Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 6 Chương 6: Thiên Tuyệt oai phong vạn phần!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 6: Thiên Tuyệt oai phong vạn phần!


Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc! Hồng hộc!…

Kiếm Kinh Hồng ăn được thức ăn ngon, thân kiếm cũng dài hơn gấp mười lần so với bình thường, cư nhiên trở thành một thanh kiếm to lớn, sóng cuộn dạt dào, đem một cái lại một cái Thiên Ma nuốt vào trong bụng.

“Thanh kiếm này cũng quá thần kỳ đi? Rốt cuộc dùng cái gì đúc thành?” Vân Mộ Phàm nhìn thấy ngạc nhiên, vuốt cằm nhìn xuống dưới, ông vẫn là lần đầu nhìn thấy một thanh kiếm mạnh như vậy, một ngụm có thể nuốt một cái Thiên Ma, cũng không cần tiêu hóa.

“Này tính là gì, nó ngày thường chính là dựa vào nuốt kiếm mà lấp đầy bụng, không kiếm không vui.” Vân Khê nhẹ nhàng nói, điều nàng nói chính là một chuyện có thật, nàng đối với hành vi của kiếm Kinh Hồng nhìn mãi cũng thành quen. Nàng chẳng những nhìn thấy nó ăn thùng uống vại, cũng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nó khi gặp lực lượng mạnh hơn mình, không kiếm gì có thể so với kiếm Kinh Hồng có nhân tính hơn.

Vân Mộ Phàm nghe vậy, mồ hôi đổ ròng ròng, cho tới bây giờ chỉ nghe qua không thịt không vui, chưa từng nghe qua không kiếm không vui!

“Điều này ta có thể xác nhận! Vì muốn giúp nó no bụng, ta cơ hồ đem toàn bộ binh khí của học viện Thanh Lân cùng thành trì xung quanh của học viện Thanh Lân đến cho nó, mới miễn cưỡng lấp được một chút thói thèm ăn của nó.” Long Thiên Tuyệt cười đến tuyệt mỹ, Vân Mộ Phàm nghe được suýt nữa thì xỉu, quả nhiên là dạng kiếm gì xứng với dạng người đó a, nữ nhi và con rể của ông đều không phải người bình thường!

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, kiếm Kinh Hồng đã vì bọn họ dọn sạch chướng ngại, con đường phía trước một mảnh trống trải.

Hưu ——

Kiếm Kinh Hồng khôi phục bộ dạng như trước, một lần nữa quay lại trong tay Vân Khê, như là tranh công, thân kiếm hung phấn, ánh sáng trên thân kiếm lóe ra, càng thêm thần bí sắc bén.

Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên, Vân Mạch Thiên mấy người nhìn trước mặt tế đàn trống rỗng, một đám không khỏi cứng lưỡi, nó dọn dẹp rất sạch sẽ a?

Long Thiên Tuyệt nhếch môi, hai tròng mắt cong lại, ý cười tràn đầy. Hắn nắm tay Vân Khê, đi đến lối vào tế đàn.

Lối vào, có lốc xoáy màu bạc tại không ngừng xoay chuyển, một vòng lại tiếp một vòng, nhìn không đến giới hạn. Trung tâm lốc xoáy, thi thoảng có cơn gió lạnh lẽo chui ra, thần bí mà quỷ dị.

Long Thiên Tuyệt dừng bước, cẩn thận quan sát trung tâm lốc xoáy, trong tay bắn ra một thỏi bạc. Bạc rơi vào trong trung tâm lốc xoáy, chỉ trong nháy mắt, liền hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn của hắn. Tốc độ chiếm đoạt kinh người như thế, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, nếu như là người rơi vào trung tâm lốc xoáy đó, không biết sẽ bị như thế nào, sau khi rơi vào lại không biết sẽ xuất hiện ở nơi nào.

“Tất cả mọi người cẩn thận một chút, nơi này có thể là một cái không gian lốc xoáy, không biết trước và sau sẽ thông đến không gian nào. Vì để đảm bảo an toàn cho mọi người, ta đề nghị tất cả mọi người đều đi vào bên trong Ngọa Long Cư, để cho lão phu một người đưa các ngươi đi qua, đến lúc đó vô luận là đến địa phương nào, chúng ta tóm lại là có thể cùng một chỗ.” Vân Mộ Phàm nhìn chăm chú vào trung tâm lốc xoáy, trịnh trọng nói.

“Nhạc phụ đại nhân nói có lý, mọi người ở cùng một chỗ, mới không bị tách ra. Nhưng người làm chuyện dẫn đường, vẫn là giao cho con đi, nhạc phụ đại nhân ngài nên ở bên trong Ngọa Long cư, chỉ huy đại cục.” Long Thiên Tuyệt tìm từ khéo léo, thứ nhất chủ động gánh vác trọng trách dẫn đường, thứ hai không quên nói lời coi trọng nhạc phụ đại nhân, con ngựa lớn nhỏ cùng nhau chụp.

Vân Mộ Phàm nghe vậy, quả nhiên tâm tình vui sướng, vỗ vỗ đầu vai hắn nói: “Được rồi, vậy lão phu ở trong Ngọa Long cư, chỉ huy đại cục, chuyện bên ngoài liền giao cho con.”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân tín nhiệm!” Long Thiên Tuyệt cười cười, bố vợ con rể lại có thể tương kính như tân (tôn trọng nhau), tạo nên trạng thái nhạc từ tế hiếu hài hòa( cha vợ hiền hậu, con rể hiếu thuận hòa hợp).

Vân Khê nghe hai người ngươi tới ta đi, càng nghe toàn thân nàng đều nổi đầy da gà, đối thoại này cũng quá kiểu cách đi? Không thích ứng a không thích ứng!

“Thiên Tuyệt, cẩn thận!” Vân Khê dùng sức nắm tay Long Thiên Tuyệt, rồi sau đó chui vào Ngọa Long Cư, Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên ba người cũng lần lượt chui vào Ngọa Long cư, chỉ còn lưu lại một người Long Thiên Tuyệt, mang theo Ngọa Long Cư, quyết đoán nhảy vào trung tâm lốc xoáy màu bạc.

Khi tiến vào trung tâm lốc xoáy, ở trong Ngọa Long Cư mọi người cũng cảm nhận được lực lượng mãnh liệt dao động ở bên ngoài, toàn bộ Ngọa Long Cư giống như một con thuyền giữa biển lớn, bị lốc xoáy không ngừng đùa giỡn.

Vân Khê đem hai đứa bé chặt chẽ ôm vào trong ngực, trong lòng lại lo lắng cho Long Thiên Tuyệt đang ở bên ngoài Ngọa Long Cư.

