Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 6 Chương 32: Một thân kiêu ngạo

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 32: Một thân kiêu ngạo


Edit: tuyetmuahe

Beta: Tiểu Mộng

“Ta muốn đi ra ngoài.” Vân Huyên kiềm chế không được, trong lòng nhớ Đinh Tiêu Dao, cũng chỉ có từ trong miệng Tông chủ Vân tộc mới có thể biết tung tích của Đinh Tiêu Dao.

Vân Khê vừa nghe thấy thế, mặt nhăn nhíu, nếu như nàng ta lấy thân thể của mình xuất hiện, nàng sẽ không có ý kiến, cầu còn không được, nhưng mà bây giờ nàng ta lấy thân thể của con gái nàng xuất hiện vậy thì liên quan đến chuyện của nàng rồi, hơn nữa có quan hệ rất lớn với nàng.

Hiện tại Tông chủ còn không biết hồn phách Vân Huyên nhập vào thân thể của Tiểu Nguyệt Nha,nếu Tông chủ biết được nhất định sẽ đem Tiểu Nguyệt Nha coi là cái đinh trong mắt, hung hăng đánh cho đến chết?

“Không được. Ngươi không thể cùng nàng gặp mặt, đừng quên, ngươi bây giờ đang chiếm thân thể của con gái ta.” Vân Khê không để cho nàng mặt mũi, không được là không được.

Vân Huyên yên lặng một lát, thật ra cũng không mạnh mẽ đi ra ngoài, nàng truyền âm cho Vân Khê nói: “Ngươi nghĩ biện pháp, giúp ta dò thăm tin tức Tiêu Dao từ trong miệng nàng ta.”

“Cái này……” Vân Khê có chút khó khăn, suy nghĩ một chút, vì trấn an nàng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, “Ta thử một chút xem sao.”

Lúc hai người bí mật trao đổi,Tông chủ từ từ trấn định tâm thần nhiễu loạn: “Ngươi đang gạt ta. Nếu như nàng tới thật, vì sao không ra nhìn ta? Không phải nàng muốn biết tin tức của Đinh Tiêu Dao hay sao? Cõi đời này chỉ có mình bổn tọa mới biết tung tích của hắn.”

“Ta đoán đại khái nàng cho là Đinh Tiêu Dao đã chết, nếu người đã không còn, còn tìm hắn làm cái gì? Cho dù tìm được nơi chôn cất của hắn, đối với nàng mà nói đã không có ý nghĩa nữa.” Vân Khê cười nhẹ nói.

“Ai nói hắn đã chết? Hắn không chết. Hắn vẫn ở……” Tông chủ đột nhiên kích động, nói được một nửa, nhận thấy được mình thiếu chút nữa đã lỡ miệng, mụ im bặt, tức giận trừng mắt nhìn Vân Khê, “Ngươi đang khích tướng bổn tọa sao? Bổn tọa sẽ không cho ngươi được như ý đâu.”

“Ta không biết cái gì là Đinh Tiêu Dao, cho dù biết hắn ở nơi đâu, cũng không có ý nghĩa gì. Cũng là ngươi, ta vừa nói đến Đinh Tiêu Dao đã chết, ngươi tự nhiên kích động như vậy, ta xem hắn chỉ sợ là đã chết thật rồi?” Vân Khê hí mắt, nhìn thẳng vào mắt của Tông chủ, phản ứng của Tông chủ rất không bình thường cho nên nàng mới đoán như vậy.

Quả nhiên, Tông chủ lại một lần nữa kích động lên, rống giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta. Ta nói hắn không chết, hắn không chết. Ta không cho ngươi tùy ý đàm luận hắn, ngươi không có tư cách.”

“Ngươi nói hắn không có chết, vậy ngươi nói cho ta biết, hắn rốt cuộc ở chỗ nào?” Vân Khê tăng thêm ngữ điệu, theo cảm xúc kích động của Tông chủ, dẫn lời.

