Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 2 Chương 12


ChươngV12: Long Thiên Tuyệt Hàng Long Sau khi kiêu căng bước khỏi con đường lớn, Vân Khê liền sinh hờn dỗi, trong lòng hỗn độn.

Hắn rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao cả một tiếng cũng không thèm phát ra? Là bị nữ nhân kia khống chế, hay là do hắn thân bất do kỉ?

Nội tâm nàng không ngừng thay hắn tìm lý do, thay hắn biện giải, bởi lẽ nàng không tin chỉ mới qua một đêm, tim hắn liền thay đổi. Nếu thật sự là như thế, nếu hắn thực là một nam nhân dễ thay lòng đổi dạ, nàng tuyệt đối không thèm quyến luyến hắn, trong tình yêu của nàng, tuyệt đối không dung chứa sự phản bội hay bất kì tỳ vết nào khác.

Nhưng nếu không phải hắn thay lòng đổi dạ, như vậy rốt cuộc tại sao lại thế?

Nàng suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể thông suốt, cuối cùng đành mặc kệ chuyện gì đang xảy ra, không thèm suy nghĩ nữa.

Không cần biết lý do của hắn là gì, tóm lại nàng đã quyết định kén rể rồi, nếu hắn vẫn còn quan tâm đến nàng, như vậy đây là cơ hội cuối cùng dành cho hắn. Nếu hắn không quan tâm, nàng thật sự không ngần ngại tìm một nam nhân khác thực sự dành cho nàng…

“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư và nhị phu nhân đã trở lại. Tướng quân mời người đến đại đường một chuyến.”

Vân Khê thu hồi tâm thần về, mày không khỏi nhăn lại, các nàng ta cư nhiên đã trở lại? Từ ngày đầu tiên nàng đến Tướng quân phủ, hai mẹ con họ liền rời xa, né tránh nàng, hiện tại lại tự động trở về, chuyện này nhất định có điểm kỳ quái.

Tốt lắm, vậy ta liền đi gặp các nàng, xem rốt cuộc bọn họ muốn giở trò quỷ gì!

Còn chưa tới đại đường, đứng cách khoảng xa, Vân Khê đã nghe được thanh âm từ đại đường truyền tới.

“Phụ thân, gia gia, Dao nhi biết sai rồi, trước đây Dao nhi ghen tị tỷ tỷ cùng Tĩnh Vương gia có hôn ước, cho nên mới nhất thời bị ma quỷ sai khiến, phái sát thủ ám sát nàng. Hiện tại Dao nhi biết sai rồi, hy vọng phụ thân và gia gia cho Dao nhi một cơ hội để sửa chữa sai lầm, cũng thay Dao nhi nói chuyện với tỷ tỷ, xin nàng tha thứ cho ta.”

“Đúng vậy a, tướng công, phụ thân, Dao nhi trẻ người non dạ, khó tránh khỏi mắc phải lỗi lầm, các người niệm tình nàng nhỏ tuổi, tha cho nàng lần này đi. Thiếp thân về sau nhất định hảo hảo dạy dỗ nàng, không cho nàng làm xằng làm bậy nữa…”

“Phụ thân, gia gia, cầu các ngươi…”

“Cầu tướng công cùng phụ thân tha thứ cho Dao nhi…”

Vân Khê cất bước vào đại đường, nhìn mẹ con Vân Mạnh Dao đang quỳ gối trước mặt Vân lão tử, lệ rơi như mưa, đau khổ cầu xin. Trong lòng nàng cười lạnh, nếu nàng phái người giết kẻ khác nhưng không thành, lại đến trước kẻ đó giải thích, kẻ đó liệu có thể tha thứ sao?

Hai mẹ con nàng ta rốt cuộc có âm mưu gì, vì sao không sớm không muộn trở lại, cố tình trở lại ngay lúc này?

Vân lão tử đau đầu nhăn nhăn mi tâm, sau đó liền phát hiện Vân Khê đi vào đại đường.

“Khê nhi, con đến vừa đúng lúc. Muội muội con cùng nhị nương đã trở về, con nghĩ muốn xử trí các nàng như thế nào?”

