Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 6 Chương 16: Phật lực của Tiểu Ban (1)

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 16: Phật lực của Tiểu Ban (1)


Edit: Điệp

Beta: Tiểu Mộng

Hách Liên Tử Phong ngẩng đầu lên, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, tình cờ đang lúc liếc thấy một chỗ chéo áo Tông chủ không trọn vẹn, con ngươi trong màu đen của hắn nháy mắt hóa thành biển đen cuồn cuộn.

“Là ngươi! Là ngươi giết mẹ ta?”

Hơi thở hủy diệt bao phủ hắn, tức giận, bi thống, cừu hận, cơ hồ muốn đem thôn tính.

Con ngươi màu tím chiết xạ ra ánh sáng thích giết chóc, huyễn thú màu tím phá thể ra!

Khôn cùng tức giận, khôn cùng cừu hận, trong nháy mắt đem trọn không gian bao phủ.

Vân Khê nhìn hắn, âm thầm kinh hãi, hơi thở hắc ám trên người hắn thật là đáng sợ, một khi buông thả chắc chắn sẽ là hủy thiên diệt địa. Có lẽ, đây chính là hiệu quả Bắc Thần Mẫn Nhi muốn lấy được chăng? Chỉ có cừu hận cùng tức giận mới có thể chân chính kích phát ra tiềm lực vô cùng của hắn, để cho hắn hoàn toàn lột xác.

Cho nên, Bắc Thần Mẫn Nhi trước khi chết cũng muốn viết xuống tên của nàng. Bà ta không phải muốn nhi tử báo thù thay cho mình, bà ta khổ công suy nghĩ chẳng qua muốn kích thích lòng thù hận của nhi tử để hắn trở thành kẻ tuyệt tình tuyệt ái.

Nàng hiểu, nàng hiểu hết rồi.

Bắc Thần Mẫn Nhi, ngươi đến chết cũng không quên lợi dụng con của mình, ngươi xứng làm một mẫu thân sao?

Hách Liên đại ca, huynh cũng đã biết chân tướng rồi phải không?

Vân Khê ngắm nhìn Hách Liên Tử Phong thật sâu, nội tâm vừa bi thương, lại vừa đau lòng.

Hắn bây giờ, có phải đang cảm thấy toàn bộ thế giới đều vứt bỏ mình hay không?

“Thiên Tuyệt, chúng ta cùng nhau hợp lực, giết Tông chủ! Ta không thể cõng trên lưng tội danh giết người không công, người nào mắc nợ, sẽ làm cho người đó đi trả nợ!”

“Ta hận nhất người khác sau lưng đánh lén!” Long Thiên Tuyệt phi thân lên, lấy hành động trực tiếp của mình trả lời nàng, “Kỳ Lân thần thú!”

Hai mắt màu vàng, rực rỡ, Long Thiên Tuyệt ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, khí thế mơ hồ có áp đảo thế Hách Liên Tử Phong.

Vân Khê thấy vậy, tinh thần đại chấn, lực lượng mười vật thần khí được đẩy tới đỉnh, bạch quang thánh khiết, cùng tà khí màu tím và chính khí màu vàng, giao hòa lẫn nhau.

Mỗi một cái hô hấp, đều kèm theo khí tràng khổng lồ bắt đầu khởi động.

Nhị chưởng quỹ bị bức lui tới góc tường, kinh hãi nhìn lực lượng ba người kết hợp, có loại dường như đã có mấy đời cảm giác. Hắn chẳng bao giờ từng thấy quá, ba cỗ lực lượng như vậy lại có thể dung hợp đến một chỗ, kết hợp thành khí thế cường đại như vậy. Thử nghĩ xem, ba người bọn họ chính là đại biểu cho tam đại gia tộc có sức ảnh hưởng nhất trên Long Tường đại lục, Vân tộc, Long gia cùng Bắc Thần gia tộc. Đổi lại từ trước, giữa tam đại gia tộc này là tuyệt đối không thể nào kề vai chiến đấu, bởi vì bọn họ đại biểu chính là lợi ích của gia tộc, bất đồng hoặc là chánh tà phân rõ. Muốn để cho ba gia tộc này chân thành hợp tác, cùng chung chống đỡ cường địch, cơ hồ chính là việc không có khả năng.

Hiện nay, việc không có khả năng biến thành có thể.

Thật khó mà tin nổi!

Tông chủ ánh mắt khinh miệt, từ từ xảy ra biến hóa, con ngươi hơi co lại, đột nhiên hắng giọng cười lớn lên: “Vân tộc, Long gia, Bắc Thần gia tộc, rất tốt! Rất tốt! Bổn tọa hôm nay sẽ cùng lúc tiêu diệt hậu duệ có thiên phú nhất trong ba gia tộc các ngươi, từ nay về sau, chỉ có bổn tọa có thể tiếu ngạo thiên hạ! Ha ha ha……”

Tiếng cười không nghỉ, phía sau Tông chủ, bạch sắc quang mang thoáng hiện, đột nhiên, một con tiếp theo một con Lục Vĩ Hồ huyễn thú vô căn cứ nhảy ra, mười con, hai mươi con, năm mươi con…… Quá nhiều, rốt cuộc có bao nhiêu con!

Vân Khê, Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong ba người sắc mặt nhất tề biến đổi, sớm phải biết thực lực Tông chủ không đơn giản, nhưng không nghĩ trước sau khác biệt sẽ to lớn như thế.

“Mọi người cẩn thận!”

Ba người lưng tựa lưng, riêng của mình mặt ngó một phương vị, Do Kỳ Lân thần thú chở đầy lấy ba người, xông về phía bầy Lục Vĩ Hồ huyễn thú.

“Chỉ bằng ba người các ngươi, cũng muốn giết bổn tọa? Cũng không nghĩ kĩ phân lượng của các ngươi?” Tông chủ lành lạnh mà cười, bầy Lục Vĩ Hồ huyễn thú của nàng, đủ để đem ba người vây khốn, mụ từ từ thu hồi tầm mắt, đem lực chú ý chuyển hướng bức bích họa. Nơi đó, kịch chiến đã đến giai đoạn gay cấn.

Tông chủ nhìn chằm chằm thân ảnh hồng sắc trong bích họa, mâu quang không ngừng biến hóa, mụ ta đột nhiên lên tiếng, hô lớn, trong thanh âm vận đủ nội lực.

“Tiểu cô cô, ta tới thăm người rồi, làm sao người không quay đầu lại để xem ta một chút?”

Trong khi giao chiến thân ảnh màu đỏ rõ ràng cứng ngắc, Tông chủ cong môi, tiếp tục hô lớn: “Ngươi không phải là muốn tìm ta báo thù sao? Ngươi không phải là vẫn nhớ bị ta năm đó cho một kiếm sao? Hiện tại chúng ta ở chỗ này, ngươi mau tới tìm ta báo thù a.”