“Hắn bây giờ đang ở trong nội tông Vân tộc, ở bổn tọa……” vào thời khắc mấu chốt, Tông chủ định thần lại, nhận thấy mình lại kích động, mụ ảo não không dứt. Nâng cánh tay lên, mụ gào to một tiếng, cuồn cuộn sóng âm, như sóng Trường Giang,bất ngờ ập đến muốn đem Vân Khê nuốt hết.

Vân Khê trong lòng kinh hoảng, cầm kiếm ngăn cản, hô ——

Cả người cả kiếm cùng bị bị kình phong đẩy ra ngoài.

“Chỉ bằng ngươi, cũng muốn lừa gạt bổn tọa? Chịu chết đi.” Trong miệng Tông chủ liên tục thốt ra những thanh âm kì quái, cả người mụ bồng bềnh, chưởng xuất như cuồng phong, hướng về phía Vân Khê mãnh liệt tập kích.

Vân Khê mở to hai mắt, kinh hãi nhìn chưởng lực và tốc độ công kích của đối phương, nàng nghiêng về một phía lui tránh né, lại liên tục thi triển Na Di Thuật.

Hiện trường chưởng ảnh đầy trời, thân ảnh Vân Khê cũng bay nhảy khắp nơi, không thể cố định một chỗ, còn không đợi cho nàng thở gấp, đã có chưởng lực đánh về phía nàng,liên tục như thế, cả hiện trường đều là thân ảnh di chuyển của nàng.

Chưởng ảnh của Tông chủ lại càng sắc bén, nhanh như chớp giật.

Vân Khê âm thầm kêu khổ, tiếp tục như vậy nữa, nàng chạy trốn cũng mệt chết đi.

“Tiểu Cửu, phản kích.” Vân Khê khẽ gọi một tiếng,Cửu Vĩ Hồ huyễn thú hiện ra đón đầu chưởng phong,sau đó một chiêu Kinh Hồng kiếm pháp, kiếm hoa sáng lạng, kiếm khí bắn ra.

Từng đạo chưởng phong, bị Kinh Hồng kiếm phá vỡ, Cửu Vĩ Hồ huyễn thú xuyên thấu chưởng phong vừa bị đánh vỡ đánh úp về phía Tông chủ.

“Không biết tự lượng sức mình.” Tông chủ rống to một tiếng, lại đẩy ra một chưởng, đem Cửu Vĩ Hồ huyễn thú đánh bay ra ngoài.

Lúc này, đứng ở đầu tường Cửu cô cô gào thét bay đến, ở giữa không trung đuôi dài vung ra, nhẹ nhàng cuốn lấy Cửu Vĩ Hồ huyễn thú, giảm bớt lực đạo, mình thì bay nhanh tập kích Tông chủ.

Vân Khê thừa cơ vận khởi huyền khí, thu hồi Kinh Hồng kiếm, cùng Cửu cô cô yểm trợ cho nhau, thi triển một kiếm tuyệt đẹp.

“Phi Tinh tại thiên, Nhất Kiếm Kinh Hồng. Giết.”

Ở trong tầm mắt của Tông chủ, một con Cửu Vĩ Hồ bay hết tốc lực về phía mụ, ở bên cạnh nó, ẩn có bóng người cùng kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, lúc trước lúc sau, hành tung quỷ dị tới cực điểm.



Đợi gần tới, một đạo kiếm quang tuyệt đẹp, phá không bay tới, có xu thế phá núi.

Tông chủ thu hồi thần sắc miệt thị nghiêm túc hẳn lên, hí mắt, nhanh chóng lui lại.

Phía sau kiếm quang, Cửu cô cô khôi phục hồi khí thế mạnh mẽ, như vạn con ngựa đang lồng, đem người đạp làm thịt nhão.