Vân lão tử vừa mới dứt lời, Vân Dật nhanh chóng tiếp lời:”Khê nhi, muội muội của con tuy làm sai, nhưng nàng dù sao cũng còn nhỏ dại, khó tránh khỏi mắc phải sai trái. Hơn nữa, các con đều là tỷ muội, xương gãy ắt đau gân, con cũng nên nể mặt mũi ta mà…”

Vân Khê đưa tay ngăn hắn, nói:”Phụ thân, ta có thể không lấy mạng của nàng, nhưng người nhất định phải coi chừng mẹ con các nàng! Vân gia hiện giờ đang loạn trong loạn ngoài, mẹ con nàng cùng Thần tướng phủ ít nhiều cũng có quan hệ, hiện tại trở lại tướng quân phủ, chỉ sợ không có ý tốt. Người nếu nghĩ muốn lưu các nàng lại, vậy tốt nhất nên ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của họ, nếu các nàng dám làm chuyện bất lợi cho Vân gia, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt! ”

Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, nếu không phải để mặt mũi cho phụ thân, nàng cũng không dễ dàng buông tha người mơ tưởng lấy mạng nàng. Mẹ con họ tốt nhất nên ở trong phủ an phận một chút, nếu không, nàng sẽ không thèm để ý cái gì máu mủ ruột rà! Huống chi, nàng cũng không chân chính là Vân Khê, căn bản không cần nhớ đến cốt nhục thân tình.

Vân Mạnh Dao ngẩng đầu khỏi mặt đất, kinh ngạc nhìn Vân Khê, lúc trước nghe nói nàng ta chặn người qua đường giáo huấn, còn bắt họ lan truyền chuyện nàng phái sát thủ ám sát tỷ muội. Nàng rời tướng quân phủ bởi lẽ muốn tránh dư luận độc mồm độc miệng, căn bản không thèm đem nàng ta để vào mắt, vì trong ấn tượng của nàng, Vân Khê vẫn như lúc trước nhu nhược yếu đuối, cho dù bị nàng khi dễ cũng không dám phản kháng. Cho nên mẹ con nàng đợi mọi chuyện lắng xuống mới bàn tính, chủ động trở về thỉnh tội, tin tưởng dựa vào tính tình yếu đuối nhát gan của Vân Khê, tuyệt đối không dám chạm đến các nàng.

Chính là, nàng nghĩ sai rồi.

Nàng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt kia. Ánh mắt mãnh liệt hung tàn như của chúa sơn lâm, mang ý muốn xé rách địch nhân dám xâm phạm lãnh thổ của y, lạnh lẽo như thế, khiến trong lòng nàng không nhịn được rùng mình một cái.

Từ lúc nàng ngẩng đầu, nàng đã biết mình hoàn toàn sai!

Nàng ta thay đổi, hoàn toàn lột xác, như một thanh kiếm sắc bén sẵn sàng rút bỏ vỏ bất kì lúc nào, lãnh khốc vô tình, mang theo sát khí nồng đậm trên người!

Nàng ta thật sự là tỷ tỷ Vân Khê của nàng sao? Vì cái gì mà không hề giống với người trong ấn tượng của nàng?

Chẳng lẽ sáu năm thời gian, có thể làm cho một người biến đổi đến thế ư?

Thấy tầm mắt của nàng vọng lại đây, đôi mắt Vân Khê lạnh thêm vài phần, ánh mắt lợi hại bắn qua. Nàng chính là muốn uy hiếp nàng ta chút ít, khiến cho nàng ta từ nay về sau ở trong Vân phủ an phận thủ thường, ngàn vạn lần đừng gây thêm phiền phức.

Ánh mắt Vân Mạnh Dao khẽ biến, lập tức thu hồi tầm nhìn, không dám cùng nàng đối diện, như là đấu mắt với nàng trong chốc lát, sẽ bị ánh mắt băng hàn của nàng cắn nuốt tiêu diệt.

“Tỷ tỷ, Dao nhi biết sai rồi, hy vọng tỷ tỷ không trách tội Dao nhi.”

Vân Khê hừ lạnh một tiếng, không để ý đến nàng ta, quay đầu về hướng Vân phu nhân cùng Lão phu nhân nói:”Nãi nãi, nương, ta đã quyết định rồi, mười ngày sau, ta muốn kén rể, buổi lễ ấy, đành làm phiền hai người thay ta xử lý nha.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi, ly khai đại đường, lưu lại vẻ ngơ ngác trên mặt những người có ở đó.

