Truyện tranh >> Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn >>Chương 114: Ta… không muốn sống nữa!

Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 114: Ta… không muốn sống nữa!


Gã tán nhân lúc này đã mất một cánh tay, nhưng không hề tỏ ra khó khăn. Với đẳng cấp của hắn, đoạn chi phá nhục là việc thông thường, không đáng quan tâm. Điều làm hắn động dung chính là trong hạ thế, có một nhân vật bình thường, lại có thể đả thương được hắn. Đây chính là con đường nghịch thiên chi đạo sao.

Hắn không cho phép điều này xảy ra. Thần khí là của hắn, hắn lẩn trốn ở vực sâu vạn trượng, chờ đến ngày thần binh xuất thế, hắn đợi được, cho nên hắn không được mềm lòng.

Hắn giơ bàn tay còn lại lên, một ngọn hỏa diễm màu xanh thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn chậm rãi nói “Nhân sinh đến đây, xem như đã hoàn mỹ đối với ngươi!”

Nói rồi, hắn phóng ngọn hỏa diễm về phía Phương Triết, ngọn lửa lao đến không nhanh, nhưng Phương Triết không nhúc nhích được tay chân. Hắn đã bị đối phương phong tỏa chỉ bằng một ánh mắt. Đối phương là thần, hắn chỉ là một phàm nhân. Hắn không có cách nào đối kháng được. Ngay cả lão ăn mày còn bất lực, hắn lấy gì phản kháng.

Ngọn hỏa diễm càng tiến gần hắn, hắn càng nhận ra nhân sinh hắn đã kết thúc.

Lúc này, hai thân ảnh lao ra trước mặt hắn. Trong ánh mắt vị thiếu phụ chảy ra một dòng nước mắt kèm theo là một nụ cười. Bên cạnh nàng, một vị nam nhân tay quàng lấy vai nàng, trên mặt vẫn nở một nụ cười. Nụ cười của một sự kiêu hãnh, con trai bọn họ luôn vững vàng, đi đâu cũng mang đến cho họ sự kiêu ngạo.

Từ khi con trai bọn họ là một đứa trẻ khuyết tật, tình yêu của họ đối với con trai vô cùng lớn lao. Bọn họ không từ bỏ, mà bao che, luôn bên cạnh yêu thương.

Đến khi gặp cơ duyên, con trai họ mang đến vinh quang cho gia tộc. Bọn họ đi đến đâu, cũng được người người niềm nở đón tiếp. Người người nhắc đến con trai họ như một vị anh hùng. Một thiên tài không ai sánh bằng.

Phương Triết muốn với tay về trước, nhưng hắn không chạm được, hắn không thể khống chế được hành động bản thân mình. Chỉ có nước mắt hắn chảy ra, hắn muốn gào thét, nhưng không gào thét được.

Hắn chết lặng, nhìn hai thân ảnh hắn yêu thương hóa thành hư không. Hắn phẫn nộ, muốn cắn lưỡi cho tỉnh giấc, nhưng không thể. Hắn như mất đi tất cả mọi giác quan bên mình.

“Bá Tuyệt” xuất hiện trước ngực hắn, tạo ra một loại quang mang hắc sắc. “Bá Tuyệt” lúc này trở thành một lớp màn mỏng bảo vệ hắn. Hắn bị đoàn hỏa diễm thiêu đốt, bị áp lực đẩy về sau cho đến hai trăm trượng. Hắn hầu như bị chèn ép vào ngọn núi, bị chôn vui trong đó.

Bọn người Ngô Như Ngọc, Lý Sửu cùng Phương Long, Phương Hổ bị áp lực đẩy bay ra một khoảng cách xa. Toàn bộ đều rơi vào hôn mê, không biết sống chết.
Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch một bên gầm gừ. Đôi mắt của Tiểu Hắc lúc này đã hóa thành một màu huyết sắc. Lớp lông màu đen huyền của nó gợn lên một hồi cơn sóng, rồi dựng thẳng đứng lên. Móng vuốt xòe ra sắc bén. Nó cuồng hóa. Lần đầu tiên nó cuồng hóa vì chứng kiến hai vị đại nhân như cha mẹ nó tiêu thất trước nó.

Nó phóng về phía gã tán nhân liên tục giơ móng vuốt cào cấu về phía gã, sức mạnh, áp lực vô cùng lớn. Tốc độ cũng không thua kém hắn, khiến hắn phải liên tục thoái lui. Những móng vuốt nhìn như bình thường này, nếu như chạm vào hắn, hắn chắc chắn phải trọng thương.

Đây không phải là con Huyễn Dạ Linh Miêu sao, tại sao lại mạnh đến như vậy. Hắn nhanh chóng thoái lui về sau hai mươi trượng. Hắn điềm tĩnh lại.

