Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 5 Chương 15: Một đường hướng bắc, thẳng tiến Long gia!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 15: Một đường hướng bắc, thẳng tiến Long gia!


“Các chủ?” Có người trong đám người phát hiện các chủ đến, tất cả mọi người cũng phát giác ra, rối rít hướng các chủ nghênh đón, không khí trong nháy mắt trở nên nghiêm trang.

“Các chủ, lão nhân gia ngày sao lại tới đây?” Trấn Hải nguyên lão ban đầu kinh ngạc, sau rất nhanh khôi phục tinh thần, bình tĩnh chống đỡ.

Dương Minh tổ sư cũng cả kinh, sau đó trấn định lại, nhợt nhạt gật đầu cung kính nói: “Bái kiến các chủ”

Thân phận hai người Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư cùng người khác không giống nhau, tự nhiên cũng không có giống người khác làm lễ chào đón như vậy.

Tiểu Mặc nhìn mọi người hai bên một chút, nghe được Trấn Hải nguyên lão gọi đối phương là lão nhân gia, trong lòng bé âm thầm ngạc nhiên, tuổi Trấn Hải nguyên lão thoạt nhìn lớn hơn đối phương nhiều lắm, nhưng vì cái gì lại gọi người ta là lão nhân gia đây? Chẳng lẽ vị Các chủ này là lão nhân gia trên trăm tuổi, chỉ là bởi vì được bảo dưỡng tốt, cho nên mới thoạt nhìn trẻ như vậy?

Các chủ tuỳ ý khoát tay áo, cũng không nhìn bất kì kẻ nào, hai mắt ông chuyên chú nhìn Tiểu Mặc, từng bước tiến tới gần bé. Kèm theo bước chân của ông, áo bào màu xanh nhẹ nhàng đong đưa, tóc đen không gió mà bay, khí chất văn hoa.

Tiểu Mặc nhìn ông, chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi vào mặt, rồi lại mang theo áp lực nặng nề nào đó, khiến cho bé ngẩng đầu nhìn cũng trở nên khó khăn.

“Tiểu Mặc, còn không mau bái kiến Các chủ? Ông ấy chính là chủ nhân của Tiêu Dao các, cũng là chủ tể của tất cả chưởng quản Tiêu Dao các, là lão tổ tông của Long gia ta, bối phận so với lão tổ tông của ta còn lớn hơn đấy” Trấn Hải nguyên lão thấy Tiểu Mặc còn đang sững sờ, lo lắng bé vô tình đắc tội Các chủ, liền một bên nhắc nhở.

Tiểu Mặc kịp phản ứng lại, cung kính ôm quyền, khả ái hướng các chủ cúi chào hơn chín mươi độ, đồng âm mềm mại nói: “Tiểu Mặc bái kiến lão lão tổ tông!”

“Phụt!” Dương Minh tổ sư miệng thẳng tâm mau, nhịn không kịp, liền cười xì ra tiếng.

Lão lão tổ tông? Còn không phải là lão lão tổ tông sao? Người so với lão tổ tông của Trấn Hải nguyên lão còn lão tổ tông hơn, thì đúng gọi là lão lão tổ tông rồi, cũng mệt đứa nhỏ này nghĩ ra.

Trấn Hải nguyên lão nghẹn đỏ mặt, buồn cười lại không dám cười ra. Những cao thủ chung quanh, vẻ mặt cũng không kém hắn nhiều lắm.

Các chủ thật giống như cái gì cũng chưa từng nghe, mặt không đổi sắc, bình tĩnh như cũ, trên dung nhan tuấn dật không giận mà uy, nhưng cũng không phải là không dễ khiến người ta thân cận. Ông đứng cách Tiểu Mặc không tới một bước, cúi đầu đánh giá Tiểu Mặc, thanh âm thuần hậu có chút đặc biệt nói: “Ngươi tên là Tiểu Mặc? Là con cháu Long gia?”

Tiểu Mặc thấy mọi người đang cười, còn tưởng mình nói sai cái gì, nhưng khi nhìn bộ dáng các chủ tựa hồ không có tức giận, bé cũng yên lòng, gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Cháu là con cháu Long gia!”

Bé hiện đang ở Tiêu Dao các của Long gia, đương nhiên là thừa nhận, bằng không sợ là bé và Tiểu Bạch sẽ bị tống cổ khỏi Tiêu Dao các đi? Nếu không phải vì Tiểu Bạch, bé mới không thèm hiếm lạ gì cái gọi là con cháu Long gia kia đâu..