“Khê nhi vừa mới nói cái gì? Nàng muốn kén rễ? Lão nhân ta không có nghe lầm chớ?”



“Lão nhân ngươi không có nghe sai, Khê nhi đích thực nói muốn kiếm chồng! Xem ra Khê nhi nghĩ thông suốt, muốn nhanh chóng gả cho một nam nhân. Tốt lắm, tốt lắm, vừa đúng lúc ta và nương nàng chọn được vài nam tử ưu tú, lần này xem như hữu dụng.”

“Đúng vậy, ta cùng nương đã thay Khê nhi xem xét các nam tử tốt trong kinh thành, tin rằng trong đó nhất định có người khiến Khê nhi hài lòng…”

“Nhưng mà, Khê nhi không phải cùng Long công tử….”

“Tiểu tử ngươi sao lại ngu ngốc như thế? Khê nhi và Long công tử gần đây vẫn đang tốt đẹp, ân ân ái ái, hiện tại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhất định là do hai người có mâu thuẫn nho nhỏ, vì chuyện gì đó mà nhất thời giận dỗi. Khi yêu, chuyện không hợp ý nhau là chuyện khó tránh, cãi nhau như cơm bữa là chuyện thường, chúng ta làm trưởng bối, ở bên cạnh nên động viên, khuyên giải. Nhưng mà, Khê nhi đã nói muốn kén rể, thế nên chúng ta vẫn phải làm cho buổi lễ long trọng chút, để mọi người đều biết tin này…. Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải giữ thể diện cho Khê nhi, nếu hiếm người đến tham gia kén rể, liền dùng tiền mời người, nhất định phải khiến người sau đạp người trước, thi nhau tham dự lễ….” Vân lão gia tử cười đến râu cũng vểnh lên, run rẩy.

Lão phu nhân không kiên nể liếc mắt xem thường, không đếm xỉa tới hắn, nói:”Lão đầu tử này điên rồi, mọi người đừng để ý đến hắn, chuyện kén rể này, cứ để một tay bà bà ta an bài là được rồi!”

Vân Mạnh Dao vẫn quỳ trên mặt đất như trước, tựa hồ không ai thèm để ý nàng(đúng rùi chứ ‘tựa hồ’ nỗi gì…),nghe các trưởng bối thảo luận đến hôn sự của tỷ tỷ, trong lòng nàng vừa kinh nghi(ngạc nhiên, nghi ngờ), vừa phẫn hận. Kinh nghi chính là, tỷ tỷ nàng từ trước tới giờ không phải rất thích Tĩnh Vương gia sao? Hơn nữa hôn ước của bọn họ vẫn chưa giải trừ, nàng sao lại muốn tổ chức cái chiêu thân đại hội quái quỷ gì đó? Phẫn hận chính là, toàn bộ mọi người trong gia đình chỉ tập trung nghĩ cho tỷ tỷ, mà nàng cùng mẫu thân đang quỳ trên mặt đất lại không người hỏi thăm, tại sao người với người lại có khác biệt to lớn như thế.

Lại một lần nữa, Vân Khê không tự chủ bước chân về phía Mai Hiên.

Nghĩ đến hắn có thể ở bên trong, tâm tình nàng không hiểu sao lại chùn xuống.

Lúc này, đại môn Mai Hiên mở rộng, một đội tiểu nhân mã từ bên trong đi ra, xem cách ăn mặc thống nhất của bọn chúng, hẳn đều là đệ tử của Thánh cung.

Thánh cung nhân theo đại môn ra sau, một đường hướng đến cửa thành mà chạy, dáng vẻ vội vã.

Vân Khê tò mò, cất bước đi theo.


“Mau! Huyền Long xuất hiện ở Tây Sơn, chúng ta mau nhanh chóng đến trợ giúp tôn chủ!” Trong đám đệ tử có người hô.

Lòng hiếu kì của Vân Khê càng tăng.

Huyền Long? Nữ nhân kia không phải giữ chức Huyền Long đó sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thoạt nhìn tựa hồ lại có chuyện hay để xem!

Nơi nào Huyền Long xuất hiện, nhất định nữ nhân kia cũng xuất hiện, nữ nhân kia xuất hiện ở nơi nào, hắn hẳn cũng ở đó đi?

Không thèm nghĩ nhiều, Vân Khê theo sát bọn đệ tử Thánh cung, hướng về phía Tây Sơn.

