Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 139: Tiệc sinh nhật của Tiểu Mặc Mặc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 139: Tiệc sinh nhật của Tiểu Mặc Mặc


Trải qua cuộc hỗn chiến vừa rồi, cửa phòng cửa sổ có dấu hiệu bị hỏng, may mà không quá nghiêm trọng, đủ có thể che gió che mưa. Bên trong gian phòng ánh nến đã bị gió thổi tắt, trong nhà một mảnh tối đen. Vân Khê bước đến cửa phòng, đẩy cửa vào, nàng vừa đi vào, vừa xoa mi tâm, cảm giác thật mỏi mệt.

Cũng lười đốt nến lên, nàng đi thẳng đến giường.

Khi nàng nhích tới gần bên giường, một mùi khác lạ kèm theo gió nhẹ nhàn nhạt bay vào trong mũi của nàng, trong lòng của nàng trong nháy mắt dâng lên cảnh giới.

Mùi vị này rất nhẹ rất nhạt, người bình thường căn bản không ngửi thấy được, Vân Khê bởi vì hàng năm nghiên cứu đan dược, cho nên đối với các loại mùi vị hết sức nhạy cảm, kể cả dược liệu lẫn mùi vị của cơ thể người.

Không xong! Có sát thủ! Hơn nữa không chỉ một người, có ít nhất bốn người.

Chết tiệt, lại còn có cá lọt lưới ẩn nấp trong phòng.

Vân Khê trên mặt bất động thanh sắc, nàng biết mình giờ phút này chỉ cần hơi ra vẻ khác thường, đối phương vô cùng có khả năng sẽ ở xuất thủ trước tiên. Địch trong tối ta ngoài sáng, nàng hiện tại không có phương pháp động võ, hành động nhất định sẽ chậm chạp, phản ứng không kịp nổi tốc độ của đối phương. Huống chi đối phương không chỉ có một người, bọn họ tùy thời tùy chỗ cũng có thể từ phương vị khác nhau tập kích đến, làm cho nàng khó lòng phòng bị.

Chết tiệt! Nàng làm sao lại bất cẩn như thế, không cẩn thận liền tiến vào một vòng mai phục, hiện tại tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Cầu viện?

Không được!

Nếu hiện tại nàng xoay người lao ra ngoài cửa cầu viện, sợ rằng không đợi nàng chạy ra một bước, đối phương cũng đã xuất thủ.

Gọi ra thú sủng?

Cũng không được!

Nếu hiện tại nàng gọi Huyền Dực cùng Hổ Vương ra, sự xuất hiện của bọn nó tối đa cũng chỉ có thể thay nàng trừ đi hai gã sát thủ trong đó, thời gian mà sai lệch một chút, thì vô cùng có khả năng để cho các sát thủ còn lại đâm nàng một kích trí mạng.

Vận dụng thần khí sao?

Càng không được!

Bây giờ là thời gian đặc biệt, vận dụng lực lượng thần khí, tất nhiên sẽ làm thương tổn thai nhi, nàng không thể mạo hiểm lần nữa.

Còn có biện pháp gì đây?

Có!

Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng vuốt vuốt ngực của mình, sau đó toàn thân run rẩy, hai mắt vừa nhắm, nghiêng người ngã xuống.

Trong bóng tối, hàn quang hiện ra, có ít nhất hai thanh lợi kiếm trở lên hướng chỗ nàng đâm tới.

Vân Khê nhắm hai mắt, không nhúc nhích, tùy ý kiếm phong lạnh lẽo từng tấc tiến tới gần. Nàng biết mình làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng nàng lại hiểu rõ lòng người. Lúc đánh, thời điểm ngươi nhìn chăm chú một con mồi, thần kinh của ngươi luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, song khi ngươi thấy được ngươi con mồi đã không có năng lực chạy trốn, đã thành vật trong túi ngươi, thần kinh căng thẳng cũng sẽ được thả lỏng một cách tự nhiên.

Nàng muốn chính là thần kinh sát thủ thả lỏng.

Trường kiếm gần tới thân thể của nàng, nhất tề ngừng lại, bốn người ở trong bóng tối liếc nhau một cái, có chút kinh ngạc. Còn chưa chờ bọn họ xuất thủ, mục tiêu của bọn họ cũng đã tự động ngã xuống, chẳng lẻ đây chính là ý trời.

Khi trường kiếm của bọn hắn tiến tới gần, nàng vẫn không nhúc nhích, xem ra là thật ngất đi rồi. Tiểu thư nói không sai, hôm nay là lúc thực lực nàng yếu nhất, chính là thời cơ hạ thủ tốt nhất.

Lúc này, một người trong đám hạ giọng nói: “Nàng đã ngất đi rồi, không bằng chúng ta trực tiếp đem nàng bắt sống trở về, nói không chừng tiểu thư thấy thế sẽ càng vui vẻ hơn.”

“Cũng tốt! Lúc này chúng ta phải nhanh chóng rời đi, ngàn vạn lần chớ kinh động Long Vương cùng Long Hậu, nếu không dù một người trong chúng ta cũng trốn không thoát.”

“Ngươi tới khiêng nàng! Chúng ta đi nhanh lên!”

“Tốt, đi!”

Một người ở trong đám đem Vân Khê từ trên mặt đất khiêng lên, đem nàng nằm lật ngược ở đầu vai, giống như đang khiêng bao cát, không khác biệt mấy. Hắn mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên cả người cứng ngắt, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt thình lình trợn lên.