Mặc dù mạo hiểm nhưng rất quyết đoán, thấy vậy những cao thủ Vân Huyễn điện sợ hãi than không dứt, mọi người mở to mắt, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Cao thủ nội tông không có lệnh của Tông chủ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn cuộc chiến, nhìn Tông chủ phá giải tình thế nguy hiểm như thế nào.

Cửu cô cô đại phát thần uy, mỗi một cái đuôi dài đều vững như cây thương, quét ngang bốn phía

Hai bên lại có một cuộc tử chiến.

Từ khi Vân Huyên nghe thấy Tông chủ nói Đinh Tiêu Dao đang ở trong nội tông Vân tộc, cả người như bị mất hồn, giờ hoàn hồn lại, thấy Cửu cô cô cùng Tông chủ đang kịch chiến, nàng cất giọng nói: “Nghe khẩu quyết của ta, thi triển lực lượng chư thần ấn ký, nhất định phải bắt nàng.”

Vân Khê trong lòng vui mừng, bên tai nhớ khẩu quyết nàng dạy, vừa âm thầm vận khí, vừa thúc dục lực lượng chư thần ấn ký.

Chỗ ngực, một đoàn lửa nóng ngưng tụ, càng ngày càng nóng, muốn tìm chỗ phát tiết. Vân Khê thét chói tai, đem lực lượng toàn thân và lửa nóng trong ngực phóng ra bên ngoài. Huyền khí dâng lên, mang theo lực lượng thánh khiết đặc biệt của nó, ùn ùn kéo đến, đem Tông chủ nuốt hết.

“A! ——”


Thân ảnh Tông chủ lệch đi bị đánh bay ra phía ngoài.

Những cao thủ Vân Huyễn điện rối rít kinh hô: “Tông chủ ——”

Lực lượng đáng sợ như thế, khiến cho Cửu cô cô cũng ngừng truy kích, không dám tới gần.

Lực lượng chư thần ấn ký quả nhiên không giống bình thường. Sau khi kinh hô, bọn họ không khỏi lại một lần nữa nhìn kỹ Vân Khê, người này thậm chí ngay cả Tông chủ cũng có thể đánh lui, khó trách Mặc Liên đại nhân, Hoàng Liên đại nhân không tiếc phạm thượng làm loạn, cũng muốn tôn kính nàng vì đưa nàng lên làm cung chủ mới, thực lực như vậy, đúng là có đủ tư cách trở thành cung chủ.

Tông chủ bị đánh bay ra xa, trong lúc Vân Khê đang đắc ý, bản thân lại bị lực lượng chư thần ấn ký cắn trả, dưới chân liên tục lui về phía sau, xuất ra mấy chưởng làm giảm lại tốc độ nàng mới đứng vững.

Lực lượng chư thần ấn ký quá mức bá đạo, nàng chưa có biện pháp nắm nó trong tay.

“Người đâu, lên cho ta. Giết nàng.” Sau khi Tông chủ đứng vững, giận dữ ra lệnh một tiếng, ra lệnh cho các cao thủ Vân Huyễn điện đồng loạt đối phó Vân Khê.

Qua trận đấu vừa rồi những cao thủ Vân Huyễn điện do dự không biết làm sao, hai người này đều không dễ chọc, bọn họ bị kẹp ở giữa, chỉ có thể bị hai bên quản chế, rốt cuộc nên giúp ai đây?

“Chúng ta một chọi một, mới xem như công bằng. Ngươi đường đường là Tông chủ Vân tộc Tông chủ, lại còn nhờ người hỗ trợ, ngươi không xấu hổ hay sao?” Vân Khê cười lạnh, cố ý nói kích Tông chủ.

Tông chủ ha hả cười lạnh, ánh mắt liếc nhìn Vân Khê và mấy con thú sủng một vòng: “Như thế, chính là cái ngươi gọi là một chọi một? Ngươi thật là hơn người a.”