Ở nơi nào đó trên núi Tây Sơn, một tiếng rồng kêu nặng nề truyền ra, tiếng kêu ấy mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng, như là đang khốn đốn chiến đấu.

Một thân ảnh màu đen ngồi trên phía trên con rồng, thanh kiếm dài chặt chẽ cắm trên sống lưng của nó, mặc kệ con rồng giãy dụa điên cuồng như thế nào, hắn vẫn vững vàng như bàn thạch, bình ổn không ngã!

Kiếm quang sắc nhọn, hàn khí bức người, mà hắn so với kiếm lại càng sắc bén hơn!

Hắn tựa như một tuyệt thế thần binh ở giữa trời, tản ra sát khí nồng đậm, như một thần ưng uy mãnh, thống trị thiên hạ!

Nhưng nhìn hắn thêm lần nữa, hắn lại giống như núi cao sừng sững, kiêu ngạo và bí ẩn.(gốc:kiêu ngạo đối ngàn năm phong sương)

“Chết, hoặc thần phục.” Thanh âm lạnh lùng của hắn quanh quẩn trên không trung, át đi tiếng rồng ngâm, chấn động thiên địa!

Lãnh Mi Nhi ngước mắt nhìn thân ảnh uy phong ngự trên con rồng, đáy mắt hiện lên ý si cuồng càng sâu, đây mới là Long Thiên Tuyệt nàng từng biết, trong thiên hạ, cũng chỉ có hắn mới hàng phục được con rồng bay, khiến ngay cả rồng cũng thần phục dưới chân hắn!

Hắn như ngọc sáng chói lóa, dễ dàng cướp đi nhân tâm!

Hắn vĩnh viễn cao cao tại thượng, nhận được sự khâm phục cùng tôn sùng của thế nhân, chính là như lúc này, làm cho những kẻ nhìn hắn như tà tôn trong thiên hạ phải sợ hãi kính phục!

Vân Khê theo sát đám đệ tử Thánh cung tới gần, xa xa bước tới, liền thấy được một thân ảnh quen thuộc. Hắn cao quí ngự trên lưng cự long, cầm trong tay kiếm dài, đón gió mà đứng, dáng người kia nguy nga như núi, phảng phất tựa thần tiên! Trong giờ phút này, nhìn hắn như người trên cao không với tới, làm cho nội tâm nàng sinh ra một sự tôn sùng hướng lên.

Đây mới đích thực là phong thái của hắn đi?

Ngay cả cự long cũng chỉ có thể có mỗi hắn thần phục được.

Nàng ẩn thân nấp sau một tảng đá, tránh bị Lãnh Mi Nhi phát hiện sự hiện hữu của nàng.

Trên bầu trời, tiếng rồng kêu mỗi lúc càng bi thương, cuối cùng là thanh âm nức nở, cự long cúi đầu, lựa chọn tuân theo. Trước kẻ cường đại kia, dù sinh ra trong Long tộc kiêu ngạo, cũng không thể không cúi đầu.

Long Thiên Tuyệt thầm đọc vài câu, đột nhiên phát ra một chưởng, đem một đạo kim sắc huyền quang đánh vào gáy cự long. Thân mình cự long đột nhiên chấn động, sau đó thẳng tắp một đường rơi xuống!

Vân Khê vừa mới chọn được một chỗ nấp, đột nhiên từ trên đỉnh đầu, Long Thiên Tuyệt phi xuống, song đồng của nàng chợt phóng đại, đột nhiên kinh hãi. Phương hướng cự long rơi xuống không đâu khác, vừa vặn thẳng hướng đầu nàng.

Mẹ nó! Có may mắn như thế hay không?


Long Thiên Tuyệt, ngươi, nam nhân đáng chết, không theo gây sự với ta một chút không được à?

Nếu thiên hạ truyền ra rằng, Vân Khê ta bị một con cự long đè chết, ta đây dù tới địa phủ cũng không biết giấu mặt đi đâu.

Theo bản năng, nàng nép sát vào cự thạch.

Oanh!

Cự thạch nứt ra, nàng cũng bị bắn ra ngoài, đụng vào trên thạch bích ở phía xa, lại bị thạch bích đẩy trở lại, nện vào chỗ vừa nãy.

Toàn thân rớt xuống, Vân Khê đau đớn ngã xuống trên mặt đất, mở mắt ra, vừa lúc đối diện một đôi mắt rồng đen lay láy. Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, quên phản ứng, cũng quên hô hấp.