Các chủ âm thầm gật đầu, sau đó rời tầm mắt, ánh mắt rơi trên bảo khí Tiểu Mặc vừa luyện chế xong. Ánh mắt ông khẽ sáng lên, con ngươi như sao, chiếu đến một bàn cờ hình vuông, chỉ lớn bằng bàn tay, ở bên cạnh bàn cờ, là quân cờ hình tròn hai màu trắng đen, mỗi một viên đều được mài vừa đúng, cả tác phẩm thoạt nhìn tinh xảo mê người, làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Ngón tay thon dài của các chủ cầm lên một quân màu đen, cân nhắc hỏi: “Ngươi vì sao lại nghĩ đến luyện chế một bảo khí như vậy?”

Tiểu Mặc quay đầu, nhìn hai người Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư một chút, thật tình trả lời: “Bởi vì hai vị lão tổ tông đối với Tiểu Mặc rất tốt, hơn nữa hai ông đều là bạn tốt, Tiểu Mặc muốn tặng hai ông vật ra mắt, lại không thể thiên vị, cho nên đã nghĩ luyện chế bàn cờ và quân cờ cho hai ông, lúc hai ông rảnh rỗi nhàm chán, có thể cùng nhau đánh cờ mua vui”

Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư nhất thời nước mắt loé loé, rất là cảm động, không nhịn được hướng Tiểu Mặc gật đầu khen ngợi, ý tứ kia tựa như nói bọn họ thực thích lễ vật này.

Các chủ sóng mắt khẽ lay động, lại hỏi: “Nhưng bàn cờ này nhỏ như thế, hạ cờ xuống không phải rất vất vả?”

Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư vừa nghe liền không vui, trong lòng thầm nói Các chủ ngươi không phải cho là chúng ta thật muốn lấy bàn cờ này ra chơi đi? Tâm ý tiểu hài tử là trọng yếu có được không? Không nên tuỳ tiện đả kích lòng tự tin của Tiểu Mặc đáng yêu của bọn hắn, ngươi cái tên xấu xa này!

Tiểu Mặc cũng không nhanh không chậm bước qua, tay nhỏ bé cầm bàn cờ lên, làm mẫu nói: “Mọi người đừng nhìn bàn cờ này bề ngoài nhỏ, thật ra nó có thể tuỳ ý thay đổi. Mọi người xem! Nơi này và nơi này có trang bị hai cơ quan, cơ quan bên trái là dùng để tăng chiều dài bề ngang, cơ quan phía dưới là dùng để tăng chiều dài bề dọc… như thế, có thể theo mọi người muốn, điều chỉnh bàn cờ lớn nhỏ. Quân cờ cũng đồng dạng như vậy, bên trên mỗi viên đều có trang bị cơ quan đơn giản, có thể biến to nhỏ theo ý muốn….”

Nhìn Tiểu Mặc đích thân biểu diễn, bàn cờ và quân cờ nho nhỏ liền biến thành bàn cờ và quân cờ cỡ bình thường, chung quanh một mảnh thở dài, không phải ngạc nhiên vì bàn cờ và quân cờ này, mà là tán thưởng sức sáng tạo và lối suy nghĩ mới mẻ của bé. Ai có thể nghĩ đến, chỉ một cái bàn cờ quân cờ, lại có thể đa dạng và biến hoá nhiều như thế?

Đáy mắt sâu rộng như biển của các chủ lần thứ hai nổi lên gợn sóng, ông lại hỏi: “Thời gian ngắn ngủi như vậy, ngươi làm sao có thể luyện chế ra nhiều con cờ lớn nhỏ giống nhau, hơn nữa từng cái còn cài đặt cơ quan như thế? Ta vừa thấy ngươi dùng một cái khuôn trước, sau đó dùng khuôn khắc một loạt hình dạng giống nhau, phương pháp như vậy là ai dạy ngươi?”

