Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 125: Thiên Thần, thiên phú thức tỉnh

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 125: Thiên Thần, thiên phú thức tỉnh


“Đáng tiếc! Bị đánh chết mất rồi!” Tứ trưởng lão có chút tiếc hận lắc đầu, hắn vốn muốn đem Phì Long thu phục, trở thành thú sủng của mình, cho dù ngày thường không thể quang minh chính đại đem Phì Long thả ra tham dự chiến đấu, nhưng nó có thể giúp hắn tăng thực lực lên, trở thành đòn sát thủ cuối cùng của hắn.

Đưa mắt lạnh nhìn Long Thiên Thần ở trên người Phì Long, thất thanh khóc rống, hắn lạnh lùng nhếch môi, đem trường kiếm gác ở trên cổ Long Thiên Thần: “Như thế nào? Hiện tại có chịu nói ra danh sách tham gia thi đấu hay không? Chỉ cần ngươi nói ra danh sách tranh tài, ta sẽ không giết ngươi, nếu như không nói, sẽ làm cho ngươi cùng với thú sủng của ngươi, cùng nhau xuống địa ngục!”

“Ngươi giết Phì Phì, ta với ngươi liều mạng!” Hai mắt đỏ ngầu Long Thiên Thần, hai tay đẩy một cái, thân thể bay lên trời, thề phải cùng đối phương liều mạng.

“Tự tìm đường chết!” Đáy mắt của Tứ trưởng lão hiện dần sát ý, trường kiếm hướng về phía trước, đâm về phía ngực của Long Thiên Thần. Nếu hắn đã nhất quyết không chịu nói, vậy thì không cần giữ lại sống cho hắn nữa.

Xoẹt xoẹt xoẹt......

Trường kiếm ma sát với không khí, bắn ra tia lửa, từng tấc một tiến tới gần Long Thiên Thần.

Long Thiên Thần cảm thấy cực độ áp bách, trên người mỗi một tấc da thịt cũng bị kiếm khí chấn động, kịch liệt run rẩy, hơi thở tử vong vô hạn từng bước đến gần.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, mạch máu toàn thân căng phồng, sắp gần tới bên bờ vực tử vong.

Chẳng lẽ hắn sắp chết sao?

Long Thiên Thần nghe được tiếng tim đập của mình, từng tiếng mạnh mẽ và có lực, thình thịch, thình thịch...... Giống như là khúc nhạc tử vong.

“Đi chết đi!”

Trường kiếm nhắm ngay ở nơi trái tim của hắn, chỉ còn một tấc là đâm vào.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, hai mắt của Phì Long đã nhắm lại đột nhiên mở ra, bên trong là một mảnh huyết sắc, nó giãy dụa, bởi vì nó cảm giác được chủ nhân của nó bị tử vong uy hiếp.

Oanh!

Nó xuất ra khí lực cả người, khí lực cuối cùng, đột nhiên đánh vào Tứ trưởng lão, hoàn thành sứ mạng cuối cùng đỡ cho chủ của nó!

“A! ——”

Tứ trưởng lão vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Phì Long hung hăng đập một cái, xương sườn trước ngực hắn bị đánh gảy mấy cây, ngã văng ra ngoài xa xa, đau đến hắn đứng dậy không nổi.

Phì Long một lần nữa nặng nề ngã ở trên mặt đất, cả người co quắp mấy cái, sau đó thì không nhúc nhích nữa, thật giống như mất đi hơi thở.

Long Thiên Thần cố gắng từ trên mặt đất bò dậy, từng bước đi về phía Phì Long. Nó dùng hết một hơi cuối cùng, cứu đi tánh mạng của hắn, mà mình thì…

“Phì Phì ——” giọng nói của hắn khàn khàn, đưa tay muốn chạm tới nó.

Nếu giờ phút này có người ở bên cạnh hắn, sẽ có một phát hiện kinh dị, ánh mắt nén giận bi thống lấp lánh ánh sáng màu vàng, chói mắt hơn hẳn nắng gắt, màu vàng tinh khiết kia không chứa bất kỳ tạp chất nào.

Sợ rằng ngay cả chính hắn cũng sẽ không nghĩ đến, trên người của hắn cũng ẩn giấu huyết mạch truyền thừa thuần khiết nhất thuộc về Long gia, lúc trước hắn còn từng hoài nghi, mình có phải là huyết mạch của Long gia hay không, hiện tại việc này không thể nghi ngờ rồi, hắn chân chính là người của Long gia!

Nhất mạch của huynh đệ bọn họ, liên tiếp cho ra ba người thừa kế huyết mạch thuần khiết nhất, tin tức này nếu như truyền đến Long gia, không biết gây ra bao nhiêu sóng gió, tuyệt đối có thể khiến già trẻ lớn bé ở Long gia chấn động đến ngất đi.

Huynh đệ hai người bị bọn họ vứt bỏ, còn có đời sau của hai người bọn họ, lại chính là người thừa kế huyết mạch thuần khiết nhất của Long gia. Ông trời ạ, cái này cũng quá châm chọc rồi!

“Khặc khặc khặc —— chủ nhân, ta tới rồi!” Côn Bằng bỏ rơi đối thủ, rốt cục cũng chạy tới, theo sát nó ở phía sau, còn có một nam một nữ, chính là vợ chồng Long Vương.

Côn Bằng không có rơi xuống đất, trực tiếp phe phẩy cánh, tấn công hướng Tứ trưởng lão.

Mới vừa cảm ứng được chủ nhân sắp mất đi nhơi thở, Côn Bằng nóng nảy rồi, đem hết toàn lực bỏ rơi đối thủ, truy tìm theo hơi thở của chủ nhân mà chạy nhanh đến.

Vợ chồng Long Vương Long Hậu thì lại là phát hiện phụ cận Thiên Long Thành có Long Tộc xuất hiện, cho nên chạy tới ngó nhìn.

“Không xong! Tánh mạng của nó bị đe dọa, nếu không cứu kịp thời sợ rằng nguy hiểm.” Long Vương dò xét hơi thở của Phì Long, sầu lo nói.

“Đứa nhỏ này không phải là rồng của Long Vương cốc chúng ta, chẳng lẻ cũng là đi theo các ngươi từ Ngạo Thiên đại lục tới?” Long Hậu nhìn Phì Long hấp hối, lộ ra vẻ mặt đau lòng. Nàng là Vương Hậu Long Tộc, tất cả hậu duệ Long Tộc, đều là con dân của nàng, nàng đối với từng con dân đều yêu thương như nhau.

“Van xin các người cứu nó! Cầu xin các người!” Bọn họ là cường giả vĩ đại nhất Long Vương cốc, nhất định có thể có phương pháp cứu chữa Phì Phì, Long Thiên Thần nhìn vợ chồng Long Vương, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Long Vương thở dài, lâm vào trong trầm tư, thương thế của Phì Long thật sự quá nặng, sợ là không thoát khỏi một kiếp này.

Long Hậu cũng biết rõ lợi hại trong đó, cho nên mới càng thêm tức giận.

