Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 137: Đêm không an tĩnh

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 137: Đêm không an tĩnh


Đêm tối.

Ban đêm chính là thời điểm thực hiện âm mưu quỷ kế.

Nơi ở của học viện Kim Sư.

Mấy chục bóng đen quỷ mỵ, vô thanh vô tức (không âm thanh không hơi thở)liên tục nhảy vào sân. Kèm theo tiếng gõ mõ báo canh ở sân ngoài vang lên, những hắc ảnh này rất nhanh liền tụ họp ở một chỗ, bọn họ lặng yên đứng, trong đêm tối mơ hồ lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

Đối diện bọn hắn là một gian phòng đốt ánh nến phía trên, dưới ánh nến, hiện lên hai bóng người ôm nhau. Tiếng nói của một nam một nữ từ bên trong gian phòng truyền ra.

“Bá phụ, người là nam nhân Oánh Oánh sùng bái, bây giờ có thể nằm trong ngực bá phụ, Oánh Oánh vô cùng vui mừng. Đáng tiếc Oánh Oánh hiện tại bị thương, không cách nào hầu hạ bá phụ, ai......”

“Đừng gọi ta bá phụ, sau này hãy gọi ta là Vân đại ca đi. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng, thương thế của nàng sẽ được đền đáp!”

“Vân đại ca, chàng đối với Oánh Oánh thật tốt! Oánh Oánh không biết lấy gì báo đáp, chỉ có ngày sau lấy thân báo đáp.”

“Oánh Oánh, tiểu mỹ nhân của ta! Đợi chuyện bên này kết thúc, ta liền dẫn nàng trở về Vân tộc, nàng muốn cái gì, ta đều đồng ý với nàng.”

“Oánh Oánh cái gì cũng không muốn, chỉ cần Vân đại ca là đủ rồi!”

“Oánh Oánh......”

Thanh âm nam tử kích động, hai cái bóng người đan vào thành một cái bóng, tiếng hôn thật sâu từ bên trong gian phòng truyền ra.

Ngoài cửa mấy chục bóng đen liếc nhau một cái, rốt cục không nhịn được đưa ra một người, tiến lên bẩm báo: “Vân Tam gia, người của chúng ta cũng đã tới, kính xin chỉ thị của Vân Tam gia!”

Hai bóng người từ từ tách ra, một thanh âm buồn bực từ bên trong vang lên: “Chờ chút!”

“Oánh Oánh, nàng nghỉ ngơi trước, ta hiện tại đi báo thù cho nàng!” Vân Thúc Thừa cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực, một đôi mắt ánh lên sự tham lam, nhưng thanh âm lại ôn nhu.

Hoa Oánh Oánh cười quyến rũ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, môi đỏ mọng cong lên: “Vân đại ca, chàng cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị thương! Báo thù là chuyện nhỏ, an nguy của chàng mới là quan trọng nhất!” (TM: ta muốn chém người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!)

“Oánh Oánh, nàng đúng một đóa hoa hiểu chuyện, là tri kỷ của ta! Nàng chờ xem, tối nay ta sẽ lấy thủ cấp của Vân Khê, mặc cho nàng xử trí!” tinh quang ở đáy mắt Vân Thúc Thừa bắn ra, bên trong là tự tin, là thị huyết, cũng ẩn dấu một phần nhu tình.

Nói xong, ống tay áo hắn vung lên, liền cất bước đi ra khỏi gian phòng.

Hoa Oánh Oánh vẫn mỉm cười đưa tiễn, cho đến cửa phòng đóng cửa, khuôn mặt nàng ta tắt ngấm vẻ tươi cười, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật bàn tay. Nàng ta giơ tay lên, dùng sức xoa xoa đôi môi đỏ mọng sưng lên của mình, vẻ chán ghét cùng âm tàn xẹt qua đáy mắt.

“Lão già kia, cũng không nhìn một chút ngươi bao nhiêu tuổi rồi, hừ! Ngươi tốt nhất có thể nhất cử thành công, giết Vân Khê!”

Nàng ta bỗng nhiên giơ tay lên, vỗ tay ba cái.

Không lâu sau, bên trong phòng của nàng liền hiện ra mấy cái bóng đen, từ ngoại hình của bọn hắn dễ dàng nhận ra, ngoài ba nam nhân khôi ngô anh tuấn, còn có một cô nương mảnh mai.

