Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 5 Chương 91: Số mệnh của Tiểu Tĩnh

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 91: Số mệnh của Tiểu Tĩnh


Gió quất vào mặt lạnh thấu xương, càng bay lên cao nhiệt độ càng thấp.

Hai thúc cháu bọc quần áo thật dày ngày đêm kiên trì lên đường, hai ngày đã chạy tới phạm vi trăm dặm của Long Vương cốc.

Từ trên cao nhìn xuống phía dưới là những dãy núi chập chùng, núi non trùng điệp, nhìn xa hơn là sương mù lượn lờ, nhìn không rõ quang cảnh. Xem ra không thể tiếp tục bay về phía trước được rồi, không thể làm gì khác hơn là xuống đất đi bộ.

Long Thiên Thần chỉ huy Thần Long bay xuống, đi tới một sườn núi nghỉ tạm.

“Tiểu Mặc, lộ trình phía sau chúng ta phải đi bộ rồi. Cháu có chịu được không?” Long Thiên Thần chà xát khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa cháu vì lạnh mà đỏ ửng, lại xiết chặt cái mũi đỏ hồng. Còn nhỏ tuổi mà có nghị lực bền bỉ như thế, hắn thân là thúc thúc cảm thấy vô cùng tự hào.

Sở dĩ nói chạy tới sớm, tất cả đều là bởi vì Tiểu Mặc nhớ người bạn nhỏ của cậu bé, muốn sớm một ngày cùng nó gặp mặt. Bọn họ bay ở trên trời, không thể so với việc đi lại trên mặt đất. Hơn nữa ngay lúc này mùa đông đã bắt đầu rồi, nhiệt độ xuống khá thấp. Hắn là một người trưởng thành mà còn có chút chịu không nổi, đừng nói đến một đứa trẻ.

“Cháu không sao, cháu còn có thể tiếp tục đi.” Trong thanh âm rõ ràng mang theo sự run rẩy, ánh mắt của Tiểu Mặc cũng kiên định hơn, cậu bé có thể cảm ứng được Tiểu Bạch đã cách mình không xa, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó khiến cho Tiểu Bạch không có cách nào cùng cậu tâm linh trao đổi.

Lúc này Long Vương, Long Hậu cùng các vị trưởng lão Thần Long đứng ở cửa bảo vệ Tiểu Bạch đang chuyên tâm bế quan ở Long Thần động phủ. Cấu tạo của Long Thần động phủ tương đối đặc thù, chính là Thánh Địa Long Tộc, ngăn cách với thế giới bên ngoài cho nên Tiểu Mặc cùng với Tiểu Bạch cho dù có khế ước, cũng không cách nào liên lạc được với nhau, bên trong còn có Đại trưởng lão Hoàng Kim cự long.

Vân Khê cũng không dự liệu được điểm này, cho là Tiểu Mặc có thể mượn thân phận là người khế ước, cùng Tiểu Bạch dễ dàng liên hệ với nhau, cho nên mới yên tâm để cho thúc cháu Tiểu Mặc đi trước tới Long Vương cốc.

Bất quá, sống ở đâu thì yên ở đấy, trước mắt có thể mời Tiểu Bạch xuất hiện ở đại hội luyện đan hay không, chỉ có thể dựa vào hai thúc cháu.

Long Thiên Thần từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình rượu, uống một ngụm nhỏ, mượn rượu làm ẩm thân thêt, chuyển động hầu kết, lộ ra đường cong duyên dáng.

“Thần thúc thúc, cháu cũng muốn.” Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn, hai mắt lóng lánh.

“Cái này……” Long Thiên Thần do dự, nếu để cho đại tẩu biết hắn cho Tiểu Mặc uống rượu, hắn chết chắc. Bất quá rượu không nặng, uống một chút hẳn là không có vấn đề gì.

“Được rồi, chỉ có thể uống một ngụm.” Phút cuối cùng, hắn vẫn không quên bổ sung một câu, “Ngàn vạn lần đừng nói cho cha mẹ cháu biết”.