“Mau tránh ra! Để cho bổn hậu đến giáo huấn cái nhân loại vô sỉ này!” Nàng ngửa đầu, hướng tới Côn Bằng đang cùng Tứ trưởng lão đại chiến mà lớn tiếng rống, hiện ra phân thân thật sự, thân thể Cự Long màu bạc như núi hùng vĩ, xuất hiện ở trên bầu trời.

Tứ trưởng lão ngẩng đầu nhìn đến một màn này, cả kinh thiếu chút nữa ngất đi.

Trời ơi! Kia không phải là Long Hậu của Long Vương cốc sao?

Cả Long Tộc, cũng chỉ có Long Hậu mới có Long Lân màu bạc. (Long Lân: vảy rồng)

Trời ạ, hắn làm sao mà đen đủi như vậy, hết lần này tới lần khác gặp được cao thủ thứ hai của Long Vương cốc?

Xong, hôm nay hắn chết chắc!

Hắn dự cảm một chút cũng không có sai! Long Hậu căn bản là không có tính toán bỏ qua cho hắn, hắn hèn hạ vô sỉ như vậy sống trên đời, chính là ô nhiễm không khí. Long Hậu muốn đại diện cho Long Tộc, đại diện loài người, tận tay giết hắn!

Sát khí từ trong cơ thể Long Hậu bộc phát, đuôi rồng màu bạc vung vẩy, một phen vung đuôi hết sức xinh đẹp, đem Tứ trưởng lão trực tiếp đưa lên thiên đường. (TM: lên thiên đường quá lợi cho hắn rồi, xuống địa ngục đi!!!)

Qúa có lợi cho hắn!

Nếu không phải vội vã cứu Phì Long, nàng nhất định phải để cho hắn hưởng thụ nghìn lần vung đuôi của Thần Long, để cho hắn hưởng đủ rồi mới tiễn hắn đi Tây Thiên!

Côn Bằng núp ở gần đó, nhìn sát chiêu mạnh mẽ vô cùng này của Long Hậu, sợ đến phát run.

Long Thiên Thần tập trung vào trên người Long Vương, đang đợi hắn trả lời câu hỏi của mình, Phì Phì có thể sống sót hay không.

“Long Vương, van cầu ngài, nghĩ biện pháp cứu Phì Phì!”

Long Vương khom người, ngó nhìn thương thế của Phì Long, khi tay của hắn xẹt qua nơi sống lưng nhô ra của Phì Long, rồi dừng lại: “Đây là......”

Long Hậu cũng phát hiện, lên tiếng kinh hô: “Chẳng lẽ là Ứng Long sắp tuyệt chủng gần đây?”

Long Vương thâm trầm gật gật đầu, lại trầm ngâm chốc lát, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên: “Có rồi! Muốn cứu nó, trước mắt chỉ có một biện pháp.”

Long Thiên Thần mừng rỡ, hỏi vội: “Biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu sống Phì Phì, nếu muốn ta chết, ta cũng nguyện ý.”

Long Vương nhìn hắn một cái thật lâu, rất hài lòng thái độ của hắn, đồng thời cũng kinh ngạc cho con ngươi màu vàng của hắn.

“Không có nghiêm trọng như vậy, ta muốn mang nó đi một chỗ, ngươi cũng phải đi theo. Chờ nó sau khi khôi phục, có lẽ sẽ là một phen thay đổi.”

Long Thiên Thần mừng rỡ, chỉ cần Phì Phì không có chuyện gì là tốt, trên dung nhan tuấn dật nhưng trắng bệch liền xuất hiện nụ cười vui sướng.

Khi Bạch Sở Mục cùng Bách Lí Song tìm đến, đã sớm không thấy thân ảnh Long Thiên Thần, hai người lo lắng vạn phần. Không bao lâu, những cao thủ của Thiên Long Thành cũng lần lượt xuất hiện, vì tìm Bách Lí Song mà đến.

“Thất muội, muội không sao chứ? Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói muội bị bắt cóc sao?” Bách Lí nhị ca đem muội muội kéo đến trước mặt, trước sau trái phải tinh tế đánh giá một phen, xác định không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm.

“Nhị ca, không phải là muội bị bắt cóc, là Long Thiên Thần bị bắt cóc.”

Bách Lí nhị ca con ngươi trừng lớn: “Không phải là muội bị bắt cóc, vậy sao muội lại lừa gạt các ca ca? Có biết các ca ca rất lo lắng cho muội hay không?”

Các huynh đệ Bách Lí còn lại cũng rối rít lộ ra bất mãn.

” Nếu muội không nói là muội bị bắt cóc, các huynh có thể chạy tới nhanh như vậy sao?” Bách Lí Song đắc ý ngước cằm, nhưng nội tâm lại cảm động không dứt, các ca ca đều thương yêu nàng.

“Nghịch ngợm!” Bách Lí nhị ca rất là bất đắc dĩ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của muội muội, thật sự là không có biện pháp với nàng, “Vậy Long Thiên Thần, đến tột cùng là người nào a?”

“Hắn là em chồng của sư phụ muội, vừa rồi cũng không biết là người nào, bắt cóc hắn đưa ra khỏi thành. Bọn muội một đường đuổi đến nơi này, phát hiện ra vết máu, tuy nhiên không thấy thân ảnh của hắn.” Bách Lí Song chỉ mấy vết máu trên mặt đất, có chút lo lắng nói.

Trước khi đi, sư phụ đã nói, để cho ba người bọn họ hòa hảo, hiện tại thì tốt rồi, bị mất một người, hơn nữa còn là em chồng của sư phụ, nàng thật không biết nên làm sao trở về cùng sư phụ giải thích.

Trong lòng Bạch Sở Mục cũng rất lo lắng, chung quanh nhìn, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ, tựa hồ có bóng người nằm trong đó. Hắn lên tiếng kinh hô: “Mau nhìn! Nơi đó có người!”

Bách Lí huynh muội mấy người nghe vậy, vội vàng chạy nhanh tới.

“Không phải là Thiên Thần!” Bạch Sở Mục lật thi thể lại, có chút thất vọng.

“Người nào đã hạ thủ? Lại ác như vậy? Đây làm sao làm được?” Bách Lí Tứ ca thấy người nọ bị đánh nát bấy, hoàn toàn thay đổi, không nhịn được lắc đầu thở dài.

“Đó là xiêm y mà các trưởng lão học viện Thanh Lân mặc, chẳng lẽ là kẻ đã bắt đi Long Thiên Thần?” Bách Lí nhị ca quan sát tỉ mỉ, rất nhanh phát hiện vấn đề.



“Đúng! Chính là học viện Thanh Lân, ta nhận được xiêm y của bọn hắn!” Bách Lí Song phẫn hận nắm tay, “Chết tiệt! Đám người học viện Thanh Lân này thật là quá đáng! Đầu tiên là bắt cóc ta, hiện tại bắt cóc Long Thiên Thần. Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, Ngũ Ca, Lục ca, chẳng lẽ các huynh trơ mắt nhìn bọn họ ở trên địa bàn chúng ta làm xằng làm bậy sao?”

“Dĩ nhiên không thể!” Mấy vị huynh trưởng cùng đáp, lòng đầy căm phẫn.