Hoa Oánh Oánh liếc nhìn bốn người, trầm giọng nói: “Mấy người các ngươi nghe kỹ cho ta, tối nay nhất định phải giết được Vân Khê. Lúc này chính là thời điểm nàng ta suy yếu nhất, nếu bỏ lỡ thời cơ, sau này muốn diệt nàng ta rất khó khăn. Nhớ kỹ, để cho người Vân tộc đi trước mở đường, các ngươi không nên tùy tiện lộ diện. Đợi đến lúc cao thủ Vân tộc rút lui, các ngươi hãy lao thẳng tới Vân Khê, một kích tiêu diệt nàng, biết không?”

“Dạ, tiểu thư!” Bốn người nhất tề trả lời.

“Rất tốt! Các ngươi cũng là tinh anh của Hoa gia ta, hiện tại chính là thời điểm các ngươi dốc sức phục vụ, công lao của các ngươi, ta cũng sẽ không quên. Chờ ta nắm Hoa gia ở trong tay, trở thành gia chủ của Hoa gia, sẽ cho các ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận!”

“Cám ơn tiểu thư, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực!” Bốn người nhất thời tinh thần phấn chấn.

“Đi đi!” Hoa Oánh Oánh vung tay lên, bốn người biến mất ở bên ngoài phòng nhanh như gió.

“Vân Khê, xem ngươi như thế nào tránh thoát tối nay. Ha ha ha ha......” Hoa Oánh Oánh nghênh ngang, điên cuồng cười, không cẩn thận ảnh hưởng tới vết thương, nàng đột nhiên ho khan một trận, đau đến nhe răng nhếch miệng (TM: nhục hahaha), đối với Vân Khê hận ý cũng thêm sâu.

Vân Khê đang ngủ say, trong lúc bất chợt, mấy chục bóng đen đem kiếm quét từ cửa sổ vào, ánh mắt của nàng phút chốc mở ra, cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất sạch sẽ. Ở bên người của nàng, Long Thiên Tuyệt tỉnh lại trước, bàn tay vung lên, đem lợi kiếm toàn bộ bắn ngược trở về.

Ngoài sân, tiếng người hô hoán, các loại thanh âm bắt đầu hỗn loạn ồn ào náo động.

“Có ai không! Có thích khách!”

“Bảo vệ tiểu thiếu chủ!”

“Bảo vệ phu nhân!”



“......”

Chỉ một thoáng, ngoài cửa loạn thành một mảnh.

“Thiên Tuyệt, mau đi xem một chút Tiểu Mặc!” Vân Khê mi tâm nhảy lên, trước tiên nghĩ tới nhi tử, bé mấy ngày nay đều đi theo Âu Li tiên sinh cùng ăn cùng ngủ, Âu Li tiên sinh lại không giỏi võ nghệ, cho nên nàng rất không yên tâm.

“Đừng nóng vội! Chuyện này ta đã lo liệu phái cao thủ bảo vệ Tiểu Mặc, con không có việc gì.” Long Thiên Tuyệt không loạn trấn định nói, “Mục tiêu của bọn họ chỉ sợ là nàng và ta, nàng bây giờ hành động bất tiện, không nên đi đâu cả, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng.”

Đón nhận ánh mắt hắn kiên định trấn tĩnh, Vân Khê gật đầu, nghe theo sắp xếp của hắn.

Long Thiên Tuyệt dạo bước đến bên cửa sổ, đẩy ra một cánh cửa sổ, hướng trên bầu trời hét to một tiếng: “Thiên Long, hiện thân! Bảo vệ cho sân cho ta!”

“Rống ——” màu bạc lân quang hiện lên trên mặt đất, Thiên Long uy vũ bay lên sân, rồng ngâm nhiều tiếng.

Một tiếng rồng ngâm này, đem mọi người đang ngủ say mấy dặm xung quanh giật mình tỉnh lại.

Đứng ở chỗ cao nhất trên nóc nhà, Vân Thúc Thừa đội nón đen che đậy đi khuôn mặt thật của mình, hắn ngẩng đầu nhìn Thiên Long trên bầu trời, cúi đầu cười lạnh.

“Ưng Vương, hiện thân!”

Phía sau hắn, một bóng đen khổng lồ hiện lên, một con Hùng Ưng màu đen giương cánh bay thẳng lên. Đôi con ngươi sâu thẳm màu lục trong đêm đen lộ ra vẻ sắc bén và thần bí, đợi đến lúc chủ nhân ra lệnh, con ngươi màu lục trong nháy mắt tỏa ra tinh quang mạnh mẽ, vỗ vỗ cánh, hướng phía Thiên Long công kích.


