Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 6 Chương 25: Tông chủ thu đồ đệ

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 25: Tông chủ thu đồ đệ


Đám người tách ra hai bên, mang theo ánh mắt kính sợ, đưa mắt nhìn Tông chủ cất bước vào từ đại môn, một đường đi về phía đại điện chủ vị.

Khí thế kia, không cần nói cũng biết, uy vũ khiếp người!

Mấy vị Liên sứ đại nhân lưu lại ở bên cạnh chủ vị đau đớn giống như bị đao kiếm quét qua gương mặt mình, áp lực trước nay chưa từng có, chỉ có chết chứ không sống được. Không dám đối diện sức mạnh khiếp người này, các nàng vội vàng kéo Mặc Liên đại nhân đã đau đến bất tỉnh, thối lui rời xa chỗ ngồi chủ vị.

Tông chủ hất một bên áo choàng, ngồi xuống, mắt nhìn thẳng: “Vừa rồi có người yêu cầu vì Vân Huyễn điện đề cử tân Cung chủ? Bổn tọa muốn hỏi, các ngươi rốt cuộc có cái quyền gì mà làm như vậy? Các ngươi vẫn còn để bổn tọa vào trong mắt sao?”

Tiếng “Sao” vừa vang lên, mọi người sợ hãi rối rít cúi đầu, không dám đối mặt với mụ ta.

Ánh mắt hữu lực của Tông chủ quét qua toàn trường, cuối cùng rơi vào trên đám người Hoàng Liên đại nhân, thanh âm mụ chậm lại, nói: “Là các ngươi muốn yêu cầu đề cử Tân Cung chủ Vân Huyễn điện sao? Nói cho bổn tọa, ở đáy lòng các ngươi rốt cuộc người nào có tư cách trở thành Cung chủ Vân Huyễn điện nhất?”

Thanh âm ôn hòa, ngược lại làm cho đáy lòng mấy người kinh hãi hơn. Mấy người nhất tề nhìn về phía Hoàng Liên đại nhân, Hoàng Liên đại nhân vì mục đích chung, vô phương từ chối, nàng kiên trì nói: “Tông chủ, thời điểm ở Hắc Mãng Sơn, không phải là chính miệng ngài nói sao? Ngài rất thích Vân Khê cô nương, rất thưởng thức tài hoa của nàng, ngài còn thân thiết thừa nhận, Vân Khê cô nương chính là người thừa kế ngài sau này, nếu Tông chủ thưởng thức cùng nhìn trúng Vân Khê cô nương như thế, đề cử nàng trở thành Cung chủ Vân Huyễn điện chính là thuận lý thành chương, vô cùng chân thwjc! Tông chủ, Ngài nói đúng không?”

Nàng cúi đầu nói lời nói này, cho nên không nhìn thấy sắc mặt Tông chủ đang thoáng trầm xuống, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Mụ ta không muốn chuyện này được nhắc đến nhất vậy mà nàng ta lại dám ngang nhiên nói ra, muốn chết sao?

“Bổn tọa khi nào đã nói như vậy? Vân Khê chính là một con nhóc, không tài không đức, làm sao có thể thừa kế vị trí bổn tọa?” Ánh mắt Tông chủ nghiêm khắc, ánh sáng lạnh chiếu trên người Hoàng Liên đại nhân, thanh âm bỗng dưng nghiêm khắc: “Ngươi sinh sự từ việc không đâu, ở chỗ này bịa đặt, bổn tọa nếu không trừng phạt ngươi, sao có thể thu phục người khác nữa? Người đâu, đem nàng cùng đồng bọn nàng đều ném ra ngoài đi, loạn kiếm chém chết, răn đe!”

Thanh âm hút không khí thổi qua toàn trường

Hoàng Liên đại nhân hoảng sợ mở to hai con mắt, không thể tin được, Tông chủ lại nói lời không giữ lấy lời, không ngừng phủ nhận lời của mình, còn muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế đối phó với các nàng, nàng không nhịn được hô to lên: “Tông chủ, rõ ràng là chính ngài nói như vậy, vì sao phải ngài phủ nhận? Chẳng lẽ Tông chủ ngài vốn chính là tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời? Ta không phục! Ta chết cũng không phục!”