“Ừm…. có một nửa là học từ sư phụ cháu, có một nửa là tự cháu nghĩ ra. Sư phụ nói, một luyện khí sư vĩ đại, quan trọng nhất chính là có được suy nghĩ sáng tạo, phải có ý tưởng của riêng mình, không thể nhất nhất bắt chước tác phẩm đã có của tiền nhân, nếu không chỉ có thể trở thành nô lệ của luyện khí, vĩnh viễn cũng không thể trở thành một luyện khí đại sư”

Tiểu Mặc nói một mạch như bình thường, lại làm cho mỗi người ở đây lâm vào trầm tư thật sâu, đúng vậy, trên đời này phần lớn mọi người đều đi con đường của người đi trước, có một số người thậm chí mới đi nửa đường đã quay lại rồi, có rất ít người đi lối khác, đi con đường của mình. Bởi vì đi con đường của mình quá mệt mỏi quá gian khổ, thậm chí có khi bị lạc hướng, đối với mình tự sinh nghi ngờ, nhưng chỉ có người ý chí kiên định, không ngừng cố gắng đi tiếp, mới có thể chân chính thành công, chân chính mở ra một con đường mới cho chính mình.

Mọi người trong lúc hoảng hốt, tựa hồ cũng có chút lĩnh ngộ nho nhỏ.

Các chủ ngưng mắt nhìn thật sâu thân thể nho nhỏ trước mắt, trong đôi mắt loé ra hào quang chói sáng, đứa nhỏ này chẳng những có thiên phú luyện khí thiên tài, hơn nữa lĩnh ngộ cực cao, rất rõ lí lẽ, Long gia có được một nhân vật tài giỏi xuất sắc như vậy, thật là may mắn!

Vì sao ông từ trước tới giờ cũng chưa từng nghe nói ở Long gia có một tiểu thần đồng thiên tài như vậy?

Xem ra ông thực sự cần phải hiểu rõ nhiều hơn tình huống hiện tại của ngoại tông Long gia rồi, một nhân tài như Tiểu Mặc, nếu để mai một, vậy thì thật là bi ai cho Long gia.

“Tiểu Mặc, cháu biết luyện chế bàn cờ, vậy thì nhất định cũng biết đánh cờ. Tiếp lão lão tổ tông một ván, thế nào?” Khoé môi các chủ khẽ nhếch, lộ ra ý cười ôn hoà.



Trán Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư ngạc nhiên không thôi, Các chủ trước giờ luôn uy nghiêm lại nở nụ cười với một tiểu hài tử, này thực là mặt trời mọc đằng tây đi, hai người đều cảm thấy vui mừng cho Tiểu Mặc, điều này nói rõ các chủ thưởng thức Tiểu Mặc, Tiểu Mặc chiếm được nhận định của ông rồi.

Hai người hướng Tiểu Mặc dùng sức gật đầu, nếu các chủ đã yêu cầu, Tiểu Mặc, cháu cần phải hảo hảo mà phát huy a, không nên làm mất mặt hai lão tổ tông ta!

Tiểu Mặc thấy hai người dùng sức gật đầu với bé, lại nhìn các chủ đã tự mình đi tới bàn đá dưới tàng cây ngồi xuống, đợi bé, hiện tại bé tựa hồ cũng không còn lựa chọn nào khác rồi, chỉ có thể kiên trì đi tới.

Hai gã nam tử phía sau các chủ, thuỷ chung đứng ở hai bên, một người sắc mặt âm lãnh, bản mặt thối thối, một người cười híp mắt, có chút hiền hoà. Hai người bọn họ đều nhìn Tiểu Mặc đang bò lên ghế đá, nửa ngồi xổm, chuẩn bị chơi cờ, tạo cho Tiểu Mặc chút áp lực không lớn không nhỏ.

Tiểu Mặc chép miệng, không biết mình rút cuộc nơi nào đắc tội với vị đại thúc bên trái kia, hắn thật giống như mới vừa bắt đầu liền đã lộ ra vẻ mặt bất thiện với bé, y như bé thiếu nợ hắn nhiều lắm vậy.

Bất quá, Tiểu Mặc ta cũng là người đã ngó qua nhiều nơi máu mặt, cái gì Tụ Bảo Đường, ta náo qua, cái quỷ Cốc U Lâm gì, ta xông qua, cái gì Thánh Cung, ta đi dạo qua, cái gì địa cung, ta ở qua, còn có cái gì Tam Đại Thánh Địa, Thiên Long học viện … ta đều đi qua, cũng không có chuyện gì lớn nha, hết thảy cũng là chuyện nhỏ!

Tiểu Mặc trong lòng thông suốt, cho nên thời điểm đối mặt với các chủ, đứng đầu vạn cổ như vậy, cũng không có cái gì áp lực, bình thường mà chống đỡ. Chỉ bằng điểm này, khiến cho rất nhiều cao thủ ở đây cảm thấy không bằng… bọn họ trăm triệu lần cũng không dám ngồi cùng bàn với các chủ, đối mặt đánh cờ, cũng chỉ tiểu hài tử nghé con không sợ cọp mới dám vuốt râu hùm.