“Tại sao? Còn không đi?” Ba người đi ở phía trước phát hiện có đồng bọn không đuổi theo, không khỏi địa quay đầu lại hỏi thăm, trong bóng tối, tên đồng bọn vẫn không nhúc nhích, cũng không có lên tiếng, liền đưa tới hoài nghi của ba người, họ rối rít rút kiếm tiến tới gần.

Bóng người bị lật ngược vác trên vai đồng bọn bỗng nhiên cử động, một nắm phấn vụn từ trong tay nàng tung ra, kèm theo đó, còn có một “Ám khí” thần bí.

“Cẩn thận có độc!”

“Cẩn thận ám khí!”

Ba người thấp giọng hô, một tay che lên miệng mũi mình, một tay kia thì đồng loạt vung kiếm chém về phía món đó “Ám khí” thần bí.

Kim loại va chạm, âm vang có lực!

“Ám khí” bị đánh trúng, nặng nề rơi xuống đất.

“Hừ! Dám dở trò đùa bỡn?” Một thanh trường kiếm xé gió đâm tới, vừa mạnh lại nhanh.

Vân Khê sớm đã có phòng bị, nhanh chóng xoay người, níu lấy hắc y nhân bên cạnh đã bị nàng dùng ngân châm đâm trúng tử huyệt, đẩy về hướng kiếm phong. Đối phương vội vàng thu kiếm, mới không ngộ thương đồng bạn của mình, hắc y nhân bị Vân Khê đẩy, thẳng tắp hướng phía trước té xuống, hoàn toàn mất đi tri giác. Người thu kiếm kịp thời địa đưa tay, đỡ đồng bạn.

Thừa dịp có kẽ hở, Vân Khê hướng “ám khí” thần bí kia nói nhẹ: “Tiểu Phượng Phượng, còn không ra giúp đỡ? Đừng quên lời hứa của ngươi!” Mới vừa nàng ném ra “Ám khí” không phải cái gì khác, chính là Ngọa long Cư mà Long Thiên Tuyệt luyện chế, cũng chính là nơi ở hiện tại của tiểu phượng hoàng

Nàng từng cùng tiểu phượng hoàng có ước định thời điểm con của nàng còn chưa ra đời, nó phải bảo vệ con nàng chu toàn. Bây giờ nó nên thực hiện lời ước định…

Nàng vừa cất lời, một thanh trường kiếm khác nhanh chóng hướng tới gần mặt của nàng, Vân Khê vội vàng thối lui mấy bước, trên mặt bình tĩnh dị thường, bởi vì nàng đã thấy được một luồng ánh sáng màu vàng từ Ngọa long Cư bắn ra.

“Vút!” thân ảnh nhỏ màu vàng với tốc độ như ánh sáng vọt tới trước mặt của nàng, rồi thắng gấp, sau đó mạnh mẽ hướng trường kiếm đâm tới.

“A a a! Tiểu Phượng Phượng ghét nhất bị người khác quấy rầy giấc ngủ!” âm thanh non nớt kinh động đến ba hắc y nhân, tiểu phượng hoàng đang trong mộng đẹp thì bị đánh thức, một bụng đầy oán khí hướng tới ba hắc y nhân kia trút giận.

Nó vỗ cái cánh nho nhỏ, tạo ra khí áp cường đại, cánh tuy nhỏ, nhưng sức tung ra lại lớn vô cùng. Nó vỗ một cái, liền trực tiếp đem hắc y nhân xuất kiếm trước mắt cho bay ra khỏi ngoài cửa phòng, tiếng động phá cửa mạnh mẽ, bùm bùm rung động, truyền ra ngoài rất xa.

Còn lại hai người nhất thời kinh hãi, đồng loạt giơ kiếm, một lần nữa hướng Vân Khê đâm tới, giờ khắc này, bọn họ coi như là hiểu được rồi, vừa rồi nàng ta không phải là muốn dùng độc, thứ nàng ta vứt ra cũng không phải phấn vụn, mà là một “ám khí” hình dáng quái dị lại thần bí, bởi vì trong “ám khí” đó có bí ẩn khác!

“Tiểu Phượng Phượng rất tức giận, các ngươi đều đáng chết!” Tiểu phượng hoàng công kích từ phía sau hai người, cái miệng nhỏ dài đột nhiên mổ ở phần gáy một người, liền thấy người nọ thân thể co quắp lại, thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Người cuối cùng thấy thế, hai mắt kinh hãi mở lớn, tiểu phượng hoàng nhẹ nhàng vỗ cánh liền lấy đi một mạng của đồng bọn, nhẹ nhàng mổ một cái, lại lấy một mệnh khác, quá đáng sợ rồi. Đáy lòng của hắc y nhân còn lại vô cùng sợ hãi chỉ muốn rút lui, hắn rất muốn chạy trốn, mới vừa rồi tiếng vang kia đã kinh động đến những người khác, hắn tựa hồ đã nghe được những tiếng bước chân bắt đầu đi tới gần.

Tay phải lay động, từ trong ống tay áo ném ra một viên đen thui, phi thân mà chạy. Vân Khê vừa mới nghe thấy được chút mùi vị lưu huỳnh, cảm giác không ổn rồi, không tốt, là phích lịch đạn!



Phía sau bỗng nhiên có một luồng gió mát, mội cái tay nâng eo nàng lên, mang theo nàng phi thân hướng ra ngoài cửa.

“Oanh!”

Thanh âm nổ tung, đinh tai nhức óc, ánh lửa ngất trời.

Viên phích lịch đạn này uy lực gấp mười lần so với loại thông thường, xem ra người đến nhất định phải dồn nàng vào chỗ chết.