Vân Trung Thịnh men theo thanh âm ồn ào náo động mà đến, rất xa, ở ngoài cửa đại điện nghe được Hoàng Liên đại nhân hô lớn, hắn dừng bước quan sát, phát hiện hôm nay cũng không có thiếu Nội tông cao thủ đi tới Vân Huyễn điện.

Tông chủ? Bản thân Tông chủ cũng tự mình giá lâm?

Xem ra đây chính là đại sự!

“Không phục? Vậy trước tiên đánh tới khi ngươi phục, sau đó loạn kiếm chém chết!” Khí thế tàn ác vô cùng, tỏa ra từ bên trong cơ thể Tông chủ.

“Dạ, Tông chủ!” Hai gã Nội tông cao thủ lĩnh mệnh, cứng nhắc cầm trường tiên trong tay của mình, hướng về phía Hoàng Liên đại nhân quất.

Hoàng Liên đại nhân kinh hô một tiếng, đâu chịu ngoan ngoãn chờ chết? Nàng phi thân tung mình nhảy dựng lên, hướng về phía đại môn chạy trốn.

Ba! Ba!



Hai tiếng trường tiên đáng sợ vang lên, một đầu khác của trường quấn lấy một cái chân của nàng, đem nàng đang từ không trung kéo trở lại.

Hoàng Lliên đại nhân thét to một tiếng”A”, liều mạng giãy dụa, trên mặt đất những người còn lại rối rít giải tán lui về phía sau, không muốn vô tội gặp họa.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!……

Một đầu trường tiên gắt gao cuốn lấy chân Hoàng Liên đại nhân, đem nàng quăng quật tại giữa không trung, làm cho nàng muốn bay cũng không bay được, rơi xuống đất cũng rơi không được, một cái trường tiên khác thì nặng nề đánh ở khắp nơi trên người nàng, mỗi một cái đều da tróc thịt bong. Hoàng Liên đại nhân đau đến không muốn sống, kêu thảm thiết liên tục.

Quá tàn nhẫn!

Mấy vị Liên sứ còn lại thấy một màn như vậy, không đành lòng mà quay đầu đi, không muốn đi xem. Các nàng biết là mình không có năng lực cứu nàng, nhưng cũng không cách nào trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, nội tâm mọi người đau khổ bội phần.


Tông chủ cúi mắt, ngắm nghía móng tay của mình, đối với mấy tiếng kêu thảm thiết này ngoảnh mặt làm ngơ.

Vân Trung Thịnh núp ở ngoài cửa đại điện, từ song cửa sổ nhìn thấy một màn này, hắn sợ hết hồn hết vía. Từ trước vẫn nghe nói Tông chủ là một người cực kỳ ôn hòa lương thiện, ai ngờ tin đồn căn bản không thật, Tông chủ tàn nhẫn, so với mẫu thân của mình còn hơn một bậc. Chẳng lẽ thân là bề trên, nhất định phải làm việc tàn nhẫn như thế sao?

Nếu như là, như vậy hắn tình nguyệnlàm một người bình thường thôi.

“Người nào ở bên ngoài?” Tông chủ đã nhận ra hơi thở của hắn, váy dài lay động, tiếng gió gào thét, trận gió ngay lập tức tới, đánh úp về phía Vân Trung Thịnh ẩn núp nhìn trộm ở dưới cửa!

“A!” Vân Trung Thịnh không có thể tránh thoát một kích của nàng, nặng nề bị ném trên mặt đất, mấy tên cao thủ tông cửa xông ra, trái phải đem hắn nhấc lên, khiêng vào đại điện.

“Tông chủ, chính là người này ở ngoài cửa nghe lén!” Vân Trung Thịnh bị hung hăng ném ở trong đại điện, nâng đầu, hắn thấy được sư phụ đang bị hôn mê cùng với hai người liên tục quất Hoàng Liên đại nhân ở giữa không trung, tim của hắn lần nữa dồn dập nhảy lên, không biết kế tiếp mình sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, sống hay chết.