Bọn họ ở trong Ngọa Long Cư, cũng cảm nhận được sức lực to lớn như thế, như vậy ở bên ngoài Ngọa Long Cư Thiên Tuyệt, không biết phải chịu lực lượng cường đại như thế nào đánh vào, hắn có thể đương đầu được hay không? Có cái gì nguy hiểm hay không?

Vân Khê trong lòng không yên.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác có sức mạnh cường đại đánh sâu vào rốt cục biến mất.

“Cha, bên ngoài thế nào?” Vân Khê vội vàng hỏi.

Vân Mộ Phàm đứng ở cửa sổ, nhìn xung quanh ở bên ngoài, chứng kiến cảnh tượng trước mặt khiến cho lão không thốt ra lời.

Long Thiên Tuyệt đứng ở trên một mỏm đất, chỗ đó chỉ đứng được một người, dưới chân là vách núi cao vạn trượng, sương đen cuồn cuộn, cách một khoảng cực lớn với xung quanh. Trong trời đất dường như chỉ còn lại có một người là hắn, phóng tầm mắt nhìn lại, nơi nơi hung hiểm, còn có rất nhiều khe rãnh hang hốc.

Nguy hiểm hơn là, trên bầu trời, bốn phương tám hướng, có rất nhiều những điểm đen to nhỏ hướng về hắn bay đến. Nhìn kỹ thời điểm, đúng là Thiên Ma với những hình thái khác nhau, dữ tợn, đủ các loại đá rơi xuống chỗ hắn.

Nhìn thấy một màn như vậy, Vân Mộ Phàm hết hồn, vì Long Thiên Tuyệt rơi một đống mồ hôi.

Mỏm đất hẹp như vậy, căn bản không thể chứa được người thứ hai. Ông hiện tại không có cách nào đi ra giúp hắn, cũng sợ lên tiếng quấy nhiễu phán đoán của Long Thiên Tuyệt phán, cho nên ông chỉ có thể lựa chọn lặng im.

Vân Khê không có nghe thấy cha trả lời, đáy lòng lại càng lo lắng, sờ soạng muốn đến gần cửa sổ: “Cha, rốt cuộc thế nào?”

Vân Mộ Phàm xoay người, chần chờ, tận lực bình tĩnh mở miệng nói: “Không có việc gì, hết thảy bình thường! Con đừng quá khẩn trương, Thiên Tuyệt có thể xử lý tốt.”

“Thật vậy chăng?” Vân Khê trong lòng bất an, tổng cảm thấy không khí có chút không đúng, giơ tay, lặng lẽ kéo kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mặc. Mẹ con trong lúc đó đều có ăn ý, Tiểu Mặc nhận được ám chỉ của mẫu thân, một mình đi thong thả bước đến bên cửa sổ ra nhìn xung quanh ở bên ngoài. Vừa nhìn lên, đã khiến nó hoảng sợ.

“Cha…” Trong miệng chỉ kịp hô lên một chữ, cái miệng nhỏ nhắn của nó đã bị bịt lại. Vân Mộ Phàm bịt cái miệng nhỏ nhắn của nó, sau đó ông nháy mắt ra hiệu, ám chỉ nó không cần kêu lên thành tiếng.

Tiểu Mặc đôi mắt lóe sáng chớp a chớp, sau khi chớp vài cái, rốt cục gật đầu, đáp ứng yêu cầu của Vân Mộ Phàm.

“Tiểu Mặc, con nhìn thấy cái gì?” Vân Khê nhận thấy không thích hợp, nhịn không được hỏi, tuy rằng nhìn không được, nhưng thính giác của nàng lại vô cùng nhạy bén, tiếng hít thở của nhi tử lập tức xảy ra biến hóa, khẳng định là có việc phát sinh, còn có phản ứng của cha và huynh trưởng cũng rất kỳ quái, rất im lặng, không hẳn là chuyện tốt.

Tiểu Mặc khẩn trương nhìn về phía mẫu thân, hết giương lên cái miệng nhỏ nhắn, rồi lại cắn môi, nó thật sự không muốn nói dối mẫu thân, nhưng là cũng không muốn mẫu thân lo lắng, nó rất rối rắn a.

“Tiểu Mặc, tại sao con lại không nói lời nào?” Vân Khê hỏi.

Không đợi Tiểu Mặc trả lời, Tiểu Nguyệt Nha nhìn vẻ mặt rối rắm của ca ca rối rắn, đột nhiên tay nhỏ bé giơ lên, mở miệng nói: “Mẫu thân, ca ca muốn nói dối!”

Tiểu Nguyệt Nha vừa nói xong, hai bên lông mi của Tiểu Mặc nhíu chặt, có chút lúng túng.

“Tiểu Mặc, nói thật!” Vân Khê ngữ khí nghiêm khắc mấy phần.

Tiểu Mặc thở dài: “Được rồi, con nói thật, cha hiện tại rất nguy hiểm…”

Vân Khê mày nhíu chặt lại, bước vài bước nhanh tới bên cửa sổ, nàng không có vội vàng hô lớn, nàng cũng sợ chính mình nhất thời lỗ mãng, quấy nhiễu Thiên Tuyệt, ngược lại chỉ khiến cho tâm trạng của chàng thêm rối loạn. Được thấy những thanh âm quai dị bên ngoài cửa sổ, Vân Khê trong lòng lại càng căng thẳng.

“Đừng khẩn trương, ta tin tưởng Thiên Tuyệt có thể ứng phó.” Vân Trung Thiên nhẹ nhàng an ủi nói.

“Đúng vậy, Thiên Tuyệt hắn gặp nguy không loạn, trong lòng nhất định là có kế sách ứng phó. Chúng ta vẫn là im lặng nhìn xem, không cần nhiễu loạn tâm trạng của hắn, chỉ cần tin tưởng hắn là được.” Vân Mộ Phàm cũng đi theo an ủi, không hiểu sao, trong lòng ông đối với Long Thiên Tuyệt tràn ngập tin tưởng.

Vân Khê không có nghe hai người nói gì, đôi tay chặt chẽ đỡ nắm trên cửa sổ, yên lặng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ.

Long Thiên Tuyệt không có dự đoán được chính mình rơi vào hoàn cảnh gian nguy (gian nan+ nguy hiểm) như thế, mới vừa rồi nếu hắn không có cảnh giác, chính xác dừng ở một chỗ có thể để chân duy nhất, giờ phút này hắn cùng những người có mặt ở trong Ngọa Long Cư đều đã muốn rơi vào vực sâu.

Sau khi kinh hãi xong, hắn rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh vốn có, quan sát hết thảy chung quanh, để ra phán đoán chuẩn xác.

Cách hắn có một chỗ vách đá, đại khái có thể nhìn ra, ít nhất cách chỗ hắn đứng phải hơn vài dặm. Chỉ dựa vào khinh công, cơ hồ không có khả năng qua đó được, dùng lực lượng của Kỳ Lân thần thú, có lẽ có cơ hội.