Tay đặt bên hông nàng từ từ rút về, Vân Khê đã tỉnh hồn lại, ngửng đầu lên, nhìn vào một đôi mắt tinh khiết. Đối phương mặc y phục dạ hành, dùng miếng vải đen che đậy khuôn mặt, nhưng là đôi mắt này lại làm cho nàng cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết.

Sao nàng lại không có nhận thấy được, bên trong gian phòng trừ kia bốn gã sát thủ, còn ẩn dấu một người khác, vô thanh vô tức, ngay cả mùi trên người hắn cũng che dấu tốt lắm, hắn rốt cuộc là người nào?

“Ngươi là ai?”

Vân Khê vừa mới hỏi ra lời, thì ánh mắt người nọ cụp xuống, bỗng nhiên vung tay áo, nhanh chóng phi thân biến mất.

“Khê Nhi!” Đám người Long Thiên Tuyệt đúng vào lúc này nghe thấy tiếng nổ mà chạy tới, Long Thiên Tuyệt trước tiên kiểm tra xem Vân Khê có bị thương hay không, sau đó đưa mắt nhìn theo hướng bóng đen vừa mới rời đi như có điều suy nghĩ.

“Mới vừa rồi là hắn đã cứu ta, ta cảm giác như rất quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó”. Vân Khê suy tư nói.

“Trước đừng nghĩ tới những thứ này, nàng có bị thương không? Rốt cuộc là người nào, đáng hận như thế, dám hạ sát thủ với nàng?” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra sát cơ.

“Người xấu! Bọn họ hết thảy cũng là người xấu!” Tiểu phượng hoàng vỗ cánh, bất mãn kêu gào, thứ thuốc mới vừa rồi nổ tung, thiếu chút nữa sẽ đem nó nướng chín rồi.

“Trong phòng có ba người có lẽ bị nổ không ra hình dáng nữa, đáng tiếc một tên đã đào tẩu”. Vân Khê thở dài nói, sau đó nghe được phịch một tiếng, thi thể Hắc y nhân vừa đào tẩu bỗng từ ngoài tường viện rơi vào, người này chính là kẻ mới vừa quăng phích lịch đạn trốn chạy.

Vân Khê kinh ngạc, đưa mắt nhìn phương hướng phía ngoài tường viện, thất thần thật lâu. Nàng biết chuyện này nhất định lại là hắn làm, hắn đến tột cùng là người nào, tại sao lại một mực âm thầm giúp nàng?

“Tôn chủ, phu nhân, người này đeo trên người lệnh bài Hoa gia, hẳn là sát thủ Hoa gia phái tới.” Vân hộ pháp kiểm tra thi thể xong, bẩm báo lại.

“Hoa Oánh Oánh!” Vân Khê hí mắt, ánh sáng lạnh bay vụt, “Khá lắm Hoa Oánh Oánh! Mới vừa rồi là sát thủcủa Vân tộc, hiện tại lại là người của Hoa Oánh Oánh, xem ra hai nhà bọn họ đã liên thủ cùng đối phó ta.”


“Vân hộ pháp, tập hợp nhân mã! Theo ta cùng đi đến chỗ ở của học viện Kim Sư, giết Hoa Oánh Oánh, phải gậy ông đập lưng ông!” Long Thiên Tuyệt sắc mặt bỗng dưng lạnh lùng vô cùng, chứa đầy tức giận.

“Khê Nhi, tối nay nàng phải cùng mọi người ở chung một chỗ, không nên tách ra nữa. Ta đi giết Hoa Oánh Oánh, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Thiên Tuyệt, cẩn thận.” Vân Khê không có ngăn cản hắn, nếu nàng hiện tại có thể động võ, nàng cũng sẽ không chút do dự mà đi giết người. Địch nhân đều đã lấn tới trên đầu của nàng, nếu không phản kích thì không phải là tác phong của Vân Khê nàng.

Chỗ ở của học viện Kim Sư.

Vân Thúc Thừa cùng Hoa Oánh Oánh hai người một mực đang đợi tin tức sát thủ, chợt nghe được từ đằng xa truyền đến thanh âm nổ tung, trên mặt Hoa Oánh Oánh nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Thật tốt quá! Bọn họ nhất định thành công!”

“Chờ một chút!” Vân Thúc Thừa thì không lạc quan như nàng, khóa mày suy tư nói, “Nếu bọn họ thật sự thuận lợi ám sát thành công, sẽ không sử dụng phích lịch đạn, sử dụng phích lịch đạn, chỉ có thể nói rõ bọn họ đã cùng đường...... Không xong! Chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi, vạn nhất bọn họ phát hiện thân phận người nàng phái đi, nhất định sẽ tra được nơi này, đến lúc đó dù chúng ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”

“Ta không cam lòng!” Hoa Oánh Oánh tức giận nắm chặt tay, một thân công lực của nàng cứ thế mà bị phá hủy, nàng hận không thể đem Vân Khê băm thây vạn đoạn.

Vân Thúc Thừa trấn an nàng nói: “Bây giờ không phải là lúc tức giận, chúng ta còn có cơ hội. Nàng mau thu dọn một chút, chúng ta lập tức phải đi.”

Hoa Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng phải nghe theo ý kiến của hắn.

Hai người đang thu thập, ngoài cửa có người đến đây cấp báo: “Hoa sư tỷ, không xong! Chỗ ở của chúng ta bị bao vây, cửa chính có người giết người xông vào, giống như là người học viện Vạn Hoàng.”

“Cái gì? Nhanh như vậy?” Hoa Oánh Oánh sững sờ, không nghĩ tới chuyện Vân Thúc Thừa nói đã thực sự xảy ra, bọn họ quả nhiên phát hiện thân phận sát thủ nàng phái đi, nên hoài nghi tới nàng.

