Toàn cảnh nhất thời chỉ nghe được tiếng cười của Ngôn Tử lấn át đi tiếng khóc lóc thảm thiết của Tiêu Kim Lan. Thời gian như bắt đầu lắng đọng lại trong màu không khí bi thương.
Trên bầu trời đầy quang mang, bắt đầu tối sầm lại. Mây đen không biết từ đâu lũ lượt kéo về. Trong nháy mắt bầu trời trở nên u ám, sấm chớp bắt đầu nổ ra, mang theo một cơn thịnh nộ.
Ngôn Tử nhìn bầu trời đột nhiên chuyển sang u ám, hắn nhìn về phía vị trí Phương Triết. Sắc mặt nhất thời kinh biến.
Phương Triết, hắn đứng dậy, đôi mắt đậm màu tang thương. Xung quanh hắn lúc này vờn quanh một thanh phi kiếm sáng bóng, có vân vụ huyết sắc thoắt ẩn thoắt hiện. Bạch Nhật Phi Kiếm chính thức nhận chủ.
Tên chính thức của ta là “Bá Tuyệt”
Ánh mắt hắn nhất thời mở ra, vô cùng sắc bén, nhìn về phía con Cửu Vĩ Xà. Chậm rãi niệm “Thôn Thiên!”
m thanh phát ra từ miệng Phương Triết vô cùng nhỏ, nhưng lại vang dội khắp nơi. m thanh có chứa tuyệt sát chi khí, ai nghe được âm thanh đó không thể nào động đậy được.
Ngón tay hắn điểm về hướng Cửu Vĩ Xà, hô “Diệt!”
Tức thì phi kiếm tỏa ra một loại khí tức hủy thiên diệt địa. Nó tự thân hóa thành hắc long, xung quanh tỏa ra lôi điện hắc bạch xen kẽ. Nó phóng về phía con Cửu Vĩ Xà, há to miệng đớp lấy, hơn phân nửa phần thân trên con Cửu Vĩ Xà nhanh chóng bị đốt cháy.
Thời gian lúc này như bị ngưng động lại, không có vật gì trong tầm mắt con hắc long có thể động đậy được. Ánh mắt nó nhìn về phía Phương Triết tỏa ra một tia lôi điện rồi chậm rãi tiêu thất.
Nửa phần thân dưới con Cửu Vĩ Xà lơ lửng, không nhúc nhích cho đến khi khí tức của con hắc long tiêu thất hoàn toàn. Nó mới ngã nghiêng ra. Chín cái đuôi đổ ầm xuống làm rung chuyển mặt đất.
Phương Triết nhanh chóng phóng lại gần chín cái đuôi, tay cầm “Bá Tuyệt” nhanh chóng tách rời bảy cái đuôi con Cửu Vĩ Xà ra làm hai. Giải thoát cho cha mẹ và người thân hắn.
Phương Triết nhìn ngắm mẹ mình trên miệng máu chảy ra. Đây chính là tự cắn lưỡi của mình tự sát mà không thành. Hắn ôm chầm lấy mẹ mình khóc thật lớn.
Tiêu Kim Lan nở một nụ cười mệt mỏi “Con trai ngoan, mẫu thân không sao!”
Phương Trung Kiên bên cạnh thoát khốn, cũng an ủi hắn “Con trai, sau này không được làm chuyện điên rồ như vậy nữa. Ngươi chết, phụ thân và mẫu thân con sống cũng không còn ý nghĩa!”
Tiểu Hắc cũng bên cạnh lại gần liếm liếm khuôn mặt hắn. Đã lâu rồi, Phương Triết không gặp lại Tiểu Hắc, nó dường như lại lớn hơn một chút. Hắn nhìn sang một con tiểu bạch lang, nó cũng đứng tới ngang chân hắn rồi.
Hắn giang tay ra niềm nở nói “Ngoan, lại đây!”
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc lao vào hắn âu yếm.
Ánh mắt hắn nhất thời mông lung, trải qua chuyện vừa rồi, hắn tưởng rằng thật sự đã chết rồi.