“Bất quá, Thất muội, những trưởng lão này võ công không phải tầm thường, chỉ bằng thực lực phủ thành chủ chúng ta, chưa chắc có thể thu thập được bọn họ, trừ phi là đi cầu gia gia hỗ trợ, mới có thể tiêu diệt được bọn hắn.” Bách Lí nhị ca nói.

“Nghe nói gia gia gần đây nghiên cứu ván cờ Trân Lung, ai cũng không gặp, ngay cả cuộc thi tranh đấu giữa thập đại học viện, người cũng không có lộ diện, ta xem chuyện này chưa chắc người sẽ quản. Chúng ta vẫn phải là tự mình nghĩ biện pháp mới được.” Bách Lí Tam ca nói.

“Cho dù tạm thời không thu thập được bọn họ, cũng không thể khiến bọn họ yên ổn!” Bách Lí Song tức giận nói, “Nhị ca, chúng ta phái người thay phiên canh giữ chỗ ở của bọn hắn, ngày đêm quấy rầy bọn họ, cho đến khi bọn họ đem người giao ra, hoặc là rời xa Thiên Long Thành mới thôi. Bọn họ tốt nhất không nên động thủ với chúng ta, một khi động thủ trước, chúng ta sẽ có lý do triệu tập những cao thủ của Thiên Long học viện, cùng nhau đối phó bọn họ! Hừ hừ, xem bọn hắn như thế nào ngăn cản được những cao thủ đứng đầu Thiên Long Thành chúng ta hợp lực công kích.”

“Thất muội, được a, muội bây giờ là càng ngày càng thích động não.” Bách Lí Tứ ca cười cười sờ đầu muội muội, cho nàng một ánh mắt tán dương.

“Cái gì nha, người ta vốn là rất thông minh không phải sao?” Bách Lí Song không nhịn được bất mãn với các vị các ca ca, bộ dạng không phục lắm.

“Tốt lắm, đừng nhiều lời nữa. Chúng ta hiện tại khiêng thi thể đi tới cửa nhận người. Nếu như bọn họ không thả người, chúng ta sẽ ngày đêm quấy rầy bọn họ, xem bọn hắn có thể nhịn đến bao lâu.”

Nói xong, Bách Lí nhị ca ra lệnh một tiếng, mọi người liền nâng thi thể lên, trở về Thiên Long Thành.

Bạch Sở Mục nhìn mấy người huynh muội họ, không khỏi chắc lưỡi hít hà, xem ra cả nhà thật đúng là không dễ chọc a, nhất là Bách Lí Song, có sáu ca ca ruột yêu muội như mạng, còn ai dám khi dễ nàng chứ? Tương lai nếu có người cưới thiên kim tiểu thư như vậy, cũng không biết là họa hay phúc?

Vân Khê căn bản không biết chuyện Long Thiên Thần mất tích, tưởng ba người là đi ra ngoài ăn cơm, đến thời gian ngắm hoa, nàng cùng Chiến Thiên Dực hai người một đường đi đến Tử Lâm Tiểu trúc.

Tử Lâm Tiểu trúc cách Thiên Long học viện không xa, coi như là địa giới của Thiên Long học viện, lại là cấm khu, trong ngày thường không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý tiếp cận. Bởi vì người ở bên trong Tử Lâm Tiểu trúc chính là nữ nhi thân sinh của viện trưởng Thiên Long học viện, vô luận thân phận hay địa vị, cũng không phải là người bình thường dám tùy ý đến gần mạo phạm.

Tối nay chủ nhân của Tử Lâm Tiểu trúc cử hành hội ngắm hoa, đưa tới nho nhỏ oanh động trong thành, bởi vì chủ nhân của Tử Lâm Tiểu trúc là Bách Lý Băng Tuyền từ trước đến giờ đều rất ít cùng người khác qua lại, tối nay cũng là phá lệ.

Vô số người rối rít muốn lấy được một tờ thư mời để đến Tử Lâm Tiểu trúc, nhìn trộm vị được gọi là một trong tứ đại mỹ nhân trong truyền thuyết của thập đại học viện.

Lối vào Tử Lâm Tiểu trúc, có bốn gã tỳ nữ canh giữ ở nơi đó, lục tục kiểm tra thư mời trên tay mỗi một vị tân khách, thỉnh thoảng có mấy người cố gắng lừa dối vượt qua kiểm tra, cũng bị cao thủ đứng ở phía sau các nàng cho “mời” đi ra ngoài.

Vân Khê đi theo Chiến Thiên Dực tới lối vào, nhìn về phía trước hàng dài đội ngũ, không thể làm gì khác hơn là thả chậm bước chân, theo thứ tự xếp hàng chờ đợi.

“Đại ca, ngươi cùng vị Bách Lí cô nương này rất quen thuộc sao?”

Chiến Thiên Dực vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Cũng không coi là quá quen thuộc, có chút giao tình thôi.”

Vân Khê dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hắn, cố ý trêu chọc nói: “Đại ca nghĩ một đằng nói một nẻo nga, rất ít khi nói chuyện mà không tập trung, muội phát hiện mỗi lần nhắc tới Bách Lí cô nương, biểu hiện của huynh có chút dị thường?”

Mặt của Chiến Thiên Dực lộ vẻ lúng túng, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười nói: “Hảo muội tử, muội tạm tha đại ca đi!”

“Được rồi!” Hé miệng cười một tiếng, Vân Khê không trêu chọc hắn nữa.

Lúc này, phía sau bọn hắn, tới một đống nữ nhân, nồng đậm mùi vị son phấn, muốn cho người không chú ý cũng khó khăn.


Vân Khê khẽ nhíu mày, nhưng không có để ý tới.

Giọng nói từ phía sau truyền đến.

” Tử Lâm Tiểu trúc của Bách Lí tỷ tỷ cũng không phải là nơi để người tùy tiện không đứng đắn có thể đi vào, người bình thường lần đầu tiên tới đến Tiểu trúc, cho dù trong tay có thiệp, cũng phải trải qua tỳ nữ kiểm tra nghiêm khắc. Nhưng nếu kiểm tra không thông qua, sẽ lập tức bị mời ra Tử Lâm Tiểu trúc. Bách Lí tỷ tỷ ghét nhất những người chỉ biết múa đao lộng thương, cư xử thô bỉ, lỗ mãng”

“Ha hả, Bách Lí tỷ tỷ là Tuyền mỹ nhân nổi tiếng xa gần, chẳng những là cao thủ võ công, lại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, muốn gặp mặt nàng, tất nhiên là không dễ dàng. Nếu người nào cũng có thể tùy tiện nhìn thấy nàng, chẳng phải là hạ thấp giá trị của nàng sao?”

“Ta nghe nói hôm nay ở trên đài tỷ võ, có một nữ nhân không đứng đắn như vậy, hung hãn không nói, còn sau lưng người động tay động chân, hạ thuốc xổ ám toán người khác, chuyện như vậy cũng có thể làm được, có thể thấy được người này là hạ tiện, xấu xa đến cở nào!”

“......”

Vân Khê vốn không muốn để ý tới, hết lần này tới lần khác tiếng nói chuyện của các nữ nhân phía sau càng ngày càng lớn, còn nói tới chuyện tỷ võ bỏ thuốc, đây không phải là rõ ràng hướng tới nàng sao?

