Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 116: Vân Khê độc miệng tái xuất!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 116: Vân Khê độc miệng tái xuất!


“Âu Ly tiên sinh, xin tha thứ cho chúng ta không biết, đã đắc tội”. Hai gã sứ giả thần sắc nghiêm chỉnh, cung kính hướng Âu Ly thở dài thỉnh tội.

Giới luyện khí cùng võ giới đều giống nhau, thực lực chính là tất cả!

Mọi người ai cũng đều trọng thực lực, yêu thực lực, đứng trước thực lực, tất cả những thứ khác bao gồm cả tự ái, đều trở nên không còn trọng yếu như vậy nữa.

Âu Li khoát tay áo, cũng không muốn cùng hắn so đo: “Người không biết không có tội, lại nói lão phu rời khỏi luyện khí giới đã hơn mười năm, những gì trước kia đối với lão phu mà nói cũng chỉ là kính hoa thuỷ nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước, ý chỉ sự vật, sự việc mơ hồ, không có thực, không đánh nhắc tới), không còn trọng yếu nữa. Hiện tại lão phu chỉ nghĩ muốn an tâm bồi dưỡng Tiểu Mặc, đào tạo bé thành tài, khiến cho bé trở thành tài năng của luyện khí giới sau này, như vậy là đủ rồi”

Âu Li nói chuyện, làm cho hai gã sứ giả cùng Kim trưởng lão đều trầm mặc suy tư, có lẽ là bọn hắn sai rồi, cho rằng đem Tiểu Mặc vào trận doanh của mình, thì có thể làm thực lực trận doanh của bọn hắn ngày càng cường thịnh, thanh danh lan xa, nhưng không có thiết thực vì sự trưởng thành cùng tương lai của Tiểu Mặc mà suy nghĩ.

Âu Li tiên sinh là nhân vật bậc nào, Tiểu Mặc đi theo ông học tập, sẽ có được thành tựu phi phàm, bọn hắn hà tất đem tương lai Tiểu Mặc ném ra sau đầu?

Nói cho cùng, trừ thiên phú có một không hai của Tiểu Mặc, bọn hắn cũng là thật lòng thích bé. Nếu Tiểu Mặc đi theo Âu Li tiên sinh học tập, có thể có được phát triển tốt hơn, bọn hắn làm sao lại phản đối chứ?

Chờ sau này Tiểu Mặc lớn lên, bọn hắn lại thuyết phục bé lần nữa, chắc cũng không muộn, đến lúc đó, bọn hắn sẽ được thấy một Tiểu Mặc càng thêm xuất sắc, hơn cả mong đợi của bọn hắn.

“Âu Li tiên sinh, hai vị, đã như vậy, chúng ta tôn trọng quyết định của mọi người, hi vọng tương lai có một ngày có thể thấy một thiên tài luyện khí vô cùng xuất sắc, ưu tú, xuất hiện ở Long Tường đại lục, cửa lớn Luyện khí minh chúng ta, vĩnh viễn mở rộng chào đón Tiểu Mặc … Cáo từ”

“Ta đây không ở lâu nữa, cũng là lời này, cửa lớn Thiên Long học viện cũng mãi mãi rộng mở rộng chào đón Tiểu Mặc”.

Hai gã sứ giả cùng Kim trưởng lão lục tục rời đi, không tiếp tục cưỡng cầu nữa.

Vân Tiểu Mặc vẫn lẳng lặng lắng nghe, trên khuôn mặt non nớt, nhỏ nhắn đều là chân tình, bĩnh tĩnh, mọi người mới vừa nói, bé nghe được, cho nên càng thêm quý trọng dụng tâm của sư phụ đối với mình.

Bé cất bước đi tới trước chân Âu Li tiên sinh, mắt đen sáng rực loé loé, thanh âm non nớt mềm mại nói: “Sư phụ, Tiểu Mặc nhất định không rời khỏi ngài, ngài là sư phụ tốt nhất trên đời”

Vành mắt đột nhiên nóng lên, Âu Li có chút mừng rỡ, đưa tay, ôm bé thật chặt trong lòng, nghẹn ngào, không lên tiếng.

Vân Khê và Long Thiên Tuyệt hai người nhìn nhau, đều cảm động trước khoảnh khắc ấm áp này.