Khi còn ở dưới đáy hồ, khi Bạch Nhật Phi Kiếm hấp thu giọt tinh huyết của Linh Xà Vương phát sinh dị biến, thay đổi diện mạo. Cũng là lúc hắn cảm nhận được có một cảm giác gần gũi, một sợi dây gắn chặt với tâm trí hắn. Phi kiếm luôn âm thầm thúc giục, nó muốn nhắn nhủ một thông điệp “Người không có đủ năng lực, phải chấp nhận đánh cược, phải trả một cái giá thật đắc”.
Hắn đánh cược bằng mạng sống mình, vì hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn tưởng rằng mình chết rồi, nhưng trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện từng dòng tin tức từ phi kiếm tràn vào. Nhờ đó, hắn mới biết được, tên nó không phải là Bạch Nhật Phi Kiếm do người nhặt được nó đặt tên, mà tên nó là “Bá Tuyệt”. Tuyệt của tuyệt sát chi ý.
Lúc này “Bá Tuyệt” truyền đến cho hắn một tin tức cực kỳ quan trọng. Đó là bản thân “Bá Tuyệt” có hai tuyệt kỹ. Với năng lực của hắn, chỉ sử dụng được một tuyệt kỹ đầu tiên. Nếu sử dụng quá sức của bản thân, hắn sẽ hôi yên phi diệt, chắc chắn bị phản phệ mà chết. Điều này hắn liên tưởng đến Long Ngạo Thiên bị phản phệ hóa thành hư vô.
Ngôn Tử lúc này triệt để mộng. Kế hoạch không thể nào có sai sót. Cửu Vĩ Xà bá đạo, không người ngăn cản, đã chết không thể chết lại.
Hắn cắn chặt răng “Ngươi chưa chết?”
Phương Triết lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn vừa rồi hành sự theo một loại bản năng, chuyện phát sinh vừa rồi quá nhanh. Hắn nhất thời thất thần, sờ lên ngực mình. Vết đâm vào vị trí tim đã khép lại, vị trí đó chỉ lưu lại một vết hằn. Lúc này hắn mới biết, bản thân thật sự đã tự sát.
Hắn đứng dậy, phi kiếm vờn quanh lấy hắn. Nhất thời, hắn tỏa ra một loại sát khí, khiến Ngôn Tử vốn không sợ chết, cũng không dám nhìn vào mắt hắn.
Phương Triết ngón tay điểm nhẹ phi kiếm. Phi kiếm hóa thành lưu quang bắn về phía Ngôn Tử. Hắn chậm rãi nói “Tội của ngươi, ta không tha thứ được!”
Ngôn Tử biết hắn chắc chắn chết, hắn nhắm mắt lại. Trong lòng nhất thời hồi tưởng lại toàn bộ nhân sinh của hắn.
Hắn phát giác ra rằng, thời điểm đỉnh phong cao ngạo của hắn là giai đoạn hắn chữa bệnh cứu người. Chỉ vì mưu cầu con đường sống, hắn biến thành một người không từ một thủ đoạn. Hắn tự vấn lương tâm hắn có tội sao, ta muốn sống, là tội của ta sao.
Khi phi kiếm vừa chạm vào người Ngôn Tử, một tiếng “ầm” kinh khủng phát ra, mang theo dư chấn bắn ngược trở về Phương Triết khiến hắn lùi về sau mười bước. Thậm chí cha mẹ hắn ở gần cũng bị ảnh hưởng, bị thổi bay về sau.
Trước người Ngôn Tử xuất hiện một lá chắn hình tròn. Lá chắn như một tấm màng sáng chói màu vàng, xung quanh có nhiều hoa văn sinh động.
Phương Triết nhất thời không biết phát sinh chuyện gì. Chẳng lẽ Ngôn Tử là một vị tiên nhân.