Hắn giơ thanh đao về phía Tiểu Hắc, sử dụng “Vô Sắc Nhiễm” tấn công. Từ bên trên liên tục xuất hiện những thanh đao phóng xuống. Mỗi một thanh đao có uy lực tương đương với cường giả hàng ngũ phẩm. Tiểu Hắc thoái lui chỉ vài vị trí, thì nó bị trúng chiêu. Thân thể nó toàn bộ bị băm nát, chỉ thừa lại vài tia khí tức.



Nó gầm gừ, đưa ánh mắt về phía ngọn núi bị sụp đổ, nơi chủ nhân nó bị đè bẹp trong đó. Nó chậm rãi nhắm mắt lại. Nó sinh cơ từ từ cạn kiệt, cho đến khi Tiểu Bạch tiến lại gần nó liếm khắp người nó. Nó mời duy trì vài hơi yếu ớt.

Gã tán nhân nhìn hai con thú sủng đang che chở nhau. Hắn nhất thời sinh ra hứng thú, sau vụ việc kết thúc. Hắn sẽ thu hai con yêu thú này làm thú sủng. Yêu thú có tâm tính tương thân như vậy, không phải một loại đẳng cấp bình thường có được.

Hắn tiến lại gần ngọn núi, nơi Phương Triết bị vùi dập trong đó. Hắn phóng thích một tia thần thức rà soát một phen. Bên trong hầu như không phát hiện ra chân thân của Phương Triết, mà chỉ phát hiện một đốm hắc vụ. Đốm hắc vụ này đang lan tỏa ra xung quanh, trong chốc lát, khí thế nhất thời bạo phát.

Khung cảnh xung quanh hắn màu sắc rực rỡ, trong phút chốc chỉ còn một màu đen trắng. Hắn sững sờ giơ một tay lên xem, cánh tay trong mắt hắn cũng một màu đen trắng không hơn không kém.

Hắn cảnh giới ngũ phẩm hóa thần, thực trạng này hắn chưa bao giờ gặp qua. Đây là tình huống gì. Trong nội tâm hắn phát ra một nỗi bất an, hắn bắt đầu chột dạ.

Từ trong đống đổ nát, đã có một sự dao động, rồi rung lắc dữ dội. Một thân ảnh bước ra chậm rãi, mỗi một bước chân hắn đi, lưu lại trên mặt đất một vết tích có hình dạng hắc sắc liên hoa. Mỗi bước đi là một bước nặng nề, bao hàm hủy diệt chi ý.

Đôi chân của gã tán nhân đã run rẫy. Hắn hoảng sợ tột độ. Khí thế này, sự áp bách này chính là hủy thiên, chính là diệt địa. Hắn hai chân không kiểm soát được, khụy xuống, thu nhỏ người lại.

Thân ảnh trước mắt lúc này hóa thành một sát thần. Ánh mắt một màu đen duy nhất, tỏa ra một đường vân lôi điện.


Ngón tay hắn chỉ lên bầu trời, bầu trời lung lay, ngón tay hắn điểm xuống, hư không lắc lư.

Hắn khẽ niệm “Vô Hình Kiếm!”

Trong tầm mắt của gã tán nhân lúc này, vẫn còn là một màu hắc bạch. Lưng sống hắn lúc này có một cảm giác ớn lạnh. Hắn ngờ vực nhìn lên bầu trời, một thanh đại kiếm khổng lồ, như một ngọn núi màu đen. Phóng thẳng xuống người hắn. Hắn không thể phản kháng, chỉ lấy hai tay ra chống đẩy tuyệt vọng.

Kế đến, một âm thanh khủng khiếp, làm rung chuyển toàn bộ Thăng Long Thành. Thanh đại kiếm khiến gã tán nhân lúc này trông như một hạt cát không hơn không kém, nuốt trọn lấy hắn. Cuối cùng trong tầm mắt hắn chỉ còn một màu đen thâm thẩm.

Tại vị trí thanh đại kiếm bổ xuống, thanh đại kiếm khoét một hố sâu vạn trượng, không nhìn thấy đáy.

Thân ảnh Phương Triết lúc này vô hồn, khụy xuống mặt đất. Hắn ngã nghiêng ra, ngửa mặt nhìn lên trời, ý thức mơ hồ.

“Bá Tuyệt” lơ lửng trước mặt hắn, rồi cũng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, tiêu thất. Không còn lưu lại bất cứ vết tích gì của nó trên thế gian này. Bản thân nó là thần khí, nhưng cũng không thể chèo chống “Tuyệt Lĩnh: Sát Thần”. Bản thân chủ nhân nó không đủ năng lực, nó chèo chống cũng không nổi, nó chính bản thân cũng bị phản phệ, hóa thành hư không.