Nhưng mà, không đợi hắn suy nghĩ càng, nguy cơ đã gần đến.



Mười mấy Thiên Ma lục tục hướng về phía hắn bay tới, tốc độ nhanh chóng, làm cho hắn cảm thấy áp lực vạn phần.

Hắn rút kiếm phòng ngự, ba ba ba ba, thân kiếm đánh lên trên thân của Thiên Ma, giống như là đánh vào đá, không thể phá vỡ.

Liên tục bị tập kích, dưới chân Long Thiên Tuyệt bắt đầu lay động, trực tiếp đánh úp một cái Thiên Ma, đang lao thẳng tới trước mặt hắn, Long Thiên Tuyệt ngửa người nghiêng đi gần sát mặt đất, tránh thoát nguy hiểm.

Lúc này, lòng bàn chân trượt một cái, cả người hắn nghiêng về phía chân núi.

Bên tai tiếng gió gào thét, còn có Thiên Ma bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công tập kích hắn, đối mặt với hoàn cảnh ác liệt như thế, hắn không dám có chút lơi lỏng.

Kỳ Lân thần thú sau khi được hắn triệu hồi, lập tức phá ngang bầu trời mà ra, liền bổ nhào vào một cái Thiên Ma, giơ móng vuốt lên hung hăng đánh, đem Thiên Ma quấy đảo giống như đang nhài bột, từng mảnh mảnh đất rơi rụng ở trong không trung. Nguyên lai là Thiên Ma thuộc tính đất, chả trách rắn chắc như thế!

Long Thiên Tuyệt xoay người nhảy lên lưng Kỳ Lân thần thú, cơ hồ là cùng một thời gian, chỗ đứng ban đầu của hắn cũng sụp đổ luôn, sụp đổ toàn bộ, rơi xuống đáy núi.

Rất nguy hiểm!

Long Thiên Tuyệt hai tròng mắt sắc bén híp lại, thân đứng ở trên lưng Kỳ Lân thần thú, gió mạnh lướt nhẹ qua khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc của hắn, lay động một đầu tóc vàng chói mắt của hắn. Hắn lôi ra trường kiếm trong tay, trong miệng hô to: “Cửu long nhập biển!”

Hỏa Long đuổi theo trường kiếm mà lên cao, rít gào liên tục.

Giống như là nhận thấy kích thích cùng khiêu chiến, nhóm Thiên Ma tập hợp thành một đống, hùng hổ xung phong liều chết mà đến!

Một đống lớn Thiên Ma thuộc tính đất, tựa như một ngọn núi nhỏ, lật đổ xuống, kinh thiên động địa (long trời nở đất).

“Cửu long nhập biển!” Long Thiên Tuyệt hô một tiếng, cả người khí thế chợt tăng lên, ánh mắt của hắn tỏa sáng, ánh sáng màu vàng rạng rỡ, tóc của hắn cũng tỏa sáng, theo gió lay động, hắn phi thân nhảy vào giữa đàn Hỏa Long. Nhanh chóng di chuyển bên trong, thân ảnh của hắn dần dần trống rỗng, thân ảnh trống rỗng chậm rãi lột xác, một cái so với Hỏa Long còn oai hùng hoành tráng hơn biến hóa khôn lường.

Cửu long nhập biển!

Chân chính là cửu long nhập biển!

Long Thiên Tuyệt đem thân dung nhập đến bên trong Hỏa Long, hóa thân thành chín con rồng lớn, chín con rồng truy đuổi lẫn nhau, sắp thành hàng, người và Long hợp nhất, Long Huyết bảo điển được phát huy đến cực hạn.


Ở bên trong Ngọa Long Cư, đám người Vân Mộ Phàm luôn luôn quan sát đến tình hình chiến đấu rất kinh hãi, bao gồm cả mấy thầy trò Côn Luân lão giả cũng bị chiêu kinh tài tuyệt diễm “Cửu long nhập biển” của Long Thiên Tuyệt làm cho kinh sợ.

“Thiên Tuyệt tiểu tử này, thiên phú thật sự là làm người ta khiếp sợ! Một chiêu này không giống như là Long Huyết bảo điển của Long gia bọn họ từng có ghi lại, chiêu thức này giống như dựa vào chiêu thức của Long Huyết bảo điển để sáng tạo ra một chiêu thức khác mãnh mẽ uy lực hơn trước, Long gia có thể có con cháu như vậy, thật giống như một người làm quan cả họ được nhờ.” Vân Mộ Phàm nhịn không được tán thưởng nói.

“Long công tử từ sau khi tiếp nhận máu của Long vương, thực lực tuy rằng có tăng lên, nhưng cũng không có rõ ràng như vậy. Ta đoán có thể là máu của Long vương còn chưa có thể dung hợp với cơ thể của hắn, điều đó nhất định là trở ngại cho sự tăng tiến của hắn. Hôm nay một chiêu cửu long nhập biển này, cũng chân chính là lực lượng của Long máu đã thức tỉnh trong cơ thể hắn, đem thực lực phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, không giống bình thường.” Côn Luân lão giả vuốt cằm, chớp mắt cười nói.

“Không sai! Một người có thiên phú chân chính, thường thường là ở hoàn cảnh khó khăn mới bị kích thích mà bộc phát ra ngoài. Hắn giờ phút này thân rơi vào hiểm cảnh, cho nên tiềm lực hoàn toàn bị kích phát. Ta tin tưởng, sau này thành tựu của hắn còn vượt xa so với Long gia tổ tiên của hắn, chân chính trở thành người đứng đầu của Long gia!” Vân Mộ Phàm nhìn chăm chú con rể của mình, mặc dù hắn thỉnh thoảng có làm cho ông giận vì tranh giành tình cảm nữ nhi với ông, nhưng là không ảnh hưởng đến ấn tượng tổng thể đối với con rể.

Vân Khê nghe hai người nói chuyện, trong lòng một trận vui mừng, lo lắng hỏi: “Bên ngoài tình hình chiến đấu rốt cuộc thế nào? Thiên Tuyệt có an toàn không?”

“Chuyện này, tạm thời khó mà nói được.” Vân Mộ Phàm nói, đưa mắt nhìn lại, trên bầu trời càng ngày càng nhiều Thiên Ma tụ tập, đen nhánh một mảnh, hình thành một bức tường chắn thật dày. Long Thiên Tuyệt đến tột cùng có thể hay không thuận lợi xông qua, vẫn là câu hỏi chưa có lời giải đáp, ai cũng không có cách gì chắc chắn.

Ông tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy thân ảnh Long Thiên Tuyệt như ẩn như hiện, cùng hình ảnh của cự long không ngừng xen lẫn vào đó, không thể phân biệt được đến tột cùng là người hay là Long. Lấy hắn cầm đầu, chín con cự long tạo thành một thể thống nhất, ở giữa không trung xẹt qua đoàn lửa rực rỡ, đánh về phía bầy Thiên Ma.