Nàng năm nay đến tột cùng là mắc vận rủi gì? Làm sao vô duyên vô cớ lại bị tặc nhân để ý đây? Nằm cũng có thể trúng thương, thật là đau đầu!

Chiến Thiên Dực cũng nghe thấy chúng nữ tử nghị luận, hơi thở quanh thân hắn hơi trầm xuống, xoay người dự định đi khiển trách những nữ nhân này thì Vân Khê đưa tay, ngăn cản hắn, đại ca là nhân vật anh hùng đến bực nào, những nữ nhân này căn bản không xứng cùng hắn nói chuyện.

“Đại ca, đừng để ý tới các nàng, bất quá là một đám ruồi nhặng từ hầm cầu bay ra ngoài thôi.”

Nàng nói một câu này, đem tất cả nữ nhân phía sau đều chửi một lượt, trực tiếp biến các nàng thành con ruồi, hơn nữa còn là con ruồi từ hầm cầu vừa bẩn vừa thối bay ra ngoài. Cấp bậc vũ nhục như vậy, là gấp mười lần đối phương, không muốn chọc giận đối phương cũng không thể.

“Tiện nhân, ngươi nói cái gì?”

“Ngươi dám đem lời ngươi nói mới rồi lặp lại lần nữa không?”

“Ngươi cũng biết chúng ta là người nào? Biết kết quả đắt tội chúng ta ra sao không?”

“......”

Bạch Tuyết Mai không có tham dự vào trong trận khiêu khích của những đồng bạn, song nghe được lời nói của Vân Khê, nàng cũng nổi giận theo. Bất quá nàng là người thông minh, nàng tuyệt đối sẽ không làm cho mình trở thành bia đỡ đạn đâu.

“Tốt lắm, các tỷ muội, đừng cãi nữa! Ta nghĩ Vân cô nương không phải là cố ý.” Dịu dàng thanh âm khuyên.

“Làm sao không phải là cố ý? Nàng rõ ràng chính là đang chửi chúng ta!”

“Mai tiên tử, chuyện này ngươi đừng quản, hôm nay chúng ta cùng nàng làm cho rõ ràng.”

“......”

Chỉ một thoáng, hiện trường một mảnh ầm ầm, kinh động thủ vệ cùng bốn gã tỳ nữ.

“Chuyện gì xảy ra? Không biết nơi này là Tử Lâm Tiểu trúc sao? Người nào tiếp tục ồn ào, xin mời trực tiếp rời đi.” Thân phận tỳ nữ, nhưng có khí chất bất phàm, làm cho người ta thay đổi cách nhìn triệt để.

Những nữ tử này phần lớn cũng là thiên kim thế gia, thân phận tôn quý, nhưng là ở trước mặt tỳ nữ này, cũng không dám quá mức làm càn.

“Hà tỷ tỷ, không phải chúng ta muốn ồn ào, thật sự là lời của nàng quá vũ nhục người, chúng ta mới bất đắc dĩ cùng nàng rùm beng.”

“Đúng vậy a, Hà tỷ tỷ, do nàng bắt đầu, chuyện không liên quan đến chúng ta. Hà tỷ tỷ ngươi là hiểu rõ chúng ta, chúng ta đến Tử Lâm Tiểu trúc mấy lần, biết quy củ của Bách Lí tỷ tỷ, không dám tùy ý ồn ào.”

“Đúng vậy, chúng ta đến rất nhiều lần rồi, từ trước đến giờ cũng tuân thủ quy củ. Nữ nhân này lần đầu tiên tới, ở chỗ này gây chuyện khiêu khích, rõ ràng chính là đối với Bách Lí cô nương không cung kính. Người như cô ta vậy, nên đem nàng đuổi đi ra, tránh cho dơ bẩn Tử Lâm Tiểu trúc.”

“......”

Chúng nữ tử nói năng một người so với người khác sắc bén hơn, có lý rõ ràng, làm người ta khó có thể phân biệt. Đúng vậy a, các nàng là khách quen Tử Lâm Tiểu trúc, mà Vân Khê là lần đầu tiên, hơn nữa vốn là không có ở trên danh sách, là mới cộng thêm vào. Đổi lại người nào, cũng sẽ lựa chọn đứng ở chúng nữ tử bên này, nhất là tất cả các nàng đều là học sinh của Thiên Long học viện, là người mình.

Bốn gã tỳ nữ liếc lẫn nhau một cái, có chút khó xử, nhưng cũng không có lập tức làm ra quyết định.

Trong đó một tỳ nữ được gọi là Hà tỷ tỷ cất giọng nói: “Mấy người các ngươi hết thảy đứng ở một bên chờ đi, ta đi thông báo tiểu thư nhà ta một chút, đợi nàng ra quyết định.”

Chúng nữ tử nhìn đối phương, có chút bất mãn nàng không quả quyết, theo dự tính của các nàng, các nàng hẳn là quyết đoán đem Vân Khê đuổi đi ra, làm cho nàng mất mặt trước mặt mọi người, đây mới là mục đích của các nàng. Bất quá cũng không có quan hệ, dù sao các nàng nhiều người, tin tưởng Tuyền mỹ nhân sẽ tin tưởng lời của các nàng.

“Hà tỷ tỷ, ngươi đi thông báo đi, chúng ta nguyện ý chờ, chỉ hy vọng không nên quấy rầy đến nhã hứng của Bách Lí tỷ tỷ là được.” Bạch Tuyết Mai đứng ra, giọng nói dịu dàng, rất là thể thiếp, còn nói lời khuyên bọn tỷ muội đến một bên lẳng lặng chờ chực.

Mấy tên tỳ nữ thấy vậy, không khỏi quăng về phía nàng ánh mắt tràn đầy hảo cảm.

“Còn ngươi?” Mấy tên tỳ nữ sau đó nhìn về phía Vân Khê.

Vân Khê dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, nàng cũng rất muốn nhìn một chút vị Bách Lí cô nương này đến tột cùng là phẩm hạnh cùng xử sự như thế nào, nếu nàng cũng thiên tín, thị phi chẳng phân biệt được, nàng cũng không có cần thiết đi vào gặp nàng ấy, bởi vì nàng khinh thường chung đụng cùng người chẳng phân biệt được đúng sai, cho dù đối phương thiên vạn cầu xin nàng, nàng cũng không lưu luyến.

Nàng đang muốn trả lời đối phương, lúc này, Chiến Thiên Dực đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Muội tử, chúng ta cũng đợi chút đi, ta tin tưởng Bách Lí cô nương không phải là một người thị phi chẳng phân biệt được.”

“Tốt, ta nghe đại ca.” Vân Khê mỉm cười, bọn họ nghĩ đến cùng nơi đi.

Trong lúc chờ đợi, vẻ mặt chúng nữ tử đều có chút hả hê nhìn Vân Khê, phảng phất như là sau một khắc nàng sẽ bị người trục xuất khỏi Tử Lâm Tiểu trúc, mất hết mặt mũi, đây cũng là lý do các nàng vì nàng làm ra một phần thư mời. Dám cùng Mai tiên tử của các nàng tranh đoạt người yêu, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Vân Khê không để ý đến các nàng, thanh thản theo sát Chiến Thiên Dực trò chuyện thiên nam địa bắc, chỉ xem các nàng là không khí. Nếu nàng thật để ý tới các nàng, đó chính là tự hạ thân phận.