Bị thanh âm của mụ quấy nhiễu, trận cước của Vân Huyên vi loạn, màu đỏ trong bích họa từ từ bị Tử Yêu bức lui. Vân Huyên tức giận quay đầu, thấy được Tông chủ giờ phút này giả dạng, thần sắc bà hơi chậm lại, chợt tức giận gầm hét lên: “Vân Thanh Uyển, ai cho người mặc y phục của Tiêu Dao phái? Ai cho phép ngươi?”

Tiếng gầm gừ thoát ra khỏi bức bích họa, ở trong không gian quanh quẩn thật lâu.

“Y phục Tiêu Dao phái tất nhiên là do chàng tặng.” Tông chủ giơ tay lên, nhẹ vỗ về hai chữ “Tiêu Dao” được thêu trên trường bào, lộ ra say mê, mụ ta vừa khẽ vuốt, vừa nói, “Chàng biết ngươi đã chết, cho nên liền toàn tâm toàn ý ở cùng ta, chúng ta thành thân, trải qua cuộc sống vui vẻ tựa như thần tiên, đây mới thực sự là Tiêu Dao!”

“Ngươi nói nhảm!” Vân Huyên bị hai chữ “Tiêu Dao” trên trường bào thật sâu kích thích đến, bà liều lĩnh hướng bức bích họa đánh tới, năm ngón tay mở lớn, muốn đem Tông chủ bắt bỏ vào trong đó.

Ở phía sau bà, huyền khí màu tím truy đuổi tới, hung hăng ra sức đánh ở giữa lưng bà ấy.

“Phụt!” Vân Huyên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hành động trì trệ. Nếu như giờ phút này, Tử Yêu đánh ra một chưởng nữa, là có thể trực tiếp muốn tánh mạng của bà.

Tông chủ mở to hai mắt, chờ đợi một kích trí mạng này. Chỉ cần hồn phách Vân Huyên bị hủy diệt triệt để, từ nay về sau mụ ta cũng sẽ không lại bị cơn ác mộng quấn thân nữa, sẽ không ban đêm không ngủ yên nữa.

Giết đi! Giết đi!

Mau giết bà ta đi!

Chưởng trong tay Tử Yêu trong nháy mắt tới, cách giữa lưng Vân Huyên không tới ba tấc, hắn đột nhiên thu tay lại.

Cả bức bích họa tử hồng huyền khí đồng thời ngừng nghỉ, một lần nữa khôi phục vẻ mông lung.

“Giết đi! Mau giết nàng đi!” Tông chủ hướng Tử Yêu lên tiếng hô to, chỉ kém một chút như vậy điểm, cũng chỉ thiếu điều một chút xíu, Vân Huyên liền từ đó biến mất ở nhân gian.

Tại sao? Tại sao không tiếp tục hạ thủ?

Tông chủ mắt đỏ ngầu, giống như đang điên cuồng, nếu có thể, mụ nguyện ý thay Tử Yêu hạ thủ, cho nàng ta ngàn chưởng vạn chưởng, đem nàng ta đánh vào Địa Ngục vạn kiếp bất phục, mãi không siêu sinh!

Vân Huyên cảm giác được lực lượng phía sau đột nhiên biến mất, lòng vẫn còn sợ hãi, mới vừa một khoảnh khắc, bà bị tức giận làm cho hôn mê đầu óc, suýt nữa liền táng thân ở dưới chưởng của Tử Yêu. Song, thời khắc mấu chốt như thế, hắn thế nhưng thu tay lại.

Là may mắn sao?

“Chuyện của Bổn tọa còn chưa tới phiên ngươi quơ tay múa chân! Bổn tọa muốn chính là đánh một trận công bằng, ngươi dùng kế khiến tâm thần Vân Huyên nhiễu loạn, muốn mượn tay bổn tọa giết nàng, bổn tọa há có thể để ngươi như nguyện?” Tử Yêu hai tay thả lỏng sau lưng, lãnh đạm nói, khí thế kia thắng được mọi người tại chỗ, tính áp đảo, không thể địch nổi.

Tông chủ tức giận, trước ngực kịch liệt phập phồng, mụ ta tốn hao tâm tư, để cho hắn có thể chiến thắng Vân Huyên, hắn cũng không lĩnh tình, tức chết mụ.

“Vân Thanh Uyển, ta đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn đưa ta vào chỗ chết? Ta đắc tội với ngươi khi nào? Ngươi như thế trăm phương ngàn kế mà nghĩ muốn hại ta?” Vân Huyên sau khi tâm tình từ từ bình phục lại, phát hiện chuyện tựa hồ có cái gì không đúng, Vân Thanh Uyển sở tác sở vi (hành động, việc làm) quá khác thường. Nàng vì sao phải mặc y phục phái Tiêu Dao, vì sao phải búi tóc như phái Tiêu Dao, bắc chước tư thái của phái Tiêu Dao? Chẳng lẽ nàng…… (Nơi này dùng “nàng” gọi Tông chủ vì đây là trong suy nghĩ của Vân Huyên, Vân Huyên vẫn còn nể tình cũ ta để cách gọi không quá “phũ” như thế này)

Tức giận chẳng qua là ngắn ngủn chốc lát, Tông chủ rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, vô luận như thế nào, mụ ta cũng ở ngoài bức bích họa mà Vân Huyên ở bên trong bức bích họa, kể cả Vân Huyên không chết, cũng là không cách nào rời đi. Nói cho cùng, mụ ta mới là người thắng cuối cùng.

Nghĩ đến chỗ này, mụ ta nhẹ nhõm hẳn, lạnh lùng câu môi cười: “Ngươi đối đãi không tệ? Không sai, ngươi là đối đãi không tệ! Ngươi truyền thụ võ công cho ta, dạy ta các loại tài nghệ, hơn nữa bồi dưỡng ta thành người thừa kế của ngươi, để cho ta trở thành Thánh nữ đời sau, từ đó được người tôn kính, không dám có nửa người cười nhạo xuất thân cô nhi của ta.”

“Từng có thời, ta vô cùng cảm kích ngươi, sùng bái ngươi, thậm chí thề, cuộc đời này muốn vĩnh viễn đi theo ngươi, báo đáp ân tình ngươi đối với ta.” Tông chủ nhớ lại, vẻ mặt đen tối không chừng.