May mà thân mình cự long khổng lồ, che dấu toàn bộ thân thể của nàng, mới vừa rồi vang lên một tiếng kinh động, đá văng tung tóe, khói bụi mịt mù, cho nên không ai chú ý tới sự tồn tại của nàng.

Cứ như vậy, Vân Khê ngơ ngác nằm cạnh cự long, mắt người long lanh đối diện mắt rồng đen láy, bốn mắt nhìn nhau, không khí rất là quỷ dị.

Hơi thở của rồng một lần lại một lần phun lên mặt nàng, ngứa ngáy, hại nàng rất muốn hắt xì một cái.

Ánh mắt của nàng di chuyển xuống dưới, cặp long nhãn kia cũng nhìn xuống dưới theo, ánh mắt của nàng trở về chỗ cũ, cặp long nhãn ấy cũng về lại chỗ cũ, trái trái phải phải, như cùng mắt nàng chơi trốn tìm.

Vân Khê nhận ra chuyện này, khóe miệng rút rút, cảm thấy sự tình cực kỳ quỷ dị, nàng cư nhiên cùng một con rồng chơi trò đối mắt, việc này nói ra, ai tin a?

Cảm giác được tiếng hít thở ngắt quãng, không đều của nó, biết được là nó bị thương, để phòng ngừa nó làm lộ tung tích, nàng cẩn thận móc một viên Ngưng Khí đan từ trong ngực ra, dự định hối lộ cho nó.

Mũi nó nhích về phía trước, ngửi ngửi, xem thử hợp khẩu vị của nó không (con rồng này chảnh nha, đến thuốc cũng phải thik mới uống…).Nó duỗi cái lưỡi về phía trước, ngay cả đầu cũng lười động, đem ngưng khí đan từ trong tay nàng nuốt vào miệng.

“Phìiiiiiiiii, phìiiiiiiii…”

Nó dường như nếm được vị ngon ngọt, có chút hưng phấn, hơi thở phun trên mặt nàng cũng mạnh hơn, Vân Khê nhanh tay che mặt mình lại, hối hận không thôi.

Thật là một con rồng không có lương tâm, đã ăn đan dược của nàng mà còn phun hơi thở lên mặt nàng nữa!

Trừng mắt nhìn nó, một người một rồng lại tiếp tục thi nhau đảo mắt.

Phía bên này, Long Thiên Tuyệt từ trên không trung hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, thu kiếm vào vỏ.

“Huyền long đã thần phục, ngươi chỉ cần đem máu của mình cho nó ăn, từ nay về sau nó sẽ nghe theo lệnh của ngươi.”

“Thật vậy chăng? Tốt quá!” Bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy sung sướng, Lãnh Mi Nhi kích động nắm lấy tay hắn, vui mừng nói:”Tuyệt, cám ơn chàng! Nếu như không có chàng, ta thực sự sợ không thể nào hàng phục Huyền Long, nếu không có Huyền Long, vậy địa vị của ta trong Thánh cung sợ cũng không giữ được.”

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng rút tay ra, thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm nàng ta, bàn tay lắc lắc, giơ ra trước mặt nàng:”Một nửa giải dược còn lại đâu?”

Thần sắc vui thích của Lãnh Mi Nhi đột nhiên trầm xuống, nàng bối rối xoay người đi, cổ tức giận dưới đáy lòng không ngừng gia tăng.


Nàng như thế nào quên mất, hắn cố hết sức giúp nàng thu phục Huyền Long, chẳng qua là vì một nửa giải dược còn lại, để hắn đưa cho nữ nhân kia giải độc?

Vì cái gì? Nữ nhân kia đối với hắn như thế, hắn còn chưa từ bỏ ý định, lại muốn vì nàng ta lấy một nửa giải dược kia?

Trong lòng nàng ngoài không cam lòng, cũng chỉ có không cam lòng!

“Giải-dược!” Thanh âm Long Thiên Tuyệt từ phía sau vang lên, càng thêm băng lãnh, hơi thở lạnh như tuyết vây quanh nàng, hết sức căng thẳng.

Lãnh Mi Nhi không nhịn được rùng mình một cái, khổ sở rút cây trâm từ trên đầu xuống, đem một nửa giải dược giấu bên trong lấy ra, đưa cho Long Thiên Tuyệt.