Oanh!

Hai bên va chạm mãnh liệt.

Trong không khí dư âm từng trận, giống như biển nổi sóng.

Chấn động, lại chấn động!

Oanh! Oanh! Oanh! ——

Liên tục vài tiếng nổ mạnh, tia lửa văng khắp nơi. Bầy Thiên Ma vô tình bị tách ra, những mảnh đất rơi khắp nơi trên không trung, biến mất ở tại đáy núi.

Uy lực Nhập biển, không giống người thường!

Xa tại bờ bên kia của sườn núi Tông chủ cùng Tử Yêu đám người nhìn thấy một màn như vậy, nhịn không được cùng nhau mở to mắt, khiếp sợ khi chính mình chứng kiến đến một màn như vậy, dưới đáy lòng không ngừng đánh giá, nếu đổi là bọn họ là kẻ tiếp nhận một kích này, bọn họ có thể ngăn cản được hay không?

Long Thiên Tuyệt sau khi phá được bầy Thiên Ma, hắn không dừng lại, trường kiếm trong tay hắn vung lên, chỉ về phía đối diện sườn núi bên kia. Tám con Hỏa Long dưới sự chỉ huy của hắn chỉ, một con lại một con, đầu đuôi nối với nhau, tạo thành một chiếc cầu dài giữa không trung.

Long Thiên Tuyệt một lần nữa ngồi ở trên lưng Kỳ Lân thần thú, bình tĩnh khống chế Kỳ Lân thần thú, đạp lưng Hỏa Long, ở trong không trung tự do bước chậm.

Hỏa Long không ngừng mà liên tiếp luân phiên, tạo thành chiếc cầu giữa không trung, một đường đi đến sườn núi đối diện.

Phương thức đi lại phong cách như thế, chỉ sợ cũng chỉ có thể phát sinh ở trên thân Long Thiên Tuyệt.

Điều này không phải hắn hư vinh, cố ý muốn khoe ra cái gì, kì thực là hắn đã sớm chú ý các cao thủ đang có mặt ở sườn núi bên kia. Xuất phát từ mục đích đáng sợ cũng tốt, xuất phát từ cảm giác nhạy bén cũng tốt, hắn muốn làm cho đối phương biết, muốn lấy tính mạng của Long Thiên Tuyệt hắn, cũng không phải chuyện dễ. Cho nên, khi bọn họ muốn đối phó với vợ chồng bọn hắn, nhất định phải hiểu rõ, nếu không sẽ phải trả giá vô cùng lớn.

“Ha ha, tiểu tử này! Ha ha, quả nhiên có phong độ giống thời trẻ của ta!” Vân Mộ Phàm cười to, có một con rể phong cách như thế, trên mặt ông cũng rạng rỡ và cảm thấy vinh dự.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Vân Khê nghe thấy một tiếng nổ vang, nội tâm bang bang nhảy loạn.

“Mẫu thân, cha không có việc gì! Cha đều đánh thắng Thiên Ma, hơn nữa cha hiện tại rất uy phong!” Tiểu Mặc cười rạng rỡ đến nỗi mắt híp lại, tự hào nói.

“Thắng? Con mau nói cho mẫu thân biết, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Vân Khê đáy lòng nhảy nhót, con trai vui sướng từ nội tâm là không phải giả, nàng thật sự rất hy vọng có thể chính mắt nhìn thấy bộ dạng thắng lợi uy phong của Thiên Tuyệt.

Tiểu Mặc vì mẫu thân miêu tả sinh động như thật, không quên ngoài việc tôn trọng sự thật còn thêm mắm thêm muối, Tiểu Nguyệt Nha nghe thấy thế cũng mang vẻ mặt sùng bái so với ca ca của mình không kém hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vì hưng phấn mà đỏ ửng, đáng yêu cực điểm.

Long Thiên Tuyệt dưới cái nhìn chăm chú của các cao thủ, cất bước đi đến về phía họ, Hỏa Long Huyễn thú cùng Kỳ Lân thần thú đồng thời bị triệu hồi, chỉ còn lại một mình hắn thong dong hướng về phía các cao thủ đi tới.

Tầm mắt Tông chủ như có như không quét qua phía sau hắn, không biết đang tìm cái gì, ánh mắt nghi hoặc.

“Thiên Nhi cùng Trúc trưởng lão bọn họ đâu?” Lan trưởng lão tiến lên một bước, hỏi ra nghi vấn trong lòng bà ta.

Thanh âm vang lên, Vân Trung Thiên xuất hiện trước mặt mọi người: “Lan sư phụ.”

Ở phía sau hắn, Vân Mộ Phàm cùng Vân Khê, Vân Mạch Thiên cũng lần lượt xuất hiện, mỗi người đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Tông chủ đáy mắt xẹt qua vật khác thường, đảo mắt lập tức biến mất, bà ôn hòa cười, nói: “Các ngươi không có việc gì là được, bổn tọa vẫn lo lắng cho các ngươi. Vân Khê, ngươi cũng quá lỗ mãng, Thiên Ma tế đàn không thể so với địa phương khác, khắp nơi đều là nguy hiểm. May mắn là các ngươi bình an trở về, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bổn tọa làm sao có thể được người nối nghiệp xuất chúng như vậy?”

Bà ta giống như người mẹ hiền hậu từ nụ cười đến ánh mắt, không chê vào đâu được, giống như bà ta thật sự rất để ý an nguy của Vân Khê.

Vân Khê dưới đáy lòng cười lạnh, đạo đức giả! Bà ta nếu như thật sự quan tâm thuộc hạ của chính mình, thế nào lại dễ dàng buông tha cho tính mạng của thuộc hạ của chính mình? Bà ta nếu như cho rằng biểu hiện như vậy sẽ khiến cho mình tin bà ta, cũng không tránh khỏi rất vũ nhục chỉ số thông minh của nàng.


“Đa tạ Tông chủ quan tâm! Tông chủ nói phải, là ta quá mức lỗ mãng, hành động theo cảm tình, suýt chút nữa liên lụy người một nhà. Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta nhất định hảo hảo hướng Tông chủ học tập, học tập Tông chủ quyết đoán, nên giữ liền giữ, nên vứt bỏ liền vứt bỏ, tuyệt đối không do dự.” Vân Khê mỉm cười, một bộ dạng thụ giáo.

Tông chủ bờ môi ý cười không thay đổi, đáy mắt ý hung ác cũng là chợt lóe rồi biến mất, ý Vân Khê là nói bà rất lãnh mạc vô tình, tính mạng của thuộc hạ của mình cũng không để ý.

Tiểu nha đầu, dựa vào ngươi cũng dám chỉ trích bổn tọa?