“Vân đại ca, làm sao bây giờ?”

Vân Thúc Thừa gặp loạn không sợ hãi, vắt mày trầm tư, hỏi: “Trong vườn này có con đường khác thông ra ngoài không?”

“Làm gì còn đường nào khác? Ngươi không nghe thấy bọn họ đã đem cả sân bao vây sao?” Hoa Oánh Oánh nhất thời rối loạn, không nhịn được nói.

“Sư tỷ, bản thân ta biết một đường, chỉ bất quá …” Tiểu sư đệ tới bẩm báo ấp úng nói.

Hoa Oánh Oánh thúc giục: “Chỉ bất quá cái gì? Đã có đường…, sao ngươi còn không mau nói thẳng? Hiện tại vội tới lửa xém lông mày rồi.”

Tiểu sư đệ nuốt ngụm nước miếng, nói: “Là như vậy, ta biết hậu viện có một ao phân, cửa ra vào ao phân cùng sông bảo vệ thành cách xa nhau không xa, từ sông bảo vệ thành vẫn hướng phía đông bơi là ra ngoài thành.”

“Ao phân?!” Hoa Oánh Oánh lớn tiếng kêu lên, trong ngày thường nàng thích nhất sạch sẽ, đánh chết nàng, nàng cũng không nhích tới gần ao phân.

Vân Thúc Thừa hạ lông mày, trên gương mặt âm trầm xẹt qua vẻ độc ác, lôi kéo tay Hoa Oánh Oánh nói: “Đi! Chúng ta phải rời đi nơi này bây giờ!”

Hoa Oánh Oánh dùng sức tránh thoát: “Cái gì? Ngươi muốn ta từ ao phân chạy trốn? Ta không đi! Ngươi không phải là có Ưng Vương sao? Chúng ta ngồi trên nó, rời đi Thiên Long Thành.”

“Hiện tại không thể dùng Ưng Vương! Sau lưng của bọn họ còn có Long Vương cùng Long Hậu, nếu chúng ta sử dụng Ưng Vương, chẳng phải mục tiêu chạy trốn của chúng ta càng thêm bại lộ cho bọn hắn, khi đó chúng ta một người cũng đừng mong trốn thoát” Vân Thúc Thừa lôi nàng, quyết đoán đi ra ngoài, bỏ qua sự tránh thoát cùng do dự.

“Sư tỷ, ngươi đi, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu sư đệ thấy hai người muốn đi, vội vàng đuổi theo hỏi.

“Ngươi? Ngươi có thể chết!” Vân Thúc Thừa quay đầu lại, ngó chừng tiểu sư đệ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, một cổ chưởng phong hướng về phía lồng ngực của hắn mãnh liệt đánh tới.

Tiểu sư đệ bị chưởng phong đánh văng đi, liền nôn ra máu bỏ mình tại chỗ.

“Làm sao ngươi giết hắn rồi?” Hoa Oánh Oánh trong lòng thất kinh, coi như là thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Vân Thúc Thừa, cũng không dám tùy ý nghịch lại hắn nữa.

“Không giết hắn, hắn sẽ bại lộ hành tung của chúng ta. Đi! Nghe ta, ta bảo vệ ngươi an toàn rời đi Thiên Long Thành”. Vân Thúc Thừa không nói câu thứ hai, lôi kéo nàng chạy thẳng tới ao phân hậu viện. Người muốn thành đại sự thì phải co được dãn được, hắn ở Vân tộc ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chỉ là một ao phân thì tính là cái gì?

Tới bên cạnh ao phân, Vân Thúc Thừa lôi Hoa Oánh Oánh vẫn không chịu nhích tới gần, nói: “Mau! Theo ta cùng nhau nhảy xuống đi!”

“Ta không đi! Ta chịu không được!” Hoa Oánh Oánh thống khổ che lỗ mũi, nàng không vượt qua được trở ngại trong lòng mình, bị tính thích sạch sẽ cùng lòng kiêu ngạo ngăn trở. Điều này cũng làm cho nàng càng thêm thống hận Vân Khê, nếu không phải nàng ta, sao nàng gặp phải khốn cảnh như thế chứ? Nhưng nếu nàng hôm nay thật nhảy xuống, cả đời này trong lòng nàng cũng sẽ để lại nỗi ám ảnh, mới vừa nghĩ tới hậu quả như vậy, nàng liền không nhịn được mà nôn mửa.

“Cũng không thể tùy ý ngươi!” thần sắc Vân Thúc Thừa đột nhiên âm lãnh, không để ý nàng nguyện ý hay không nguyện ý, kéo hông của nàng, bắt buộc nàng, cùng nhau nhảy vào.

‘Bùm’ một tiếng, thân ảnh của hai người rất nhanh biến mất ở trong ao phân mùi hôi xông lên ngạt thở, ruồi nhặng bay chung quanh.

“Tôn chủ, không tìm được Hoa Oánh Oánh!”

“Tôn chủ, chúng ta cũng không tìm được!”


“Tôn chủ, chúng ta đem tất cả mọi người của học viện Kim Sư đều bắt tới, có muốn tra hỏi một chút bọn họ hay không?”

“......”

Long Thiên Tuyệt chắp tay đứng ở trên núi giả, trên cao nhìn xuống, từ nơi này có thể thấy mỗi một góc của vườn. Trên người của hắn khí thế uy nghiêm càng lúc càng đậm đặc, thần thức của hắn lần lượt quét mỗi cái góc vườn, đều không thể phát hiện người hắn muốn tìm, sắc mặt của hắn trầm xuống.

“Đem bọn họ dẫn tới! Bổn Tôn tự mình tra hỏi.”

