Chương 35: Làm Người Cần Phải Phúc Hậu Editor: Ngân Châu Băng hộ pháp nhận thấy được hơi thở khác thường trên người tôn chủ đang giao động, theo tầm mắt tôn chủ nhìn qua, ánh mắt nàng lạnh như băng không có chút biến hóa nào, đáy lòng cũng là lo lắng không yên......
Nàng rốt cục hiểu, vì sao tôn chủ lại đối xử khác biệt với nữ nhân này như vậy, bởi vì từ trên người của nàng ta, nàng phảng phất thấy được hình ảnh của tôn chủ, lãnh ngạo, khí phách bễ nghễ thiên hạ, đủ để so với tôn chủ mà nàng tôn sùng nhất.
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, chỉ là một nữ tử, nhưng lại có khí thế như vậy, khiến nàng phải kinh ngạc, phải khiếp sợ.
“A!” Trong đám người, một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi rất không đúng lúc truyền ra.
Long Thiên Thần trừng lớn mắt tựa như gặp quỷ, xoay người nghĩ chuồn đi, lại bị Bạch Sở Mục bắt trở lại: “Ngươi làm gì? Gặp quỷ?”
“Hư ——” Long Thiên Thần dùng sức khoa tay múa chân, nháy mắt, song đã muộn, ánh mắt của hắn đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp của hắc y nam tử đang phóng tới. Sau đó, hắn tựu ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, không dám vọng động.
“Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Biết hắn?” lòng hiếu kỳ của Bạch Sở Mục tràn lan.(TT: tên này lúc nào mà chẳng hiếu kỳ ~.~)
“Không nhận ra! Ách, ta không thích khi thấy nam nhân kia so với ta đẹp trai hơn một chút thôi.” Long Thiên Thần ngoài miệng thì vui đùa, nhưng mà thân thể căng thẳng đã bán đứng hắn, biểu hiện tâm tình hắn giờ phút này rất khẩn trương.
Bạch Sở Mục không có phát giác ra cái gì khác thường, bĩu môi, giọng điệu ê ẩm: “Ta cũng không thích nam nhân so với ta đẹp trai hơn, nhất là cái loại đẹp trai đến nhân thần cùng căm phẫn! Hừ, nam nhân phải dựa vào thực lực, dựa vào gương mặt, đó là nam sủng!” (TT: ắc ngươi thật vô sĩ O_O)
Người nào đó rất vô sỉ sử dụng danh ngôn của Vân Khê, mà người đồng đạo Long Thiên Thần cũng gật mạnh đầu, nghiêm trọng đồng ý lời hắn nói.(TT: hai tên dở hơi ^.^)
Hai nam nhân vô sỉ này một xướng một họa, rước lấy đống ánh mắt xem thường từ mọi người chung quanh.
“Dung Thiếu Hoa? Tại sao là ngươi? Mới vừa rồi là ngươi ra tay hả?” Nam Cung Tỉ nhận ra nam tử áo bào trắng, đáy lòng đột nhiên run lên, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên là đại thiếu gia Dung gia một trong thập đại gia tộc. Thế lực của Thập đại gia tộc, ngay cả quân chủ của ngũ quốc cũng muốn kiêng kỵ ba phần, hôm nay Dung Thiếu Hoa nhúng tay vào, hắn sợ là sẽ không thể thu xếp tốt.
“Dung Thiếu Hoa” ba chữ vừa rơi vào trong tai những người khác, một lần nữa tạo nên sóng to gió lớn, người trong thiên hạ ai chẳng biết đứng đầu bảng danh hiệu thiên hạ mỹ nam là Dung Thiếu Hoa người của một trong thập đại gia tộc.
Hắn không chỉ có dung mạo, khí chất còn có một không hai trong thiên hạ, ngay cả thân thế cũng làm người người hâm mộ, chính phái trong chính phái, danh môn trong danh môn, hắn quả thực chính là con cưng của trời! Tú nữ khuê phòng ai mà không muốn gả cho một nam nhân ưu tú như vậy?
Băng hộ pháp lạnh lùng quét một vòng, đem những ánh mắt hoa si trên người tôn chủ dọa trở về, về phần Dung Thiếu Hoa, nàng thờ ơ. Nàng thật sự nghĩ không ra, bộ dạng sói đội lốt cừu này, có cái gì đáng quý giá? Những nữ nhân này nhất định là mắt bị mù, mới có thể coi trọng con sói vô lại này!
Chiết phiến trong tay không nhanh không chậm nhẹ lay động, Dung Thiếu Hoa nháy mắt một cái, hoa đào ở đáy mắt tràn lan: “Thái tử điện hạ, ngươi muốn giết biểu muội của ta, ta tự nhiên là phải ra tay giúp đỡ. Biết rõ biểu muội đang nguy hiểm, lại bỏ mặc, đây không phải là tác phong của Dung Thiếu Hoa ta!”
“Biểu muội?!”
Nam Cung Tỉ có chút khó có thể tin, những người khác lại càng kinh ngạc, Vân Khê khi nào lại trở thành biểu muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam Dung Thiếu?
Vân Khê nghe một tiếng “Biểu muội” này, cả người không tự chủ nổi lên một tầng da gà, nàng làm sao mà không biết mình còn có một biểu ca vô cùng phong tao (lẳng lơ) như vậy?
