Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 5 Chương 162: Cha vợ và con rể, lần đầu tiên giao phong

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 162: Cha vợ và con rể, lần đầu tiên giao phong


Edit: Sherry

Beta: Tiểu Mộng

Vân Mộ Phàm nhìn Tiểu Mặc, lại nhìn Tiểu Nguyệt Nha, trên tay của hắn lại biến ra thêm một viên hạt châu xinh đẹp, bảy sắc càu vồng, rực rỡ sáng chói.

Hắn cố gắng dùng hạt châu để hấp dẫn Tiểu Nguyệt Nha: “Tiểu Nguyệt Nha, thích hạt châu sao? Ông ngoại tặng cho cháu, cháu gọi ta một tiếng ông ngoại, được không?”

Tiểu hài tử không phải phần lớn đều thích những đồ chơi nhỏ sao?

Vân Mộ Phàm lòng tin tràn đầy, mong đợi hai vật nhỏ gọi hắn một tiếng ông ngoại.

Trong ánh mắt mong chờ của hắn, Tiểu Nguyệt Nha đưa tay, tiếp nhận hạt châu trong tay hắn. Vân Mộ Phàm mừng rỡ, mong đợi vật nhỏ sau một khắc mở miệng gọi hắn một tiếng ông ngoại.

“Châu châu…… Không nên!” thanh âm mềm mại từ trong miệng Tiểu Nguyệt Nha thốt ra, miệng nhỏ nhắn của nàng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, tay nhỏ bé một lần nữa lại nhẹ nhàng vung, đem hạt châu vứt ra ngoài cửa.

Người nho nhỏ, lực tay lại không nhỏ.

Hai huynh muội phản ứng khác xa nhau, Vân Mộ Phàm cười khổ, xem ra chiêu số của hắn không phải là đối với người nào cũng đều thành công, ít nhất đứa nhóc này sẽ không bị hắn thu mua.

Tiểu Mặc nhún vai tỏ vẻ xin lỗi, còn nhỏ nhưng thông minh hơn nhiều: “Tiểu Huyên Huyên không đáp ứng, ta đây không thể làm gì khác hơn là nghe lời nó. Ai, kì thật ta rất muốn gọi ngài là ông ngoại, nhưng mà làm người lời nói ra phải có xác thực, ta không thể đi ngược lại.”

Nói xong, hắn dương dương tự đắc mà thu nhận Thần Phong Châu, một chút cũng không có cảm giác vô công bất thụ lộc (không có công thì không được hưởng lộc).

Vân Mộ Phàm dở khóc dở cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá tinh quái rồi, vừa không muốn gọi hắn là ông ngoại, vừa không muốn chính mình chịu tiếng bất hiếu, liền quyết đoán đem muội muội làm bia đỡ đạn, đứa nhỏ này thật là…… Hắn không biết nên hình dung như thế nào.

Vân Trung Thiên vừa vặn tiến vào Ngọa Long cư, một viên hạt châu bay tới trước mặt, tốc độ cực nhanh, lực lại mạnh, làm cho hắn có điểm giật mình. Hắn đưa tay chuẩn xác mà bắt được hạt châu.

“Làm sao vậy?” Hắn thuận miệng hỏi.

Vân Mộ Phàm giờ phút này biểu tình thừ người ra, hắn khẽ nhếch miệng, bị cử động vừa rồi của Tiểu Nguyệt Nha làm chấn động một chút. Tên tiểu tử này ánh mắt không thấp, lại ghét bỏ lễ vật của hắn? Hắn cũng không phải giật mình vì cái này, làm hắn giật mình chính là lực cánh tay cùng lực tay kinh người của Tiểu Nguyệt Nha. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn thật không dám tin tưởng cháu gái nhỏ của mình lực cánh tay kinh người như thế!

Khó lường a!

Bé mới bao nhiêu tuổi mà đã có được lực cánh tay cường đại như thế, sau khi lớn lên sẽ như thế nào?