Bạch Tuyết Mai âm thầm nắm tay, Vân Khê càng không để ý tới các nàng, không thèm để ý chuyện này, thì trong nội tâm nàng lại càng tức giận. Nữ nhân này rốt cuộc làm sao tự tin như thế, tin chắc Tuyền mỹ nhân sẽ tin tưởng nàng, sẽ không đem nàng trục xuất khỏi Tử Lâm Tiểu trúc sao?

Vân Khê tự tin cùng bình tĩnh, làm cho nàng thống hận đồng thời cũng làm cho nàng nho nhỏ ghen tỵ.

Chẳng lẽ Vân sư huynh thích chính là khí chất tự tin cùng bình tĩnh bẩm sinh có trên người nàng sao? Phần tự tin cùng bình tĩnh kia, phảng phất như chính là từ trên người Vân sư huynh. Nàng hiện tại cẩn thận quan sát Vân Khê, phát hiện nàng cùng Vân sư huynh thật sự là quá giống, không những dáng người tương tự, khí chất cũng giống nhau như đúc.

Mi tâm nàng khẽ nhúc nhích, không khỏi liên tưởng đến chẳng lẻ bọn họ có liên hệ máu mủ? Cũng là họ Vân, chẳng lẻ cũng là người trong Vân tộc?

Nhưng nếu nàng thật sự cùng Vân sư huynh có liên hệ máu mủ, vậy vì sao hai người thoạt nhìn xa lạ như thế đây?


Tinh thần của nàng quay cuồng, phân không rõ thật giả.

Cũng không lâu lắm, tỳ nữ đi trước bẩm báo rốt cục hiện thân: “Tiểu thư nhà ta nói, xin Mai tiên tử mang theo người của ngươi, từ đâu tới thì trở về đến nơi đó! Sau này Tử Lâm Tiểu trúc cũng sẽ không hoan nghênh các ngươi nữa, xin tự giải quyết cho tốt.”

“Cái gì?!” Chúng nữ tử nhất tề lộ ra vẻ khiếp sợ, đây tuyệt đối không phải là kết quả các nàng kỳ vọng nghe được.

“Hà tỷ tỷ, ngươi có phải nghe lầm hay không? Người Bách Lí tỷ tỷ mời đi, không phải là nàng sao?” Bạch Tuyết Mai không thể tin được, còn ôm hi vọng cuối cùng, thử nghĩ nàng cũng là cùng Bách Lý Băng tuyền nổi danh một trong tứ đại mỹ nhân, hôm nay nếu bị mời về, tin tức này truyền đi, sau này nàng nơi nào còn có mặt mũi ở Thiên Long học viện sống?

Tỳ nữ mặt không chút thay đổi, lặp lại lời vừa nói: “Tiểu thư nhà ta nói, xin Mai tiên tử mang theo người của ngươi, từ đâu tới thì trở về nơi đó! Sau này Tử Lâm Tiểu trúc cũng sẽ không hoan nghênh các ngươi nữa, xin tự giải quyết cho tốt.”

Bạch Tuyết Mai dưới chân lảo đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch, khi nàng ngẩng đầu, phát hiện những người chung quanh đều lấy ánh mắt khác thường nhìn nàng, đối với nàng chỉ chỏ. Trong đầu đột nhiên oanh một tiếng, nàng thật sự không cách nào thừa nhận sỉ nhục như vậy, thân thể nghiêng một bên, hướng một nữ tử cách nàng gần nhất, nàng làm bộ ngất đi.

“Mai tiên tử, Mai tiên tử!”

“Tiểu thư nhà ngươi thật là quá đáng! Biết rõ Mai tiên tử từ nhỏ thân thể kém có nhiều bệnh, các ngươi còn kích thích nàng như vậy, khoản nợ này chúng ta nhớ kỹ.”

“Hừ, Tử Lâm Tiểu trúc có gì đặc biệt hơn người? Chúng ta còn không cần tới đây!”

“Chúng ta đi!”

Chúng nữ tử tức giận, mọi người dìu Bạch Tuyết Mai trong hôn mê vì tức giận rời đi.

Vân Khê nhẹ nhàng mà nhíu mày, cũng không nghĩ tới vị Bách Lí cô nương này anh minh quyết đoán như thế, cũng không sợ đắc tội với người khác mà trực tiếp đuổi người. Chỉ bằng điểm này, Bách Lý Băng tuyền người còn chưa thấy đến, cũng đã thắng được hảo cảm của nàng.

Hí mắt nhìn Bạch Tuyết Mai làm bộ hôn mê, môi của nàng bất giác khẽ nhếch, nữ nhân này tâm cơ cũng thật là nặng, đã mất mặt mũi, lại giả trang đáng thương hi vọng lấy được đồng tình, nàng hoàn toàn khinh bỉ nàng ta.

“Hai vị, tiểu thư nhà ta cho mời, xin cùng nô tỳ đến đây đi.” Tỳ nữ nhìn Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực hai người, giống như trước vẫn là mặt không chút thay đổi, giọng nói cũng rõ ràng là khách khí nhiều.

Hai huynh muội liếc mắt nhìn nhau, không do dự, theo sát tỳ nữ vào cửa.

Phía sau bọn hắn, những khách nhân còn đang xếp hàng rối rít lộ ra vẻ mặt hâm mộ, có thể được Tuyền mỹ nhân tự mình tiếp kiến, bọn họ chết cũng không hối tiếc.

Hương thơm lầu gác, hồ nhỏ hành lang gấp khúc.

Đi trong Tử Lâm Tiểu trúc, tùy ý có thể nghe được hơi thở của vùng sông nước Giang Nam.

Cổ kính, mỗi chỗ cho dù rất nhỏ cũng đều lộ phong cách đặc biệt.

Kèm theo đó là một tiếng đàn du dương, cả Tiểu trúc như tươi sáng lên, không khí mùa hè nặng trĩu không hề còn nữa, thay vào đó là tràn đầy sức sống dạt dào của mùa xuân.

Tỳ nữ không tiếng động mà lui đi ra ngoài, chỉ còn lại hai huynh muội Vân Khê men theo tiếng đàn, tiếp tục tìm kiếm phương hướng.

Hai người nhất tề thả chậm cước bộ, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn.

Khúc nhạc này vì sao tràn đầy nồng đậm vui thích cùng chờ đợi? Chẳng lẻ......

Vân Khê quay đầu, nhìn về Chiến Thiên Dực bên cạnh, giờ phút này hắn đang tập trung tinh thần nghe tiếng đàn, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ có ánh mắt của hắn ẩn chứa dòng nước xoáy, tiết lộ nho nhỏ tâm sự của hắn.

Xem ra, giữa bọn họ quả thật còn có chuyện xưa đây.

Khúc nhạc này của Bách Lí cô nương, sợ là đặc biệt đàn cho đại ca nghe.

Nàng ở chỗ này, cũng dư thừa. Cười khẽ một cái, nàng không tiếng động mà lui đi ra ngoài.