“Biểu muội, không nhớ ta sao? lúc muội ba tuổi, ta còn mua mứt quả cho muội ăn.” Dung Thiếu Hoa dao động cây quạt tạo thành âm thanh soàn soạt, vẻ mặt cười không ngớt.
Mứt quả?
Khóe miệng Vân Khê có dấu hiệu bị co rút, trong đôi mắt hai đạo tinh quang bắn ra tán loạn, mang theo tia cảnh cáo.
“Ta làm sao không nhớ rõ có một người thân thích như vậy?” Vân Khê không chút khách khí cũng không chấp nhận hắn, còn quay đầu đưa cho nhi tử một ánh mắt nhàn nhạt, nói, “Tiểu Mặc, con biết hắn sao?”
Vân Tiểu Mặc rất thành thực lắc đầu nói: “Không nhận ra!”
“Đã nghe chưa? Ngay cả con ta cũng không nhận ra ngươi, ta càng không có khả năng biết ngươi!” hai mắt nàng linh động lóe lên ánh sáng, khóe miệng nở nụ cười, tựa tiếu phi tiếu.
Đây là cái lý luận gì a? Con mình không biết, thì nàng cũng không biết sao?
Dung Thiếu Hoa dở khóc dở cười, yên lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, bỗng nhiên tùy ý cười phá lên, bắn ra phong hoa vô hạn.
Biểu muội của hắn khi nào đã trở nên thú vị như vậy rồi?
“Ta đã lâu không có đi phủ tướng quân thăm cô cô rồi, không bằng bây giờ chúng ta cùng đi phủ tướng quân như thế nào?”
Vân Khê miễn cưỡng trừng mắt, thì ra là hắn là cố ý thay mình giải vây. Hôm nay nàng hoàn toàn đắc tội thái tử, sợ là rất khó toàn thân trở lui, nhưng nếu hắn muốn mang nàng rời đi, tin tưởng Nam Cung Tỉ ngại thân phận của hắn, cũng không dám ngăn trở.
Đáng tiếc, Vân Khê nàng chưa bao giờ là người loại cần dựa vào năng lực người khác, mặc dù không có hắn, nếu nàng muốn đi, nơi này ai cũng không giữ được nàng! Ai cũng không thể!
Thần sắc kiên định mà ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.
Hắc y nam tử lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, không có tìm thấy bất kì biến hóa gì trên mặt của nàng, sắc màu hắc ám ở đáy mắt bắt đầu khởi động, khóe môi chứa đựng nụ cười tà mị càng đậm.
Vân Khê muốn tận lực bỏ qua ánh mắt nam nhân này, nhưng cuối cùng lại phát hiện rất là khó, bản thân hắn chính là một bảo đăng toả sáng, làm cho người ta không chú ý cũng khó.
Nàng lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn qua, thần sắc lạnh lùng, phảng phất hết thảy đều ở dưới chân của nàng, hoàn toàn một bộ tư thái nữ vương cao ngạo duy ngã độc tôn.
Con ngươi thâm thúy không khỏi lóe sáng, đôi mắt đang nhìn thẳng của hắn như có hào quang vạn trượng tỏa ra, chỉ cảm thấy hứng thú của mình toàn bộ bị nàng điều động, thậm chí trong đầu có loại ý niệm muốn thu nàng vào Lăng Thiên Cung. Nếu đem nàng đặt ở bên cạnh mình, không có việc gì chỉ cần tìm nàng để trêu chọc, hẳn là chuyện hết sức thú vị.
Tưởng tượng thấy hình ảnh đó, trên môi nở nụ cười càng lớn.
Thấy đáy mắt hắn hiện ra tia sáng hưng phấn, Vân Khê trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt bất nhã xem thường, nàng coi như là đã nhìn ra, nam nhân này thích chơi chiến thuật tâm lý trợn mắt. Nàng càng khiêu khích, hắn lại càng hưng phấn, quả thực chính là đồ biến thái! (B: *gật đầu cái rụp* chúc mừng tỷ nhận ra bản chất của ca)
Nàng lạnh lùng quay đầu, quyết định hoàn toàn không nhìn hắn.
“Yến hội còn không có kết thúc, sao ta có thể rời đi trước đây? Như vậy chẳng phải là rất không nể mặt thái tử điện hạ sao?” Nàng kéo ra nụ cười, cười đến trong trẻo như nước hồ thu, làm cho dung nhan xuất trần như tỏa ánh hào quang.
“Vân Khê, ngươi ở trước mặt mọi người nhục nhã ái phi của bổn thái tử, vừa rồi lại hại mệnh nàng tang nơi cửu tuyền, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bình yên thoát thân sao?” Dung Thiếu Hoa thì không thể chọc được, nhưng nữ nhân của hắn không thể cứ như vậy mà chịu chết không công, cho nên Nam Cung Tỉ giận chó đánh mèo đến trên người Vân Khê, khí thế làm run sợ mọi người.
“Ta nhục nhã thái tử trắc phi? Chuyện khi nào? Thái tử điện hạ, làm người cần phải phúc hậu, cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác!” Vân Khê giống như bị thiên đại ủy khuất, căm phẫn trào dâng nói.
Đám người Long Thiên Thần, Bạch Sở Ca cúi đầu nở nụ cười, “Làm người cần phải phúc hậu” lời nói như vậy thế nhưng xuất phát từ miệng của nàng, quả thực chính là một loại châm chọc, bọn họ không nhìn ra trên người nàng rốt cuộc nơi nào có hai chữ “Phúc hậu”.