Vân Mộ Phàm không nhịn được đem hai tay củaTiểu Nguyệt Nha giơ lên cao, tấm tắc than thở nói: “Tiểu Nguyệt Nha, khí lực của cháu làm sao lại lớn như vậy? Nói cho ông ngoại, cháu thích gì? Chỉ cần muội thích, ông ngoại nhất định sẽ dốc hết sức làm cho cháu.”

“Thì ra mới vừa rồi là Tiểu Nguyệt Nha vứt hạt châu, ha hả, ánh mắt của tiểu gia hỏa này rất cao đây.” Vân Trung Thiên thanh nhã cười nói, không quên thuận tay đem hạt châu chuyển tặng cho Tiểu Mặc.

Tiểu Nguyệt Nha giơ tay lên, vung vẩy Xá Lợi Châu trên cổ tay, vênh vang mà đánh vào dưới cằm hắn, đôi mắt to lóe sáng, không tiếng động mà nói ra vật yêu thích của mình.

Vân Mộ Phàm đuôi lông mày nhẹ giơ lên, nhìn Xá Lợi Châu trong tay nàng, hắn không nhịn được hít vào một hơi, thần sắc ngưng trọng: “Tiểu tử thúi họ Long làm sao lại hồ đồ như thế? Chẳng lẽ hắn không biết chuỗi Xá Lợi Châu chính là vật sở hữu của Phạm Âm tự sao?”

Hắn yêu con gái thành si, đem hết thảy sai lầm đổ lên người Long thiên tuyệt, ai bảo y không được sự đồng ý của mình mà đã cưới nữ nhi của mình chứ?

Vân Trung Thiên bất đắc dĩ cười khẽ: “Cha, chuỗi Xá Lợi Châu này là lúc Tiểu Nguyệt Nha tròn tuổi chọn đồ vật đoán tương lai đoạt được, nói ra cũng thật là đúng dịp, chính thú sủng đã khế ước với bé đã đem Xá Lợi Châu này đặt trong chỗ đồ vật chọn đoán tương lai. Tiểu Nguyệt Nha lại vừa lúc bắt được nó, yêu thích không buông tay, dù ai cũng không có cách nào lấy từ trong tay bé,vợ chồng Khê Nhi hai người đối với việc này cũng rất nhức đầu.”


“Chẳng lẽ là ý trời?” Vân Mộ Phàm cảm thán, “Nếu như ta không nhìn lầm…, chuỗi Xá Lợi Châu này bên trên có rất nhiều pháp lực của các cao tăng, hẳn là cấm truyền chí bảo của Phạm Âm tự. Hiện nay nó rơi vào trên người Tiểu Nguyệt Nha, cũng không biết là họa hay phúc. Phạm Âm tự cao tăng pháp lực vô biên, bọn họ tu luyện công phu rất đặc biệt, thường ngoài dự đoán của mọi người. Nếu không phải bọn họ một lòng hướng thiện, mang tấm lòng từ bi, rời xa hồng trần, nếu không bọn họ một khi vượt vào thế tục phân tranh, thiên hạ nhất định đại loạn.”

“Cha, có lẽ là ngài quá lo lắng. Ta xem mấy vị tăng nhân đến từ Phạm Âm tự đều rất hòa thuận từ bi, không có bất kỳ tư tưởng, tin tưởng bọn họ sẽ không làm hại Tiểu Nguyệt Nha.” Vân Trung Thiên trấn an nói.

“Chỉ hy vọng là như thế.” Vân Mộ Phàm thu hồi tâm trạng, cúi đầu đánh giá tiểu tử trong ngực, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng nữ nhi khi còn bé, hắn càng xem càng vui mừng.

“Tiểu Mặc, Tiểu Nguyệt Nha, vậy ông ngoại mang hai cháu đi gặp phụ thân của các cháu, xem phụ thân của các cháu có phải là một trượng phu tốt, người cha tốt hay không.”

Mấy ngày sau, Bạch Tịch thành.

Vân Mộ Phàm nâng đầu nhìn thành lâu, nghĩ đến những việc xa xưa, một lúc lâu, hắn đối với Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên nói: “Thiên Nhi, Mạch Nhi, ta muốn đi bái phỏng một vị lão hữu, các con đi phủ thành chủ trước, sau đó ta sẽ tới tìm các con.”