Vân Khê nhướng mày: “Đương nhiên là một chọi một. Một người đối với một người. Về phần những con thú sủng này sao có thể tính vào được? Bọn họ cũng không phải là người. Nếu không thì…, thì gọi thú sủng của ngươi ra. Bất kể ngươi gọi ra bao nhiêu, ta đều coi như chỉ có mình ngươi một.”

Tông chủ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng thầm mắng. Mụ ta lúc trước đích xác là có thú sủng, nhưng vì có thể giấu diếm được tai mắt của Tử Yêu, rút củi dưới đáy nồi, mụ hy sinh bốn con Lục Vĩ Hồ của mình, cuối cùng rơi hết vào túi Vân Khê. Bây giờ bảo mụ ta đi đâu triệu hồi ra nhiều thú sủng tới cơ chứ?

Rõ ràng chính là ức hiếp mụ ít thú sủng mà.

“Được. Bổn tọa cũng muốn xem một chút, ngươi có thể thi triển lực lượng chư thần ấn ký nữa hay không. Xem chiêu.” Tông chủ điều chỉnh một hơi, lại toàn lực đánh tới, lần này thế công, so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

Vân Khê cả kinh, giờ phút này huyền khí trong cơ thể nàng giống như là bị lấy hết đi, làm sao còn có lực đi triệu tập lực lượng chư thần ấn ký chứ ?

“Làm sao bây giờ?” Nàng vội vàng hướng Vân Huyên cầu cứu, thi triển lực lượng chư thần ấn ký là nàng ta nói, nàng ta hẳn là có chiêu sau.

“Có thể làm sao? Đón đỡ chứ sao.” Thanh âm Vân Huyên rất tỉnh táo, lời nói của nàng khiến cho Vân Khê rất muốn kéo nàng ra. Đón đỡ? Vậy cũng phải nhìn xem nàng còn mạng để tiếp chiêu này hay không?

Đột nhiên, trong cơ thể dâng lên một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lúc trước bị lấy hết huyền khí, thoáng cái được bổ sung nhiều vô kể.

Vân Khê mừng rỡ, biết đây là Vân Huyên đang truyền lực lượng cho nàng, giờ phút này, lực lượng của hai người kết hợp cùng nhau, lực lượng chư thần ấn ký lần nữa bị thúc dục, ánh sáng bắn ra bốn phía, chói mắt.


“Cái gì? Lại thúc dục lực lượng chư thần ấn ký lần nữa?” Tông chủ công kích được nửa đường, sắc mặt kinh biến, phải bứt ra lui lại phía sau. Lực lượng chư thần ấn ký khóa ở trên người của mụ, mụ chạy trốn tới chỗ nào nó đuổi đến chỗ ấy.

Tông chủ ánh mắt phiêu đãng, liếc về phía những cao thủ Vân Huyễn điện tụ tập, mụ tâm thần vừa động, phi thân về phía họ. Mục đích của mụ rất rõ ràng, muốn tìm vài người đến làm đệm lưng, mụ muốn nhìn xem Vân Khê có hạ sát thủ với những người này hay không. Nếu biết, Vân Khê ở trước mặt những cao thủ của Vân Huyễn điện lạm sát kẻ vô tội, cho họ ấn tượng nàng là kẻ lòng dạ độc ác, sẽ không nhận được sự ủng hộ của bọn họ. Nếu như không phải như vậy, càng hợp ý của mình, nhờ những cao thủ Vân Huyễn điện mụ tránh được một kiếp.

Ở trong nhận thức của mụ, tính mạng là thứ nhất, về phần có có tổn hại mặt mũi Tông chủ hay không, mụ mặc kệ. Không có tính mạng, thì chẳng có gì cả. Mụ bay về phía họ, khiến cho những cao thủ Vân Huyễn trở tay không kịp, mọi người quên phản ứng. Lực lượng chư thần ấn ký đuổi theo mụ, sắp đánh tới mụ, mụ đột nhiên đưa tay, kéo hai gã cao thủ Vân Huyễn điện qua, đem các nàng coi là bia đỡ đạn, ngăn cản lực lượng chư thần ấn ký công kích, còn mụ ta thì xuyên qua đám người, nhanh chóng thoát đi.