Lúc này, từ trong hố sâu thâm thẩm, phóng xuất lên hai vệt sáng. Một vệt sáng màu đen, bắn thẳng vào ngực Phương Triết, lưu lại một dấu ấn ký, Thiên Sát ấn ký của gã tán nhân. Lưu quang còn lại màu xích sắc kia bay lượn một vòng, hướng đến bên cạnh Ngôn Tử.


Lưu quang này, chính là một sợi thần hồn của gã tán nhân còn lưu lại. Sợi thần hồn nhanh chóng bao khỏa lấy Ngôn Tử, trước mặt bọn hắn xuất hiện một vòng xoáy. Vòng xoáy vừa xuất hiện, lập tức hút lấy bọn chúng rồi tiêu thất vô ảnh vô tung.

Đây chính là thủ đoạn bỏ trốn duy nhất của gã tán nhân. Hắn cả đời, đây là lần cầu sinh duy nhất mà hắn thật sự sợ hãi.

Bên phía lão ăn mày, lúc này Tế Ti Võng không còn người điều khiển, cũng tự động biến mất. Lão lấy lại được ý thức, thu Càn Khôn Kính lại rồi thở một hơi trọc khí. Lão nhân sinh, đây là lần đầu lão gặp khốn cảnh, suýt mất mạng.


Lão quan sát xung quanh, quan cảnh lúc này toàn bộ đều đổ nát, hoang tàn. Trước mặt lão lúc này xuất hiện một hố sâu vạn trượng, không nhìn thấy đáy, bên cạnh là thi thể một thiếu niên đang hấp hối. Khí tức lúc ẩn lúc hiện, hắn có thể chết bất cứ lúc nào.

Lão cầm Càn Khôn Kính khẽ niệm pháp quyết, bên trong hiển thị những hình ảnh mà lúc lão bị giam cầm, ngủ say, thần thức toàn bộ bị phong bế. Lão nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, lão thở một hơi dài.

Lão lẩm nhẩm “Đây chính là thiên kiếp của ngươi sao? Đúng là không thể nào tránh khỏi”

Lão chậm rãi tiến lại gần Phương Triết, hắn lúc này đang gánh chịu phản phệ. “Bá Tuyệt” đã hóa hư vô. Hắn lúc này, bắt đầu từ ngón tay đã dần dần bốc cháy, hắn giờ giống như một tờ giấy bị bắt lửa. Kế đến là từ dưới bàn chân, cũng tiêu thất từ từ, dần dần hướng lên toàn thân.

Lão ăn mày nhìn hắn, một tiểu tử người phàm lại có thể đánh chạy một tên ngũ phẩm hóa thần. Đây là hắn có vận mệnh nghịch thiên hay do cơ duyên của hắn quá lớn.

Lão cầm trong tay một lọ đan dược, mang đầy tiếc nuối. Bên trong chính là Long Thi Đan, một viên Tiên Dược mà toàn bộ Bắc Cảnh chỉ có một viên duy nhất.

Lão vừa mở lọ đan dược ra, bên trong như có một tiếng long ngâm vang lên. Viên đan dược tự động bay ra bên ngoài, lơ lửng như muốn bỏ chạy. Lão hai ngón tay thu lấy, rồi nhét vào miệng Phương Triết. Phương Triết nuốt lấy, nhưng cơ thể hắn vẫn không tiếp nhận trị liệu của viên tiên đan.

Cơ thể hắn vẫn không ngừng tiêu thất, chậm rãi tan biến.

Lão thở dài lắc đầu “Đây chính là muốn phản kháng sao, không muốn sống nữa sao”

Lão lại thở dài, hôm nay lão thở dài rất nhiều lần “Ngươi không muốn sống cũng không được!”

Lão liền điểm ngón tay vào mi tâm hắn, lão muốn phong ấn ký ức hắn lại. Ký ức đau khổ này hắn gánh chịu không nổi, vậy thì tạm thời phong ấn lại. Chỉ có cách này, mới nguôi đi cơn thống khổ của hắn. Chỉ như vậy, hắn mới từ bỏ kháng cự.

Quả nhiên, sau khi ký ức của Phương Triết bị phong ấn. Cơ thể hắn ngừng kháng cự, quá trình tiêu thất cũng bị đình chỉ lại. Long Thi Đan lúc này mới có tác dụng, cơ thể hắn lúc này phát sinh biến hóa. Cả cơ thể hắn tỏa ra một màu bạch quang. Quá trình tái tạo cơ thể hắn bắt đầu.


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 114: Ta… không muốn sống nữa!