“Cha, ngài không cùng chúng ta đi sao?” Vân Trung Thiên hỏi.

“Không được, ta sẽ một mình đi phủ thành chủ sau. Các con nhớ kỹ, trước tiểu tử họ Long không cho tiết lộ nửa điểm tin tức của ta, ta muốn tự mình khảo nghiệm hắn.” Vân Mộ Phàm suy xét nói.

Vân Trung Thiên khẽ cười nói: “Vậy cũng tốt, chúng ta đi phủ thành chủ trước.”

Chia ra xong, Vân Mộ Phàm một mình một người đi về phía trước, xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, đi tới một trang viên cực kì khó thấy. Bên ngoài trang viên mộc mạc, tự nhiên, một chiếc xe đẩy tay, hai đống cỏ khô, còn có một chuồng ngựa lộ thiên.

Trong trang viên, lục tục truyền ra thanh âm nện thiết khí, nếu không phải người quen biết được nội tình, ai cũng sẽ không đoán được, ở trong trang viên này là một vị tay nghề tinh xảo,tay nghề luyện khí kĩ thuật hạng nhất – một vị Luyện Khí Tông sư.


Ở Long Tường đại lục, một vị Luyện Khí Tông sư, giá trị con người hắn tuy cao, tương đối khan hiếm, nhưng vẫn chưa đáng nói. Chân chính đáng để mọi người chú ý, là vị Luyện Khí Tông sư này, hắn có thiên phú sáng tạo hạng nhất, hắn có thể chế tạo ra các loại vũ khí mà mọi người chưa bao giờ thấy, tay nghề luyện khí đặc biệt nổi bật chính là chế tạo vũ khí kiểu mới. công hiệu của loại vũ khí kiểu mới này chính là có thể đem thực lực mười người, thông qua phụ trợ của vũ khí kiểu mới, đạt tới thực lực trăm người, chính là gấp mười lần!

Chính là bởi vì hắn có thể làm ra những thứ này vũ khí đặc thù kiểu mới này, cho nên rất nhiều gia tộc cao thủ đều rối rít hâm mộ danh tiếng mà đến, hy vọng có thể nhận được từ hắn một hai kiện vũ khí kiểu mới, đề cao thực lực gia tộc nhà mình. Nghe nói Luyện khí minh đã từng không chỉ một lần mời vị Luyện Khí Tông sư thần bí này gia nhập Luyện khí minh, hơn nữa đại ngộ rất lớn, đáng tiếc người ta chính là không chấp nhận, không muốn gia nhập Luyện khí minh. Tin đồn vị luyện khí tông sư này làm theo ý mình, coi tiền tài như cặn bã, hắn luyện tạo vũ khí cũng cho tới bây giờ đều là tùy tâm sở dục, lúc hắn cao hứng liền luyện tạo vài món vũ khí, mất hứng, hắn có thể sẽ đem vũ khí mình cực khổ luyện tạo toàn bộ ném vào luyện lò, hủy hoàn toàn. Tính tình hắn hỉ nộ không rõ như thế, không biết để cho bao nhiêu gia tộc cao thủ cùng luyện khí sư của Luyện khí minh thất vọng mà về.

Vân Mộ Phàm dạo bước đi tới cửa trang viên, đứng ở đại môn mà đánh giá tay xe đẩy cùng hai đống cỏ khô, hắn không nhịn được mỉm cười dao động tay: “Phùng đại sư chính là Phùng đại sư, mười năm vẫn như một, thật là một hạt bụi cũng không thay đổi a!”

Đang thở dài, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân tới gần, hắn quay đầu, thấy có ba tên nam tử trẻ tuổi đang hướng đại môn đi tới. Ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng lên, tầm mắt rơi vào một gã tóc vàng nam tử ở giữa, thật là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, khí độ này, phong thái này độc nhất vô nhị. Hắn gặp vô số người nhưng đây là lần đầu gặp một người xuất sắc như thế, ánh mắt sáng ngời rơi trên người nam tử trẻ tuổi này.