“Phanh” lực lượng Chư thần ấn ký đánh lên người hai gã cao thủ Vân Huyễn điện, dư âm tiếp tục tập kích, đánh úp về phía sau Vân Huyễn điện cao thủ.

Trong lúc nhất thời, người ngã ngựa đổ.

“Mọi người mau tránh ra” Vân Khê hét to một tiếng, kịp thời thu tay lại, bất kể thế nào, đều là người Vân tộc, cùng một dòng máu, Vân Khê không muốn giết người vô tội.

Một chỉ lo cho bản thân chạy trối chết, không tiếc hy sinh tính mạng thủ hạ, một kịp thời thu tay lại, để cho mọi người né tránh, đem hai người so sánh với nhau, ai cao ai thấp, rất rõ ràng.

Những cao thủ Vân huyễn điện trải qua hoàn cảnh vừa rồi, không khỏi thất vọng đối với Tông chủ. Từ trước đến nay trong suy nghĩ của bọn họ Tông chủ là bất khả chiến bại là anh hùng trong lòng họ, thoáng cái xuống dốc không phanh, ở đây làm gì có hình tượng Tông chủ uy vũ, tâm địa nhân từ? Rõ ràng chính là tiểu nhân hèn hạ, một kẻ sợ chết.

“Vô sỉ.” Vân Khê ngẩng đầu, thấy Tông chủ đáp xuống nóc nhà không nhịn được mắng.

Tông chủ cười lạnh, xem thường: “Tính mạng của bổn tọa, quan trọng hơn so với bọn họ. Bọn họ có thể tận trung vì bổn tọa, đó là vinh hạnh của bọn họ.”

Các cao bỗng lạnh tâm, thì ra là trong mắt Tông chủ, bọn họ chỉ là vô số con cờ mà thôi, Tông chủ khi nào muốn lợi dụng bọn họ, khi nào buông tha cho bọn họ, đều do tâm tình của Tông chủ, thì ra đây chính là vận mệnh của bọn họ.

“Người người đều ngang hàng. Tính mạng của ngươi quan trọng, tính mạng của những người khác cũng quan trọng như vậy. Sao bọn họ phải vì ngươi tận trung ? ngươi lại báo đáp bọn họ như vậy sao? Dầu gì ngươi cũng là thủ lĩnh của một tộc, vì tư lợi cho bản thân mà hy sinh người khác, ngươi không xứng trở thành thủ lĩnh Vân tộc.So sánh ngươi với Vân Huyên, ngươi không bằng một phần vạn của nàng.” Vân Khê vừa cố ý lấy Vân Huyên kích thích mụ ta, vừa tự khôi phục lực lượng của bản thân, lực lượng chư thần ấn ký so với lực lượng thần khí và đóng băng thuật không biết tiêu hao gấp bao nhiêu lần huyền khí. Mỗi lần thi triển xong, cả người giống như bị rút sạch năng lượng, nếu không phải có thêm lực lượng của Vân Huyên, vừa rồi nàng rất có thể bị lực lượng chư thần ấn ký cắn trả, thương tổn tới bản thân.

Xem ra, muốn phát huy lực lượng chư thần ấn ký, còn cần có một lượng huyền khí lớn gia tăng, muốn sử dụng thuần thục, nàng còn kém rất nhiều.

Những cao thủ Vân Huyễn điện thấy thế, sinh lòng đồng cảm, đúng vậy tất cả đều bọn họ là cha mẹ nuôi nấng, tính mạng của bọn họ sao lại không quan trọng bằng tính mạng Tông chủ? Tông chủ rốt cuộc mang lại cho bọn họ cái gì, sao bọn họ phải tận trung với Tông chủ chứ?