“Đã thế, vì sao ngươi còn đối với ta như vậy?” Vân Huyên tăng thêm giọng nói, thần sắc nghiêm nghị, “Năm đó ta thấy ngươi thân thế đáng thương, bị tộc nhân khác khi dễ, ta mới muốn giúp ngươi một tay. Sau lại gặp thiên phú không tồi, lại rất nỗ lực tiến bộ, liền truyền thụ cho ngươi võ công cùng tài nghệ, muốn cho ngươi càng nhiều cơ hội, để có thể thay đổi vận mệnh của mình, trở thành nhân trung long phượng.”



“Ta vẫn đều dốc lòng bồi dưỡng ngươi, không ngừng đề cử người với tộc nhân Vân tộc, cho ngươi cơ hội leo lên. Cho dù là khi ta bị trục xuất Vân tộc, ta cũng vẫn vì tiền đồ của ngươi suy nghĩ, không có bắt buộc ngươi đi theo ta rời đi Vân tộc. Ta đối đãi ngươi như thế, nhưng người thì sao, lúc mạng ta như mành chỉ treo chuông, ngươi lại hung hăng đâm ta một kiếm, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy?” Vân Huyên nhìn về phía Tông chủ, là ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối, vừa thất vọng vừa đau lòng.

Tông chủ đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp, nhưng cũng chỉ nháy mắt mà thôi, mụ áy náy, nhưng càng nhiều hơn là hận thù, hận thì đã che mất lương tâm mụ ta. Mụ ta đột nhiên hất đầu, nói: “Ta không sai! Ngươi cướp đi người yêu của ta, ta chẳng qua là tra thù thôi, ta không sai!”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Huyên hơi kinh hãi.

“Ta nói, ngươi cướp người trong lòng ta, ta không phục! Ta không cam lòng!” Tông chủ gào thét.

“Người trong lòng? Chẳng lẽ ngươi đối với Tiêu Dao……” Vân Huyên ánh mắt hơi co lại, nhìn không ra đến tột cùng là cái tâm tình gì.

“Không sai! Là ta biết chàng trước, ta cũng yêu chàng trước ngươi, còn ngươi lại hoành đao đoạt ái (vung dao cắt tình, ý là chia rẽ tình cảm đôi lứa), cướp chàng đi. Ta hận ngươi! Ta vô cùng hận ngươi!” Tông chủ hai mắt bắn ra sát khí sắc bén, đôi mắt đỏ ngầu.

“Ngươi có biết, năm đó vì sao Tiêu Dao trễ như vậy mới xuất hiện ở Di tích chiến trường cổ không? Vì sao chàng lại đi cùng ta tới nơi đó?” Tông chủ nhớ lại, sát khí từ từ thu liễm, vô tận nhu tình không tiếng động đổ xuống, đó là thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của mụ ta, tốt đẹp nhưng ngắn ngủi, ngắn ngủi mới càng thêm tốt đẹp.

“Đó là bởi vì chàng ở trên đường gặp được ta, chúng ta gặp nhau trên đường đến Di tích chiến trường cổ……”

“Chàng nói năng phong nhã, tiêu sái không kềm chế được, chàng khác hẳn những tên nam nhân khác. Chàng không để ý dung nhan của ta xấu hay đẹp, không để ý võ công của ta cao hay thấp, lại càng không quan tâm đến việc ta bị người khác xa lánh, chàng cười với ta, nói chuyện với ta, ở trước mặt chàng, ta cảm giác mình tràn đầy tự tin, giống như ta là người đẹp nhất, vui sướng nhất khắp thiên hạ.”

“Lúc chàng vười, dãy núi đều đang cùng hát, lúc chàng nói chuyện, giống như là đàn cổ ngàn năm gảy ra những âm thanh tuyệt vời nhất, làm cho người ta bất tri bất giác say mê.”

“Ta hỏi chàng, Tiêu Dao ca ca, ngươi đã có người trong lòng chưa? Chàng nhìn ta, nói với ta, hiện tại không có, nhưng mà rất nhanh sẽ có.”

“Chàng thích ta, người chàng nói kia chính là ta!”

Tông chủ hai má đỏ bừng, như thiếu nữ hoài xuân, nhớ lại những thứ từng tốt đẹp kia.

Vân Huyên nhìn nàng, nhìn cô gái mình một tay dạy bảo, chẳng những không hận nàng, đáy lòng lại sinh ra thương xót.

“Tiểu Uyển, ngươi có biết Tiêu Dao đã nói về ngươi với ta như thế nào không? Chàng nói chàng rất may mắn khi gặp được ngươi trước khi gặp ta, bởi vì, qua ngươi, chàng biết rất nhiều chuyện của ta, làm cho chàng càng thêm hiểu rõ ta. Chàng nói, ‘Tiểu Uyển là ái đồ của nàng, thì cũng là học trò cưng của ta, ta sẽ thay nàng chăm sóc cô bé cẩn thận.’…”

“Không thể nào! Ngươi lừa ta!” Mơ mộng trên mặt Tông chủ thoáng cái bị đánh tan, nàng nhớ lại, cẩn thận nhớ lại, tiếp tục nhớ lại, mụ càng là tuyệt vọng.

“Tiểu Uyển, Vân Huyên thật sự là Tiểu cô cô của nàng sao?”


“…… Vân Huyên nàng rốt cuộc là người như thế nào? Nàng trong ngày thường yêu thích những thứ như thế nào?”

“Vân Huyên thích đánh đàn sao? Thích ngâm thơ sao?”

“Vân Huyên nàng……”

Vân Huyên Vân Huyên Vân Huyên Vân Huyên Vân Huyên Vân Huyên……

A! ——

Vì sao thực tế lại tàn nhẫn như thế?

Lúc mụ nhớ lại, mới phát hiện, Đinh Tiêu Dao nói chuyện với mụ ta chẳng bao giờ rời đi hai chữ “Vân Huyên”.

Hóa ra là vậy!

Khi đó nàng hoàn toàn trầm luân trong giọng nói êm tai của hắn, nàng căn bản không có đi tinh tế cân nhắc. Nàng đã cho rằng hắn cũng thích nàng, cho nên mới nói chuyện với nàng, cười dịu dàng với nàng…… Thì ra là, thì ra là đây hết thảy cũng chỉ là hiểu lầm! (đoạn này là suy nghĩ hồi tưởng, và là đoạn tình cảm đẹp nên ta dùng ‘nàng’)

Một hiểu lầm mĩ lệ nhưng tàn khốc.

“A! —— không phải như thế! Không phải như thế! Ngươi lừa ta!”

Tông chủ đột phát một cỗ kình lực, đem trường bào kiểu nam mặc ở trên người mình kia vật đánh thành mười mấy tấm mảnh nhỏ, mảnh vải nhỏ thưa thớt, tung bay trên không trung, tan biến như hoa trong gương trăng trong nước, theo gió biến mất.