Các chủ âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Mặc, cất tiếng nói: “Cháu chơi quân đen trước, ta chấp cháu mười quân”

Các vị cao thủ nhất tề lắc đầu, ai chẳng biết kì nghệ của Các chủ? Cho dù cho bé mười quân, cũng nhất định thắng, có ai có thể thắng cờ được dưới tay Các chủ đâu?

Trấn Hải nguyên lão cùng Dương Minh tổ sư đồng loạt hướng Tiểu Mặc nháy mắt ra hiệu, Tiểu Mặc, ngươi nhất định phải nỗ lực tranh tài a, tuy rằng không trông cậy ngươi thắng được, nhưng phải cầm cự càng lâu càng tốt, đừng làm hai lão tổ tông mất mặt.


Tiểu Mặc không có tiếp nhận được ánh mắt hai người, chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ thực bất mãn: “Cháu không cần! Nếu là đánh cờ, thì phải công bằng! Người nếu cho cháu mười quân, như vậy cho dù cháu thắng cũng vẫn là thua, này đối với cháu không công bằng!”

“Lớn mật! Ngươi dám phản đối quyết định của Các chủ?” Đại thúc bên trái đột nhiên hướng bé lạnh giọng quát lớn, hai mắt nghiêm trừng.

Tiểu Mặc không sợ hắn, hai mắt dũng cảm nhìn lại nói: “Quân tử xem cờ không được nói! Cháu là đang cùng lão lão tổ tông chơi cờ, người bên cạnh, mời không cần xen vào!”

“Ngươi tiểu tử thúi này, còn dám mạnh miệng?” Tả hộ pháp nhất thời nổi giận, làm bộ tiến lên muốn tát bé một cái, chỉ một tiểu tử thúi chưa dứt sữa, lại làm các chủ cùng đám người ngu dốt kia thưởng thức, hắn mới không hiếm lạ đâu. Thay vì bồi dưỡng một tiểu tử thúi chưa dứt sữa, chẳng thà trực tiếp bồi dưỡng một cao thủ đã có thành tựu còn nhanh hơn.

Các chủ nhẹ giơ tay trái lên, một làn gió vô danh nổi dậy, ngăn bước chân tả hộ pháp kia tiến tới, ông khẽ mở môi, cùng Tiểu Mặc nói: “Cũng được, nếu cháu muốn công bằng, vậy chúng ta liền công bằng mà chơi. Cháu đi trước đi!”

Tiểu Mặc hướng phía tả hộ pháp lè lè lưỡi, làm mặt quỷ, bé coi như đã ngộ ra, lão lão tổ tông mới là người lợi hại nhất trong này, ông chỉ hơi hơi hạ thủ đã có thể trấn trụ được “đại thúc” ghê tởm kia rồi, chỉ cần bé có thể khiến lão lão tổ tông thích, được ông che chở, như vậy bé và Tiểu Bạch ở Tiêu Dao các có thể đi ngang rồi!

Trong lòng bé nho nhỏ vui mừng, xem ra bé phải thật sự nỗ lực cùng các chủ chơi cờ mới được, làm cho ông nhận thức được thiên phú và tài trí của mình nhiều hơn, như thế mới có thể làm cho các chủ càng thêm thích mình!

Ừ, vì Tiểu Bạch, bé liều mạng!

Chân mày nho nhỏ nhíu lại, Tiểu Mặc tập trung tinh thần, tay nhỏ bé cầm một quân đen, bắt đầu đặt quân cờ đầu tiên lên trên bàn cờ.

Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư giờ phút này tâm tình so với bé càng khẩn trương hơn, bọn họ phảng phất như đem Tiểu Mặc thành người đại diện của mình, giống như cùng Các chủ chơi cờ không phải Tiểu Mặc, mà chính là bọn họ, trong lòng thật khẩn trương a.

Còn lại các cao thủ sợ hãi uy nghiêm của các chủ, chỉ dám xa xa nhìn, cũng không chớp mắt, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.

Hiện trường duy chỉ có tả hộ pháp mặt âm trầm, tâm tình kém nhất, cũng không… coi trọng Tiểu Mặc nhất. Con ngươi âm trầm không ngừng đảo quanh trên người Tiểu Mặc, âm thầm tìm kiếm trong trí nhớ, đứa nhỏ này hẳn là cốt nhục nhất mạch thuộc về ngoại tông Long gia kia, phụ thân của nó là ai, tổ phụ là ai, rốt cục cùng nhất mạch của nó cách rất xa rất xa….