Ánh mắt của nàng lóe lên, khẽ cười nói: “Chúng ta có thể một đường xông vào đến nơi đây, đã rất không dễ dàng, cửa ải kế tiếp khó khăn đến tột cùng như thế nào, ai cũng không biết. Bổn tọa đề nghị mọi người nên hợp lực với nhau, để có thể hỗ trợ lẫn nhau, thẳng đến vị trí tế đàn cuối cùng mới thôi.”

Lúc này đề nghị mọi người hợp tác, bà ta rốt cuộc có mục đích gì?

Giờ phút này, cao thủ đi theo bên cạnh Tông chủ, chỉ còn lại có năm người, trong đó bao gồm Lan trưởng lão, tả hộ pháp và Cung chủ. Một đường đi đến nơi đây, cao thủ Vân tộc tổn thất nghiêm trọng, lại không thấy Tông chủ có biểu hiện gì là đau lòng cùng thương tiếc.

Bên cạnh Tử Yêu, như trước là Hách Liên Tử Phong cùng Nhị chưởng quầy, ba người tư thế ung dung.

Hơn nữa Vân Khê năm người cùng Tiểu Ban Lạt Ma ba người, đoàn người này tổng cộng còn có mười bảy người, mười bảy người tập hợp cùng một chỗ, lực lượng không thể khinh thường, nhưng những người có mặt ở đây lại chỉ có một lòng sao?

Tuyệt đối không thể!

Tử Yêu là người đầu tiên lên tiếng, từ chối đề nghị của Tông chủ: “Bổn tọa không có khả năng cùng người Vân tộc các ngươi hợp tác, nhất là ngươi lại là kẻ dụng tâm bất lương, giả nhân giả nghĩa.”

Tử Yêu nói chuyện sắc bén, căn bản không lo lắng đối phương có thân phận tôn quý đến mức nào, trước mặt Tông chủ liền thẳng thừng nói bà ta là người tâm bất lương giả nhân giả nghĩa.

Tông chủ oán giận trong lòng, nhưng ngại hình tượng cùng thân phận của mình, bà ta không có phát tác, dịu dàng cười nói: “Tử Yêu đại nhân, ngài là tiền bối có tiếng tăm lừng lẫy, cho nên tại hạ tự nhiên không dám trèo cao. Nhưng con đường phía trước gian nguy khó lường, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể phát sinh, cho dù là Vân Huyên, là cao thủ số một số hai của Vân tộc ta, cũng không thể thoát được, đánh tính mạng ở bên trong Thiên Ma tế đàn, có thể thấy được độ nguy hiểm của Thiên Ma tế đàn đến mức nào. Tại hạ khuyên Tử Yêu đại nhân vẫn nên cẩn thận làm việc, chớ có bước lên vết xe đổ của Vân Huyên, một thế hệ anh kiệt lại ngã xuống như vậy, chôn vùi thân xác ở trong bụng Thiên Ma.”

Tông chủ lời nói thật dịu dàng, cũng là ác độc đến cực điểm.

Bà ta cố ý nói đến Vân Huyên, chính là kích thích Tử Yêu, Tử Yêu là người như thế nào? Không sợ trời không sợ đất, mắt cao hơn đầu, tự cho mình là giỏi nhất, kẻ địch từ xưa đến nay của hắn chính là Vân Huyên. Bà ta hiện tại khuyên hắn không cần bước lên vết xe đổ của Vân Huyên, kỳ thật chính là kích hắn, nói hắn không bằng Vân Huyên, Vân Huyên dám xông vào địa phương này, mà hắn không dám xông vào.

Mục đích của bà ta rất rõ ràng, chính là muốn Tử Yêu mở đường cho bọn họ, Tử Yêu ở phía trước mở đường chiến đấu đẫm máu, bọn họ ở phía sau bảo tồn thực lực, nghỉ ngơi lấy lại sức, dụng ý này chân chính ác độc!

Không biết làm sao, Tử Yêu biết rõ chiêu này là thuật khích tướng, lại không có cách gì bỏ qua. Tính hiếu thắng tình, thúc đẩy hắn muốn khiêu chiến với Vân Huyên, chiến thắng Vân Huyên. Hắn muốn chứng minh, hễ là chuyện Vân Huyên có thể làm được, hắn cũng có thể làm được, chuyện Vân Huyên không có cách gì làm được, hắn cũng có thể làm được.

Hắn câu môi, cười lạnh một tiếng nói: “Bổn tọa sao lại sợ chuyện đó? ở trong mắt của bổn tọa, chúng nó chỉ giống như con kiến, căn bản không đáng giá nhắc tới!”

“Chủ tử!” Nhị chưởng quầy mặt mày căng thẳng, sinh ra dự cảm xấu.

Hách Liên Tử Phong nghiêm mặt, ôm kiếm ở một bên, không có phản ứng gì.

Tông chủ cong lưng môi kéo ra, khâm phục nói: “Không hổ là Tử Yêu đại nhân, hào khí! Oai phong a! Cùng Tử Yêu đại nhân so sánh, tại hạ cảm thấy không bằng. Nếu Tử Yêu đại nhân khinh thường nhóm người của chúng ta, chúng ta cũng không miễn cưỡng, mong Tử Yêu đại nhân thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công (giành thắng lơi ngay bước đầu).”

Tử Yêu đáy mắt nhấc lên một mảnh gợn sóng, lạnh lùng quét mắt liếc bà ta một cái, chớp mắt, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Vân Khê, sóng mắt khẽ chuyển, đột nhiên nói: “Xem ra người Vân tộc các ngươi giả dối thành tính, truyền từ đời này qua đời khác, không phải chỉ có một mình ngươi.”

Xung quanh không có bất luận kẻ nào đáp lời, Vân Khê phải mất một lúc sau mới phản ứng lại, nguyên lai là hắn nói những lời này với nàng. Đúng là nàng gian xảo, nàng giả dối, nhưng có thể đừng đem nàng so với người đạo đức giả như Tông chủ được không?

Tử Yêu trở lại, mang theo hai người Nhị chưởng quầy cùng Hách Liên Tử Phong, dẫn đầu rời khỏi, hướng tới con đường phía trước tiếp tục đi đến.

Trước khi đi, Hách Liên Tử Phong không nói gì ngoái đầu nhìn lại, dừng lại trên người Vân Khê trong giây lát, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn cái gì cũng không có nói ra miệng, đi theo Tử Yêu biến mất ở bên trong sương mù.

Tông chủ chậm rãi thu hồi tầm mắt trên thân ba người Tử Yêu, quay đầu lại nới với các cao thủ của Vân tộc: “Đoạn đường tiếp theo tràn ngập nguy hiểm, mọi người nhớ kỹ luôn trập trung lại cùng một chỗ ở mọi lúc mọi nơi, không thể phân tán lực lượng.”