“Tuyệt, dạo này ta quá mức xúc động, chàng có thể tha thứ cho ta không? Chúng ta lại như trước đây, ta quan tâm chàng, chàng cũng quan tâm ta?”

Long Thiên Tuyệt cẩn thận kiểm tra xem giải dược là thật hay giả, rồi nâng mắt, hàn quang bắn về phía nàng:”Ngươi nghĩ có thể không?”

Thân thể mềm mại của Lãnh Mi Nhi rung động, dưới chân hơi lảo đảo:”Tuyệt, chàng tha thứ cho ta được không? Ta làm như vậy, cũng chỉ vì quá yêu chàng, không muốn mất đi chàng…”

“Mi Nhi, ngươi quá tự cho mình là đúng đi. Ta đã từng cảnh cáo ngươi, đừng chạm đến giới hạn của ta, thế nhưng ngươi lại không vâng lời.” Long Thiên Tuyệt đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay của nàng, hai ngón tay nhấn xuống mạch máu:”Hôm nay ta muốn phế đi võ công của ngươi, xem ngươi sau này có còn dám xuống tay với nữ nhân của ta nữa không?”

“Đừng!” Lãnh Mi Nhi hoàn toàn luống cuống, nàng chưa bao giờ thấy biểu tình khiến người sợ hãi như thế của hắn.

“Tuyệt, xin ngươi, đừng! Nếu ta mất võ công, thành phế nhân, như vậy ta cũng vô pháp sống bình yên ở Thánh cung.”


“Trong Thánh cung, biết bao người vọng tưởng vị trí của ta, một khi ta thất thế, bọn họ sẽ hung hăng đem ta dẫm nát dưới chân. Chàng đã từng ở Thánh cung, chẳng lẽ không biết ở nơi đó có bao nhiêu tàn khốc sao? Ta van chàng, chàng tha cho ta một lần, ta cam đoan với chàng, về sau dù thế nào cũng không có gan đối phó nàng, thật đó!”

“Tuyệt, chàng quên sao? Sáu năm trước, chàng bị sư phụ đuổi khỏi Thánh cung, trên người trúng kịch độc, suýt nữa thì chết. Ta mạo hiểm có thể bị người phát hiện, bị trục xuất khỏi sư môn, đem dược đến cho chàng, cứu chàng một màng. Chàng đã nói, sẽ tìm cơ hội báo đáp ta, chàng không thể nói mà không giữ lời.”

Vân Khê cùng cự long nhau, nghe tiếng hai người họ từ xa truyền đến, lòng nàng chấn động, nguyên lai độc trên người nàng chưa hoàn toàn giải trừ, hắn là vì nửa giải dược còn lại, mới đi theo nữ nhân kia.

Đáy lòng thoải mái, thở một hơi thật sâu.

Nhưng mà, mặt khác lại có một cỗ tức giận dâng lên.

Hắn rõ ràng có nổi khỗ, tại sao lại không giải thích với nàng? Còn nữa, hắn ngoài việc đáp ứng giúp nữ nhân kia hàng long, còn có đồng ý yêu cầu gì khác không?

Không hiểu sao, tức giận mỗi lúc càng tăng thêm, như thế nào cũng không tản đi.

Lúc này, thanh âm của Long Thiên Tuyệt lại truyền tới.

“Như ngươi thấy đấy, ta đã trả hết nợ. Ngươi rốt cuộc muốn giữ cảm tình tới khi nào? Mau thanh tỉnh đi! Nếu như ngươi đủ thông minh, hãy rời xa Thánh cung, chỗ kia một khi đã vào, thì đừng hòng bước ra được.”

“Mi Nhi, nhớ lại trước đây, ngươi thuần khiết thiện lương đến cỡ nào, ngay cả một con chim nhỏ cũng không đành lòng thương tổn, nhưng bây giờ thì sao? Ngươi thử nhìn xem ngươi rốt cuộc biến hóa đến mức nào? Người có tâm tính lương thiện kia, đã chạy đi nơi đâu?”

“Ngươi hảo hảo mà thanh tỉnh lại đi!”

“Sát” một tiếng vang lên dứt khoát, sau đó, Lãnh Mi Nhi thống khổ kêu la, thanh âm tê tâm phế liệt, vang vọng thiên địa!