Chiến Thiên Dực vẫn lâm vào trong suy nghĩ của hắn như cũ, căn bản không có phát hiện.

Vân Khê chán đến chết, chẳng có mục đích ở trong vườn hoa của Tiểu trúc đi dạo, giờ phút này đèn rực rỡ mới thắp lên, trên bầu trời đêm cũng đã lốm đốm đầy sao, ban đêm như vậy, cũng rất đẹp.

Đi tới một chỗ mặt cỏ không người, nàng tùy ý nằm xuống đất, hai tay gối lên cái ót, vừa xem xét bầu trời đêm, vừa tư niệm Thiên Tuyệt của nàng.

Nàng thật hi vọng, giờ phút này Thiên Tuyệt đang ở bên cạnh nàng, cùng nàng đàm luận tỷ võ ngày mai, cùng nàng cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai của bọn hắn, ở bên tai nàng khẽ khàng tâm sự, nói chuyện yêu đương......

“Thiên Tuyệt ——” nàng từ từ nhắm hai mắt lại, lâm vào trong mộng đẹp.

Tại bên mép, nụ cười treo trên cao.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên người đột nhiên ấm áp, nhiều hơn một tầng hơi thật mỏng, nàng cảnh giác thức tỉnh, hai mắt bắn ra hung quang như dã lang.

Nàng sơ suất quá, thời khắc mấu chốt như vậy, nàng làm sao có thể sơ ý, mất đi phòng bị?

Nếu giờ phút này có đối thủ muốn giết nàng, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Quay đầu, đập vào mắt chính là một mảnh màu bạc, Vân Khê chợt ngửng đầu lên, chống lại một đôi tròng mắt thâm thúy đủ có thể dung nạp trăm lòng.

Là hắn?

Vân Khê cảm thấy kỳ lạ, lại cúi đầu nhìn, phát hiện trên người mình có thêm một cái áo choàng màu bạc thật mỏng, cùng áo bào màu bạc trên người hắn rõ ràng là một bộ.

Trong lúc nàng còn đang kinh ngạc, Vân Trung Thiên tự nhiên ngồi ở bên người của nàng, hắn không có nói chuyện, cũng không có nhìn nàng, chẳng qua là lẳng lặng ngắm nhìn hồ nước phía trước, ánh mắt tràn đầy mê ly.

Hắn làm sao xuất hiện ở nơi này?

Còn có vì sao hắn lại phủ thêm áo choàng cho nàng?

Trong lòng Vân Khê tràn đầy nghi vấn, nhưng là hắn không nói lời nào, nàng cũng là không có mở miệng hỏi thăm.

Lẳng lặng, lẳng lặng, hai người cứ như vậy sóng vai ngồi ở trên bãi cỏ, im lặng ngắm nhìn hồ nước, tùy ý bầu trời đầy ánh sao chiếu trên người của bọn họ, hết thảy đều an bình cùng tĩnh lặng.


Thủy tạ tao nhã.(thủy tạ: nhà nổi trên nước)

Chiến Thiên Dực cất bước tiến vào, cách một tầng rèm cửa màu trắng theo gió bay phất phới, mơ hồ có thể thấy được phía sau rèm cửa thân ảnh một nữ nhân đang khảy đàn.

Dáng người thướt tha, như mộng như ảo.

Chiến Thiên Dực nhìn nhìn, không khỏi ngây dại.

Tám năm rồi, nàng vẫn như lúc mới gặp gỡ lần đầu, giống như là tiên tử từ trong mây đi tới, làm cho người ta như lâm vào cảnh trong mơ.

Còn có tiếng đàn của nàng, cũng như lúc ban đầu, tinh khiết mà tốt đẹp, không chứa bất kỳ tạp chất nào.

Chẳng qua là, có nhiều thứ, đã lặng lẽ thay đổi, cũng không còn được như lúc ban đầu nữa.

Tim đột nhiên đau xót, hắn tự tay xoa ngực, cả người khẽ run rẩy.

Phía sau rèm cửa tiếng đàn ngừng lại, hết thảy thật giống như cảnh trong mơ, nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, không còn giống ban đầu nữa.

“Dực, thiếp biết chàng còn trách thiếp......” Phía sau rèm cửa thanh âm hơi khàn khàn bị đè nén.

Chiến Thiên Dực lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói gì, trước ngực phập phồng không ngừng.

“Để cho thiếp vì chàng làm chút chuyện được không? Như vậy trong lòng thiếp cũng có thể dễ chịu chút ít.” Trong thanh âm nhiều phân khẩn cầu cùng nghẹn ngào.

“Nàng hôm nay muốn gặp ta, chính là vì chuyện này sao?” giọng nói của Chiến Thiên Dực lộ vẻ lãnh mạc, đường cong cương nghị trên gươi mặt hắn khẽ nhô ra, tựa như ẩn nhẫn cái gì.

“Dực, thiếp biết chàng một mực tìm kiếm bản đồ kia, hiện tại thiếp thật vất vả mới từ trong tay phụ thân chiếm được nó, thiếp sẽ đem nó đưa cho chàng, hi vọng chàng có thể sớm được như ý nguyện. Chàng nhìn thấy cái bình hoa ở phía sau không? Bản đồ đang ở bên trong.”

Chiến Thiên Dực quay đầu, quả nhiên thấy trên bàn phía sau để một cái bình hoa, bên trong bình hoa, có một cuốn tranh cuộn. Ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng lên, bản đồ, thật sự là bản đồ hắn muốn sao?

Hắn tìm nhiều năm như vậy, vì nó, thiên tân vạn khổ; vì nó, hắn mạnh mẽ tăng lên công lực suýt nữa bỏ mạng; vì nó, hắn tích cực chuẩn bị chiến đấu, muốn ở trên lôi đài tỷ võ đoạt giải nhất. Hắn bỏ ra cố gắng nhiều như vậy, hiện tại đồ hắn muốn, đang ở trước mắt của hắn, có thể đụng tay đến.

Song, hắn không có động thủ.

Hắn rất muốn phần bản đồ này, nhưng vì sao, hết lần này tới lần khác lại là nàng đưa?

Đầy bụng suy nghĩ, giống như thủy triều cuồn cuộn, cuối cùng tình cảm là chiến thắng lý trí.

Hắn không thể nhận! Nếu hắn nhận nó, tim của hắn như thế nào còn có thể an bình?

“Đa tạ ý tốt của Bách Lí tiểu thư, nhưng ta hy vọng thông qua cố gắng của mình mà có được nó! Trên lôi đài tỷ võ, chúng ta phân cao thấp sau!”

Hắn phất tay áo, dứt khoát rời đi.


Rèm cửa màu trắng bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng tinh sảo, khuynh thành tuyệt sắc, bế nguyệt tu hoa, thật xứng với danh xưng Tuyền mỹ nhân.

Nàng nhíu chặt mi tâm, môi cánh hoa khẽ nhếch, lặng yên đưa mắt nhìn thân ảnh Chiến Thiên Dực kiên quyết rời đi, tâm tình thật lâu có thể bình tĩnh.

