Cách đây năm năm, Long Ngạo Thiên tình cờ nhặt được Quỷ Diện Đao ở một di tích cổ trên chiến trường Đông Hải.
Khi đó hắn dẫn hai mươi vạn thủy quân đến một quần đảo vô danh ở Đông Hải để bình định phản loạn. Trong lúc giằng co, tàu chiến của hắn bị đắm. Hắn chìm xuống biển và rơi vào một vùng di tích cổ. Nơi đó có một thanh đại đao, có chuôi đao hình mặt quỷ. Đao này bị thời gian làm cũ kỹ thành một thanh sắt vụn, nhưng vẫn còn sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Thế là hắn giữ lại bên mình, hắn tốn rất nhiều công sức vẫn không thể nào trùng tu thanh đao như mới được. Không thợ rèn nào đủ trình độ hung đúc nó. Nó vẫn luôn ở trạng thái bị hoen ố, rỉ sét. Cải tạo lại không thể, hắn đành giữ nguyên ngoại hình cũ kỹ, lúc nào cũng đeo trên vai. Xem như một người bạn trên chiến trường.
Năm tháng trước.
Vào một ngày hắn dẫn năm ngàn kỵ binh đến một vùng duyên hải. Bởi vì trước đó hắn nhận được tin tức, có hai mươi thuyền hải tặc đánh cướp một ngôi làng chày.
Khi đội kỵ binh hắn đến nơi, toàn bộ dân làng chài hơn hai nghìn người, từ già trẻ lớn bé đều bị sát hại dã man. Hắn nổi cơn thịnh nộ, cầm đại đao mặt quỷ một mình xông pha vào mười nghìn tên hải tặc cuồng sát.
Khi đó, máu chảy thành sông, mặt biển nhuộm đầy máu bọn hải tặc. Hắn khi đó hóa thành một sát thần, thẳng tay sát phạt không chừa một tên. Khi đó, hắn nhận ra thanh đại đao không phải phàm vật, mỗi một nhát đao phóng ra những đoàn hỏa diễm, hỏa diễm đến đâu, nơi đó đều bị thiêu rụi. Thậm chí hỏa diễm có thể chém đứt mặt nước biển ra làm hai phần. Thanh đại đao nhận hắn làm chủ, trong đầu hắn bất ngờ xuất hiện danh tự “Quỷ Diện Đao”. Những dòng tin tức về Quỷ Diện Đao không ngừng tuôn trào vào đầu hắn, khiến hắn mê man, hắn sung sướng, hắn thật sự có khả năng nghịch thiên. Với Quỷ Diện Đao, nghịch thiên chi vật hắn có thể trở thành hùng bá toàn bộ Trung Châu.
Trở lại tràng diện trên lôi đài.
Đoàn Thiên Khải sau khi tung ra chiêu thức mạnh nhất, hắn thở hồng hộc. Khí lực hầu như bị rút cạn kiệt. Trong khi đó, đối phương Long Ngạo Thiên đã lấy lại được trạng thái đỉnh phong, trước mặt hắn là một thanh xích đao đang treo lơ lửng. Thanh đao đó vô cùng quái dị, nó tỏa ra một loại khí tức khiến tâm trí hắn hoảng loạn, sợ hãi. Đây chính là lần đầu tiên, hắn đối diện với Long Ngạo Thiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Long Ngạo Thiên cười hắc hắc, với tay chộp lấy chuôi Quỷ Diện Đao. Hắn cười mỉa mai “Tên nó là Quỷ Diện Đao, trước khi chết cho ngươi mở mang tầm mắt một lúc”
Hắn nói rồi, một tay quơ đao qua bên phải khán đài. Một đoàn hỏa diễm hừng bực bốc lên, quét một đường thẳng cắt khán đài ra làm hai. Động tác quá bất ngờ, không ai có thể phản kháng, những người bị hỏa diễm bao phủ toàn bộ tiêu thất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Phương Triết một bên vô cùng sửng sốt, tên này là một tên điên. Hắn ra tay quá nhanh, hầu như không ai biết trước ý hắn sẽ đánh úp những người bình thường tay không tấc sắt.
Đoàn Thiên Khải thấy tình huống như vậy, hắn nghiến răng kẽo kẹt. Đây chính là chân chính đại ma đầu. Người bình thường không hiểu chuyện cũng dính ma chưởng hắn. Đây là muốn đại khai sát giới hay sao.