Tiểu Mặc hết sức chăm chú ứng phó, không có thời gian đi để ý ánh mắt bất thiện đang để ý đến bé.

Quân đen, quân trắng, quân đen, quân trắng…

Tốc độ đánh cờ của hai người cũng không chậm, suy nghĩ nhanh nhẹn, phản ứng nhanh chóng, mới chỉ trong chốc lát, mỗi người cũng đã đặt xuống bàn cờ hơn hai mươi quân.

Trấn Hải nguyên lão cùng Dương Minh tổ sư âm thầm thay Tiểu Mặc đổ mồ hôi, trong lòng tự nhủ Tiểu Mặc cháu hạ cờ có phải quá nhanh hay không? Phải biết kì nghệ của các chủ cũng không phải hạng xoàng, tuỳ tuỳ tiện tiện liền cho người sập bẫy, rồi đợi ngươi tự nhảy vào trong rồi, cháu cần phải nhìn kĩ rõ ràng, nghĩ thông suốt rồi mới hạ a, ngàn vạn lần không cần ngây ngốc tự chui đầu vào rọ.

Đầu nhỏ của Tiểu Mặc giờ phút này cũng là vận chuyển ở tốc độ cao, bằng vào sau vô số ván cờ đầy chông gai của bé và Phong gia gia, tài đánh cờ của bé cũng không phải hạng xoàng, ánh mắt vừa to vừa sáng chợt loé loé, các loại tính toán lướt qua như phù quang lược ảnh.

Người bố trí bẫy ta, ta cũng bố trí bẫy người!

Người dẫn ta vào bẫy, ta tương kế tựu kế, sau đó tịch thu đường lui của người, phản mời người nhập bẫy!

Hắc, lão lão tổ tông hư!


Muốn dương đông kích tây? Ta cho người một chiêu rút củi dưới đáy nồi!

Uy uy lão lão tổ tông, lòng dạ người cũng quá hiểm độc đi? Cư nhiên chỗ này còn một chiêu chờ ta?

Làm sao bây giờ đây a?

Lại sau một phiên công thủ lẫn nhau, khoé miệng Tiểu Mặc cắn cắn quân cờ màu đen, trầm tư suy nghĩ.

Quả nhiên gừng càng già càng cay a!

Các chủ toàn bộ quá trình đều chú ý tới phản ứng của đối phương, từng ánh mắt, từng mâu quang, còn có từng cái cau mày, cái miệng vểnh lên mờ ám, ông đều thu vào mắt, bên ngoài làm bộ như bất động thanh sắc, kì thực đáy lòng đã sớm cười bò ra.

Đứa nhỏ này kì nghệ xác thực là khó lường, từ khi mỗi bên hạ xuống hai mươi quân, ông đã hoàn toàn biết được. Cũng là từ lúc đó, hai người bắt đầu lập bẫy rồi phản hại lẫn nhau, kịch chiến đến bây giờ, quân cờ trắng đen đã đầy kín hai phần ba bàn cờ.

Mặc dù chỉ là cùng một hài tử chơi cờ, cơn nghiện cờ ông nhiều năm chưa từng đụng tới cũng bị bé kích thích rồi, càng chơi càng nghiền, đã thật lâu không có thoải mái như vậy.

Nếu không phải đứa nhỏ này không hiểu được giấu diếm cảm xúc nội tâm, lúc nào cũng để cho ông nhìn thấu tâm tư, thì một cao thủ chơi cờ như ông đây thiếu chút nữa cũng sẽ bại trong tay một tiểu hài tử… mặc dù cái này cũng không có gì lớn lao, chẳng qua là lan truyền ra ngoài, tổn hại một chút mặt mũi các chủ ông thôi!

Bây giờ nhìn đối phương lâm vào trầm tư suy nghĩ, môi ông không dễ nhận ra khẽ giương lên, u quang sâu trong đáy mắt đi động.

Trấn Hải nguyên lão và Dương Minh tổ sư hai người ánh mắt vẫn hướng tới bàn cờ mà không ngừng đảo qua lại, hiện tại rút cuộc thấy hai người kia chơi cờ chậm đi, động tác hai người thống nhất nâng tay, xoa xoa hai mắt mình, thật mệt mỏi a, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn đến có người chơi cờ tốc độ nhanh như vậy.