Búi tóc rơi xuống, tóc dài tùy ý rơi lả tả, cả người Tông chủ giống như là mất đi tam hồn lục phách, không có một điểm sinh khí cùng ý chí chiến đấu.

Rắc! Rắc! Rắc!

Tông chủ mất đi tinh thần lực khống chế, vài chục đôi Lục Vĩ Hồ huyễn thú tiến công bắt đầu chậm chạp.

Ba người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong nhân cơ hội này, liên tục chém giết, đem từng đôi Lục Vĩ Hồ huyễn thú vô tình chém giết ở dưới kiếm.

“Phong cục cưng, chúng ta cùng đi ra trợ trận!” Đinh Phong xem thời cơ sẽ đến rồi, đầu tiên triệu hồi thú sủng mới của mình ra, công kích từng đôi Lục Vĩ Hồ huyễn thú. Đinh Ngọc, Đinh Thụ cùng Đinh Lâm ba người không chần chờ, theo sát mà lên.

Huyễn thú có lợi hại cũng đánh không lại thú sủng chân thật, bốn con Lục Vĩ Hồ hung ác đánh về phía từng đôi huyễn thú. Bọn nó không bởi vì đó là huyễn thú từ chủ nhân trước của bọn nó mà cố ý lưu tình, trái lại, là toàn lực ra sức tấn công, không chút lưu tình!

Làm thú sủng, phải có nguyên tắc làm thú sủng.

Chủ nhân ra lệnh, cao hơn hết thảy!



Chương V16 (2)

Chiến trường hỗn loạn, Hách Liên Tử Phong ánh mắt chuyên chú nhìn chăm chú Tông chủ, ánh mắt kia như hổ như báo, tùy thời chuẩn bị xuất động, cho đối phương một kích trí mạng.

Đột nhiên, hắn động!

Gió to nhanh chóng, đánh bất ngờ tới.

Trường kiếm hoa phá trường không, tinh chuẩn không có lầm đâm vào trái tim Tông chủ……

Chỉ mành treo chuông, Tông chủ rốt cục thức tỉnh, mụ chỉ tới kịp Na Di nửa bước, khiến cho trường kiếm không có thẳng vào trái tim của mụ, cắm cách trái tim không tới vị trí một quyền.

“Muốn chết!” Tức giận ngập trời, huyền khí cường đại phá thể ra, trường kiếm kịch liệt chấn động, kiếm của Hách Liên Tử Phong bị khí lãng đụng nhau mở ra, bay ngược mười mấy bước.

Đám Lục Vĩ Hồ huyễn thú được chủ nhân gọi về một lần nữa, hết thảy rút về, quay chung quanh vây ở quanh người chủ nhân. Tông chủ bộ ngực trúng một kiếm, mụ lại như không có gì, quanh thân khí tràng tăng vọt nữa tăng vọt, tóc dài rơi lả tả bay múa, ánh mắt thể hiện rõ dữ tợn.

Không cách nào tiếp nhận sự thực tàn nhẫn như vậy, mụ ta chỉ có đem tức giận đáy lòng, hóa thành sát khí.

Không ai có thể khi dễ mụ!

“Vân Huyên, cho dù ngươi nói cũng là thật, vậy thì như thế nào? Ít nhất hiện tại, người có thể theo ở bên cạnh chàng, chỉ có ta mà thôi!” Tông chủ lên tiếng cuồng tiếu, xuất kiếm đánh chết hướng Hách Liên Tử Phong.

Phấp phới sát khí, phô thiên cái địa, tập mặt mà đến.

Hách Liên Tử Phong không có nửa bước lui về phía sau, ngược lại liều lĩnh phi thân đón đánh đi tới, mang theo cừu hận ngập trời, khí thế không kém Tông chủ chút nào.

“Hách Liên, ngươi điên rồi?” Long Thiên tuyệt cao quát một tiếng, trong mắt hắn, Hách Liên Tử Phong rõ ràng là đang lấy trứng chọi đá, muốn cùng đối phương cá chết lưới rách, hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến kết cục của một kích kia.

“Hách Liên đại ca, không nên vọng động!” Vân Khê kinh hô một tiếng, hai vợ chồng nhất tề phi thân lên, từ hai phương vị bất đồng, hướng Tông chủ công kích.


Ba cỗ huyền khí bất đồng, vây kín mà lên, mục tiêu nhất trí.

Sau khi Vân Huyên nghe được lời của Tông chủ, có chốc lát tinh thần giật mình, đợi bà kịp phản ứng, thần sắc đại biến: “Vân Thanh Uyển, ngươi đang ở đây nói gì? Tiêu Dao rốt cuộc thế nào? Chàng ở nơi đâu?”

“Ta sẽ không nói cho ngươi! Ngươi đời này đều đừng nghĩ gặp lại được chàng!” Tông chủ trên mặt không ngừng thoáng hiện sát cơ, mụ ta rống to một tiếng, bầy Lục Vĩ Hồ huyễn thú tụ tập vây quanh người mụ đột nhiên toát ra bay vụt, hướng phương hướng ba người Long Thiên Tuyệt, Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong tiến công, mà bản thân Tông chủ, đột nhiên kiếm đầu quay lại, thẳng hướng kiếm thế Hách Liên Tử Phong, đâm ngược về phía Vân Khê.

Quán tính xung phong liều chết, Vân Khê đang gia tốc tiến tới gần, ai ngờ Tông chủ đột nhiên quay kiếm đâm hướng nàng, nàng kinh hãi, muốn xoay người lại tránh né, đáng tiếc đã muộn.

Trường kiếm cách nàng càng ngày càng gần, mấy tấc nữa liền đâm vào bộ ngực của nàng……

“Khê Nhi!”

“Khê Nhi!”

Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong quá sợ hãi, giờ phút này bọn họ chỉ có thể tiến không thể lui, công kích Tông chủ, chẳng cách nào là cứu Vân Khê.

Bên trong Ngọa Long cư, cha con Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên thấy thế, cũng không thể đợi nữa, nhất tề phi thân ra, cũng gia nhập hàng ngũ ám sát Tông chủ.

Phía sau là đâm tới bốn thanh trường kiếm, Tông chủ hồn nhiên không để ý, chỉ chin chằm chằm đúng Vân Khê, đỉnh kiếm hướng lồng ngực nàng đâm tới.

“Xú nha đầu, chịu chết đi! Ta muốn người cấm kỵ nhất tộc các ngươi, vĩnh viễn không ngày nổi danh!”

Tông chủ tốc độ tiến công quá nhanh, trong chớp mắt đã đến bên cạnh, Vân Khê thậm chí cả thời gian thi triển Na Di thuật cũng không có.