“Dạ, tôn chủ!”

Đám người Vân hộ pháp lập tức triệu tập hết thảy đám người của học viện Kim Sư bị bọn họ chế phục các cùng hạ nhân, dẫn tới trước mặt Long Thiên Tuyệt, trong đó bao gồm một thi thể.

Long Thiên Tuyệt thấy được cỗ thi thể kia, dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn không có hạ lệnh đại khai sát giới, mục đích của hắn chỉ là muốn giết một người là Hoa Oánh Oánh, mà không phải nhằm vào cả học viện Kim Sư, cho nên trước khi đến hắn cũng đã ra lệnh cho thuộc hạ, không được tùy ý giết người. Hiện tại đã chết một người, hắn cảm thấy chuyện có chút kỳ quặc.

Vân hộ pháp trả lời: “Tôn chủ, thời điểm chúng ta thấy hắn, hắn cũng đã bị giết. Thi thể chưa cứng, hẳn là mới vừa bị giết không lâu.”

“Hắn bị phát hiện ở đâu?” Long Thiên Tuyệt trầm giọng hỏi.

Vân hộ pháp đáp: “Là trong một gian phòng lớn nhất ở Đông Sương.”

Người học viện Kim Sư nghe vậy, đồng loạt hít vào thở ra một hơi, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

“Nói! Các ngươi biết cái gì?” Long Thiên Tuyệt nhạy cảm nhìn thấy bọn họ khác thường, nên tăng thêm ngữ điệu.

Các học sinh học viện Kim Sư liếc nhau một cái, một người trong đó đứng ra nói: “Long công tử, gian phòng kia chính là của Hoa Oánh Oánh, nhất định là nàng giết tiểu sư đệ, cùng một nam nhân thần bí chạy trốn!” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần bực tức.

“Không sai! Nhất định là Hoa Oánh Oánh sợ tiểu sư đệ tiết lộ hành tung nàng, cho nên giết tiểu sư đệ.”

“Ghê tởm! Hoa Oánh Oánh thủ đoạn quá độc ác rồi! Thậm chí ngay cả đồng môn sư đệ cũng có thể hạ sát thủ, hôm nay nàng có thể giết tiểu sư đệ, ngày khác nói không chừng cũng sẽ đối với chúng ta ra tay độc ác.”

“......”

Mọi người rối rít oán giận.

Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt quét nhìn bọn họ một cái, trong lòng cười lạnh, chẳng lẽ các ngươi hiện tại mới nhìn rõ ràng cách làm người của nàng ta sao?

“Hiện tại các ngươi nói cho ta biết, trong vườn này có còn con đường nào khác ra ngoài hay không?”

Mọi người nhìn nhau một cái, suy tư hồi lâu, rốt cục có người đứng ra nói: “Long công tử, bản thân ta l biết một đường, bất quá … Bất quá bằng vào tính tình của Hoa Oánh Oánh, hẳn là nàng sẽ không bao giờ đi.”

“Nói, ở nơi đâu?” Không đợi Long Thiên Tuyệt chất vấn, Hỏa hộ pháp liền mở miệng hỏi.

“Dạ, là ao phân hậu viện! Cửa ra của ao phân cùng sông bảo vệ thành cách nhau không xa, nếu như từ sông đào bảo vệ thành bơi theo hướng Đông mà đi sẽ đến ngoài thành”

“Ao phân?!”

Mọi người nghe nói, da đầu đều tê dại, chẳng lẽ Hoa Oánh Oánh thật sự nhảy vào ao phân trốn chạy? Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng Hoa Oánh Oánh lẳng lơ vô địch ngâm mình ở ao phân, bọn họ đã muốn cười to, sau đó chính là cố gắng ói. Hoa Oánh Oánh nhúng vào ao phần, nhìn xem nàng còn có mặt mũi nào mà đi quyến rũ nam nhân.

Bên cạnh ao phân, Long Thiên Tuyệt bình tĩnh mà đứng, quét mắt nhìn dấu vết trên bờ lưu lại chưa khô, ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, trong lòng đã có quyết định.

Phía sau hắn mọi người rối rít che miệng mũi, một bộ dạng muốn ói mà không ói được, bọn họ thật bội phục tôn chủ, lại có thể mặt không đổi sắc đứng ở bên cạnh ao phân, bọn họ càng bội phục Hoa Oánh Oánh, mỹ nhân nũng nịu như vậy vì chạy trốn, dứt khoát kiên quyết nhảy vào trong ao phân.

“Vân hộ pháp, mang những người này đi ngoài thành, dọc đường khua chiêng gõ trống, đi thẳng ra ngoài mười dặm khỏi thành mới thôi. Không cần đuổi theo họ, chỉ cần gióng trống khua chiêng phô trương thanh thế là được! Bọn họ muốn chạy trốn, ta cũng thành toàn cho bọn họ thoát được nhưng sẽ chật vật không chịu nổi, cũng không dám trở lại Thiên Long thành!”

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhếch môi nở nụ cười, tăng thêm mấy phần tà mị. Hắn biết lúc này đuổi theo sợ là không kịp rồi, nhưng hắn cũng tuyệt không thể để cho bọn họ có can đảm trở về Thiên Long Thành tới uy hiếp người nhà của hắn nữa.

“Dạ, tôn chủ!” Vân hộ pháp nhận được mệnh lệnh kỳ quái, ánh mắt nhất thời sáng lên, vội vàng mang người hướng cửa thành chạy đi.

“Tôn chủ, hay là chúng ta cũng đi hỗ trợ đi?” Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp đều đỏ mắt, chuyện tốt như vậy, làm sao không cho bọn họ tham gia cùng chứ? Rất thú vị a, bọn họ rất thích đánh chó cùng đường!