Lại vừa nhìn, đã thấy một bàn cờ, cư nhiên đã hạ đầy hai phần ba vị trí, khó lường a!

Hai người âm thầm hướng Tiểu Mặc dựng thẳng ngón tay cái, có thể dưới tay Các chủ chống đỡ lâu như vậy, cũng đã xem như thắng lợi. Bọn họ đã thực vừa lòng, đủ để kiêu ngạo, không cầu thêm gì nữa.

Những cao thủ còn lại cũng thấy một trận hoa mắt, đều do tinh thần quá mức khẩn trương rồi, thấy Tiểu Mặc có thể cùng Các chủ so chiêu lâu như vậy, trong đáy lòng bọn họ hết thảy đều hướng về phía Tiểu Mặc, ai bảo Các chủ trong cảm nhận của bọn họ cao như vậy, xa không thể với như vậy đây? Tiểu Mặc thì chân thật hơn nhiều, cũng đáng yêu, người gặp người thích, bọn họ trong lòng lần lượt nghĩ, nhưng nếu nói Tiểu Mặc có thể đấu cùng Các chủ … đây không phải đại biểu là bọn họ cũng có người có cơ hội có thể chiến thắng người đánh không thể thắng Các chủ sao?

Đây là tiếng lòng quần chúng a!

Hữu hộ pháp thuỷ chung cười híp mắt, âm thầm gật đầu, tả hộ pháp thì không, đôi con ngươi âm trầm không nhịn được co rút lớn hơn, vừa không thể ngờ, vừa tức giận, hắn không nghĩ tới một đứa bé chưa dứt sữa lại có khả năng lớn như vậy, có thể dưới tay các chủ hạ nhiều quân cờ như thế, đến bây giờ mới lâm vào cục diện bế tắc. Hắn nhất định phải tra ra tiểu tử thúi này là ai, nếu nhất mạch cùng hắn có quan hệ thì thôi, nếu không…. hắn đường đường là một tả hộ pháp của Tiêu Dao các, há lại có thể để nó tuỳ ý đắc tội?

Tiểu Mặc nhìn chăm chăm bàn cờ, trái lo phải nghĩ một phen, cái miệng nhỏ nhắn nhấp mấy cái, thả con cờ trong tay ra, nói: “Lão lão tổ tông, cháu nhận thua!”

Các chủ nhợt nhạt cười một tiếng, đứng lên nói: “Tuổi của cháu còn nhỏ, có thể có được kì nghệ như thế, đã rất hiếm rồi!”

“Tuy rằng hôm nay cháu chịu thua, nhưng cũng không có nghĩa là vĩnh viễn thua, sớm muộn gì cháu cũng sẽ thắng người!” Tiểu Mặc không chịu thua nói.

“Lớn mật! Cái gì ngươi ngươi ngươi*! Các chủ là người ngươi có thể tuỳ tiện gọi thế sao?” Tả hộ pháp không nhịn được liền quát lớn.


*: nguyên văn Tiểu Mặc xưng hô là 我 (ngã, đọc là wǒ) – 你 (nhĩ, đọc là nǐ) nghĩa là “ta – ngươi”, ta chuyển thành “cháu – người” cho phù hợp với văn hóa.

Lúc này, Trấn Hải nguyên lão cùng Dương Minh tổ sư nhìn không được nữa rồi, rối rít mở miệng.

“Tả hộ pháp, Tiểu Mặc bất quá chỉ là một đứa nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, ngươi cùng một hài tử so đo, chả nhẽ tâm trí của ngươi cùng nó giống nhau?”

“Đúng vậy! Các chủ cũng không nói gì, chỉ có ngươi ở một bên nói ba đạo bốn, ngươi có mệt hay không? Chẳng lẽ nơi này tất cả mọi người chúng ta đều đối với các chủ bất kính, chỉ có một mình ngươi một mực cung kính?”

“Các ngươi….” Tả hộ pháp rất là tức giận, hai tay áo nhất thời phất ra hai cỗ gió, bất ngờ cổ động. Uy nghiêm của hắn, há lại có thể khiêu khích?

“Đủ rồi! Đừng cãi nữa! Bổn các chủ còn chưa tới tình cảnh mắt mù tai điếc!” Các chủ một cái ánh mắt quét qua, không giận mà uy, lần nữa ngăn trở tả hộ pháp phát uy.