Chỉ mành treo chuông!

Vào lúc mũi kiếm cùng lồng ngực Vân Khê chỉ kém vị trí không tới một tấc, lúc này, một đạo bạch quang phá thể ra, cản trở kiếm thế.

“Làm sao có thể?” trường kiếm trong tay Tông chủ bị ngăn trở, mụ ngạc nhiên nhìn đạo bạch quang kia xuất hiện ở trước ngực Vân Khê, ánh mắt liên tục biến hóa, “Đó là……”

Ánh mắt của nàng không ngừng thay đổi, bên trong bức bích họa, Vân Huyên cùng Tử Yêu cũng thay đổi ánh mắt.

“Đó là chư thần ấn ký, là ấn ký cao quý nhất của thượng cổ linh huyết tộc. Chỉ có Thánh nữ mỗi một thời đại thượng cổ linh huyết tộc mới có thể được chư thần chúc phúc, trở thành lãnh tụ thượng cổ linh huyết tộc, tiếp nhận tất cả hậu duệ linh huyết tộc cúng bái……” Vân Huyên giơ tay lên, chạm tới cổ tay của mình, nơi đó giống như trước có một ấn ký trăng lưỡi liềm, chỉ tiếc, ấn ký kia là không trọn vẹn. Mấy cụ già trong tộc sau khi xem ấn ký của bà, đều nhất tề lắc đầu thở dài, chư thần ấn ký dĩ nhiên trân quý hiếm thấy, song có ấn ký không trọn vẹn, chẳng những sẽ không mang đến may mắn cùng chúc phúc cho bà, ngược lại sẽ mang đến kiếp nạn.

Bà vốn dĩ không tin, nhưng bây giờ đã tin rồi.

Chư thần ấn ký không trọn vẹn, chính là chư thần ấn ký không trọn vẹn, làm sao có thể cùng chư thần ấn ký chân chính hoàn mỹ đánh đồng?

Vân Huyên lúc này đem lực chú ý tập trung đến trên người Vân Khê, từ sau khi nàng tiến vào tế đàn, bà cũng đã cảm ứng được sự tồn tại của nàng, chẳng qua là thông qua thập đại thần khí tới cảm ứng. Hiện tại khoảng cách gần quan sát nàng, mới phát hiện nàng cùng mình có quá nhiều điểm giống nhau, đều lãnh ngạo không kiềm chế được, khí chất không phải những cô gái tầm thường có thể có. Các nàng cũng có rất nhiều điểm giống nhau, Vân Khê có những thứ bà không có, bà thật rất hâm mộ, tuy không nói ra nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.

“Chư thần ấn ký?” Tử Yêu khẽ hí mắt, lạnh lùng nói, “Những thứ này chẳng qua là truyền thuyết thôi, chưa đủ xác thực! Bổn tọa trước sau tin tưởng, người có thể thắng trời, chỉ cần ngươi muốn lấy được, liền nhất định có thể nhận được. Muốn trở thành người trên người, thiên phú bẩm sinh cũng không thể quyết định hết thảy, cần phải có ý chí, cộng thêm kiên trì, cố gắng, mới có thể chân chính đạt thành tâm nguyện.”

Hắn hiện tại làm những chuyện như vậy, đúng là như thế.

Người trong thiên hạ đều phỉ báng Bắc Thần gia tộc bọn họ là tà phái, là gia tộc hạ lưu. Bởi vì bọn họ không phải là truyền nhân của Thượng cổ Linh Huyết tộc. Hạ đẳng trong Thượng cổ Linh Huyết tộc cũng còn là những người cao quý, nhưng Bắc Thần gia tộc của hắn, ngay cả một tộc hạ đẳng của Thượng cổ Linh Huyết tộc cũng không bằng, lại còn dám nói tới tranh hùng xưng bá, quả thực là nhảm nhí!

Tử Yêu từ nhỏ chính là sinh trưởng ở trong hoàn cảnh như vậy, gia tộc hắn thích nhất, tổ tiên hắn sùng kính ngưỡng mộ nhất, trong mắt người ở bên ngoài lại là thấp kém không chịu nổi được như thế, không chiếm được sự tôn trọng của người khác. Từ nhỏ, hắn liền lập được lời thề, nhất định phải đem Bắc Thần gia tộc phát dương quang đại, muốn cho Bắc Thần gia tộc trở thành gia tộc cường đại nhất trong thiên hạ, để cho tất cả những gia tộc khác cũng muốn lấy nó vi tôn, hướng nó thần phục!

Không chỉ hắn tình nguyện như thế, đời đời con cháu Bắc Thần gia tộc đều coi đây là mục tiêu. Bọn họ muốn thay đổi địa vị Bắc Thần gia tộc, thay đổi vận mệnh tộc nhân bọn họ, trở thành Chúa Tể của đại lục!

Tử Yêu đang nhớ lại chí nguyện cùng sứ mạng của mình, nhiệt huyết vào giờ khắc này sôi trào.

Vân Huyên cúi đầu cười mấy tiếng, mấy phần tang thương: “Người trên người? Ngươi bây giờ không phải đã là người bề trên sao? Thử hỏi cả Long Tường đại lục, có thể có mấy người là đối thủ của ngươi? Ngươi cảm thấy vui vẻ sao? Đáng giá không?”

Tử Yêu hơi sững sờ, vui vẻ sao? Hắn chưa từng có nghĩ tới cái vấn đề này, bởi vì mục tiêu trong suy nghĩ của hắn còn chưa đạt được. Trước khi hắn chưa chân chính đạt tới mục đích của mình, hắn căn bản sẽ không đi suy tư mình rốt cuộc sung sướng hay không sung sướng.

Vạn năm rồi, hắn mỗi ngày đăm chiêu suy nghĩ đều là mục tiêu của hắn, nếu không có mục tiêu, hắn có thể sẽ không biết nên như thế nào sống được.

Vân Huyên quan sát vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên có chút đồng tình hắn: “Bắc Thần, ta và ngươi cũng đã trải qua vạn năm, kinh nghiệm được rất nhiều. Năm tháng thay đổi, rất nhiều chuyện ta cũng đã muốn xóa bỏ rồi, trở thành người trên người thì như thế nào? Chỗ cao không khỏi lạnh, uyên thâm quá ít người hiểu, không người nào có thể cùng chia sẻ hỉ nộ ai nhạc (vui mừng, tức giận, buồn đau), ngươi cũng chẳng qua là một cái xác không hồn. Thay vì mỗi ngày ngươi tranh giành ta đấu, truy danh trục lợi, chẳng bằng tìm kiếm một phần hạnh phúc chân chính, cuộc sống qua bình bình đạm đạm……”

Rất nhiều người cả đời theo đuổi không danh thì lợi, hoặc là tài phú, mà bà, cả đời này đang theo đuổi chẳng qua là cuộc sống bình bình đạm đạm.