“Thần thúc thúc, thúc cứ yên tâm đi, cháu có lúc nào bán đứng thúc đâu” Tiểu Mặc cười hắc hắc, hai tay ôm bình rượu ghé vào trước mũi ngửi thử.

Long Thiên Thần mắt trợn trắng, tiểu tử thúi bán đứng hắn thiệt nhiều lần đi.

Nuốt ngụm nước miếng, Tiểu Mặc nhìn về phía bầu rượu, nuốt một ngụm nước miếng, càu nhà càu nhàu.

Long Thiên Thần nhìn phản ứng của Tiểu Mặc thực ngoài dự liệu của hắn, Tiểu Mặc uống xong một ngụm lớn lại không có chuyện gì.

“Đủ rồi, đừng uống nhiều. Rượu này là do ông ngoại cháu ủ, có tác dụng chậm.”

“Không có chuyện gì, cháu uống một chút cảm giác cũng không có. Hức……” Tiểu Mặc đẩy tay của hắn ra, khả ái liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn, sau đó còn nấc một cái.

“Thật không có chuyện gì? Tửu lượng không tệ lắm, giống đàn ông thực thụ.” Long Thiên Thần hắng giọng cười một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Tiểu Mặc.

“Đó là đương nhiên. Cháu đã trưởng thành, là một người lớn.”

Tiểu Mặc ra vẻ thâm trầm, bộ dáng tiểu đại nhân, song cái khuôn mặt non nớt kia người gặp người thích, hoa gặp hoa nở vô tình bán đứng bé. Ai bảo, bé lớn như vậy lại có khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đẹp trai vừa đáng yêu đây.

Long Thiên Thần nhìn một chút thấy việc gì cũng không xảy ra, cho nên đỡ vai Tiểu Mặc hai người ngồi xuống tại chỗ, mỗi người một ngụm cùng uống.



“Tiểu Mặc, còn tốt chứ. Sau này cháu hãy theo Thần thúc thúc, Thần thúc thúc dẫn cháu đi uống rượu tốt nhất. Ha ha, Tiểu Mặc ta cho cháu biết, trong hầm rượu nhà ông ngoại cất giữ rất nhiều rượu ngon lâu năm, bình rượu ít tuổi nhất so ra cũng lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, đây mới là rượu ngon chân chính a. Hư…… Ngàn vạn không nên nói cho Sở Mục thúc thúc của cháu biết, chỉ hai chúng ta đi uống, không để cho hắn đi theo. Ha ha, như thế nào, cháu thấy Thần thúc thúc là bạn chí cốt đi”.

“…… Hức, Thần thúc thúc, làm sao thúc biến thành hai người rồi? Thúc đừng động a, đầu cháu thật choáng váng.”

Một lớn một nhỏ, bắt đầu lung la lung lay, ăn nói lảm nhảm.

“Ha ha ha, đó là bởi vì cháu uống say.”

“Cháu không có say! Thúc không tin, thì có thể hỏi cháu các chuyện, cháu đều có thể trả lời được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì uống say trở nên hồng hào rất giống quả đào, bàn tay nhỏ bé không an phận quơ đi quơ lại, lòng háo thắng vẫn như cũ.

Long Thiên Thần cười lớn, lắc lắc thân thể, hai tròng mắt che men say, mê mang: “Tốt ta đây hỏi cháu, mẹ cháu là ai?”

“Mẹ cháu…… Mẫu thân của cháu….. Ha ha, người là nữ ma đầu!” Tiểu Mặc cười hớn hở, Tiểu Bạch vẫn luôn gọi mẹ là nữ ma đầu.


“Ha ha ha, nữ ma đầu, coi như cháu đáp đúng.” Long Thiên Thần đến gần đứa cháu nhỏ lại hỏi, “Ta đây hỏi cháu tiếp, cha cháu là ai?”

“Cha cháu…… Cha cháu là đại anh hung. Người lấy một địch trăm quét sạch kẻ thù, là cái đích để vạn người hướng tới” đôi tay nhỏ bé khoa tay múa chân, Tiểu Mặc híp mắt say lờ đờ, vô cùng tự hào.

“Vậy cha cháu tên gọi là gì?” Lại là một cái vấn đề, chẳng qua là thanh âm này thật giống như thay đổi.