Tả hộ pháp tiếp thu ánh mắt của ông, vôi vàng thu liễm khí tức. Khí tức của hắn bực nào cường đại, tuỳ tiện chưởng một chưởng, là có thể đem đối phương chụp chết mấy trăm lần. Đáng tiếc, có các chủ ngăn cản, hắn cũng không có biện pháp.

Tiểu Mặc cảm thấy tả hộ pháp truyền tới ánh mắt uy hiếp, trong lòng âm thầm thanh tỉnh, người này thoạt nhìn rất xấu, tựa hồ sẽ gây bất lợi cho bé, mọi người ở đây xem chừng cũng chỉ có lão lão tổ tông mới có thể trấn trụ được hắn. Xem ra bé mấy ngày tới phải chặt chẽ theo sát lão lão tổ tông mới được, để ông bảo vệ, nếu không, tính mạng của bé và Tiểu Bạch rất có thể để tại nơi này.

“Lão lão tổ tông, kì nghệ của ngài cao siêu như thế, Tiểu Mặc rất bội phục! Tiểu Mặc có thể hay không ở bên cạnh ngài, cùng ngài học kì nghệ?” Tiểu Mặc ngoan ngoãn chạy tới bên người các chủ, kéo kéo ống tay áo của ông, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú động lòng người, bày ra khuôn mặt tươi cười ngọt chết người không đền mạng.

Các chủ bị khuôn mặt tươi cười của bé làm cho hoảng thần, ánh mắt mơ hồ một cái, nhất thời hiểu ra. Ông nâng tay, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, buồn cười, hay cho một tiểu quỷ, vừa thông minh vừa trí tuệ, nếu hảo hảo dạy dỗ một phen, thành tựu say này nhất định không thể lường được.


“được rồi! Từ ngày hôm nay trở đi, cháu liền đi theo bên người ta đi!”

Một câu của các chủ, làm cho mọi người ở đây kinh hãi rồi.

Các chủ cư nhiên đồng ý? Này đại biểu cho cái gì?

Các chủ cho tới bây giờ cũng không thu đồ đệ, năm trước cho dù có cao thủ ngoại tông được tiến cử vào Tiêu Dao các để tiến hành dạy dỗ, cũng đều là do các tổ sư cùng các nguyên lão khác ra mặt dạy dỗ, các chủ chưa từng nhúng tay. Không nghĩ tới lần này Các chủ lại phá lệ, vì một hài tử chưa dứt sữa phá lệ rồi, điều này làm cho bọn họ không cách nào không kinh ngạc, không rung động.

“Các chủ! Xin ngài nghĩ lại a! Đứa nhỏ này thân thế đến nay còn chưa điều tra rõ ràng, vạn nhất nó không phải là huyết mạch Long gia, vậy nó….” Tả hộ pháp nóng lòng muốn ngăn cản quyết định của Các chủ, ai ngờ lại bị một cái mắt lệ của Các chủ quét đến.

“Tả hộ pháp, ba ngày sau chính là đại hội tỷ võ gia tộc của ngoại tông, ngươi liền chịu trách nhiệm chọn lựa nhân tài cho Tiêu Dao các đi”

Tả hộ pháp hơi sững sờ, chợt hiểu được, các chủ đây là có ý muốn hắn đi, làm cho hắn rời khỏi Tiêu Dao các đi. Cũng được, lần này đi ngoại tông chọn lựa nhân tài gia tộc trước, vốn là hắn nhìn trúng một khối thịt béo, cho dù các chủ không phái hắn đi, hắn cũng sẽ chủ động xin lệnh rời đi. Hiểu ra lần này chọn lựa ra ba nhân tài đứng đầu, tương lai vô cùng có khả năng trở thành người thừa kế chức vị gia chủ ngoại tông, chỉ cần hắn chọn ra người biết điều nghe lệnh, vậy cũng chẳng khác nào đem cả ngoại tông nắm giữ ở trong tay hắn.

Nghĩ như thế, tâm tình hắn nhất thời tốt lên nhiều, khom người cúi đầu đáp: “Dạ, các chủ! Thuộc hạ nhất định đem việc này làm thoả đáng!”

Hắn vừa nói xong, Hữu hộ pháp cũng đứng dậy theo, nói: “Các chủ, chuyện chọn lựa nhân tài, không phải chuyện đùa. Thuộc hạ cũng nguyện ý đi, chọn lựa ra nhân tài chân chính cho Long gia”

Tả hộ pháp nghe vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cái lão gia hoả này lại cũng muốn sáp một chân?