Yêu cầu đơn giản như thế, với bà cũng là một loại yêu cầu xa vời.

Bà tưởng niệm cuộc sống đơn thuần mà vui vẻ kia, tưởng niệm có người làm bạn ở bên mình, dịu dàng ôn nhu với bà, tưởng niệm có người có thể làm cho bà dựa vào, cho bà một chút ấm áp cùng an tâm……

Tất cả những thứ này cũng đã rời xa bà rồi.

Trời cao cho bà thiên phú đặc thù, cũng cướp đi hạnh phúc đơn giản nhất của bà, bà tình nguyện, mình từ nhỏ chỉ là một nữ nhân bình thường.


Tử Yêu suy tư lời của bà, vắt mi trầm tư, hai người tự mình lâm vào trong suy nghĩ của mình.

Vân Khê không biết xảy ra chuyện gì, tại ranh giới sống chết, lực lượng bên trong thân thể đột nhiên tăng vọt, cỗ lực lượng tăng vọt này đánh sâu vào đến trước ngực của nàng, lại đem chư thần ấn ký yên lặng đã lâu cho tỉnh lại. Chư thần ấn ký phóng thích xuất ra lực lượng, ngăn trở kiếm của Tông chủ tiếp tục hướng trước.

Đây là lần đầu Vân Khê cảm nhận được lực lượng chư thần ấn ký, bắt đầu từ vị trí bộ ngực, lực lượng hùng hậu chảy khắp toàn thân, lực lượng trầm hậu trầm hậu ở trong người tích lũy, nàng có dùng không hết lực, muốn phải tìm lối ra phát tiết.

“A! ——”

Vân Khê ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng, đem lực lượng bên trong thân thể toàn bộ phóng ra đi ra ngoài.

Tông chủ không cách nào ngăn cản cỗ lực lượng đáng sợ này, vội vàng trở lui. Ở phía sau của nàng, Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử phong cùng cha con Vân Mộ Phàm bốn thanh trường kiếm đuổi theo tới, Tông chủ chiếm giữ hoảng sợ xoay người dựng lên, nhất phi trùng thiên, lúc này mới hiểm hiểm tránh thoát hợp lực công kích của bốn người.

Sau khi Vân Khê phát tiết lực lượng, cảm giác lực lượng trong cơ thể khắp mọi nơi tán loạn, không cách nào nắm trong tay. Nàng không dám dễ dàng động võ, nhẹ nhàng rơi xuống, rút lui về phía sau mấy bước.

Bốn người Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử phong cùng cha con Vân Mộ Phàm gần tới bên cạnh nàng, làm thành một vòng, đem nàng bảo vệ.

“Khê Nhi, như thế nào?” Long Thiên Tuyệt ân cần dò hỏi.

“Không có gì, điều tức một chút là tốt.” Vân Khê tĩnh hạ tâm lai, từ từ điều tức, đem lực lượng tán loạn trong cơ thể nhét vào quỹ đạo vận chuyển bình thường.

Trên người Tông chủ trúng một kiếm, lại thấy chư thần ấn ký trên người Vân Khê bị kích thích, tùy thời đều có thể bộc phát ra lực lượng đáng sợ, mụ ta tạm thời rời xa vòng chiến, không dám tùy ý xuất thủ nữa, quyết định trước yên lặng theo dõi kỳ biến, cái khác nữa suy tư đối sách ứng chiến.

“Thật tốt quá! Ta rốt cục khôi phục thực lực! Ta cái gì cũng đã nhớ hết rồi!”

Thanh âm Cửu cô cô ở bên tai vọng lại, quang ảnh màu trắng toát ra, Cửu cô cô nhảy xuất hiện ở trong không gian.

Thì ra là, lực lượng tăng vọt mới vừa trong cơ thể, là nguyên nhân Cửu cô cô khôi phục thực lực.

Nội thị, Vân Khê thấy được trong cơ thể của mình, thì ra là mấy viên linh châu đã không thấy, chỉ còn lại có một viên cửu chuyển linh châu đầy đủ. Mượn uy lực cửu chuyển linh châu, huyền khí toán loạn lung tung trong cơ thể nàng, từ từ bị đè ép xuống tới, đưa về chính đồ.

“A Cửu muội muội, muội thật sự đã nhớ hết? Vậy nhất định muội cũng nhớ tới ta sao?” Thủy Quy cự thú hèn mọn không biết từ nơi nào xông ra, lại còn có mặt tới đây đến gần cùng Cửu cô cô, cũng không muốn nghĩ, mới vừa khi thời điểm đối chiến bốn con Lục Vĩ Hồ, mỗ rùa rốt cuộc có bao nhiêu hèn nhát vô năng.

“Cút sang một bên!” Cửu cô cô trừng nó một cái, trực tiếp không để ý sự hiện hữu của nó, nó trái phải chung quanh, rất nhanh phát hiện bức tranh Vân Huyên trong vách, nó kích động hướng bức bích họa bay nhào tới: “Chủ nhân! Ta rốt cục lại gặp được người!”

Cửu cô cô đáy mắt, trong suốt lệ quang lóe lên, xa cách gặp lại vui sướng, khiến nó khó mà tự đè xuống.


“A Cửu, biệt lai vô dạng?” Vân Huyên nhợt nhạt mỉm cười, đem tất cả khổ sở vùi sâu vào trong lòng, lần nữa nhìn thấy đồng bạn thời xưa đối với mình trung thành cảnh cảnh, bà mừng rỡ vạn phần.

“A Cửu, đừng tới đây! Ngươi một khi vào bức bích họa, sẽ thấy cũng ra không được. Đây là phong ấn Đại Thiên Ma bố trí, bên trong bức bích họa, chỉ được phép vào không cho phép ra.”

“Chủ nhân, ta muốn cứu người đi ra ngoài!” Cửu cô cô liều lĩnh đụng nhau hướng bức bích họa.

“A Cửu, dừng lại! Nếu như ngươi còn nhận thức ta là chủ nhân, vậy thì dừng lại, không cho lỗ mãng làm việc nữa!” lời nói của Vân Huyên…, rốt cục khiếncho Cửu cô cô bình tĩnh lại, ngừng cử động mạnh mẽ.