Tông chủ nghiêng mình, nhìn thẳng Vân Trung Thịnh, lực áp bách vô hình đè xuống. Nàng hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao ở ngoài điện nghe lén?”

Vân Trung Thịnh sắp xếp lại suy nghĩ, quỳ một gối, ôm quyền nói: “Thuộc hạ Vân Trung Thịnh, chính là đệ tử Vân Huyễn điện. Mới vừa tới đại điện, nghe được trong đại điện truyền ra tiếng kêu thảm thiết, nhất thời không cách nào phân biệt đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, cho nên tạm thời ẩn núp ở ngoài cửa, muốn nghe rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau lại quyết định tiến vào đại điện tham bái Tông chủ, có điểm thất lễ kính xin Tông chủ xin đừng trách.”

Hắn đáp lời rất hợp lý, tìm không ra bất kỳ sai lầm nào, thử nghĩ, đổi lại bất kỳ một người nào khác, nghe được bên trong có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, cũng sẽ không sững sờ, cứ thế xông tới, nhất định là trước tiên biết rõ ràng xảy ra chuyện, mới quyết định tiến thối.

Tông chủ không có hoài nghi lời của hắn, híp mắt cẩn thận đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi cùng Cung chủ Vân Huyễn điện quan hệ thế nào?”

Vân Trung Thịnh ngừng lại một chút, trả lời chi tiết: “Thuộc hạ chính là con nhỏ nhất của Cung chủ, Cung chủ là mẹ ruột thuộc hạ.”

“Thì ra là các ngươi là mẫu tử?” Tông chủ cất tiếng cười lạnh, nhìn Vân Trung Thịnh, không phân biệt được đến tột cùng là thần sắc gì: “Ngươi có biết, mẹ ngươi đi nơi nào? Bổn tọa tới lâu như vậy, vì sao còn không thấy nàng đến đây bái kiến?”


Trong mắt Vân Trung Thịnh tràn ra mất mát, hắn cúi đầu nói: “Mẹ ta nàng đi, ta cũng không biết nàng đến tột cùng đi nơi nào.”

“Ngươi không biết nàng đi nơi nào?” Tông chủ hiển nhiên có chút không tin.

Trong đại điện, có người trả lời: “Khởi bẩm Tông chủ, Thịnh công tử nói không sai, Cung chủ đúng là đã rời đi, người còn mang theo phu thị cùng các con của người đi cùng, duy chỉ có không mang Thịnh công tử đi.”

“Đi? Ý của ngươi là, nàng bỏ rơi Vân Huyễn điện, mang theo người nhà của nàng đào tẩu?” Trên mặt Tông chủ hiện lên sự tức giận,”Đồ vô dụng! Không phải nàng cho là bổn tọa nhất định sẽ bị vây chết ở Thiên Ma tế đàn, lo lắng Vân Khê bình yên rời khỏi tế đàn, cho nên liền sớm phòng ngừa chu đáo, mang theo người nhà của nàng đào tẩu? Hừ, nàng lại không biết, Vân Khê bị Đại Thiên Ma vây chết ở tầng thấp nhất của tế đàn, đời này kiếp này cũng không thể rời khỏi tế đàn rồi, ha ha ha ha……”

“Cái gì? Vân cô nương bị vây ở tầng dưới thấp nhất của tế đàn?” Vân Trung Thịnh nghe vậy, không khỏi kích động lên, chẳng lẽ Vân Khê cô nương đã xảy ra chuyện?

Tông chủ nhìn hắn, sắc mặt lại là biến đổi: “Ngươi biết Vân Khê? Cùng nàng rất quen thuộc?” Nửa câu sau ngữ điệu rõ ràng tăng lên.

Vân Trung Thịnh ý thức được mụ đối với Vân Khê là địch ý, hắn nếu thành thật trả lời, khẳng định hậu quả không thể tưởng tượng được. Nhưng hắn vẫn gật đầu: “Không sai, ta biết ả. Bởi vì…… Ả là kẻ thù giết cha ta!”

Nói đến bốn chữ”kẻ thù giết cha”, hắn trong đầu xẹt qua cũng là mặt mẫu thân hắn, cho nên cả người vẻ mặt tràn đầy bi phẫn cùng phức tạp, vô cùng chân thật, làm người ta thiệt giả khó phân biệt.