Thiên Long nhận lấy khiêu khích, thân mình rung lên, ra sức đón đánh.

“Hử?” Long Thiên Tuyệt đứng ở ngoài cửa sổ, vừa ngăn cản hắc y nhân không ngừng cố gắng đánh vào gian phòng, vừa nhạy cảm xem xét hết thảy động tĩnh chung quanh.

Xem Thiên Long cùng một hắc ưng chiến đấu, mi tâm hắn hơi nhíu lại, đột nhiên nhạy cảm nhận ra một cỗ hơi thở cường đại đến từ chỗ cao nhất ở góc tây bắc, hắn đưa mắt nhìn hướng kia, mày nhíu lại càng sâu.

Chỗ cao nhất trên nóc nhà, một thân ảnh màu đen đón gió mà đứng, gần như muốn cùng màu đen bóng đêmhòa thành một thể, song từ trên người hắn tỏa ra từng sợi sát khí lại làm cho người ta không thể bỏ qua.

Người nọ là ai?

Lại có hơi thở cường đại như thế?

“Thiên Tuyệt, cẩn thận!” Phía sau truyền đến một tiếng hô thấp giọng lưu ý, Long Thiên Tuyệt xoay người lại đâm ra một kiếm, quyết đoán lưu loát.

“Phốc!”

Trường kiếm đâm vào bụng một gã Hắc y nhân, động tác hắn giơ kiếm cao hơn đỉnh đầu rồi ngừng, miệng hắc y nhân phun ra một ngụm máu tươi, tắt thở mà chết.

Vân Khê tiến lên mấy bước đi tới bên người Long Thiên Tuyệt: “Những sát thủ này thực lực cũng không yếu, xem ra đúng là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết!”

“Thấy bóng đen ở chỗ cao kia không? Thực lực của hắn sâu không lường được, ngay cả ta cũng không nắm được có thể đối phó hay không.” Long Thiên Tuyệt nhìn bóng đen nơi xa, thần sắc ngưng trọng, song hắn không có ý muốn đi ra ngoài nghênh chiến.

“Chẳng lẽ là cao thủ truyền kỳ cảnh?” Vân Khê trầm ngâm, chợt quay đầu thấy được Thiên Long cùng hắc ưng giao chiến kịch liệt ở trên bầu trời, thân ảnh đen trắng lần lượt thay đổi, càng đánh càng hăng, thực lực của hai bên đều rất mạnh bất phân thắng bại. Con ngươi nàng chuyển động, quát khẽ: “Hổ Vương, Huyền Dực, đi giúp Thiên Long!”

Chỉ một thoáng, trên bầu trời hiện thêm một con rồng cùng một con hổ, gầm thét liên tục.

Lần này, thật sự là làm tỉnh tất cả mọi người ở Thiên Long Thành.

Một đêm náo nhiệt a.

Chỗ ở học viện của Kim Sư, Hoa Oánh Oánh lạnh lùng cười một tiếng: “Rốt cục đã khai chiến! Vân Thúc Thừa, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng!”

Phủ thành chủ.

Bách Lí Trì mặc đồ ngủ, chạy ra khỏi phòng nhìn rồng ngâm hổ gầm, lông mày nhíu lại: “Chuyện gì xảy ra? Hơn nửa đêm, lại ầm ĩ như vậy?”

Sáu nhi tử cùng một nữ nhi cũng rối rít thức tỉnh, đồng loạt chạy tới.

“Phụ thân, bên kia hình như là chỗ ở của sư phụ ta! Chẳng lẽ ban đêm có người đánh lén bọn họ?”

“Rốt cuộc là người nào? Là tên chuột nhắt nào cả gan làm loạn trong Thiên Long Thành chúng ta, có đem người phủ thành chủ chúng ta để ở trong mắt hay không?”

” Phụ thân, con mang những người này đi xem một chút, nếu thật là Vân cô nương bọn họ, chúng ta cũng nên đi trợ giúp.”


“Con cũng đi!”

“Con cũng đi!”

“......”

Mấy người phía sau tiếp lời.

Bách Lí Trì híp mắt suy tư, chỉ chỉ mấy nhi tử nói: “Các con lập tức mang cao thủ trong phủ đi trước trợ giúp, dù có phải là Vân cô nương hay không, tóm lại không cho phép có người dám gây chuyện ởThiên Long Thành chúng ta!”

“Dạ, phụ thân! Chúng ta đi!” Sáu người nhất tề chuẩn bị đi.