Vân Khê tò mò ngẩng nửa đầu lên, lướt qua thân thể to lớn của cự long, thấy được toàn bộ quá trình Long Thiên Tuyệt phế bỏ võ công của Lãnh Mi Nhi. Trên mặt hắn hiện lên vẻ âm lãnh cùng ánh mắt lãnh khốc, khiến nàng thấy rợn người, chấn động thật sâu!

May mà nàng không đắc tội hắn, nếu một ngày kia nàng cũng chạm đến giới hạn của hắn, hắn có hay không cũng dùng thủ đoạn tương tự đối phó nàng?

“Tôn giả đại nhân!”

“Mau buông tôn giả đại nhân ra!”

“Giết hắn, trả thù cho tôn giả đại nhân!”

Lãnh Mi Nhi nhìn đám thủ hạ loạn như ong vỡ tổ mà xông lên, hướng kiếm về phía Long Thiên Tuyệt, vây quanh hắn.

“Chỉ bằng các ngươi?” Long Thiên Tuyệt đảo hai mắt qua, giơ tay lên, để gió tùy tiện thổi bay hai tay áo.

Trên mặt mỗi người tự nhiên nóng rát đau đớn, bọn hắn không khỏi hoảng hốt, người này rốt cuộc đã tu luyện tới cảnh giới nào, cư nhiên có thể điều khiển huyền khí tản ra, ánh mắt kia nhẹ nhàng lưu chuyển, như mang theo vô số đao kiếm hướng về phía bọn hắn, da thịt liền đau đớn.

Ánh mắt ấy, sâu không thấy đáy.

Long Thiên Tuyệt buông lỏng tay Lãnh Mi Nhi, vứt nàng sang một bên, chậm rãi bước từng bước về phía bên ngoài.

Hắn bước một bước, bọn thủ hạ thối lui ba bước, nhanh chóng tránh khỏi hắn.

Không phải bọn họ nhát gan, mà là do khí thế của đối phương thật quá đáng sợ, mấy chục người bọn họ vây quanh hắn, đều không thể chống đỡ được khí thế bức người của hắn, đối thủ như vậy, bọn họ sao lại dám đối đầu cùng?

“Long Thiên Tuyệt! Ngươi quá nhẫn tâm! Ngươi nhất định sẽ hối hận!” Lãnh Mi Nhi thống khổ kêu lên, hắn hại nàng trở thành phế nhân, nàng nhất định khiến hắn hối hận vì hôm nay đã thả nàng đi. Cho dù không có võ công, nàng vẫn giữ được sắc đẹp, đó mới là vũ khí trí mạng của nữ nhân, một ngày nào đó, nàng sẽ trả thù, khiến hắn nếm lấy mùi vị thống khổ.

Long Thiên Tuyệt căn bản không thèm để ý tới nàng, nhanh chóng rời đi, hắn hiện tại muốn tức tốc đến gặp Vân Khê, đưa nàng ăn vào một nửa giải dược còn lại.

Vân Khê thấy hắn định rời khỏi, vội vàng hô to gọi hắn, ai ngờ nàng vừa phát ra âm thanh, con cự long kia cũng hô to theo nàng, lấn át toàn bộ giọng nói của nàng.

“Chết tiệt! Ngươi muốn gây khó dễ cho ta à, phải hay không?” Vân Khê đá một cước vào người nó, định chống đất ngồi dậy, lại phát hiện xương cốt trên người như tan rã, không thể nào sử dụng được lực.

Một người một rồng giằng co với nhau, lại hấp dẫn lực chú ý của Lãnh Mi Nhi về hướng này.

Ánh mắt Lãnh Mi Nhi đang tuyệt vọng, đột nhiên sáng lên, nàng sao có thể quên, hiện tại nàng có huyền long, một khi huyền long bảo vệ nàng, dù nàng mất đi võ công, cũng chẳng có ai dám động tới nàng!

“Mau, mau đỡ bản tôn đến chỗ huyền long!”

Long Thiên Tuyệt đã nói, chỉ cần đem máu của nàng cho huyền long ăn, huyền long từ nay về sau chân chính nghe theo lệnh nàng, nhận nàng làm chủ nhân. Như vậy từ nay về sau, nàng đích thực là Huyền Long tôn giả, không giống như trước đây, chỉ có hư danh, nhưng không có huyền long hộ thân…


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 2 Chương 12