Cái chết của phụ thân, trừ hắn ra, dường như ở Vân Huyễn điện không có ai biết chân tướng. Mẫu thân càng sẽ không thông báo khắp nơi rằng chính tay nàng đâm trượng phu của mình, cho nên hắn lấy cớ này, là đủ để đánh tráo thật giả.

“Tông chủ, Thịnh công tử không có nói láo, mấy ngày nay mỗi ngày hắn canh giữ ở trước mộ phần phụ thân hắn, ngày càng gầy gò. Người xem trên giầy hắn dính bùn, chính là từ trong nghĩa địa phía nam có được. Thịnh công tử là vị hiếu tử, sau khi phụ thân của hắn chết, hắn chưa từng thoải mái tươi cười”. Vân Trung Thịnh nên thấy may mắn hắn ngày thường cư xử hiền hậu, cho nên giờ phút này mới có người lục tục đứng ra cho nói chuyện giải vây.

Tông chủ nhìn lướt qua hắn trên giày dính bùn, còn có hắn một thân tiều tụy, mụ gật đầu, tin tưởng sự giải thích của hắn, sắc mặt từ từ hòa hoãn: “Ngươi cũng là người đáng thương, phụ thân vừa mới chết, lại bị mẫu thân cùng thân nhân vứt bỏ……”


Đáy mắt Tông chủ xẹt qua một đạo ánh sáng nhu hòa, nhìn tình cảnh Vân Trung Thịnh, mụ ta nghĩ tới xuất thân của mình, mất đi thân nhân, cảm giác bị mọi người khinh thị, mụ thấu hiểu rất rõ, không khỏi sinh ra vài phần đồng tình đối với hắn.

“Như vậy đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi theo ở bên người bổn tọa, bổn tọa thu ngươi làm đồ đệ.”

Hiện trường một mảnh ánh mắt hâm mộ, có thể được Tông chủ nhìn trúng, thu làm đồ đệ, đây là chuyện vinh quang cỡ nào? Bao nhiêu người đều mong mỏi mà không được.

Một lúc lâu sau Vân Trung Thịnh mới phục hồi lại tinh thần, hắn không kích động cùng hưng phấn như trong tưởng tượng của những người khác, mà là quay đầu nhìn về phía sư phụ của mình —— Mặc Liên đại nhân!

“Tông chủ, thuộc hạ rất cảm kích sự yêu mến của Tông chủ, có thể trở thành đồ đệ Tông chủ, chính là phúc đức ba đời của thuộc hạ. Chỉ là, thuộc hạ đã có một vị ân sư, giờ phút này người hôn mê bất tỉnh, thuộc hạ làm sao có thể ruồng bỏ sư phụ, lánh đầu danh sư (bái người khác làm thấy)? Còn có vị Hoàng Liên đại nhân kia, trong ngày thường người cũng thường dạy thuộc hạ, như thầy như mẹ, giờ phút này người phải tiếp nhận đòn roi trách phạt, thuộc hạ lại càng không dám vứt bỏ người mà không để ý!”

Vân Trung Thịnh một phen chân tình thiết ý (tình cảm chân thành thắm thiết) khiến cho mấy vị Liên sứ sâu sắc cảm động. Nhất là Hoàng Liên đại nhân còn đang bị phạt trong đòn roi nghe thấy vậy, không nhịn được rơi xuống lệ nóng, đau đớn trên thân thể như giảm bớt vì nột tâm được an ủi.


Những cao thủ hâm mộ hắn rối rít lắc đầu thở dài, hắn thật là quá ngu ngốc, lại đem cơ hội tốt như vậy khước từ, thật là đáng tiếc!

Đổi lại bọn họ, bọn họ ngàn vạn lần nguyện ý, đâu còn có thể đi quản người khác như thế nào?

Chỉ là hai vị Liên sứ làm sao có thể bì kịp được Tông chủ cao quý cùng tôn vinh?