“Ta năm đó rơi vào trong tay Đại Thiên Ma, nó phá hủy thân thể thể xác ta, nhưng đem hồn phách của ta phong ấn tại trong mặt bức bích họa này. Nó không để cho hồn phách của ta chạy, cũng không để cho ta chuyển thế đầu thai, nó lưu lại ta, vì chính là từ trong miệng ta moi ra bí mật có liên quan với Tàn Hoa bí lục Vân tộc. Ha hả, nó như thế nào biết, thật ra thì ngay cả ta, cũng không có trông thấy Tàn Hoa bí lục chân chính……” Vân Huyên cười khổ, bà không lý do bị nhốt nhiều năm như vậy, lại là vì một quyển bí lục ngay cả bà cũng không biết rõ, phần oan khuất này phải bày tỏ cùng ai? Bà sở dĩ đau khổ chống đỡ đến bây giờ, vì chính là một tia ước ao, hi vọng có một ngày có thể gặp lại được đến gương mặt người bà muốn gặp.

“Chủ nhân, người chịu khổ.” Cửu cô cô chân tình cảm chân thành thân thiết quan tâm, Vân Khê thấy vậy ghen tỵ với, vô luận là người hay là thú, thật ra thì cũng là hiểu tình cảm, có hay không cùng chung trải qua sinh tử, có hay không gắn bó làm bạn qua, tình cảm kia là hoàn toàn bất đồng. Cho nên, nàng mới có thể thấy từ trước đến giờ Cửu cô cô thờ ơ cao ngạo, lộ ra một mặt tình cảm phong phú như thế.

“Tổ tiên, ngài ở bên trong bức bích họa bị nguy mấy trăm năm, thân là hậu nhân của ngài, không có thể sớm đi tới cứu ngài, thật là bất hiếu.” Vân Mộ Phàm tiến lên, hướng bức bích họa cung kính nhất bái.

Tại phía sau hắn, hai người Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên, cũng đi theo đồng thời nhất bái.

Vân Khê do dự, cũng đi theo đám ba người bọn họ xa xa nhất bái, nói cho cùng, Vân Huyên đều coi như là tổ tiên cấm kỵ nhất tộc bọn họ, cũng là người nàng có chút kính nể, này nhất bái nàng nhận được.

“Ngươi là?” Vân Huyên hướng Vân Mộ Phàm gật đầu ý bảo.

Vân Mộ Phàm hồi bẩm nói: “Tử tôn bất hiếu Vân Mộ Phàm, tộc trưởng cấm kỵ nhất tộc đương nhiệm, mang theo một trai một gái, Vân Trung Thiên, Vân Khê, còn có một vị đệ tử, Vân Mạch Thiên, bái kiến tổ tiên!”

Vân Huyên mặt mày từ từ giãn ra mở ra, lộ ra ôn hòa: “Thì ra là các ngươi cũng là hậu nhân cấm kỵ nhất tộc ta, tốt, đều rất tốt! Nhất là con gái của ngươi, nàng là người không tầm thường, chính là người được chư thần chúc phúc, ngày khác thành tựu tất ở trên ta, ta rất vui mừng.”

“Đa tạ tổ tiên tán dương!” Vân Mộ Phàm mừng rỡ, nghe được tổ tiên tán dương con gái của mình, so sánh với mình được tán dương còn kích động hơn.

Vân Khê khẽ cong môi, nói: “Ngài quá khen! Chúng ta lần này tới trước, mục đích đúng là muốn cứu ngài rời đi tế đàn Thiên Ma, ta đã tập hợp đủ thập vật thần khí ngài luyện chế từ trước, bọn nó chiếm được ngài tác động, biết được hồn phách của ngài bị trấn áp, cho nên bọn họ khẩn cầu ta đến đây cứu. Ta đáp ứng yêu cầu của bọn nó, không muốn thất tín với bọn họ, cho nên mới mang theo gia nhân của ta cùng bằng hữu đến đây xông vào Thiên Ma tế đàn. Trời không phụ người có lòng, chúng ta rốt cuộc tìm được ngài, không biết chúng ta đến tột cùng phải làm như thế nào, mới có thể đem ngài từ bức tranh trong vách cứu đi ra ngoài đây?”

Vân Huyên gật đầu, tầm mắt nhu hòa từ trên một đôi vòng tai bên tai Vân Khê xẹt qua, đó là thần khí nàng đích thân luyện chế từ trước, nàng tự nhiên là nhớ được. Chúng Tiểu Tả mười vật thần khí, cảm nhận được ánh mắt của nàng kiểm duyệt, mọi người kích động toát ra, đau đến Vân Khê thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Cuối cùng, Vân Huyên rất nhanh dời đi tầm mắt, đem ánh mắt rơi vào trên người ba người Tiểu Ban Lạt ma, nàng lần nữa vuốt cằm nói: “Không tệ, là tăng nhân Phạm Âm tự!”

“Vân Thanh Uyển, ba vị tăng nhân Phạm Âm tự này là ngươi mời tới à?” Vân Huyên ánh mắt lại là vừa chuyển, sâu kín rơi vào trên người Tông chủ, “Ngươi vì đối phó ta, có thể nói là nhọc lòng a. Cứ nghe cao tăng Phạm Âm tự có hai môn pháp lực, một môn là độ người hướng thiện, lấy Phật gia lý niệm, đạo người hướng thiện, làm cho người ta có thể Trọng sinh; một môn khác là trấn áp tà ma, nhưng chỉ phá hàng vạn hàng nghìn yêu ma tà ác, lệnh kia trọn đời không thể chuyển sang kiếp khác. Ngươi xin Phạm Âm tự tăng nhân, sợ rằng nhìn trúng đúng là môn pháp lực thứ hai của bọn họ sao?”

Tông chủ ánh mắt lóe lên, lộ ra chột dạ, bất quá rất nhanh, nàng nhướng mày nói: “Là thì như thế nào? Ta chính là xin bọn họ để đối phó ngươi, ta muốn để cho bọn họ đem hồn phách của ngươi hoàn toàn trấn áp, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh!”

“A, ngươi quả nhiên là hận ta à!” Vân Huyên thở dài.

Tông chủ kích động nói: “Không sai! Ta hận ngươi! Bất kể ngươi nói gì, bất kể năm đó chân tướng như thế nào, cũng sẽ không thay đổi ta thật sự hận ngươi! Ta đã đối với ngươi ra tay một lần, ta không có cơ hội quay đầu lại, thay vì cả ngày lẫn đêm bị cơn ác mộng quấn quanh, không biết ngươi chừng sẽ trở về tìm ta tính sổ, chẳng thà ta tiên hạ thủ vi cường.”

Vân Huyên lắc đầu thở dài, gian ngoan mất linh người, tiếp tục tới cãi cọ, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.