“Phụ thân, con cũng đi!” Bách Lí Song nhảy lên hưng phấn, cũng muốn đi theo xem náo nhiệt, lại bị Bách Lí Trì một tay níu lấy sau cổ, lôi nàng đi vào trong phòng của nàng.

“Con nơi nào cũng không được đi! Ta cho con biết, bắt đầu từ hôm nay, con phải an phận ở trong phủ cho ta, cho đến khi sư phụ con bọn họ rời đi Thiên Long Thành mới thôi! Con là nữ nhi của ta thì phải ở Thiên Long Thành, không cho con phép đi học viện Vạn Hoàng!”

“Gia trưởng! Phụ thân là người gia trưởng! Con ghét cha!” Bách Lí Song cùng vẫy, hai chân loạn đá trên không.

“Nếu con thật sự muốn tập võ, ta có thể không cấm con nữa, cho phép con đi học viện Thiên Long theo ca ca con cùng nhau luyện võ. Nhưng tuyệt đối không cho con đi học viện Vạn Hoàng!” Bách Lí Trì than nhẹ một tiếng, nhượng bộ nói.

“Con không thèm đi học viện Thiên Long! Con muốn đi học viện Vạn Hoàng, con muốn theo sư phụ học tập võ nghệ!” Bách Lí Song kiên trì.

“Con quá tùy hứng rồi! Con không muốn gả cho Long Thiên Hồn, ta đã đồng ý; con nhận một sư phụ là người ngoài, ta cũng theo con; nhưng con muốn rời Thiên Long Thành, theo sư phụ đến học viện Vạn Hoàng, ta không thể đáp ứng! Nơi này mới là nhà của con, nơi này mới có người nhà của con!” Bách Lí Trì sắc mặt nhất thời trầm xuống, đem nàng đẩy vào gian phòng, sau đó hướng thủ vệ khắp mọi nơi phân phó nói, “Các ngươi canh chừng tiểu thư cho ta, không cho nàng đi ra khỏi cửa phòng nửa bước! Nếu thất trách, xử trí theo quy phủ!”

“Dạ, thành chủ!” Mấy cái bóng người nhanh chóng mà xông lên, ngăn chặn cửa sổ và cửa phòng.

Bách Lí Song dựa mình vào tường, vừa tức vừa vội: “Phụ thân, người thả con ra ngoài đi! Đừng nhốt con lại! Phụ thân ——”

Mặc nàng la rách cổ họng, Bách Lí Trì cũng không quay đầu lại, trở về phòng ngủ của mình.

“Tiểu thư! Mời về phòng nghỉ ngơi!” Hai gã thủ vệ lễ phép nói.

“Nghỉ ngơi cái đầu của ngươi!” Bách Lí Song thở hổn hển nói.

“Vậy thì thứ lỗi thuộc hạ không khách khí.” Không đợi Bách Lí Song kịp phản ứng, hai gã thủ vệ một người một bên, đem nàng khiêng lên, mạnh mẽ đưa vào bên trong gian phòng.

“Các ngươi...... Các ngươi…. tức chết ta! Nương, mau tới cứu con!”

Bách Lí phu nhân nghe được thanh âm, muốn đi xem, lại thấy trượng phu của mình nổi giận đùng đùng, kéo trở về: “Nàng không được đi! Ta cho nàng biết, nếu nàng không muốn mất đi nữ nhi, không muốn nàng rời khỏi chúng ta, thì hiện giờ nén đau lòng lại cho ta, đến lúc học viện Vạn Hoàng ra khỏi Thiên Long Thành mới thôi.”

Bách Lí phu nhân lo lắng, đại khái đoán được ngọn nguồn sự tình, nàng thở dài thật sâu, trong lòng cũng cực kỳ mâu thuẫn. Vừa không muốn nữ nhi bị ủy khuất, vừa không muốn nữ nhi rời khỏi mình, hai bên suy nghĩ, nàng cuối cùng kìm nén lại, làm bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục trở về phòng ngủ.

Đáng thương Bách Lí Song kêu khàn cổ họng, cũng không có người phản ứng, cuối cùng mệt mỏi bất động, té xuống ngủ.


Học viện Thiên Long, phòng viện trưởng.

Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão đánh cờ đêm khuya, còn chưa ngủ, đột nhiên nghe được tiếng động lạ, hai người đi ra bên ngoài, cùng kiễng chân hướng về phía xa.

