kinh thành để người người an tâm quay trở về tiếp tục cuộc sống bình thường.
Kế đến chính là việc Yến Vân gia trang gặp phải tai kiếp không qua khỏi. Nhiều người đã chứng kiến khung cảnh tan hoang do thiên khiển nhiều ngày trước đánh sập xuống. Thiên khiển đó hầu như làm rung chuyển cả một bầu trời Thăng Long Thành hầu đánh chết con hung thú, để lại dấu tích là một hố sâu nhìn không thấy đáy.
Nhiều người tiếc thương cho gia chủ Phương gia, phu nhân cùng thiên tài nổi như cồn Phương Triết không qua khỏi được thiên kiếp. Bọn họ hầu như tiêu thất không để lại bất kỳ vết tích nào.
Bởi vì chiến tích oanh liệt ở Tuyển Thiên Tài Chiến, cùng Thiên Tài Chiến. Danh tiếng của Phương Triết vô cùng lớn. Hắn cũng được sắc phong thành chủ ở Trung Châu. Nên cuối cùng, hoàng đế Thanh Nguyên Quốc cũng tự mình sắc phong hắn làm quốc công. Cả ba người được dựng một bức tượng bên ngoài cổng bắc Thăng Long Thành xem như một sự tri ân đối với công lao Phương gia đem lại.
Riêng phần Thái Học Viện, lão viện trưởng không phải là người ngoài cuộc, nên chân tướng sự việc lão một phần nắm rõ. Chính vì thế lão phối hợp với Bạch gia, dựng một tượng Phương Triết ở chính điện Thái Học Viện để làm tấm gương cho lứa học sinh tiếp theo. Hơn nữa Phương Triết còn để lại một chiếc ghế đến Đệ Nhất Học Viện ở Trung Châu học tập, đây là vinh dự to lớn của Thanh Nguyên Quốc sau này.
Những tin tức liên quan đến Phương Triết từ từ cũng lắng xuống.
Thời gian một năm nhanh chóng trôi qua.
Tin tức về Phương Triết một thời đã ít người nhắc đến, nhưng thế lực Phương gia thì bắt đầu nổi lên như cồn.
Liêm Hoa Thành trước khi chưa qua tay Phương gia, là một vùng không quá nổi bật, tổng số dân ước chừng hai trăm vạn. Nhưng từ khi Phương gia đặt chân đến, đổi tên thành Phương Thành. Dân số bắt đầu tăng lên nhanh chóng, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, số dân tăng lên năm trăm vạn. Đây một phần danh tiếng Phương gia vốn đã được nhiều người biết đến, lại có Bạch gia âm thầm trợ giúp. Nên quá trình phát triển diễn ra vô cùng suôn sẻ. Trong nháy mắt, đã trở thành một phương thế lực.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, đây là năm Thái Học Viện tiếp nhận khóa mới.
Thăng Long Thành tiếp đón gần năm mươi vạn thí sinh từ khắp nơi đổ về, nên kinh thành nhất thời bạo phát, vô cùng đông đúc, nhộn nhịp.
Trước kia Thái Học Viện chỉ thu nhận giới hạn năm ngàn người, giờ khuôn viên Thái Học Viện đã tăng lên thêm hai trăm mẫu dưới chân núi
Hàn Vân Lĩnh, nên số thí sinh thu nhận tăng lên hai vạn. Đây là niềm vui của rất nhiều gia tộc, còn công lao to lớn nhất vẫn là lão viện trưởng. Lão chèo chống Thái Học Viện lâu nay.
Xa xa, nhiều thí sinh đến khảo thí để ý ở chính điện của Thái Học Viện, có một bức tượng chân dung, đó là một vị thiếu niên anh tuấn chừng mười bốn tuổi. Bên dưới có đề “Kinh Sư Đệ Nhất Nhân - Phương Triết”.
…
Ở một nơi khác.
Trên một ngọn núi cao bên cạnh Bạch Gia Trang, Thiên Phong Thành, Thanh Lương Quốc.
Có ba thân ảnh ngồi trên một mỏm đá nhô ra bên ngoài ngọn núi. Đó là một thiếu niên bạch y chừng mười sáu tuổi, trên cổ tay có đeo Thú Linh Liên, bên thắt lưng đeo hai túi càn khôn. Một bên là một con hắc báo to lớn cao năm thước, một bên là một tiểu bạch lang ngồi ngang vai hắn.
Khung cảnh vô cùng yêu tĩnh, bọn họ ngồi đó đã ba ngày rồi, bởi vì hôm sau bọn họ phải lên đường đến một nơi rất xa để làm nhiệm vụ gia tộc. Nên trước khi đi, phải nhìn ngắm toàn cảnh một lần cho thật sảng khoái, như vậy lên đường mới không có nhớ nhung.
Lúc này, bên dưới sườn núi. Một tiểu cô nương mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, vô cùng đẹp mắt phi thân lên đỉnh núi. Vừa nhìn thấy thân ảnh của ba người chủ sủng. Nàng ta mừng rỡ hô lên “Vô Thiên ca, phụ thân kêu trở về!”
Hắn quay đầu mỉm cười, liền phóng lên lưng hắc báo phóng nhanh xuống. Hắn tiện tay ôm bờ eo nàng để trước mặt hắn, hắn cười nói “Đi, về nhà!”