Các chủ cân nhắc, gật đầu nói: “Được! hai người các ngươi liền thương nghị quyết định, tất yếu phải chọn ra được nhân tài chân chính cho Long gia, chớ để ta thất vọng!”

“Dạ, các chủ! Thuộc hạ nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng!” Tả hộ pháp cùng hữu hộ pháp đồng loạt đáp.

Tiểu Mặc con ngươi dao động, thỉnh thoảng lướt qua hướng Long Nhãn tuyền, thỉnh thoảng lướt qua Các chủ. Thật tốt quá! Hiện tại người xấu đi rồi, bé và Tiểu Bạch được an toàn, chờ thực lực Tiểu Bạch khôi phục, bé có thể mang Tiểu Bạch cùng nhau rời Tiêu Dao các, đi tìm phụ thân và mẫu thân.

Thân thể be bé, mắt nhỏ cong cong, tâm tình hết sức vui vẻ.

Dạt trên nước sông, con thuyền từ từ mà đi, bờ sông phía trước rốt cuộc càng ngày càng gần.

“Mau nhìn! Phía trước chính là thành Bàn Long!” Long Thiên Thần cao giọng hoan hô, đối với cổ thành vừa quen thuộc vừa xa lạ này, sâu trong nội tâm hắn có chút rung động khó hiểu.

“Không hổ là thành lớn a!” Bạch Sở Mục thực hợp thời mà phối hợp với hắn một câu, trong mắt loé ra ánh sáng ngạc nhiên, đối với thành Bàn Long tràn ngập vẻ hiếu kì.

“Tôn chủ, chúng ta ở trong thành nghỉ tạm một chút, hay là trực tiếp tới thẳng Long gia?” Vân hộ pháp tiến lên hỏi.

Long Thiên Tuyệt nhìn về phía bờ sông xa xa, suy tư, không trả lời ngay.

Thường bá tiến lên nói: “Thiếu chủ, Long gia cách nơi này hơn một ngày đường, chi bằng chúng ta ở trong thành nghỉ ngơi một lát trước, đợi nghỉ ngơi cùng hồi phục xong, ngày mai lại đi Long gia cũng không muộn”

Long Thiên Tuyệt vẫn như trước không nói, không biết suy nghĩ điều gì.

Vân Khê trái phải nhìn về phía xa, tò mò hỏi: “Thường bá, thành Bàn Long tổng cộng có bao nhiêu toà thành trì tạo thành? Long gia ở vị trí nào? Vì sao đi tới Long gia lại còn mất tới một ngày hành trình, xa như vậy?”

Thường bá khom người trả lời: “Hồi bẩm phu nhân, Thành Bàn Long tổng cộng có ba mươi mốt toà thành trì, toàn bộ đều thuộc phạm vi sở hữu dưới quyền Long gia, mà đại bản doanh của Long gia cũng là xây ở phía bắc ba mươi mốt toà thành trì, từ bờ sông đi tới, dọc thì phải đi ngang qua năm toà thành trì mới có thể đến”

“Lại cách năm toà thành trì?” Vân Khê âm thầm nhíu mi, nàng hiện tại biết Thiên Tuyệt lo lắng cái gì, đoàn người bọn họ một khi đến Thành Bàn Long, nhất cử nhất động tất nhiên sẽ rơi vào lòng bàn tay người có tâm. Từ nơi này đi tới đại bản doanh Long gia, thì phải đi qua năm toà thành trì, đối phương sớm có được tin tức, tất nhiên sẽ có chuẩn bị, bọn họ muốn làm sao qua được năm toà thành trì, so với muốn qua năm ải, chém lục tướng cũng không kém nhiều lắm.

“Thiên Tuyệt, chàng có tính toán gì không?” Nàng hỏi.

Bờ sông càng ngày càng gần, ánh mắt đẹp của Long Thiên Tuyệt dần dần giãn ra, giống như bức tranh thuỷ mặc nét bút lưu loát liền mạch, hắn giương môi nói: “Không có, chúng ta hiện tại liền đi thẳng tới Long gia, giết từng người bọn hắn trở tay không kịp!”

Hai mắt hắn sáng lên, rạng rỡ sinh huy, một câu châm lên lửa giận trong lòng mọi người ở đây.

Đúng vậy, nếu đến đây, liền không cần cố kỵ cái gì.

Giết! Một đường hướng bắc, giết tới Long gia!


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 Chương 15: Một đường hướng bắc, thẳng tiến Long gia!