Lòng người cũng tác động lẫn nhau. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, nếu ngươi ức hiếp ta, sao ta lại phải kính trọng ngươi?

“Không nên so sánh bổn tọa với Vân Huyên, bổn tọa có thể ngồi lên vị trí Vân tộc Tông chủ, mà nàng thì sao? Thành tựu của nàng có thể so sánh được với bổn tọa ư?” Tông chủ cảm xúc dao động, tức giận trách mắng.

Vân Khê cảm thấy buồn cười cực kỳ, quyền vị có thể nói rõ vấn đề gì? Trèo càng cao, nói lên ngươi càng lợi hại hay sao? Ngươi từng bước tính toán, trừ những người bên cạnh nàng ta không phục, dùng cái này đạt tới mục đích của nàng ta, như vậy đã coi là lợi hại sao?

“Tiểu Uyển, cho đến bây giờ, ngươi còn ngu xuẩn như vậy. Đến tột cùng là địa vị Tông chủ che mắt ngươi, hay là tâm của ngươi cho tới bây giờ đều hèn hạ như vậy?” Thanh âm của Vân Huyên xuất hiện trong tai mọi người, đang lúc mọi người kinh ngạc lại thấy một bóng người nho nhỏ đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, ở bên chân Vân Khê.

Thân ảnh nhỏ đến thương cảm, dưới cái nhìn của những cao thủ thì rất tầm thường.


Thân ảnh tầm thường lại rất có khí thế.

Vân Khê cúi đầu nhìn, sợ hết hồn, tên tiểu tử này làm sao chạy đến đây? Nàng dùng sức trừng Vân Huyên, không phải nói không xuất hiện sao? Nàng ta sao lại tự chủ trương, phá hư quy tắc đây? (chán từ bây giờ mình cũng quyết định ghét luôn cả VH)

Tông chủ từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy tiểu bất điểm xuất hiện bên cạnh Vân Khê, dùng sức dụi dụi mắt, hoài nghi mình có phải sinh ra ảo giác hay không.

Không sai, thanh âm này chính xác là Vân Huyên, nhưng vì sao thanh âm của Vân Huyên lại xuất hiện trên người của một cô bé.

Chẳng lẽ……

Ánh mắt Tông chủ phát sáng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt Nha, cơ hội của mụ đến rồi, nhất định là sau khi phá giải phong ấn hồn phách của Vân Huyên cần một thân thể để nhập vào, cho nên mượn thân thể nữ nhi Vân Khê kí hồn. Cho dù thực lực của Vân Huyên có cường đại hơn nữa, thì nay nhập vào thân thể của một cô bé,thực lực cường đại cũng không thể phát huy hết.

Đó là một cơ hội tốt a. Là cơ hội tốt để mụ có thể hoàn toàn trừ khử Vân Huyên.

Không sai, chỉ cần giết tiểu cô nương này, Vân Huyên không sống được.

Cảm nhận được ánh mắt đáng sợ nhìn trộm của Tông chủ, trong lòng Vân Khê từng rét lạnh, vừa rồi đối phó mình, dục vọng giết người của Tông chủ còn không có mãnh liệt như vậy, mà nay, từ ánh mắt của mụ ta, nàng phát hiện dục vọng muốn giết chết Vân Huyên của Tông chủ giờ phút này gấp mười lần, gấp trăm lần.


Không tốt.Tông chủ động sát cơ đáng sợ, Tiểu Nguyệt Nha nguy hiểm.

Ý nghĩ này vừa mới xẹt qua đầu óc, thân ảnh Tông chủ đã động.

Theo bản năng, Vân Khê ôm lấy nữ nhi, xoay người muốn trốn.

Ba.