Bà cố ý quay đầu, nhìn về phía đoàn người Vân Khê, nói: “Vân Khê, đôi mắt của ngươi bị mù, hành động không tiện. Từ giờ trở đi, ngươi liền đi theo bên cạnh bổn tọa, bổn tọa sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự.”

Bà không cho Vân Khê cơ hội cự tuyệt, bàn tay giơ ra, đem Vân Khê kéo đến bên cạnh mình.

Vân Khê không hề phòng bị, dưới sức lực cường đại của bà ta, cả người mất đi cân bằng, nghiêng ngả lảo đảo trước mặt bà ta.

Long Thiên Tuyệt kinh hãi, bàn tay nhỏ bé của Vân Khê trượt ra khỏi lòng bàn tay của hắn, hắn đáy lòng đột nhiên cả kinh, bước nhanh về phía Tông chủ.

“Mau thả Khê Nhi!”

“Phanh!”

Tông chủ vung tay áo, làn khí quay cuồng, hất cả người hắn trở về. Một cái vung tay này bà ta dùng đến tám phần công lực, căn bản không cho Long Thiên Tuyệt có cơ hội tiếp cận Vân Khê.


Long Thiên Tuyệt dưới chân liền lùi lại mấy bước, Vân Mộ Phàm tiến lên vài bước đến phía sau hắn, đẩy dời đi một chưởng, để ở phía sau lưng hắn, ngăn cản hắn tiếp tục rút lui.

“Tông chủ, ngài làm vậy là có ý gì? Ta là phụ thân của Khê Nhi, hắn là trượng phu của Khê Nhi, chúng ta tất nhiên sẽ đem hết toàn lực bảo hộ Khê Nhi, không nhọc Tông chủ lo lắng bảo hộ nữ nhi của lão phu.” Vân Mộ Phàm trong mắt tràn ngập đề phòng, Tông chủ đột nhiên ra tay, đem Vân Khê khống chế ở trong tay bà ta, rõ ràng chính là muốn giám thị nàng, không cho nàng thoát khỏi tầm mắt của mình. Mục đích rõ ràng như thế, cho dù là người ngoài cuộc như Lan trưởng lão cũng phát hiện có điều không thích hợp.

Tả hộ pháp cùng các cao thủ khác của Vân tộc thấy mấy người Vân Mộ Phàm hùng hổ, một đám cũng đưa tay đặt ở chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị rút kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, hai bên giương cung bạt kiếm (sẵn sang chiến đấu).

Cung chủ câu môi cười lạnh, âm thầm vui sướng khi người gặp họa, Vân Khê, ngươi cũng có hôm nay!

Vân Khê nghe thấy tình thế không đúng, vội vàng lên tiếng, ngăn cản đám người Long Thiên Tuyệt cùng Tông chủ trực tiếp xung đột: “Cha, Thiên Tuyệt, mọi người không cần xúc động! Tông chủ có ý tốt, muốn bảo hộ an toàn cho ta, đây là ân đức rất lớn của Tông chủ đối với ta, mọi người không cần hiểu lầm bà ấy. Này dọc theo đường đi còn không biết gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, mọi người mang theo ta, ta chỉ sợ liên lụy đến mọi người. Hiện tại có Tông chủ bảo hộ ta, Tông chủ thực lực cường đại, là người có võ công cao nhất kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú, nếu ngay cả bà ấy đều không có cách gì bảo hộ cho ta một cách chu toàn, như vậy ta cũng chỉ có thể đem mạng nhỏ này ở lại Thiên Ma tế đàn, mọi người nói có phải không?”

“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt ảo não nhếch mày, chỉ hận chính mình còn chưa đủ cường đại, cư nhiên lại làm cho nàng rơi vào trong tay cường địch, một lần nữa lâm vào hiểm cảnh.

“Khê Nhi…” Vân Mộ Phàm muốn nói lại thôi, nếu nói về lý, lấy thực lực của bọn họ căn bản không có cách gì cùng Tông chủ và đám cao thủ của Vân tộc chống lại, một khi xảy ra xung đột, chỉ có thể khiến cho Tông chủ bắt được lý do để xử trí bọn họ, cho nên bọn họ tạm thời không nên cùng Tông chủ trở mặt. Nhưng là nếu nói về tình Khê Nhi là nữ nhi của ông a, ông làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào trong tay Tông chủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm?

“Cha, Thiên Tuyệt, chúng ta nên nghe lời Khê Nhi. Tin tưởng Tông chủ nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối hội bảo hộ tốt an nguy của Khê Nhi. Tông chủ, ta nói đúng không?” Vân Trung Thiên nhìn về phía Tông chủ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đều có một cỗ hồn nhiên thành uy nghiêm.

Tông chủ khóe mắt giật giật, ôn hòa cười nói: “Điều đó là đương nhiên, bổn tọa từ trước đến giờ nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được. Vân Khê là người nối nghiệp bổn tọa nhìn trúng, bổn tọa tự nhiên là muốn hảo hảo bảo hộ của nàng. Thời điểm không còn sớm, chúng ta lập tức lên đường, chớ để cho đoàn người của Tử Yêu chiếm có cơ hội trước.”

Bà ra lệnh một tiếng, tả hộ pháp, Cung chủ cùng các cao thủ Vân tộc tạo thành vòng tròn, ở giữa là Tông chủ và người bên cạnh là Vân Khê, đem đám người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Mộ Phàm cách xa. Từ đó, Vân Khê chẳng khác nào bị Tông chủ và các cao thủ của Vân tộc khống chế, một khi nàng có hành vi không thích hợp, nàng rất nhanh sẽ bị Tông chủ cùng các cao thủ Vân tộc giám thị.

Đáng giận!

Vân Khê dưới đáy lòng thầm mắng, Tông chủ lão yêu bà này nhất định là nhìn thấy chính mình không có chết ở vị trí tế đàn trước, cho nên trong lòng tính toán, quyết định đem nàng chặt chẽ khống chế. Kể từ đó, hành động của nàng đã bị hạn chế, cho dù là tìm thấy được hồn phách của Vân Huyên, nàng cũng không thể làm gì.

Làm sao bây giờ?

Nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi sự khống chế của bà ta mới được.

Vân Khê đáy lòng thầm tính toán, chuẩn bị đi một bước nhìn một bước, chậm rãi cùng lão yêu bà chu toàn.

Long Thiên Tuyệt gương mặt anh tuấn đen xì, cũng dưới đáy lòng đánh bàn tính, hai vợ chồng đúng là tâm ý tương thông, cùng đặt cho Tông chủ một cái tên “Lão yêu bà”.


Không sớm thì muộn, hắn nhất định phải hảo hảo thu thập lão yêu bà một phen.