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng liếc hai người một cái, không giận tự uy, một hồi lâu liền cho bọn họ nhiệm vụ gian khổ: “Hai người các ngươi, trở về tu sửa cửa sổ cho phu nhân đi!”


Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp hai người nghe vậy, nhất thời ỉu xìu, người này cùng người khác thiên vị quá lớn rồi?

“Làm sao? Các ngươi không vui?” Long Thiên Tuyệt đột ngột tăng cao âm cuối lên, làm cho hai người sợ đến vội vàng gật đầu như băm tỏi.

“Dạ làm việc cho phu nhân, là vinh hạnh lớn lao của thuộc hạ!”

“Đúng, trời đất bao la, phu nhân lớn nhất!”

Hai người vội vàng tỏ rõ quyết tâm.

Long Thiên Tuyệt hài lòng nhếch môi, hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra bọn họ vuốt mông ngựa thật đúng chỗ, thay vì vuốt đuôi ngựa tôn chủ, còn không bằng vuốt đuôi ngựa đối với phu nhân, vỗ trúng, bọn họ càng ngày càng bội phục bãn lãnh vuốt mông ngựa của mình.

Hai người đang đắc chí, Băng hộ pháp ở bên cạnh không chút tiếc rẻ cho hai người bọn họ một ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

Hoa Oánh Oánh cùng Vân thúc Thừa sau khi bơi ra khỏi ao phân, mò mẫm trong đêm tối, chỉ có thể mượn ánh trăng, thấy hình dáng của nhau. Lúc này trên người họ xấu vô cùng, thê thảm không thể nhìn, tiện tay sờ cũng có thể dính vào rất nhiều phân.

Hoa Oánh Oánh khom người, nôn mửa không ngừng, chính nàng cũng bắt đầu chán thân thể nàng.

“Oánh Oánh, nàng nhẫn nhịn một chút, chúng ta bò qua đê phía trước, đi ra con sông bảo vệ thành cố gắng đem thân thể rửa một chút, sau đó theo sông ra ngoài thành đi. Một khi chúng ta đã đến ngoài thành, ta liền có thể sử dụng Ưng Vương, chúng ta lập tức liền rời đi cái địa phương quỷ quái này.” Vân Thúc Thừa cố nén mùi hôi thối cùng sự khó chịu trên người, vỗ vỗ lưng Hoa Oánh Oánh, an ủi.

“Ngươi, ngươi đừng đụng ta! Nôn ——” Hoa Oánh Oánh chỉ cần vừa nghĩ tới đối phương đã từng ở trong ao phân với mùi hôi thối vô cùng, nàng đã cảm thấy buồn nôn, nàng thậm chí cảm thấy có thể sau này chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, nàng sẽ liên tưởng đến ao phân.

Vân Thúc Thừa thở dài, nhưng cũng có thể hiểu được nàng, cho dù ai cũng không nguyện ý ở trong ao phân với mùi hôi thối vô cùng đó, nghĩ lại hắn đường đường là Tam gia Vân tộc, thân phận là hiển hách cỡ nào, nhưng cũng lưu lạc tới tình cảnh bi thảm như hôm nay, hắn làm sao mà không hận?

Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới nghiệp lớn chưa thành, dù hắn có một vạn lần không cam lòng, nhiều năm như vậy đều nhịn được, trước mắt chỉ có chút ít khổ này, hắn vì sao không thể nhẫn nhịn đây?

“Đi nhanh đi! Bọn họ sớm muộn gì sẽ phát hiện, chờ bọn hắn đuổi theo, chúng ta sẽ mất công chịu khổ vô ích.”

Những lời này của hắn làm thức tỉnh Hoa Oánh Oánh, đúng vậy, nhảy cũng đã nhảy rồi, việc đã đến nước này, nàng tuyệt không thể để cho đối phương bắt được nàng, nếu không liền kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ, ao phân này nàng cũng nhảy toi công.

Cầm tay Vân Thúc Thừa đưa tới, đi theo hắn tiếp tục bò lên đê, hướng con sông ngoài thành đi tới.

Bơi qua sông bảo vệ thành, đến ngoài cửa thành, một đôi uyên ương số khổ này coi như là kinh qua nhiều gian khổ, dùng nước sông tẩy đi hơn phân nửa vết bẩn trên người song mùi hôi thối cũng là không thể nào thoáng cái liền mất đi được, không qua mười ngày nửa tháng, bọn họ đừng mơ tưởng thoát khỏi cơn ác mộng này.


“Oánh Oánh, chúng ta rốt cục ra khỏi thành rồi. Ngươi chờ xem, một ngày nào đó, ta sẽ khiếnVân Khê trả giá thật nhiều!”

“Không sai! Ta muốn bắt sống nàng, làm cho nàng cũng nếm thử mùi vị rơi vào ao phân … Nôn!” Hoa Oánh Oánh vừa mới nghĩ đến ao phân, liền không nhịn được nôn mửa liên tục, trên tóc của nàng, trên mỗi một tấc da thịt, thậm chí nàng cảm thấy miệng của nàng, trong mũi bên cũng còn lưu lại mùi vị ao phân, làm cho nàng khổ đến không muốn sống.

Vân Thúc Thừa đang muốn gọi Ưng Vương hiện thân, đưa bọn họ hai người ra nơi này. Lúc này, từ cửa thành truyền đến từng đợt thanh âm khua chiêng gõ trống, còn có người hét hò, làm cho hai người sợ hết hồn.

“Giết a! Bắt sống Hoa Oánh Oánh! Ngàn vạn không thể để cho nàng sống chạy ra thành đi!”