Hắn cự tuyệt hảo ý của Tông chủ, Tông chủ có nổi trận lôi đình, trừng phạt hắn không? Mọi người đều lo lắng nhìn về phía Tông chủ, quan sát thần sắc Tông chủ, trong nội tâm, có lẽ bọn họ không hy vọng Thịnh công tử chịu phạt, dù sao Thịnh công tử trong suy nghĩ của bọn hắn là người cực kỳ thiện lương.

Không chỉ đám bọn hắn lo lắng, Vân Trung Thịnh cũng lo lắng, hắn cự tuyệt Tông chủ, có thể sẽ chọc giận người hay không? Ngoài dự liệu của hắ, Tông chủ chẳng những không có tức giận, ngược lại cất giọng phá lên cười: ”Tốt! Đây mới là người bổn tọa nhìn trúng! Giả sử ngươi thật sự là một người vô tình vô nghĩa, bổn tọa còn có thể lo lắng, phải chăng sẽ có một ngày ngươi phản bội mà ra tay với bổn tọa. Hôm nay chính ngươi đang ở hiểm cảnh, vẫn không quên cầu tình vì hai vị ân sư của mình, đủ thấy ngươi là người có tình có nghĩa. Tốt, bổn tọa nể mặt ngươi, bỏ qua cho hai người các nàng, chuyện này, ngươi hài lòng chưa?”

Vân Trung Thịnh ôm quyền, hướng về phía Tông chủ thật sâu khom người vái chào: “Đa tạ Tông chủ! Không, đa tạ sư phụ!”

Dập đầu lạy ba cái liên tiếp, biết tánh mạng hai vị Liên sứ được bảo vệ, hắn như trút được gánh nặng.

“Đứng lên đi! Ngươi sau này theo bên người bổn tọa, bổn tọa sẽ không bạc đãi ngươi.” Tông chủ tâm tình rõ ràng tốt lên rất nhiều, phất tay, ý bảo hai gã Nội tông cao thủ dừng lại tiên phạt.

Hoàng Liên đại nhân từ giữa không trung rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, cả người đã đi nửa cái mạng, hấp hối.

Vân Trung Thịnh chạy mau mấy bước đi tới, đỡ nàng dậy: “Hoàng liên đại nhân, ngài có khỏe không?”

“Còn chưa chết, đa tạ Thịnh công tử cầu tình cho!” Hoàng liên đại nhân suy yếu cười nói.

Vân Trung Thịnh gật đầu, đem nàng giao cho những đệ tử Vân Huyễn điện khác, hắn liền bước nhanh đi tới bên người Mặc Liên đại nhân, ngó nhìn thương thế của nàng.

Tông chủ không có để ý tới hắn nữa, một lần nữa quét mắt nhìn cả đại điện, cất giọng nói: “ Cung chủ các ngươi một mình vứt bỏ Vân Huyễn điện, khiến cho hôm nay Vân Huyễn điện rối loạn, bổn tọa chắc chắn phát ra lệnh truy lùng, chân trời góc biển cũng đem nàng bắt trở lại! Bây giờ không bầu cử tân Cung chủ Vân Huyễn điện như lúc trước, bổn tọa sẽ đích thân trấn giữ Vân Huyễn điện, sau này Vân Huyễn điện có sự vụ gì, đều do bổn tọa tự mình chuẩn bị.”

“Dạ, Tông chủ!” Mọi người cùng kêu lên đáp.

” Còn một chuyện khác, bổn tọa muốn các ngươi lập tức đi làm.” Tông chủ nói.

“Xin Tông chủ phân phó!” Mọi người lần nữa cùng kêu lên đáp.

“Bổn tọa chỉ thị các ngươi điều tra rõ hết thảy những người và gia tộc có liên quan với Vân Khê, bổn tọa muốn trong thời gian ngắn nhất san bằng tất cả bổn tọa!” Sát khí ầm ầm tỏa ra, mặc dù mụ biết Vân Khê bọn họ đã bị vây khốn chết ở tế đàn, không có khả năng xuất hiện nhưng trong lòng mụ ta tức giận khó tiêu, phàm là những người cùng nàng ta có liên quan, mụ đều muốn diệt trừ hết thảy, như thế mụ mới có thể an ổn mà ngủ.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 25: Tông chủ thu đồ đệ