Tiểu Mặc mân mân cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu: “Tên? Mẫu thân nói, không thể tùy tiện nói cho người khác biết tên cha mẹ……”

“Tại sao?” Đối phương lại hỏi.

“Bởi vì… trên đời này có rất nhiều người xấu a…… Di? Thần thúc thúc, thanh âm của ngươi làm sao đột nhiên thay đổi?” Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên phát hiện bọn họ bị bao vây, chẳng biết từ lúc nào hiện ra rất nhiều người, đem hai người bao vây.

Long Thiên Thần lúc này cảm giác say tỉnh ba phần, chăm chú quan sát người xung quanh: “Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?”

Những kẻ bao vây tựa hồ không để bọn họ vào trong mắt cùng nhau thảo luận.

“Mới vừa rồi ta rõ ràng thấy có một con Thần Long lớn bay về phương hướng này, làm sao nháy mắt một cái đã không thấy đâu.”

“Ta cũng thấy được, phải là thần thú Dực Long trong truyền thuyết không sai, nhưng nếu chúng ta có thể bắt được nó, vậy chúng ta phát tài rồi”.

“Hỏi hai người này một chút, xem bọn hắn có biết tung tích của Dực Long thần thú hay không.”

Hai người cầm đầu sau khi thương nghị, lần nữa đem lực chú ý chuyển hướng đến hai thúc cháu,một lớn một nhỏ uống say không còn biết gì.

“Ta hỏi các ngươi, mới vừa rồi có thấy thấy Dực Long thần thú không. Nó bay đi hướng nào?” Lên tiếng hỏi thăm chính là một trung niên nam tử, cùng những người còn lại giống nhau đều mặc một kiểu quần áo giống nhau, Long Thiên Thần chưa từng thấy qua.

“Dực Long thần thú? Không thấy được.” Long Thiên Thần tỉnh lại một phần, lại đánh chủ ý tới Phì Phì của hắn,thực ghê tởm.

“Dực Long thần thú? Bọn họ nói là Phì Phì sao?” một câu nói của Tiểu Mặc lập tức khiến cho bọn người bao vây trở nên kích động.

“Các ngươi quả thật biết Dực Long thần thú? Nó bây giờ đang ở nơi nào?” Trung niên nam tử chất vấn.


Long Thiên Thần vội vàng che lên miệng Tiểu Mặc, sợ hắn nói ra càng nhiều lúc say. Tiểu Mặc ngô ngô lên tiếng, khua tay múa chân, rất muốn trả lời. Hai gã trung niên nam tử tiến lên một bước, gỡ tay Long Thiên Thần ra, ngồi chồm hổm trước mặt Tiểu Mặc, hạ giọng dụ dỗ hỏi: “Tiểu đệ đệ, nói cho chúng ta biết, Dực Long thần thú rốt cuộc ở nơi nào?”

Long Thiên Thần ảo não, uống rượu quả nhiên hỏng việc, hắn nhìn quanh một vòng, đại khái lường được thực lực của đối phương. Đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể triệu hoán Phì Phì, cùng đối phương liều mạng, chỉ hy vọng quanh đây bọn chúng không có đồng bọn trợ giúp nữa.

Tay nhỏ bé vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, quơ đầu, Tiểu Mặc mơ mơ màng màng nói: “Ta biết, ta biết nó ở nơi đâu……”

Long Thiên Thần vỗ gáy than thở.

“Nó hướng bên kia đi, sưu một tiếng liền bay vào, sau đó biến mất không thấy.” Ngón tay nhỏ chỉ phương hướng, chính là hướng Long Vương cốc.

Tâm tư Long Thiên Thần vừa muốn gọi ra Phì Phì, nửa đường liền dừng lại, hắn thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm. Đợi suy nghĩ tinh tế một chút đáy lòng hắn liền cười lớn, không hổ là Tiểu Mặc, uống rượu say hay tỉnh vẫn là thông minh như vậy.