Long Ngạo Thiên ngắm hắn một lúc, như thể trước khi tiễn vị sư đệ lâu năm lên đường, hắn muốn nhớ kỹ người này. Đây là quốc vương Thiên Minh Quốc, cũng là huynh đệ đồng môn với hắn. Đáng tiếc thế gian này không thể có hai vua được.
Hắn cầm Quỷ Diện Đao phóng tới, Đoàn Thiên Khải sắc mặt ngưng trọng. Trong sát na, hắn biết dù đã chuẩn bị kỹ như thế nào vẫn không tránh được thiên ý. Hắn có thể đoán trước mưu đồ đối phương, có thể âm thầm xử lý năm mươi vạn đại quân bao vây xung quanh Vương thành, nhưng là không thể tính toán được đối phương. Đây chính là thiên ý, hắn chấp nhận buông bỏ.
Nhân Hoàng Kiếm vào thủ thế, hắn một tay cầm chuôi kiếm, một tay chống đỡ lưỡi kiếm. Đoàn hỏa diễm cực kỳ khủng bố lao tới, kèm theo là một hư ảnh Hỏa Diễm Đao áp sát. Hắn chống cự không nổi.
Một âm thanh kinh khủng phát ra, toàn trường hầu như bị choáng váng. Hỏa diễm bạo phát bên trên lôi đài, khiến tầm nhìn bị che khuất.
Sau mười hô hấp, Đoàn Thiên Khải bị đánh văng về sau năm mươi trượng. Nhân Hoàng Kiếm gãy làm đôi, trên ngực hằn một vết cắt, máu rỉ xuống. Nếu không có Thiết Bố Y, hắn đã bị cắt làm đôi. Hắn phun ra một ngụm máu, ý thức dần dần tiêu thất.
Những người quan chiến lúc này đã không thể nào biết được vận mệnh của mình sẽ đi về đâu. Mới vừa rồi, hơn nghìn người đã bị hỏa diễm thiêu rụi sạch sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì. Giờ quốc vương Thiên Minh Quốc thất bại thảm hại như vậy. Bọn hắn nhất thời, không biết đứng về phe nào.
Long Ngạo Thiên khoái chí cười ha ha, tiếng cười hắn vang dội khắp mọi ngõ ngách trong quảng trường. Hắn đã thật sự thắng, đại công cáo thành.
Ánh mắt Long Ngạo Thiên chớp động, hắn phát hiện Đoàn Thiên Khải chưa chết. Đoàn Thiên Khải tay vẫn còn cử động ánh mắt mở ra nhìn về hướng hắn.
Ngay cả Đoàn Thiên Khải, vốn chấp nhận buông bỏ, không ngờ bản năng bất khuất của hắn tự động trỗi dậy chèo chống. Nhưng cho dù là còn ý thức thì làm được gì, khi mà đối phương quá mạnh. Ngay cả tuyệt phẩm bảo kiếm Nhân Hoàng Kiếm còn bị gãy, hắn thì làm được gì.
Long Ngạo Thiên thấy đối phương đang nhìn mình chăm chú, như là hồi dương phản chiếu.
Lúc này, một vài giọt mưa nhỏ giọt xuống, rơi trên mặt hắn. Hắn sờ lấy rồi nhìn lên bầu trời. Sau đó hắn cười lớn lên, nhìn Đoàn Thiên Khải mỉa mai “Ngay cả ông trời cũng đang tiếc thương cho ngươi sao?”
Ánh mắt hắn đảo một vòng tất cả thí sinh tham gia Thiên Tài Chiến. Hắn dõng dạc nói “Để ta cho ngươi biết tất cả những người quy thuận ngươi chỉ là giả tạo. Khi con người đứng bên bờ sống và chết, bọn họ chắc chắn sẽ phản bội ngươi. Đây xem như là ân huệ sư huynh ban cho ngươi ra đi thoải mái!”
Hắn xoay người, hướng về phía thí sinh Thiên Tài Chiến khu vực Trung Châu nói “Nếu các ngươi muốn tiếp tục sống, thì đến vả vào mặt tên quốc vương các ngươi một cái. Không cần dùng quá sức, quá sức hắn sẽ chết!”