Phong ba qua đi, các cao thủ của Vân tộc lại lên đường một lần nữa, Tông chủ dẫn đầu, cao thủ nội tông theo sau, tiếp theo là đoàn người Long Thiên Tuyệt cùng ba người Tiểu Ban Lạt Ma. Thân là đệ tử Phật môn, ba người Tiểu Ban tuy rằng cũng cảm giác đến sự tình phức tạp, nhưng là bọn hắn thủy chung là không thuận tiện tham dự sự phân tranh của người trần tục, cho nên ba người lựa chọn lặng im, đứng yên lặng ở một bên, yên lặng hoàn thành việc bọn họ nên làm.

Đi qua một mảnh sương mù, cảnh tượng trước mặt bỗng dưng đã xảy ra biến hóa, nguyên bản đường rộng lớn lập tức biến hẹp, lối đi nhỏ hẹp, một lần chỉ có thể đi qua được một người. Lối đi nhỏ hẹp, dài đến vài dặm, nhìn không đến cuối đường đến tột cùng là địa phương nào, loại cảnh tượng nào.

Nguy hiểm hơn là, trên mặt lối đi nhỏ hẹp này là do những tấm gỗ trải bất quy tắc mà thành, ở giữa khe hở giữa tấm gỗ này với tấm gỗ khác nhìn xuống xung quanh, sương đen cuồn cuộn, hẳn là treo lơ lửng trên không trung.

Tông chủ cước bộ ngừng lại, quay đầu nhìn Vân Khê liếc mắt một cái, tay cầm lấy cổ tay trái của nàng: “Phía trước đường có vẻ hẹp, ta hiện tại dẫn ngươi qua.”

“Đa tạ Tông chủ.” Khi nói chuyện, trong ánh mắt Vân Khê truyền đến một trận đau đớn, nàng thâm trầm nhắm mắt, mí mắt nhăn lại, sau khi đau đớn qua đi, lại mở mắt ra, nàng mơ hồ nhìn thấy một cái bóng dáng mờ mờ. Nhìn kỹ bóng dáng ấy, giống như chính là thân ảnh Tông chủ…

Trời ơi, nàng có thể nhìn thấy! Nàng rốt cục có thể nhìn thấy!

Cảm xúc kích động dâng lên, nàng muốn cho phụ thân huynh trưởng cùng Thiên Tuyệt là người đầu tiên biết tin tức tốt, nhưng không biết phải làm sao hiện tại không phải thời điểm tốt.

Đối mặt với Tông chủ, nàng chỉ có thể kiềm chế vui sướng trong lòng, khôi phục ánh mắt dại ra, vẫn như cũ giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy.

Mới vừa rồi phản ứng khác thường của nàng, khiến cho Tông chủ hoài nghi, nàng giơ tay, ở trước mặt Vân Khê thử quơ quơ: ” Đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy?”

Vân Khê ra vẻ buồn rầu lắc đầu: “Ta thật hy vọng đôi mắt của ta có thể khôi phục, như thế sẽ không phải phiền toái Tông chủ dẫn đường cho ta.” Khi nói chuyện, đôi mắt của nàng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, không có phản ứng gì.

Tông chủ chần chờ, lại nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng quan sát nửa ngày, thủy chung không có phát hiện sơ hở gì, thật lâu sau, nàng rốt cục thu hồi tầm mắt, nói: “Cẩn thận dưới chân, chúng ta bây giờ đi tiếp.”

Vì Vân Khê không nhìn thấy gì, Tông chủ cố ý đi chậm, hai người là người đầu tiên đi lên con đường hẹp đó, một trước một sau. Bên cạnh thân thể của hai người, là hai bên vách đá tràn ngập hơi thở thối nát, mặt trên là những thảm thực vật không biết là gì, Vân Khê tay ngẫu nhiên chạm vào chúng nó, đầu ngón tay lập tức truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, khiến cho nàng không tự giác cả người sợ hãi. Ở dưới chân hai người, qua khe hở của tấm gỗ, nhìn không thấy đến cuối sương đen, theo gió phiêu di.

Vân Khê liếc một cái xuống phía dưới, mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng phong cảnh dưới chân, nàng nhịn không được hít một ngụm khí.

Thanh âm hít thở cực kỳ nhẹ nhàng, không dễ phát hiện, nhưng mà vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai nhạy bén của Tông chủ. Bà ta đang đi lập tức quay đầu, hoài nghi đánh giá Vân Khê, giờ phút này Vân Khê đã có thể nhìn thấy. Tông chủ hơi hơi nhíu mi, bà ta tin tưởng lỗ tai của mình, sẽ không nghe lầm.

Lại đi vài bước, tâm trạng vừa động, đột nhiên bà ta dùng sức giẫm mạnh tấm gỗ ở dưới chân, tấm gỗ liền vỡ vụn, có hơn phân nửa tấm gỗ rơi vào bên trong sương đen, không sót lại cái gì.

Bà ta nhếch môi cười, cố ý dẫn Vân Khê, đi về phía tấm gỗ bị phá kia.

Nếu Vân Khê vòng qua nó, nói lên đôi mắt của nàng đã khôi phục bình thường, nàng là có ý lừa gạt; nếu nàng không có vòng qua, chứng minh đôi mắt của nàng đích thực không có khôi phục, bà ta sẽ không hoài nghi nữa.

Vân Khê nghe được thanh âm tấm gỗ vỡ vụn, tâm đột nhiên trầm xuống, sinh ra dự cảm xấu, lão yêu bà này muốn thăm dò nàng a.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Lúc này nếu như bại lộ chuyện mình đã khôi phục thị lực, hậu quả khó có thể tưởng tượng, bởi vì nàng đã sớm hoài nghi đôi mắt của nàng chính là bị Tông chủ gây thương tích, mặc dù không phải Tông chủ, người đó nhất định cùng Tông chủ có quan hệ mật thiết. Nếu đối phương biết được nàng đã gần khôi phục thị lực, thứ càng thêm cảnh giác đối với mình, thứ hai bà ta sẽ nghĩ đến mình đến tột cùng là dùng thần dược gì để chữa khỏi đôi mắt. Sự tình một khi truy vấn đến cùng, càng không thể vãn hồi.

Cho nên, nàng không được bại lộ.

Nhưng là, nếu như nàng không bại lộ, vậy nàng chẳng lẽ phải giẫm qua cái tấm gỗ bị phá hủy đó sao?

Biết rõ là hố, cũng muốn nhảy vào bên trong?

Con bà nó! Tiến cũng không được lui cũng không được, đây chẳng phải là muốn ép chết nàng sao?

Đáy lòng trằn trọc, trên mặt cũng là ung dung bình tĩnh, phảng phất chuyện gì cũng không có phát sinh, tấm ván gỗ bị phá hủy ngay trước mặt, nàng căn bản không có thời gian để chần chờ, một khi nàng thoáng chần chờ, vậy chẳng khác nào là bại lộ.