Hai gã trung niên nam tử liếc mắt nhìn nhau cùng quay đầu, nhìn về phương hướng Long Vương cốc, nơi đó sương mù lượn lờ, thần bí mà xa xưa, là vùng đất mà bọn hắn không dám đặt chân tới.

“Đáng tiếc, nếu có thể sớm một bước bắt được nó thì tốt, nó một khi vào Long Vương cốc, chúng ta muốn bắt được nó rất khó khăn.”

“Đúng vậy a, nhưng nếu có Dực Long thần thú trong tay, Đoan Mộc Gia tộc chúng ta tất nhiên có thể ở Long Tường đại lục mở mày mở mặt, cũng không cần uất ức khom mình ở địa phương nhỏ bé.”

“Được rồi, đi thôi. Chúng ta lần này ra ngoài là vì mang bọn nhỏ đi luyện tập, nhân thủ vốn là không nhiều lắm, cho dù thật gặp được Dực Long thần thú, cũng chưa chắc có thể đem nó thu phục. Chúng ta hay là nhanh đi về xem thành quả khảo hạch của bọn nhỏ một chút. Cánh rừng này thường có mãnh thú lui tới, phải bảo đảm bọn nhỏ an toàn.”

“Hai người này làm sao bây giờ. Bọn họ xuất hiện ở nơi này, bộ dạng khả nghi, có muốn bắt trở về hảo hảo thẩm vấn hay không?”

Hai gã trung niên nam tử thương nghị, ai ngờ không đợi bọn họ làm ra quyết định, đứa bé kia liền quơ tay nhỏ bé chủ động đứng lên: “Bắt ta à! Ta và các ngươi trở về.”

Tiểu Mặc vừa nghe bọn họ nói tới hai chữ “Đoan Mộc”, lập tức liên tưởng đến Tiểu Tĩnh, không biết có cơ hội nhìn thấy Tiểu Tĩnh hay không đây. Bất chấp tất cả, Tiểu Mặc tích cực chủ động yêu cầu bị bắt, muốn thử thời vận.

Long Thiên Thần ôm một thân cây bên cạnh, đụng đầu vào thân cây. Hắn sai lầm rồi, hắn thật sai lầm rồi. Hắn hối hận a,không nên để cho Tiểu Mặc uống rượu.Người uống rượu say, suy nghĩ luôn không được bình thường như vậy.

Hai gã trung niên nam tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đầu đầy hắc tuyến. Hai người này một lớn một nhỏ, thấy thế nào cũng không bình thường, một chủ động yêu cầu bị bắt, một ôm cây đụng đầu, càng xem càng giống hai kẻ điên.


“Kẻ điên, chúng ta đi!” Hoàn toàn không nhìn hai người say rượu, đoàn ngwofi liền quay về chỗ cũ.

“A…… Hai vị đại thúc, chớ đi a! Mau tới bắt ta, hành tung của ta rất khả nghi, các ngươi mau tới bắt ta đi.” Tiểu Mặc đứng dậy đuổi theo bọn họ, ai ngờ mới bước ra hai bước liền té xuống.Cậu còn không hết hy vọng, vừa hướng đối quơ bàn tay nhỏ bé, vừa lầm bầm, “Các ngươi chớ đi a, ta biết rất nhiều rất nhiều bí mật, các ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết, ta không lừa các ngươi… ưm ưm ưm……”

Cái miệng nhỏ nhắn rốt cục bị che lên rồi, Long Thiên Thần im lặng nhìn đứa cháu nhỏ, đưa cả thân hình nhỏ bé lên rồi nói: “Tiểu Mặc, cháu muốn chịu chết, cũng không cần kéo theo Thần thúc thúc chứ.”

“Ưm ưm……” Tiểu Mặc vùng vẫy, đẩy tay của hắn ra, thở gấp nói, “Bọn họ là người Đoan Mộc Gia tộc, nói không chừng Tiểu Tĩnh sẽ ở đây.”

Long Thiên Thần vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé: “Được rồi, vì Tiểu Tĩnh muội muội của cháu, Thần thúc thúc sẽ theo cháu đi một chuyến.”