Lá chắn xoay tròn rồi từ từ tiêu thất, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Ngôn Tử mở mắt ra, hắn phát hiện bản thân còn sống, hắn không thể nào tin vào mắt mình. Chẳng lẽ có người đến cứu hắn.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một lưu quang, lưu quang như một ngôi sao băng từ xa lao đến, càng lúc càng lớn. Cho đến khi lưu quang tiếp cận một khoảng cách nhất định. Toàn bộ lưu quang tiêu thất, lúc này trên bầu trời, treo lơ lửng một thân ảnh nam tử, trên vai mang một thanh đại kiếm. Khí chất bất phàm.
Người nào nhìn vào thân ảnh đó, trong tâm trí tự động hóa thành một vĩ nhân cao lớn, to lớn như một thế giới. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía Phương Triết, âm thầm đánh giá.
Ngôn Tử như hiểu ra vấn đề, liền quỳ xuống dập đầu nói “Đa ta đại tiên đã cứu mạng!”
Người này vừa cứu hắn một mạng, lại đang treo lơ lửng trên không trung. Đây chính là một vị tiên nhân, vị tiên nhân này đang cứu lấy hắn.
Nam tử nhìn thấy Ngôn Tử sùng bái mình, hắn chậm rãi đáp xuống bên cạnh. Mở miệng Ngôn Tử ra, nhét vào một viên đan dược. Cơ thể Ngôn Tử tỏa ra một loại quang mang mờ nhạt, da dẻ hắn tức thì trở nên hồng hào. Bắp thịt bắt đầu sinh sôi nảy nở, cuối cùng vóc dáng hắn hồi phục, trở lại là một người bình thường. Trở lại chân chính là một trung niên nhân ngoài bốn mươi tuổi.
Ngôn Tử sờ lên da mặt, lúc này đã không còn nhăn nheo, không còn bị dày vò những cơn đau nhức, lớp da không còn khô héo nữa. Hắn nước mắt nước mũi chảy ra. Hắn quỳ rạp xuống mặt đất bái lại nam tử đó liên tục.
Hắn không nghĩ đến, hắn sẽ tiếp tục được sống mà sống càng khỏe mạnh. Vị tiên nhân trước mặt đã cứu mạng hắn nhiều lần.
Lúc này hắn mới nhận ra được, từ sau khi xâm nhập vào Quỷ Vực, nếu không có vị tiên nhân này âm thầm bên cạnh giúp đỡ hắn, hắn không thể nào tồn tại ở một thế giới mà đâu đâu cũng là hung thú. Hắn cũng không tài nào có duyên đạt được Độc Kinh, rồi luyện thành một thân độc đạo.
Lúc này nam tử ánh mắt mới nhìn về phía Phương Triết. Hắn âm thầm đánh giá, rồi chậm rãi mở miệng “Một phàm nhận… chăm chỉ tu luyện đạt đến mức độ này, phải nể phục cơ duyên của ngươi!”
Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối “Đáng tiếc là người mang ngọc có tội…”
Hắn dừng lại, một tay điểm chỉ về Phương Triết, tức thì một lưu quang huyết sắc phóng tới. Ánh mắt Phương Triết ngưng trọng, hắn không nhúc nhích được. Thân thể hắn không thể kiểm soát trước ánh mắt của đối phương. Người này quá mạnh, mạnh vượt sức tưởng tượng của hắn.
Lúc này, trước mặt Phương Triết xuất hiện một tấm kính, che chắn tia huyết sắc đó, phản chấn gây ra một âm thanh ba động, không lớn nhưng khiến áp lực xung quanh bùng phát. Những người liên quan đều bị đẩy lùi ra.
Phương Triết nhận ra tấm kính này, hắn từng gặp một lần. Đây chính là tấm kính có thể nghịch chuyển thời gian. Nhờ đó, hắn có thể thấy được thời gian diễn ra trước đó, nhìn thấy Song Đầu Yêu Lang sát hại tổ đội của Thái Học Viện.
Hắn nhìn lên bầu trời, một lão giả quen thuộc đang đứng trên một thanh cự kiếm. Nét mặt hắn nhất thời mừng rỡ…