Nàng bỗng nhiên cười khổ, lẩm bẩm nói: “Ta đã biết trước kết quả sẽ như thế, nhưng ta vẫn ngớ ngẩn, muốn thử”

Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, vỗ về chơi đùa với đàn, nhưng lần này lại là một khúc nhạc khác.

Sầu bi, mất mác, bi thương. Làm cho người nghe không khỏi chua xót, khổ sở.

Mặt cỏ bên hồ nhỏ.

Vân Khê nghe tiếng đàn chợt chuyển, không nhịn được kinh ngạc, rõ ràng mới vừa rồi tiếng đàn còn vô cùng vui thích, nhưng bây giờ lại thê lương như thế? Rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì? Cùng đại ca có liên quan sao?

Xuất thần, ngón tay đột nhiên bị cỏ dại cắt phải, nàng thấp giọng hô.

Mội bàn tay to đột nhiên duỗi tới, bắt được ngón giữa đang chảy máu của nàng.

“Ngươi làm gì thế?” Vân Khê thấp giọng hô, lại thấy đối phương thong dong từ trong lòng ngực móc ra một bình sứ màu trắng, nguyên lai là muốn thoa thuốc cho nàng, Vân Khê từ chối, muốn cự tuyệt hảo ý của hắn, bất quá là một vết thương nhỏ thôi, vết thương nhỏ này so với việc bị chém một kiếm thật không đáng kể, không đáng giá nhắc tới.

“Không có sao, không cần thoa thuốc.”

Ai ngờ cũng là nàng nghĩ sai rồi, đối phương hoàn toàn không phải thoa thuốc cho nàng, mà là bắt lấy ngón giữa của nàng, dùng sức đè ép, đem hai ba giọt máu, nhỏ vào trong bình sứ màu trắng.

“Uy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Vân Khê nổi giận, ra sức rút tay về, hung hăng trừng hắn.

Vốn còn đối với hắn có hảo cảm, hiện tại nàng không nghĩ như vậy. Vô duyên vô cớ lấy máu của nàng, hắn rốt cuộc có lòng đồng tình hay không?

Tức giận trừng hắn một cái, Vân Khê xoay người bực tức rời đi.

Vân Trung Thiên từ đầu tới cuối cũng là thần sắc vân đạm phong khinh, không buồn không vui, bình tĩnh tự nhược. Nhìn nàng nổi giận đùng đùng rời đi, hắn cũng không có đuổi theo hoặc ngăn trở, một đôi mắt so sánh với ánh sao còn sáng hơn vững vàng nhìn chăm chú vào bình sứ màu trắng trong tay của hắn, như có điều suy nghĩ.

Nửa đường gặp được Chiến Thiên Dực, phát hiện hắn giống như là mất đi linh hồn, ngay cả nàng ở trước người cũng không có phát hiện, Vân Khê trấn định chú ý, không nhịn được quan tâm hỏi thăm. Chiến Thiên Dực thật giống như không có nghe được thanh âm của nàng, tiếp tục như một linh hồn tự đi về phía trước, Vân Khê không có cách nào, cũng không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn lặng yên rời đi Tử Lâm Tiểu trúc.

Vừa mới trở lại chỗ ở, Vân Khê đã nghe nói Long Thiên Thần bị mất tích, nàng tức giận, trước tiên đã muốn đi đến chỗ ở của đoàn Trưởng lão học viện Thanh Lân, hướng bọn họ chất vấn đòi thả người, song khi nàng tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ, căn cứ Bách Lí Song cùng Bạch Sở Mục hai người miêu tả lại cảnh tượng lúc ấy, nàng rất nhanh làm ra phán đoán, Thiên Thần chắc hẳn là đã được người cứu, tạm thời thoát hiểm cảnh.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, liền thu được tin tức đến từ Long Hậu, thì ra là bọn họ đem Long Thiên Thần cùng Phì Long bị thương cùng nhau mang đến Dực Long học viện, chuẩn bị ở nơi đó cứu trị thương thế của Phì Long.

Biết được Long Vương cùng Long Hậu phụng bồi Long Thiên Thần, tim của Vân Khê cuối cùng cũng buông xuống.

Vuốt vuốt mi tâm, tâm tình của nàng có chút không tốt, mấy ngày nay liên tục có tình huống phát sinh, rất là không tốt, nàng tuyệt đối không thể để cho người bên cạnh xảy ra chuyện nữa.

“Thanh Lân học viện, dám đánh chủ ý lên người của ta, rất tốt!”

Nàng một quyền đánh ở trên bàn, cả bàn trong nháy mắt sụp đổ.

Hôm nay là ngày thứ hai tỷ võ, tổng cộng có ba cuộc tỷ thí, trận đầu là học viện Hạc Tiên đấu với học viện Kim Sư, trận thứ hai là học viện Vạn Hoàng đấu với học viện Thanh Lân, trận thứ ba còn lại là hai học viện bị thua tranh đoạt hai thứ hạng cuối.

Đội hình học viện Kim Sư ra sân, làm cho Vân Khê cảm thấy rất hứng thú, cho nên sáng sớm liền đi tới sân tỷ võ xem cuộc chiến.

“Hoàng tỷ tỷ, ngươi cẩn thận chút, năm nay học viện Kim Sư ra sân có chút quỷ dị, không thể không phòng.” Thấy Hoàng Anh sắp ra sân tỷ thí, Vân Khê không nhịn được nhắc nhở.

“Yên tâm đi! Coi như thua cũng không có gì, coi như là cho Vạn Hoàng học viện các ngươi tìm kiếm sơ hở của đối phương. Hạc Tiên học viện chúng ta năm nay có thể có thành tích như thế, đã rất thỏa mãn.” Hoàng Anh rất cởi mở.

Vân Khê cười một tiếng nói: “Tỷ tỷ nhớ bảo tồn thực lực đến phút cuối, ta sẽ thay ngươi đem học viện Thanh Lân đánh cho bò không dậy nổi, năm nay học viện xếp hạng thứ năm không phải là học viện Hạc Tiên thì không được.”

Hoàng Anh nghe vậy, không nhịn được hắng giọng cười lớn.

Không sai, bọn họ một khi thua cuộc trận này, như vậy trận tiếp theo vô cùng có khả năng chống lại đúng là học viện Thanh Lân. Nếu học viện Thanh Lân không có lực chiến đấu, như vậy học viện Hạc Tiên bọn họ cũng không phải sẽ thuận lý thành chương trở thành thứ năm sau tứ cường sao?

Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy Hoa Oánh Oánh được một đám nam tử vòng quanh bước đến.

“Chết đến nơi rồi, ngươi còn cười được? Ngươi nghĩ rằng học viện Kim Sư chúng ta có thể làm cho ngươi sống mà xuống lôi đài sao?” Hoa Oánh Oánh kiều mỵ nở nụ cười, muốn bao nhiêu phong tình thì có bấy nhiêu.

“Hoàng tỷ tỷ, đừng để ý tới ả lẳng lơ này! Chúng ta là tới tỷ võ, cũng không phải là biểu diễn phong tình.” Vân Khê xuy một tiếng rồi nói.