Không khỏi đối với y sinh ra hứng thú, hắn tinh tế mà lắng nghe ba người trò chuyện.

“Đại ca, nơi này hẳn là chỗ ở của Phùng đại sư. Nghe nói vũ khí hắn chế tạo ngoại hình thoạt nhìn rất kỳ lạ, nhưng có uy lực vô cùng, nếu chúng ta có thể nhận được vài món vũ khí hắn luyện tạo, ngày sau công thành cướp trại có thể dễ dàng hơn nhiều. Ngươi nhìn, biển trên cửa viết hai chữ Phùng trang, nhất định là đây, chắc chắn không sai.” Nói chuyện đầu tiên chính là bạch y nam tử, hắn mặt mày sáng sủa, mặt tươi như hoa, tinh thần sáng láng, phảng phất có chút thần khí.

“Ngươi xác định nơi này đúng là chỗ ở của Phùng đại sư? Ta làm sao một chút cũng không nhìn ra đây là chỗ ở của một đại sư? Ta càng xem, càng thấy nó giống như nông trang. Thiên Thần, ngươi sẽ không bị người lừa chứ?” Lam y nam tử bên phải nghi ngờ nói, hắn ngó chừng đánh giá bốn phía trang viên, chợt thấy ở cửa đại môn có người đứng, hắn không chút nghĩ ngợi, hướng đối phương phất tay, la lớn, “Vị đại ca này, nơi này là chỗ ở của Phùng đại sư sao?”

Vân Mộ Phàm đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng đánh giá ba người, không nói gì.

Ba người từ từ đến gần, bạch y nam tử cùng lam y nam tử dọc theo đường đi cãi nhau mấy câu, tính tình rõ ràng có chút sáng sủa hướng ngoại, duy chỉ có nam tử tóc vàng đứng giữa một câu cũng không đáp. Ánh mắt của hắn bình tĩnh mà thâm thúy, lặng yên không một tiếng động mà nắm trong tay hết thảy mọi thứ chung quanh, hắn từ từ cất bước mà đến, động tác cùng ánh mắt không chút dư thừa, nhưng làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.

Ánh mắt Vân Mộ Phàm lần nữa nhìn về phía nam tử này, tăng thêm vài phần hứng thú.

Nội liễm, thâm trầm, không giận tự uy!

Người còn trẻ như vậy nhưng lại làm cho hắn từ nội tâm phát sinh ra ý niệm muốn kết giao trong đầu.


Khi ánh mắt của hắn cùng y chống lại, hai đạo ánh mắt tinh duệ, tựa như thần kiếm phá vỡ đêm tối, kịch liệt đụng vào nhau, như sấm sét!

Vân Mộ Phàm mím môi, âm thầm mà thả ra một lực uy áp, tập kích bất ngờ.

Trong nháy mắt, Long Thiên Tuyệt cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ, ùn ùn kéo đến. Luồng khí tức đáng sợ này chính là muốn đưa bọn họ ba người toàn bộ cắn nuốt!

Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc, một cỗ gió từ hai tay áo vung lên, huyền khí chợt phóng ra, trong khoảng thời gian ngắn huyền khí hình cầu thành hình, bao phủ cả mình và hai đệ đệ.

Uy áp của đối phương quá mức cường đại, cầu huyền khí kịch liệt đung đưa, ánh mắt Long Thiên Tuyệt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như báo thẳng ép đối phương, không sợ không hãi.


Vân Mộ Phàm trong đôi mắt tinh quang lóe lên, trong lúc đối mặt này, hắn đại khái đã hiểu rõ thực lực của đối phương, âm thầm sợ hãi than. Hắn quả nhiên không có nhìn lầm, người này thực lực đã đạt đến Huyền Hoàng tứ phẩm đỉnh, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào Huyền Hoàng ngũ phẩm.

Tuổi của y không vượt qua Thiên Nhi của hắn, song tu vi đã vượt qua Thiên nhi, người này thiên phú hẳn xuất chúng!