Chín tên thí sinh khu vực Trung Châu trong lòng sợ hãi. Bọn hắn biết không phải đối thủ của đại tướng quân Long Ngạo Thiên, còn sỉ nhục quốc vương lại là một trọng tội. Dù hắn có sống sót tiếp, gia tộc hắn cũng bị người đời khi dễ.
Một trong chín tên thì thầm “Đại tướng quân Long Ngạo Thiên sau sự việc này, chắc chắn nắm vương vị. Sau này chúng ta gọi hắn là vương. Xem như nghe lời hắn trước thời hạn vậy…”
Hắn nói xong, liền tiến về trước mặt quốc vương Đoàn Thiên Khải làm ra một vẻ tôn kính nói “Quốc vương, xin thứ lỗi!”
Hắn vả lên mặt quốc vương một cái, âm thanh không lớn nhưng trong lòng người quan chiến căm phẫn, nhưng bất lực. Họ không có lá gan đó, cũng không có năng lực đó.
Long Ngạo Thiên thấy tình huống như vậy, nét mặt hắn vô cùng thích thú. Hắn cười ha ha không ngừng. Hắn lại nhìn những tên còn lại nói “Còn các ngươi, vậy là chọn con đường chết!”
Tám tên còn lại của thí sinh khu vực Trung Châu nhất thời phân vân, rồi cũng làm ra một quyết định. Tiến về quốc vương Đoàn Thiên Khải. Toàn trường lúc này câm nín, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chẳng lẽ, chính khí lẫm lẫm trước giờ của bọn họ toàn là giả dối sao.
Long Ngạo Thiên đã mãn nguyện rồi, đã quá thỏa mãn rồi. Hắn thật sự sung sướng đến độ muốn lập tức nhảy lên vương vị. Bọn người Thiên Minh Quốc đã thuần phục hắn. Hắn lại nhìn sang những thí sinh khu vực Bắc Thượng, Tây Thục và Đông Hải. Hắn lãnh đạm nói “Các ngươi cũng đều lên đi!”
Tất cả các thí sinh khu vực Bắc Thượng, Tây Thục và Đông Hải nhìn nhau, âm thầm cảm giác không ổn. Bọn họ chỉ là khách, đến Trung Châu tham gia Thiên Tài Chiến không liên quan. Giờ tên sát thần đó bảo hắn khi dễ một vị quân vương sắp chết. Bọn họ khó mà làm được, nhưng tình thế bức bách. Bọn họ cần tính mạng mình hơn.
Sau một hồi cân nhắc, mười ba tên thí sinh còn lại Thiên Tài Chiến đền tiến về vị trí quốc vương đang vô cùng thống khổ. Hắn đang bị những hậu bối sỉ nhục.
Lần lượt từng người tiến lại gần quốc vương vả một cái, khiến lòng người nhói đau. Một vài người quan chiến bên khán đài không nhịn được, nước mắt chảy ra, nhưng họ không dám lên tiếng. Bọn họ mà lên tiếng, bọn họ chắc chắn phải chết.
Cơn mưa lúc này đã bắt đầu trút xuống, giọt mưa không lớn về kích thước, nhưng nó làm trĩu nặng lòng người. Hắn, một vị quốc vương hùng mạnh, giờ vô cùng thê thảm. Hắn tuyệt vọng rồi.
Trong lòng Phương Triết cũng vô cùng khó chịu, hắn cho rằng chuyện này không hề liên quan đến hắn. Hắn không muốn quản chuyện nội bộ Thiên Minh Quốc, hắn nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong túi càn khôn lúc này… Bạch Nhật Phi Kiếm nhúc nhích. Từ khi thanh tiểu kiếm biến hóa, đã có một sợi dây gắn kết hình thành, chỉ là cần phải có một điều kiện. Điều kiện này hắn chưa chấp nhận.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Long Ngạo Thiên, cũng là lúc Long Ngạo Thiên nhìn về phía thí sinh khu vực Nam Hạ. Bốn mắt nhìn nhau, Long Ngạo Thiên khẽ nhướng mày.
Vẻ đắc ý của Long Ngạo Thiên như bị gián đoạn lại. Hắn chú ý đến Phương Triết, ánh mắt của Phương Triết vô cùng sắc bén. Trong đó có một sự cương quyết, không hề sợ hắn.
Hắn nhìn về phía Phương Triết, lãng đạm nói “Ngươi muốn chết?”