Trên bầu trời, rồng cuốn hổ chồm, Hùng Ưng giương cánh, giao chiến ở một chỗ, cảnh tượng rất hùng tráng, hơn nữa bắt mắt là phiếm màu bạc lân quang của Thần Long, dưới ánh trăng càng thêm oai hùng uy vũ.

“Bách Lí, ngươi nhìn Thần Long kia hình như không giống Thần Long tầm thường?” Viên lão hỏi.

“Hôm nay ở trên đài tỷ võ lão phu cũng phát hiện, trong Long Tộc, chỉ có hậu duệ hoàng tộc mới có thể xuất hiện ngân long (rồng màu bạc, giống tiểu Bạch Bạch ý), mấy lần trước từng đi bái phỏng Long Vương cốc, lão phu đối với Long Vương cốc cũng coi như quen thuộc. Cả Long Vương cốc, trừ Long Hậu không có bất kỳ Thần Long nào có vảy màu bạc, kể cả con nối dòng của Long Vương và Long Hậu cũng không có một Thần Long vảy bạc nào.” Bách Lí Mục Nhiên thâm trầm nói.

“Vậy ngân long kia là gì? Không thể nào đột nhiên sinh ra?” Viên lão không thể tưởng tượng nổi.

“Có lẽ...... Thật đúng là tự nhiên sinh ra.” Bách Lí Mục Nhiên nhàn nhạt mà cười, ánh mắt cơ trí khẽ sáng lên, tiếp tục nói, “Đi, chúng ta cũng đi xem một chút, có người ở Thiên Long Thành gây chuyện, ta đây viện trưởng nhất định phải quản rồi.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, vừa bước ra một bước, thân ảnh của hai người đã ở phía xa ngoài trăm bước, thân ảnh chập chờn, rời xa học viện Thiên Long.

Lúc này, hắc ưng đang kịch đấu (chiến đấu kịch liệt) ở trên bầu trời bỗng nhiên kêu lên thanh âm cao vút, cuối cùng không thể địch lại hợp lực vây công của ba thú sủng, bại trận, từ phía trên không trung rơi xuống.

Vân Thúc Thừa tức giận, hướng trên bầu trời đánh ra ba quyền, ngăn trở Thiên Long, Huyền Dực cùng Bạch Hổ đang truy kích hắc ưng, hắn đem hắc ưng một lần nữa gọi về trở về. Hắn hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy đến giữa sân, tiếp tục chỉ huy bọn sát thủ áo đen.


“Hết thảy không nên ham chiến, mục tiêu của chúng ta là Vân Khê, giết nàng cho ta, lão phu sẽ có phần thưởng lớn!”

Bọn sát thủ áo đen nghe vậy, nhất thời tinh thần tăng lên, bỏ rơi tứ đại hộ pháp cùng thủ hạ cũ của Long gia, trực tiếp hướng gian phòng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt xung phong liều chết.

“Bảo vệ tôn chủ cùng phu nhân!”

Mọi người cũng đuổi theo sát, chỉ một thoáng, mọi người đều hướng gian phòng Vân Khê dũng mãnh lao tới.

Quanh quẩn ở trên bầu trời ba thú sủng thấy thế, cũng đi theo đáp xuống, bảo vệ chủ nhân của bọn nó. Này sao bọn họ hình thể quá mức khổng lồ, ở trong viện nho nhỏ căn bản thi triển không ra, lần này, không biết tổn hại liễu bao nhiêu gian phòng cùng gạch ngói vụn. Cũng chính là Hổ Vương hình thể nhỏ hơn chút ít, thích hợp nhất ở trên đất bằng chiến đấu, nó mãnh liệt xông tới, xô ngã một người áo đen, cùng hắc y nhân lăn lộn.

Thật vừa đúng lúc, thời điểm hai Thần Long đáp xuống, đuôi rồng vừa lúc đập trúng gian phòng Vân Tiểu Mặc cùng Âu Li tiên sinh hiện đang ở, hai người dưới sự bảo vệ của Côn Luân lão giả cùng ngọc thụ lâm phong năm người, chạy ra khỏi gian phòng.

Vân Tiểu Mặc bị Âu Li tiên sinh ôm vào trong ngực, kiễng chân nhìn mười mấy tên hắc y nhân hướng gian phòng mẫu thân dũng mãnh lao tới, hắn lo lắng la lên: “Mẫu thân, phụ thân!”