Một trường tiên bất ngờ đánh tới, đánh vào trong ngực của nàng, trường tiên một đầu quấn lấy một cái cánh tay của nữ nhi, dùng sức tung lên, đem cánh tay từ trong ngực nàng lôi đi ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt Nha!” Vân Khê bắt được một cánh tay còn lại của nữ nhi, đang lúc lôi kéo, nữ nhi phát ra tiếng kêu đau. Lại tiếp tục như vậy kéo ra đi xuống, có thể đem cánh tay nữ nhi phá hủy, vô cùng bất đắc dĩ, Vân Khê chỉ đành phải buông lỏng tay ra.

Trường tiên ở trong bầu trời đêm vang lên có lực, cuốn lấy một đứa bé đến ngực Tông chủ.

Tông chủ nhanh tay lẹ mắt, vững vàng bóp chặt mấy yếu huyệt trên người Tiểu Nguyệt Nha, phòng ngừa Vân Huyên đột nhiên tập kích mụ. Mụ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhíu lại, không nhịn được cất tiếng cười to: “Vân Huyên, ngươi rốt cục rơi vào trong tay ta.Ngươi có thể động một chút thử xem, ngươi động tay, ta liền lập tức giết chết tiểu cô nương này.”

“Không được. Không được động đến con gái của ta!” Vân Khê vội vàng nói, dưới tình thế cấp bách, nàng cũng bất chấp thân phận Vân Huyên, hướng nàng hô, “Vân Huyên, ta cho ngươi mượn thân thể nữ nhi, ngươi không thể có ân báo oán, bất kể như thế nào ta cũng muốn giữ lại con gái của ta, van ngươi.”

Thấy thần sắc lo lắng mà từ trước đến giờ không chịu chịu thua, ngạo nghễ ngang ngược kiêu ngạo của Vân Khê giờ phút này, Tông chủ tâm tình đại khoái, không nghĩ tới mình thoáng cái tìm đúng điểm yếu của các nàng, bắt được một cô bé, cũng là nắm được mạng sống của hai người.

Tốt! Thật sự là quá tốt.

Hôm nay, bất kể là Vân Huyên hay là Vân Khê, ta sẽ làm nhục bọn họ một phen. Như thế, mới có thể giải mối hận trong lòng nàng. (ghét con mẹ mìn này kinh khủng,làm đến đây không muốn làm tiếp nữa)

“Vân Khê, muốn ta bỏ qua cho nữ nhi của ngươi phải không? Được, vậy trước mặt mọi người ngươi dập đầu nhận tội với ta. Chỉ cần bổn tọa tâm tình tốt, có lẽ sẽ cho nữ nhi của ngươi một đường sống.” Tông chủ lạnh lẽo cười, cúi đầu nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiểu Nguyệt Nha, mụ ngược lại có loại khoái cảm khó nói lên lời, “Nhìn một cái, thật là một hài tử xinh đẹp, đợi sau này ngươi lớn lên, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh. Cứ như vậy liền chết, thật là đáng tiếc. Ngươi tên là Tiểu Nguyệt Nha đúng không? Ngươi mở to hai mắt mà nhìn, mẹ ngươi, nàng rốt cuộc có phải mẫu thân tốt hay không? Nàng có thể vì ngươi cam tâm quỳ xuống chịu nhục hay không?”

“Ngươi……” mặt Vân Khê như màu đất, nhìn nữ nhi của mình, lòng của nàng run lên, “Hèn hạ! Vô sỉ! Mục tiêu cuối cùng của ngươi là Vân Huyên, cho dù ta có quỳ xuống, ngươi cũng không thể bỏ qua cho Vân Huyên, ngươi cần gì tốn nhiều thời gian, làm nhục ta chứ?”