“Hoa Oánh Oánh, tư vị rơi ao phân như thế nào? Ha ha ha......”

“Một trong tứ đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ nhảy vào ao phân, sau này nên xưng là một trong tứ đại thối nhân rồi, ha ha ha ha......”

“......”

Nghe đến mấy tiếng hét lớn này, Hoa Oánh Oánh giận đến sắc mặt hết xanh lại tím, ghê tởm a, bọn họ lại giương cờ gióng trống phá hủy thanh danh của nàng, ngày sau mọi người cả Long Tường đại lục đều biết Hoa Oánh Oánh nàng từng nhảy qua ao phân rồi, nàng thật muốn đụng đầu mà chết cho rồi.

“Vân Khê, ta và ngươi không đội trời chung!”

Đáng thương Vân Khê lại một lần nữa vô tội gánh lấy chuyện này, từ đầu tới cuối cũng không phải là chủ ý của nàng, vì sao bất kể phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người đều rất vui vẻ đem cái mũ chụp trên đầu nàng đây? Nàng thực oan uổng a?

“Xem ra chúng ta chỉ có thể lên đường vào ban đêm thôi, ngươi còn chống đỡ được không? Nếu không ta tới cõng ngươi.” Vân Thúc Thừa quan tâm nói.

“Không cần! Ta tự đi được!” Hoa Oánh Oánh cắn răng kiên trì, bởi vì nàng cảm thấy trên người Vân Thúc Thừa vẫn bẩn giống như trước, nàng không muốn dính tới nữa, nếu không nàng thật muốn chết cho xong.

Vân Thúc Thừa không cách nào, đành phải vịn nàng, hai người thừa dịp bóng đêm che dấu, hoảng hoảng hốt hốt hướng ngoài thành bỏ chạy.

Tiếng khua chiêng gõ trống cùng các loại tiếng cười nhạo một đường đi theo bọn họ tới mười dặm mới từ từ biến mất, hai người phát huy khả năng nhẫn nhịn cùng ẩn nấp mà người thường không có, rốt cục cũng thuận lợi trốn ra ngoài thành.

Theo Hoa Oánh Oánh cùng Vân Thúc Thừa rời đi, Thiên Long Thành một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Cuối cùng vẫn để cho Hoa Oánh Oánh đào thoát, mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng nghe nói nàng là từ ao phân trốn chạy, tâm tình Vân Khê nhất thời thật tốt.

Kế tiếp, mọi người rối rít bắt đầu bận rộn tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Mặc Mặc, là nên chuẩn bị chút chuyện vui để lấn áp chuyện xui.

Nghỉ ngơi hai ngày, thân thể Vân Khê cũng khôi phục không ít, tinh thần đều tốt, liền đứng lên chỉ huy mọi người chung quanh giăng đèn kết hoa.

Tối nay là tiệc sinh nhật Tiểu Mặc, vốn chỉ muốn cùng người thân và bạn bè tốt tụ tập ăn mừng, ai ngờ tin tức sinh nhật Tiểu Mặc không cẩn thận bị tiết lộ ra ngoài, liền biến thành đại sự của Thiên Long Thành, nhân sĩ khắp nơi đều kéo đến, mượn cơ hội đến kết giao lấy lòng.

Lần này, chỗ ở của bọn hắn thật sự là người người qua lại tấp nập.

Bởi giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười (TM: giống như câu “đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” của VN), huống chi người ta lại mang theo lễ vật tới, lễ đưa tới cửa không thu không phải là phong cách nhà bọn họ, cho nên có người thứ nhất vào được, thì người thứ hai, thứ ba… cũng vào được. Ngay sau đó đám người phía sau lại càng ngày càng nhiều, cơ hồ muốn đem cánh cửa đạp hư.

Trong đại sảnh, từ cửa đi vào, đối diện trên tường dán thiếp vàng chữ Thọ, phía dưới chữ Thọ là Tiểu thọ tinh (TM: người được sinh nhật, được chúc thọ) đang ngồi. Một thân quần áo màu đỏ hỉ sắc, lại thêm mũ trên đỉnh đầu màu đỏ thiếp vàng làm tăng thêm vẻ phấn nộn của Tiểu thọ tinh, khả ái vô địch, mê chết người không đền mạng.

Vân Tiểu Mặc lôi kéo Đoan Mộc Tĩnh, hai bé nhất tề ngồi ở trên ghế dài, khả ái đung đưa chân nhỏ, vừa tiếp nhận mọi người chúc thọ, vừa bận rộn thu lễ.

Ở bên cạnh chân hai người, đặt hai hòm gỗ, trong hòm chứa không phải là lễ vật bình thường.

Vô số hạt châu ánh lên sắc màu, to như nắm tay hoặc nhỏ như ngón tay đều có, có Dạ Minh Châu, có Đông châu từ các nơi, cũng có Đại trân châu trong biển sâu tìm được, từng viên đều giá trị liên thành, sáng bóng lóng lánh trong suốt, toàn bộ cũng là Tiểu Mặc thích nhất, ánh sáng long lanh của những thứ hạt châu này đem trọn đại sảnh chiếu ánh lên, đẹp không sao tả xiết.

Vân Tiểu Mặc chớp động lên đôi mắt to xinh đẹp, nhìn trước mặt nhiều châu châu như vậy, bé thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Kế hoạch thu gom trân châu, rốt cục đã viên mãn nha.

Tiểu Bạch sung sướng lăn lộn ở trong đống trân châu, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Mặc Mặc, phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú khả ái nhỏ nhắn của Tiểu Mặc Mặc, rõ ràng viết hai hàng chữ to như vầy: ” sinh nhật Tiểu Mặc Mặc không thu lễ a, chỉ lấy trân châu a!”