“Ha ha, cám ơn Thần thúc thúc.” Tiểu Mặc mừng rỡ cười vui vẻ, đột nhiên cái đầu nhỏ ngọ nguậy một chút, không có dấu hiệu hiệu gì liền ngủ. Tiếng lẩm bẩm nho nhỏ, không có bất kỳ phòng bị nào.

Long Thiên Thần ôm lấy hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, hoàn toàn phân biệt không ra,lời hắn mới vừa nói rốt cuộc câu nào là lời say, câu nào là thanh tĩnh nói. Nói hắn say sao, ý nghĩ còn rất rõ ràng, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, còn hiểu cách dụng kế lừa gạt người Đoan Mộc Gia tộc, nói hắn thanh tỉnh sao, đầu nhỏ nghiêng một chút liền ngủ, thật là làm cho người ta vừa yêu vừa giận.

Vỗ vỗ gáy, Long Thiên Thần trước hết để cho mình thanh tỉnh, sau đó cõng Tiểu Mặc trên lưng, đuổi theo phương hướng tộc cao Đoan Mộc Gia thủ rời đi.


Khu nghỉ chân của cao thủ Đoan Mộc Gia tộc có tới mười mấy cái lều lớn nhỏ không đều. Bốn phía khu lều ba bốn cao thủ hoặc đứng cùng nhau trông về phía xa, hoặc nói chuyện với nhau và nghỉ ngơi, chỉ có đỉnh lều lớn nhất bên ngoài lều có bốn gã cao thủ đề cao cảnh giới.

Thanh âm nói chuyện thưa thớt không ngừng từ trong lều truyền ra.

“Lạc trưởng lão, bọn ta đã đến gần Long Vương cốc dò xét, phát hiện bọn họ cảnh giới không nghiêm mật giống ngày thường, có lẽ xâm nhập Long Vương cốc lần nữa là thời cơ tốt.”

“Ngươi xác định tin tức không có lầm. Nếu có chút sai lầm, kinh động đến Long Vương Long Hậu, chúng ta chịu không nổi.”

“Khẳng định không sai được. Đoạn thời gian trước, thừa dịp thần long của Long Vương cốc đi ra ngoài, chúng ta đã tiến vào Long Vương cốc bằng đường tắt. Mấy ngày nay vẫn quan sát động tĩnh trong cốc, nhất định không sai được. Tận dụng thời cơ, chúng ta nếu không thừa cơ hội này tiến vào Long Vương cốc, sợ rằng cũng không có cơ hội nữa.”

“Tốt, chờ sau khi trời tối, các ngươi sẽ hành động. Nhớ kỹ, lần này chúng ta ngoài sáng nhiệm vụ là mang bọn nhỏ đi trải nghiệm, ngàn vạn không thể gây nguy hại tới tính mạng của bọn trẻ”.

“Lạc trưởng lão xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận lưu ý.”

“Đi đi.”

Cửa lều bị vén lên, lộ ra thân ảnh một người trung niên nam tử, hắn hướng mấy tên cao thủ ngoài cửa vẫy vẫy tay, nói nhỏ mấy câu, sau đó dẫn đoàn người trong đội rời đi.

Đoàn người nơi này rời đi không lâu, lều lần nữa bị vén lên, đi ra là một lão giả, hắn khom người khiêng vật gì đó, thoạt nhìn già nua tang thương, đoán không ra số tuổi đích thực của hắn, song khi hắn ngẩng đầu, một ánh mắt tinh duệ, làm cho lòng người không tự chủ sinh ra kính sợ.

“Lạc trưởng lão.” Có một cao thủ dáng người cao gầy cất bước đi tới trước mặt hắn, cung kính hỏi.

“Trọng Huy, tình huống bọn nhỏ thế nào?” Lạc trưởng lão hỏi thăm.

“Hồi Lạc trưởng, lần này trong gia tộc mang ba mươi sáu đứa bé đến đây tham gia trải nghiệm, lớn tuổi nhất chính là mười bốn tuổi, nhỏ tuổi nhất chính là tám tuổi, tổng cộng chia làm 6 tổ, đều do hai cao thủ Huyền tôn trở lên bảo vệ. Bọn họ cách thời gian sẽ truyền lại tin tức về tổ săn thú do mình bảo vệ. Trước mắt, có ba tổ thành tựu tốt nhất, đã săn được năm con thú.” Trọng Huy trả lời đâu vào đấy.