Trong lòng đã thông suốt, Vân Khê không có nghĩ nhiều nữa, quyết đoán giơ chân giẫm đi lên.

“A! Cứu mạng!” Một chân giẫm không, chân phải của nàng hãm giẫm phải tấm gỗ không đã bị phá hủy, sức nặng thân thể dồn lên mấy tấm gỗ chung quanh, cả người nàng thuận thế liền theo chỗ tấm ván bị hỏng rơi xuống.

Giờ phút này, mạo hiểm vạn phần.

Vân Khê tay trái chặt chẽ bắt được tay Tông chủ, túm lấy bà ta cùng nhau đi xuống, rất có ý tứ ngọc thạch câu phần (ngọc đá cùng vỡ ý nói mình gặp chuyện không may không cũng không để cho người khác được như ý).

Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc suy nghĩ trong lòng của Tông chủ, bà ta đến tột cùng là muốn ép nàng vào chỗ chết, vẫn là muốn lợi dụng nàng tìm hồn phách của Vân Huyên, sau đó ép nàng vào chỗ chết một lần nữa. Nếu như là suy nghĩ thứ hai, như vậy Tông chủ khẳng định chỉ là đơn thuần muốn thử nàng, một khi thử xong, chứng thật hai mắt của nàng bị mù, bà ta khẳng định sẽ cứu nàng. Nếu như là suy nghĩ thứ nhất, như vậy nàng liền nguy hiểm, cho nên cho dù chết, nàng cũng muốn kéo bà ta làm đệm lưng, tuyệt đối không thể chết một cách vô ích được.

“Khê Nhi! Tất cả các ngươi tránh sang một bên cho ta!” Long Thiên Tuyệt nghe được tiếng kêu cứu của Vân Khê, liều lĩnh đi lên, không biết tại sao các cao thủ Vân tộc ở liền chặn đường đi lên của hắn. Một cái ở chỗ xung yếu tiến lên, một cái ngăn ở đầu lối vào đi vào con đường hẹp, hai bên một lời không hợp liền động thủ.

Phía trước, Vân Khê sống chết túm lấy tay Tông chủ, sinh tử chỉ trong gang tấc; phía sau, cao thủ Vân tộc cùng đoàn người Long Thiên Tuyệt chiến đấu kịch liệt, tình cảnh đủ rối loạn.

Tông chủ từ trên nhìn xuống dưới, nhìn xuống Vân Khê vẫn đang giãy dụa, ánh mắt đang u ám bỗng nhiên lóe ra. Bà ta đang cân nhắc, đến tột cùng là buông tay, hay là kéo nàng trở về.

Sự tồn tại của Vân Khê, đối với bà ta mà nói, chỉ là cái tai họa.

Nhưng mà, kẻ đầu sỏ chân chính khiến cuộc sống hàng ngày của bà ta luôn bất an, lại là kẻ khác..

Đáy mắt xẹt qua một đạo khác thường, tay nàng đột nhiên dùng sức, đem Vân Khê đang giãy dụa kéo lại: “Không có việc gì! Bổn tọa đã nói, có bổn tọa ở đây, bổn tọa nhất định bảo vệ ngươi chu toàn, bổn tọa từ xưa đến nay nói được thì làm được.”

Vân Khê ôm ngực thở gấp, tâm trạng hoảng sợ vẫn chưa ổn định lại, vừa nãy, nàng thật sự đã đem tính mạng ra đánh cuộc. Nếu Tông chủ thật sự buông tay, hoặc là cho nàng một cước, nàng chỉ sợ rất khó sống tiếp, bởi vì ai cũng không thể biết đáy núi đến tột cùng sẽ là cảnh tượng ác liệt như thế nào.

“Đa tạ Tông chủ cứu mạng.” Vân Khê làm bộ như kinh hoảng, dùng sự cảm kích tự đáy lòng nói.

“Không cần cảm ơn.” Tông chủ khẽ cười nói.

Vân Khê lắc đầu, kiên trì nói: “Phía trước là ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng Tông chủ ngài bởi vì ta là người của cấm kỵ bộ tộc cố ý muốn hại ta, cho nên đối với ngài khắp nơi phòng bị. Trải qua nguy hiểm vừa rồi, ta biết chính mình sai lầm rồi, ta không nên hoài nghi thành ý của Tông chủ ngài. Tông chủ ngài lòng dạ ngay thẳng, có tấm lòng nhân từ, trân trọng thủ hạ, đại nhân đại nghĩa như thế, ta lại còn dám hoài nghi ngài, ta thật sự là không nên! Tông chủ, xin cúi đầu nhận tội với ngài, từ giờ trở đi, ta không bao giờ hoài nghi nhân phẩm của Tông chủ ngài.”

Không để ý Tông chủ cản trở, Vân Khê ôm quyền, đối với bà ta thâm trầm làm vái chào.

Tông chủ sắc mặt hơi chậm lại, lộ ra vẻ mặt quái dị kèm theo xấu hổ, nghe Vân Khê liên tục nịnh hót cùng thổi phồng, liền bà ta đều cảm giác có chút chột dạ, chẳng lẽ bà ta thực sự cao thượng vĩ đại giống như nàng nói?

Tư xưa đến nay, bất luận kẻ nào cũng đều thích nghe lời hay.

Tông chủ tuy rằng không hẳn tin lời nói của Vân Khê, nhưng dưới sự thổi phồng cùng nịnh hót của nàng, bà ta không khỏi có chút lâng lâng, ôn hòa cười nói: “Tốt lắm, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, chỉ cần sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực, liền nhất định có thể cùng nhau phá được cửa ải khó khăn. Bổn tọa không ngại nói cho ngươi, truyền thuyết ở vị trí tế đàn cuối cùng, thờ phụng vài món bảo vật tuyệt thế. Chỉ cần chúng ta có thể cùng nhau đến vị trí tế đàn cuối cùng, bổn tọa sẽ đem một trong số những trong bảo vật đó tặng cho ngươi, giúp ngươi tăng lên thực lực.”

“Đa tạ Tông chủ! Ngài khẳng khái hào phóng như thế, tha thứ cho lòng tiểu nhân của ta, ta đối với ngài khâm phục sát đất!” Vân Khê một bên tiếp tục thổi phồng, một bên dưới đáy lòng thầm mắng, cho ta một chiếc bảo vật tuyệt thế? Ai biết ngươi có lòng dạ như thế nào, đến lúc đó đừng nói là cái gì bảo vật tuyệt thế, mạng nhỏ của nàng có thể bảo toàn hay không đều khó nói.

“Tông chủ, bọn họ ở phía sau đang đánh nhau, ngài nhanh chóng ngăn lại bọn họ đi!”

“Dừng tay!” Tông chủ quay đầu, hướng về đám người đang đánh nhau uy nghiêm rống to.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 6 Chương 6: Thiên Tuyệt oai phong vạn phần!