Hoa Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, cũng không có bị nàng kích đến: “Vân Khê, ngươi vẫn là quan tâm nhiều đến tình cảnh của mình đi, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói đội hình ra sân hôm nay học viện Thanh Lân sao? Trong bọn họ có hai cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, sáu tên Huyền tôn tam phẩm, còn có hai gã Huyền tôn nhị phẩm. Ngươi cho rằng với một Huyền tôn tứ phẩm như ngươi, là có thể đối phó được bọn họ sao? Chớ nằm mộng ban ngày, ta hôm nay sẽ đánh bóng mắt, xem ngươi như thế nào bại trận.”

Nàng thở dài, lại nói: “Đáng tiếc a đáng tiếc, bản thân ta hy vọng có thể có cơ hội tự mình ở trên đài, nhìn ngươi bị đánh gục!”

“Sẽ có cơ hội, bất quá người bị đánh gục không phải là ta, mà là ngươi!” Vân Khê cười lạnh.

“Chúng ta chờ coi!”

Hai đạo ánh mắt kịch liệt va chạm.

Hoa Oánh Oánh xoay người, hướng trên đài tỷ võ đi tới, vòng eo lắc lắc, phong tình vạn chủng.

“Cũng không sợ bị gãy thắt lưng!”

Không biết có phải là Vân Khê thật sự có bản lãnh nguyền rủa hay không, nói xong một câu này, Hoa Oánh Oánh ở dưới chân không cẩn thận dẫm lên một viên đá, thân thể nàng đột nhiên giật một cái, thật đúng là thiếu chút nữa đụng đến thắt lưng.

Hoàng Anh cùng Vân Khê hai người thấy thế, liếc nhau một cái, nhất tề cười ra tiếng.

Tiếng trống như sấm vang, tỷ võ chính thức bắt đầu.

Vân Khê trở lại khán đài, cùng Chiến Thiên Dực và một đám đệ tử của học viện Vạn Hoàng cùng nhau quan sát tranh tài.

Phía sau bọn hắn, chính là những học viện khác đã bị đào thải, mọi người ngồi vây quanh phía sau họ, hướng về phía bọn họ chỉ chõ, nhỏ giọng nghị luận.

“Các ngươi đoán học viện Vạn Hoàng hôm nay là người nào tham gia thi đấu?”

“Chiến Thiên Dực khẳng định là một, sẽ Vân Khê nữa, nhìn thực lực nàng ngày hôm qua thi đấu, quá mức dọa người rồi, thực lực của nàng sợ rằng so sánh với Chiến Thiên Dực còn muốn mạnh hơn.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn dư lại, khẳng định chính là Mặc Tam Thiếu, Hàn Thiên phong, Hàn Thiên Diệp, Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương những người này. Đừng quên, hiện tại Vạn Hoàng học viện chỉ có bảy túi khí, nói cách khác cho dù toàn bộ tuyển thủ lên một lượt, cũng chỉ có bảy người mà thôi. Học viện Vạn Hoàng trừ bọn họ ra, chỉ sợ cũng không có tuyển thủ nào xuất sắc hơn.”

“Vậy cũng chưa chắc! Đừng quên, ngày rút thăm, trong bọn họ còn có một cao thủ siêu cường, có thể so sánh với Vân Trung Thiên của Thiên Long học viện. Bất quá hai ngày nay cũng không có thấy hắn xuất hiện ở hiện trường tỷ võ, có thể hắn chính là đòn sát thủ của học viện Vạn Hoàng!”

“Có đạo lý! Nhưng mà đội hình ra sân của học viện Thanh Lân cũng không thể khinh thường, học viện Vạn Hoàng nếu hôm nay không ra đòn sát thủ của bọn họ, sợ rằng dữ nhiều lành ít a.”

“......”

Phần lớn tiếng nghị luận cũng là vây quanh học viện Vạn Hoàng cùng học viện Thanh Lân trong lúc đó thi đấu, ít có người nghị luận song phương đang tỷ thí giờ phút này, bởi vì phần lớn ở trong mắt mọi người, thực lực của học viện Hạc Tiên căn bản không cách nào cùng học viện Kim Sư so sánh, hai học viện thực lực quá cách xa rồi, trận tỷ võ này kết quả không có gì thay đổi bất ngờ.

Trên thực tế, quá trình tỷ võ, cũng đúng là như thế.

Kim Sư học viện chỉ phái năm người ra sân, năm người đấu với mười người, nhưng dễ dàng vô cùng, cơ hồ là từ màn mở đầu đã đè ép người của học viện Hạc Tiên. Bên học viện Hạc Tiên, trừ một mình Hoàng Anh, cơ hồ là không có người nào có đòn đánh trả.

Trong đám người, có người lên tiếng kinh hô: “Trời ơi, bốn cao thủ Huyền tôn tứ phẩm! Một Huyền tôn tam phẩm! Cái này còn đấu làm gì? Học viện Kim Sư thắng chắc rồi!”

Đúng vậy a, trong tuyển thủ của học viện Hạc Tiên, thực lực cao nhất cũng chính là Hoàng Anh rồi, Huyền tôn tứ phẩm! Vốn là lấy tu vi như thế xuất hiện ở trên đài tỷ võ, đủ để rung động một nhóm người rồi, chỉ tiếc bọn họ hết lần này tới lần khác gặp được học viện Kim Sư có thực lực thái cách xa bọn họ nhiều lắm!

Bốn Huyền tôn tứ phẩm a, Hoàng Anh chính là Huyền tôn tứ phẩm sơ giai, thì như thế nào ngăn cản được?

Toàn trường ầm ầm.

Vì thực lực của học viện Kim Sư mà chấn động.

Trên khán đài, học sinh học viện Bạch Hổ cũng chấn động rồi, chính là một học viện Kim Sư lại thoáng cái lại có bốn cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, trong danh sách còn có năm người chưa ra sân, thực lực này, đội hình này......

Bọn họ phải một lần nữa xem kỹ thực lực của học viện Kim Sư, đưa bọn họ coi là một trong những kình địch có thể gặp gỡ trong cuộc thi tứ cường.

“Rất tốt! Năm nay tỷ võ càng ngày càng thú vị.” Đệ tử đứng đầu học viện Bạch Hổ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng không có chút nào sầu lo, ngược lại hơn nữa là hưng phấn cùng nồng đậm chiến ý.

“Bốn gã cao thủ Huyền tôn tứ phẩm?” Vân Khê khẽ nhếch môi, đội hình mà học viện Kim Sư ra sân, làm cho nàng có nho nhỏ kinh ngạc, bất quá, cũng chỉ là nho nhỏ kinh ngạc thôi.

Bọn họ có bốn gã cao thủ Huyền tôn tứ phẩm, nàng còn có cao thủ bốn gã Huyền tôn ngũ phẩm, căn bản không cùng một cái cấp bậc, chỉ bất quá, nàng rất muốn biết học viện Kim Sư trừ bốn gã cao thủ Huyền tôn tứ phẩm này, có còn cao thủ thực lực cao hơn hay không?

Cảm giác, cảm thấy lần này học viện Kim Sư thế tới hung hãn, chỉ sợ thực lực chân chính của bọn họ, cũng không dừng lại ở đây.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 125: Thiên Thần, thiên phú thức tỉnh