Một tiếng la này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Vân Thúc Thừa, mắt lạnh của hắn híp lại, bỗng nhiên hướng phía Vân Tiểu Mặc nhảy tới. Hừ, chỉ cần hắn đem nắm trong lòng bàn tay tiểu tử này, còn sợ bắt không được người lớn sao?

“Tiểu tử, muốn tìm phụ mẫu ngươi sao? Ta dẫn ngươi đi tìm bọn hắn!”

Kiếm phong sắc bén rít lên đánh tới, vừa vội vừa mãnh liệt.

Âu Li tiên sinh vội vàng ôm Vân Tiểu Mặc nhanh chóng thối lui, Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người thủ thế đón nhận, bốn đạo kiếm khí bắn nhanh ra.

Keng keng keng keng!

Trường kiếm bốn người cư nhiên cùng bị chém đứt, bốn người kinh hãi, không dám tin nhìn đối phương, đáy lòng dâng lên tia lạnh lẽo.

Bọn họ đã gặp gỡ cao thủ truyền kỳ cảnh!

“Sư phụ! Giao cho người!”

Bốn người ầm ầm tản ra, đem Côn Luân lão giả đứng ở phía sau bọn họ “bán đứng”.

Côn Luân lão giả sờ lỗ mũi, không nhịn được muốn chửi cha mắng mẹ, đây là loại đồ đệ gì, trong lúc nguy cấp liền bán sư phụ.

“Hừ? Nghĩ ngăn trở ta? Các ngươi còn không đủ tư cách!” Vân Thúc Thừa hừ lạnh một tiếng, trường kiếm gảy nhẹ, bóng kiếm vẽ nên hình quạt, hơi thở tăng vọt.

“Hử? Vân tộc kiếm pháp?” Côn Luân lão giả kinh dị lên tiếng.

Ánh mắt Vân Thúc Thừa cũng sắc bén theo, không nghĩ tới đối phương nhìn một cái nhận ra kiếm pháp Vân tộc, hắn trầm giọng quát hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi cùng Vân tộc có quan hệ gì?”

Côn Luân lão giả cười hì hì, lại bắt đầu thay bằng vẻ mặt lưu manh: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận ngươi là người của Vân tộc?”

“Lão già kia! Ngươi gạt ta? Xem kiếm!” Vân Thúc Thừa nhất thời tức giận, mũi kiếm xoay chuyển cấp tốc, thẳng ép đối phương.

“Lũ tiểu nhân kia, còn không đưa kiếm cho ta?” Côn Luân lão giả tuy giọng nói chứa ý cười, ánh mắt lại ngưng trọng, đây không phải đối thủ dễ đối phó, hắn phải cẩn thận.

“Sư phụ, cho ngài mượn kiếm!” Bốn người trăm miệng một lời, đồng thời hướng hắn ném tới bốn thanh trường kiếm.

Côn Luân lão giả dở khóc dở cười: “Ta chỉ có một đôi tay, có thể sử dụng bốn thanh kiếm sao? Xú tiểu tử, lát nữa trở về tính sổ với các ngươi!”

Phi thân đón lấy một thanh trường kiếm trong đó, Côn Luân lão giả cùng Vân Thúc Thừa chính diện tranh đấu.

Oanh! Oanh!

Cường đại khí đụng nhau, sinh ra ảnh hưởng đến mấy người gần bên cạnh, họ đều bị bắn ra ngoài

“Tiểu Mặc, con không sao chớ?” Âu Li tiên sinh gắt gao bảo vệ Vân Tiểu Mặc, mình ngã trước ở trên mặt đất, để cho bé ngã ở trên người của mình.

“Sư phụ, con không sao.” Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu, tay nhỏ bé mò tới túi áo, vỗ vỗ Tiểu Bạch nói, “Tiểu Bạch, ngươi nhanh đi đem Long phụ thân cùng Long nương mời tới, mẫu thân gặp nguy hiểm rồi!”

“Tiểu Mặc Mặc, đừng có gấp! Ta la một tiếng, phụ thân cùng mẫu thân sẽ xuất hiện ngay.” Tiểu Bạch quơ đầu nhỏ, không chút hoang mang, hết sức bình tĩnh. Nó hắng giọng một cái, hồi lâu, mới rốt cục hô lớn lên tiếng.

“Grao grao grao! Tiểu Long Long bị người ta khi dễ! Phụ thân, mẫu thân, hai người mau tới a a a a ——”

Vân Tiểu Mặc giơ lên hai bàn tay nhỏ bé, vội vàng che lên lỗ tai của mình, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 137: Đêm không an tĩnh