“Tiểu huynh đệ, các ngươi tới tìm Phùng đại sư sao? Các ngươi có biết quy củ của Phùng đại sư không? Chỉ có phá giải ba đạo cơ quan hắn thiết trí, hắn mới tiếp kiến khách tới chơi, các ngươi nếu là cần hỗ trợ, ta có lẽ có thể cho các ngươi một chút gợi ý.” Vân Mộ Phàm lặng lẽ triệt hồi uy áp, đổi lại bộ dạng ôn nhuận quân tử trong ngày thường, đối với ba người nói.

Mọi việc phát sinh quá mức đột nhiên, đến nỗi chỉ có Long Thiên Tuyệt một người biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người thì hoàn toàn không có nửa điểm ảnh hưởng, bởi vì bọn họ đều được bảo vệ chặt chẽ trong cầu huyền khí.

Nghe được lời Vân Mộ Phàm nói…, Bạch Sở Mục vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá! Nhưng, ta làm sao không có nhìn thấy ra cửa có cơ quan?”

“Ta cũng vậy không có nhìn thấy, đại thúc, ngươi không phải là lừa dối chúng ta chứ?” Long Thiên Thần nói.

Vân Mộ Phàm cười mà không nói, hai mắt nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt, quan sát phản ứng của hắn.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu hừ lạnh một tiếng, không nhận gợi ý của hắn, đối phương vô duyên vô cớ lại đối với bọn họ buông uy áp, thử dò xét thực lực của bọn họ, cũng không biết y rốt cuộc là dụng ý gì. Hắn chỉ biết là, giờ phút này ở trước mặt y, hắn thật giống như bị lột sạch, thân ở đầu đường phố xá sầm uất, cảm giác toàn thân không chỗ nào che dấu.

Cảm giác này rất không ổn, hắn rất không thích.

Dưới tình huống không biết là địch hay là bạn, hắn lựa chọn lãnh đạm mà nhìn.

“Không cần! Đa tạ ý tốt của các hạ, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp tiến vào trang viên.” Long Thiên Tuyệt cự tuyệt ý tốt của đối phương, trong con ngươi xinh đẹp nhiều thêm mấy phần lạnh như băng.

“Đại ca, người ta đại thúc có ý tốt giúp chúng ta, chúng ta tại sao không chấp nhận? Nghe nói Phùng đại sư tính tình rất cổ quái, nói không chừng thật ở ngoài cửa cài đặt cơ quan, chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, vạn nhất không giải được cơ quan, ngược lại còn đắc tội Phùng đại sư, vậy chúng ta chẳng phải là đi một chuyến mà không được gì?” Bạch Sở Mục nghĩ không ra, người ta đại thúc thoạt nhìn nhã nhặn lại ân cần, hơn nữa còn vui vẻ giúp người, tại sao không chấp nhận sự giúp đỡ của hắn đây?

Long Thiên Thần mặc dù cũng có chút nghĩ không ra, bất quá hắn đối với đại ca là tuyệt đối có lòng tin, nếu đại ca nói mình sẽ có biện pháp tiến vào trang viên, vậy hắn nhất định là có biện pháp. Hắn lôi kéo Bạch Sở Mục, hướng hắn nháy mắt nói: “Chúng ta nghe đại ca, đại ca nói làm sao, chúng ta liền làm như thế đó.”

Bạch Sở Mục bĩu môi: “Được rồi.”

Long Thiên Tuyệt quét nhẹ hai người một cái, sau đó cất bước, đi tới sát bên người Vân Mộ Phàm.

” Nếu ngay cả ba đạo cơ quan đều phá giải không được, kia chỉ có thể chứng minh chúng ta không có tư cách thấy Phùng đại sư, cho dù miễn cưỡng tiến vào, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, không bằng đi về.”

Thanh âm hắn lãnh ngạo, thổi qua bên tai Vân Mộ Phàm, lời này hắn nói là cho Vân Mộ Phàm nghe, thứ nhất cho hắn thấy quyết tâm cùng thành ý gặp Phùng đại sư, thứ hai nói rõ lý do hắn cự tuyệt đối phương, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không trở thành quá mức ngạo mạn.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 162: Cha vợ và con rể, lần đầu tiên giao phong