“Bổn tọa cao hứng, không được sao?” Tông chủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe, “Bổn tọa muốn nhục nhã ngươi, chèn ép ngươi, ai bảo ngươi lại đối nghịch với bổn tọa, để cho bổn tọa ở trước mặt tộc nhân mất hết mặt mũi? Bổn tọa là ai? Bổn tọa là Tông chủ Vân tộc, là người đứng đầu một tộc, phàm là người Vân tộc đều phải nghe lệnh của bổn tọa. Duy chỉ có ngươi lại đối nghịch với bổn tọa, khắp nơi chống lại bổn tọa, còn muốn cứu kẻ địch đã chết của bổn tọa từ Thiên Ma Tế Đàn ra ngoài. Ngươi nói xem bổn tọa có nên hận ngươi hay không, có nên làm nhục ngươi hay không?”

Cánh tay áp chế ở huyệt vị của Tiểu Nguyệt Nha tăng thêm lực đạo, đau đến nỗi Tiểu Nguyệt Nha kêu rên thống khổ.

“Tiểu Uyển, ngươi một vừa hai phải thôi. Không nên lạm sát kẻ vô tội nữa!” Vân Huyên cố gắng thuyết phục mụ, lại không nghĩ lời của nàngg ngược lại càng thêm kích thích Tông chủ.

“Ngươi câm miệng cho ta. Không được dùng giọng điệu đó dạy dỗ ta, ngươi cướp đi người trong lòng của ta, ngươi không xứng làm cô cô của ta” Tông chủ gầm hét lên.

Có một số người khi lâm vào cố chấp, sẽ khó mà giải thoát. Tông chủ cho dù đã biết chân tướng, mụ ta cũng tình nguyện sống ở trong mộng của mình, không muốn tin tưởng sự thật.

“Vân Khê, ngươi rốt cuộc là quỳ hay là không quỳ? Ngươi quỳ, bổn tọa sẽ làm cho con gái của ngươi sống lâu một chút, ngươi nếu không quỳ, bổn tọa sẽ giết nàng ngay lập tức.”

“Không nên. Ta…… Ta quỳ!” Vân Khê cắn răng, giọng nói run run, cho tới bây giờ nàng vẫn kiêu ngạo, không có sự kiêu ngạo như không có áo khoác, cả người nàng đều không được tự nhiên, mà bây giờ tất cả kiêu ngạo của nàng đều tháo xuống, chẳng khác nào bỏ đi tất cả quần áo của mình, cho người khác xem thân thể trần trụi của mình, cảm thấy xấu hổ, quẫn bách vô cùng không thể chịu được. Nhưng mà, nàng phải làm như vậy, cho dù là chỉ có một đường sống, mình cũng không thể buông tha. Bởi vì, đó là tính mạng con gái nàng.

Không phải là chỉ là kiêu ngạo của bản thân thôi sao? Không cần thì không cần.

Còn có cái gì, so với tính mạng nữ nhi quan trọng hơn?

Nàng quỳ gối, từ từ quỳ xuống, cái quỳ này, nặng ngàn vàng.

Nàng nhìn thấy nữ nhi khả ái, hận ý trong mắt thu lại, nàng có thể quỳ, nhưng tuyệt đối không thể khuất phục. Quỳ, cũng muốn ưỡn ngực, ngẩng đầu.

“Ha ha ha…… Chỉ bằng ngươi, cũng muốn cùng bổn tọa đấu? Ngươi còn non lắm.” Tông chủ cười to mấy tiếng, đột nhiên cảm giác được tư thế quỳ của Vân Khê rất chướng mắt, mụ bất mãn lắc đầu nói, “Như vậy không được. Bổn tọa muốn ngươi cúi đầu, dập đầu nhận tội cầu xin bổn tọa tha thứ!”

“Ngươi rốt cuộc đùa bỡn đủ chưa?” Vân Khê nắm chặt hai tay, cực kỳ giận dữ. Nàng đã quỳ xuống rồi, đối phương còn không buông tha, muốn nàng cúi người đi, dập đầu nhận tội, nàng ta đang muốn đem kiêu ngạo của nàng dẫm dưới lòng bàn chân.

Vì sao phải tàn nhẫn như thế?


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 32: Một thân kiêu ngạo