Lúc này, canh giữ ở ngoài cửa đại đường, Phong hộ pháp dẫn tên tân khách tiếp theo đến, trong tay tân khách đang cầm một buội Huyết San Hô ánh sáng màu đỏ vô cùng trân quý, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng đã tiến lên đây.

“Tiểu công tử, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Một chút lòng thành thể hiện kính ý”

Vân Tiểu Mặc ló cái đầu, nhìn Huyết San Hô trong tay của hắn, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không có chút hăng hái nào.

Phong hộ pháp thấy thế, lập tức hiểu tâm ý của Tiểu Thiếu chủ, lại đem tân khách mời ra cửa. Tân khách mang vẻ mặt khó hiểu, đáy lòng hoảng sợ, thầm nghĩ không phải mình có chỗ nào đắt tội với Tiểu công tử rồi, chọc cho bé mất hứng.

“Thấy lễ vật trước mặt Tiểu Thiếu chủ nhà chúng ta không? Nếu Các ngươi muốn tặng lễ vật thì phải hợp ý, có phải hay không?” Phong hộ pháp hảo tâm nhắc nhở.

Tân khách nghe vậy, lập tức lĩnh ngộ được, thì ra là Tiểu công tử chỉ thích hạt châu, hắn vội vàng phân phó người bên cạnh: “Nhanh đi thịnh Bảo trai đem Huyết San Hô đổi! Phải nhanh!”

Những tân khách khác nghe vậy, cũng rối rít thay đổi lễ vật, nếu không có thể hợp ý mà nói…, vậy hôm nay bọn họ coi như là đến không.

Phong hộ pháp hắc hắc cười cười, Tiểu Thiếu chủ có ham mê thật đúng là đặc biệt a, lễ vật khác đều không thích, chỉ thích hạt châu, cũng không biết là di truyền từ tôn chủ hay là di truyền từ phu nhân, nhưng có một chút hắn hoàn toàn khẳng định, người một nhà tôn chủ đều yêu tài, thích vơ vét của cải.

Vân Tiểu Mặc nhìn thăm dò một chút ở ngoài cửa, phát hiện mọi người tặng lễ đã đi, hắn nhức đầu, hơi có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng có thể nhận được nhiều các chủng loại hạt châu khác nhau hơn nữa chứ.

“Tiểu Mặc ca ca, hôm nay sinh nhật huynh, muội cũng không có chuẩn bị lễ vật, huynh có tức giận hay không?” Đoan Mộc Tĩnh nháy mắt, khả ái nghiêng đầu hỏi.

Vân Tiểu Mặc cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Làm sao có thể? Ta vĩnh viễn cũng sẽ không giận Tiểu Tĩnh”

“Tiểu Mặc ca ca thật tốt!” Đoan Mộc Tĩnh liếc mắt cười một tiếng, rất là ngọt ngào. Bé cúi đầu, từ cổ của mình lấy ra một dây treo đưa đến trước mặt Vân Tiểu Mặc.

“Tiểu Mặc ca ca, muội mặc dù không có chuẩn bị lễ vật, nhưng muội có hoa tai mẫu thân tặng. Từ sau khi sanh muội đã bắt đầu mang nó, hiện tại tặng cho huynh.”

Vân Tiểu Mặc nhìn chăm chú, chỉ thấy hình dáng hoa văn của hoa tai là một đóa hoa kỳ lạ không biết tên, lại có thể cảm giác được một loại thần bí. Vân Tiểu Mặc vẫn lần đầu tiên thấy hoa tai trên cổ, nhìn xong rất là thích, không vì cái gì chỉ vì Tiểu Tĩnh đích thân tặng cho bé, bé rất là vui mừng.

“Tiểu Tĩnh, cám ơn muội.” Bé đem lễ vật đón lấy, đeo tại trên cổ của mình, cẩn thận giấu vào trong quần áo, có chút lạnh lẻo thẩm thấu vào da thịt, nhưng bé cảm thấy thật ấm áp.

Nhìn khuôn mặt có lúm đồng tiền khả ái như hoa của Tiểu Tĩnh, Vân Tiểu Mặc bỗng nhiên nghiêng người, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trộm hôn một cái, vui thích cười nói: “Tiểu Tĩnh tặng ta lễ vật, ta cũng đưa Tiểu Tĩnh một vật, chúng ta coi như là huề nhau nha.”

Xoa xoa nước miếng lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Đoan Mộc Tĩnh nghi ngờ bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tại sao bé cảm thấy rất không công bằng chứ?

“Đúng rồi, Tiểu Mặc ca ca, muội nhớ được lúc chúng ta mới quen, huynh đã sáu tuổi rồi, vậy tại sao bây giờ còn tổ chức sinh nhật sáu tuổi? Một người có thể liên tục có hai lần sinh nhật sao?” Đoan Mộc Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề khả nghi, lắc lắc chân, tò mò hỏi lên.

Vân Tiểu Mặc mặt không đỏ tim không nhảy, nhún vai buông tay làm bộ dáng bất đắc dĩ, trả lời nàng: “Thật ra thì, mẫu thân nhớ không rõ sinh nhật của ta rồi, chúng ta cũng đừng trách nàng!”

Vân Khê ở ngoài cửa đón khách, bỗng nhiên cảm giác phần gáy có một trận gió lạnh thổi qua, nàng run rẩy cả người, ngẩng đầu nhìn trời, rốt cuộc là tiểu nhân nào ở sau lưng bán đứng nàng?


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 139: Tiệc sinh nhật của Tiểu Mặc Mặc