“Năm con mồi! Đều dựa vào thực lực của chính bọn nhỏ sao?” Lạc trưởng lão hí mắt, nhìn không ra vui buồn.

“Đúng vậy, trước khi đi, ta liên tục dặn dò, nhất định phải để cho bọn nhỏ dựa vào thực lực chính mình tới khảo hạch, bọn họ đều là tương lai hi vọng Đoan Mộc Gia tộc ta. Đối với bọn nhỏ đi trải nghiệm, gia chủ cho tới bây giờ cũng là coi trọng nhất, cho nên theo lý mà nói, không người nào dám công khai cãi lại quy tắc khảo hạch.” Trọng Huy quy củ nói.

Lạc trưởng lão gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Không tệ hi vọng của Đoan Mộc Gia tộc ta toàn bộ ký thác trên người những hài tử này, nhóm hài tử có tiềm chất vượt trội, ngươi nhất định phải chú ý nhiều hơn, bồi dưỡng trọng điểm.”

“Lạc trưởng lão xin yên tâm, ta vẫn nhớ. Nội bộ Đoan Mộc Gia tộc hiện tại chia làm ba phái, một phái lấy Đại trưởng lão cầm đầu ngoan cố thủ cựu, phái thứ hai lấy Nhị công tử cầm đầu đề xướng khuếch trương thế lực gia tộc, còn có một chi nhỏ của gia tộc. Ta mới vừa chọn lựa một tổ, chia ra hỏi đúng là một phái của Đại trưởng lão, những tinh anh của phái Nhị công tử, thực lực của hai bên tương đương nhau, cũng có người tài. Về phần bốn tổ hài tử khác, thực lực thì kém hơn một chút.”

Lạc trưởng lão trầm tư, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Đứa bé có thiên nhãn thì sao? Tư chất của nàng như thế nào?”

Trọng Huy chần chờ, hồi đáp: “Ngài nói là cháu gái Đoan Mộc Hùng sao? Đứa bé này thiên tư tập võ không tệ, chỉ tiếc thể chất kém chút ít, cũng là bởi vì cái duyên cớ này, Đoan Mộc Hùng vẫn ngăn cản chúng ta để cho cháu gái của hắn sử dụng Thiên Nhãn, vì gia tộc đoán trước tương lai.”

“Đứa nhỏ này nếu kế thừa huyết mạch gia tộc, nhất định là cuộc đời của nàng phải hiến dâng cho gia tộc, đây là số mệnh nàng.” Lạc trưởng lão hí mắt, đáy mắt lướt qua quang mang bí hiểm, lạnh lùng cười một tiếng nói, “Không vội, còn nhiều thời gian, bọn họ vừa mới tới không bao lâu, trong lòng khó tránh khỏi có chút phòng bị, ít hôm nữa Đoan Mộc Hùng cho dù có mọi cách ngăn trở, cũng không cách nào thừa nhận áp lực gia tộc. Tin tưởng gia chủ cùng các vị trưởng lão sẽ vì tiền đồ gia tộc suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp buộc hắn đi vào khuôn khổ. Hắn nếu mang theo cháu gái của hắn nhận tổ quy tông, nên ý thức được sẽ có ngày này.”

“Thiên Nhãn là trời cao ban cho Đoan Mộc Gia tộc ta, cũng là số mệnh của nàng. Ở lịch sử của Đoan Mộc Gia tộc ta chưa từng có một người thừa kế huyết mạch có Thiên Nhãn có thể sống quá hai mươi tuổi, đã như vậy, nàng vì sao thì không thể đem tánh mạng có hạn của mình, kính dâng cho gia tộc đây?”

“Lạc trưởng lão nói rất đúng.” Trọng Huy rũ mắt xuống, thu lại chú ý trung một tia không đành lòng, đúng như lạc trưởng lão nói, đây là số mệnh, là ai cũng không cách nào thay đổi.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 91: Số mệnh của Tiểu Tĩnh