“Vân Khê, ta xem ba vị tăng nhân này một thân chánh khí, không phải là người gian tà, có thể đủ tin tưởng, ủy thác trách nhiệm nặng nề. Muốn đem hồn phách của ta từ bức bích họa cứu ra, đầu tiên phải phá giải phong ấn bức bích họa, bức bích họa bản thân chính là do vô số hồn phách thiên Ma luyện chế mà thành, lấy Phật lực tới áp chế nó là phương pháp hữu hiệu nhất. Ngươi để cho ba vị đại sư tiếp tục thi triển Phật lực, mà ta cùng Bắc Thần thì từ bên trong phát lực, trong ngoài hợp lực, cùng đi phá giải phong ấn, có lẽ có thể thử một lần!” Vân Huyên quay đầu, nhìn về phía Tử Yêu nói, “Bắc Thần, ta vốn là tính toán cùng quyết chiến sinh tử, nhưng là hiện tại ta thay đổi chủ ý. Ta còn có tâm nguyện chưa dứt, ta phải rời đi bức bích họa, ngươi có thể lựa chọn sau lưng đánh lén ta, cũng có thể lựa chọn cùng ta hợp lực phá giải phong ấn bức bích họa.”

Tử Yêu hí mắt, cúi đầu cười một tiếng nói: “Ta và ngươi tranh đấu lẫn nhau nhiều năm như vậy, vẫn luôn là kẻ thù một mất một còn, còn chưa từng có hợp tác qua, thỉnh thoảng hợp tác một lần, cũng không sao.”

Vân Huyên đã sớm liệu đến đáp án của hắn, hai người bèn nhìn nhau cười.

Tông chủ không vui, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Vân Huyên rời đi bức bích họa, trùng nhập nhân thế?

“Bổn tọa chắc là sẽ không cho các ngươi như nguyện! Đi chết đi!” Lần này, Tông chủ không phải là đối với người Vân Khê bên này phát động công kích, cũng là xuất thủ, đánh úp về phía ba người Tiểu Ban Lạt Ma. bọn họ Không có Phật lực tương trợ, Vân Huyên muốn rời khỏi bức bích họa căn bản là việc không có khả năng, đây chính là cái gọi là rút củi dưới đáy nồi.

“Tiểu Ban ——” Vân Khê kinh thanh hô to, “Cửu cô cô, nhanh đi giúp hắn!”

Cửu cô cô chạy được thật nhanh, Tông chủ tốc độ nhanh hơn, mấy hơi thở, liền tiến tới gần ba người Tiểu Ban.

Không còn kịp rồi!

Tiểu Ban ——

Vân Khê trơ mắt nhìn một ít thanh trường kiếm hướng về phía ót Tiểu Ban đâm tới, lòng của nàng chợt dừng lại, hắn mới chẳng qua là đứa bé, một hài tử vô tội, nàng sao mà nhẫn tâm hạ thủ?

“Nguy hiểm!” Phương Tây đại sư phi thân đánh tới, chắn trước người Tiểu Ban, chỉ nghe thổi phù một tiếng, trường kiếm đâm vào liễu phía sau lưng của hắn, xuyên tim mà qua.

Tiểu Ban ngẩng đầu, nhận thấy được chuyện gì xảy ra, hắn sợ ngây người, quên mất phản ứng.

“Sư phụ!” Đồ đệ kinh hô, thấy kiếm Tông chủ cũng không có dừng lại, sau khi đâm thấu trái tim sư phụ, tiếp tục hướng trước đẩy đưa, hắn không chút nghĩ ngợi, phi thân đem Tiểu Ban bị vây trong ngu ngơ theo sư phụ ôm trong ngực đi ra ngoài.

Một cái xoay người, Phập!

Lại là thanh âm trường kiếm vào thân.

Đồ đệ thân thể đột nhiên cứng đờ, dùng sức đem Tiểu Ban đẩy ra, mang đến phương hướng chỗ đám người Vân Khê ở, một ngụm máu tươi hướng lên trời phun dài: “Bảo vệ, cho, tốt, hắn!”

Mọi người sợ ngây người, một màn này phát sinh được quá đột ngột, mặc dù thầy trò phương Tây đại sư võ nghệ cao cường, cũng khó địch lại Tông chủ đột nhiên đánh lén. Vì bảo vệ bọn họ Tiểu Lạt Ma, bọn họ không chút do dự lựa chọn hy sinh mình, có lẽ đây chính là tinh thần bỏ mình vì nghĩa của Phật gia sao?

Tông chủ mắt thấy Tiểu Ban được tôn sùng đưa ra, kiếm của nàng liên tục trên thân thể hai người, hồi kiếm, tiếp tục hướng trước đâm tới.

Lúc này, Cửu cô cô bay nhào tới, lực áp bách khổng lồ, khiến cho Tông chủ phải tạm thời bỏ qua ám sát Tiểu Ban, từ trên người của hai người thầy trò phương Tây rút kiếm, xoay người hồi kiếm, đón đánh Cửu cô cô.

Long Thiên Tuyệt vài cái tung nhảy, đem Tiểu Ban bay ở giữa không trung tiếp được, rơi xuống.

Tiểu Ban kinh ngạc nhìn hai thầy trò phương Tây ngã trên mặt đất, trên người của bọn họ máu tươi chảy xuôi, dừng hơi thở, cánh mũi họ không nhún được.

“Sư thúc, sư huynh……”

Bọn họ là vì cứu hắn, mới bỏ đi tánh mạng của mình, bọn họ dùng tánh mạng của mình, thuyết minh phật lý của bọn họ.

Sư thúc, sư huynh……

Trong tim của hắn bi thống vạn phần.

Đến cuối cùng, hắn vẫn là nhịn được, không để cho nước mắt chảy xuôi xuống tới.

Chắp tay trước ngực, hắn tại chỗ khoanh chân mà ngồi, trong miệng mặc niệm lên kinh Phật: “……”

Vân Khê nhìn thân hình xinh xắn của Tiểu Ban, lại có thể chịu nỗi đau trầm trọng như thế, nàng thấy vô cùng đau lòng. Muốn tiến lên đi an ủi hắn, lại thấy từng đạo Phật quang từ bên trong thân thể hắn buông thả ra, được phép hai thầy trò phương Tây chết đi, hắn xúc động, để cho hắn có trong nháy mắt hiểu được.

Từng đạo Phật quang càng ngày càng mạnh thịnh không ngừng khuếch tán, Phật âm lượn lờ, truyền vào trong tai mỗi người, đáy lòng sinh ra cảm giác khác thường.

Có người sinh lòng thư sướng, có người sinh lòng phiền não.

Trong lòng mỗi người đều có một ngọn Phật, chẳng qua là có tà ác, có thuần lương, thật ra thì Phật bản thân là không phân thiện ác, phần thiện ác chẳng qua là do lòng người phức tạp.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 16: Phật lực của Tiểu Ban (1)