Khác với nơi này ôn nhu, ở cửa thành, lại đang giương cung bạt kiếm, náo nhiệt phi thường.

Bách Lý thành chủ mang theo năm nhi tử bắt sống đệ tử Thanh Lân học viện, dẫn tới vô số dân chúng cùng kiếm khách kéo tới xem, phần lớn mọi người không rõ chân tướng, tranh nhau truyền đủ các loại lời đồn. Dần dần, số người tụ tập vây xem ngày càng nhiều, những đệ tử của học viện khác và các trưởng lão của Thiên Long học viện cũng tới.

Động tĩnh lớn như thế, đám người Vân Khê không muốn biết cũng không được.

Bạch Sở Mục từ trước giờ luôn thích tham gia náo nhiệt, thấy có nơi đông vui, hắn cũng không quên kêu bạn tốt của hắn, Long Thiên Thần, cùng nhau đi xem, đồng thời cũng có thể giúp vị bằng hữu này tạm thời quên ưu sầu.

“Ta nói các ngươi nha, ta thật quá bội phục khí phách của Bách Lý thành chủ, không nói hai lời, hắn liền đem đệ tử Thanh Lân học viện toàn bộ bắt lại. Không chỉ như thế, hắn còn khoa trương cờ trống đem những đệ tử này áp giải ở cửa thành, lớn tiếng cáo thị: Người Thanh Lân học viện nếu muốn chuộc đệ tử của mình, thì phải giao nữ nhi của hắn lông tóc vô thương ra, nếu không, hắn sẽ lột sạch xiêm y của những đệ tử này, để cho Thanh Lân học viện nhục nhã triệt để… Các ngươi biết không? Bên đó còn có hai nữ đệ tử, vừa nghe nói muốn lột xiêm y của các nàng thị chúng, liền gấp đến độ sắp khóc hahhahaha…. Thật là vô cùng thú vị!”

Bạch Sở Mục miêu tả sinh động như thật, nước bọt bay ngang, xong lại vỗ bàn cười to, cực kì giống người điên.

“Thật có chuyện vui như vậy? Vậy ta cũng phải đi xem một chút” Long Thiên Thần nghe xong tâm liền ngứa, “Đại ca, đại tẩu, không bằng chúng ta cùng đi xem một chút?”

Vân Khê quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Long Thiên Tuyệt, hỏi ý kiến hắn.

“Đi xem một chút đi, có lẽ Bách Lý thành chủ thật sự có thể bức người của Thanh Lân học viện ra mặt” Long Thiên Tuyệt nói.

Vân Khê cong môi, khẽ mỉm cười: “Đi thôi”

Đoàn người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục bốn người đi ra khỏi đại môn, xa xa, chỉ thấy một người chờ chực ngoài cửa. Long Thiên Tuyệt vừa thấy người nọ, thần sắc trầm xuống, dưới chân cũng chậm một bước.

Người kia cũng nhìn thấy hắn, thần sắc có chút kích động, nhưng không có tiến lên, chỉ là đứng yên tại chỗ, xa xa nhìn hắn.

“Thiên Tuyệt, sao vậy?” Vân Khê nhận thấy Long Thiên Tuyệt khác thường, không nhịn được hỏi thăm.

“Không có chuyện gì, mọi người đi trước, ta sẽ tới sau” Long Thiên Tuyệt ôn nhu nói, chỉ có đôi mắt thâm thuý kia chớp động u quang, đem tất cả sự tình ẩn giấu xuống.

Thiên Tuyệt nhất định là biết đối phương, người kia đến tột cùng là ai? Vân Khê trong lòng tràn đầy nghi vấn, song nàng vẫn là nguyện ý tín nhiệm Long Thiên Tuyệt vô điều kiện, hắn không muốn nói, nàng liền không hỏi.

“Vậy chúng ta đi trước, chàng tới nhanh một chút”

Đi lướt qua người nọ, Vân Khê thật sâu nhìn đối phương một cái, rất là lực uy hiếp, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, ngươi nếu dám làm tổn hại đến một sợi lông của Thiên Tuyệt, nàng tuyệt đối sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.



Cửu trưởng lão chống lại ánh mắt của nàng, đáy lòng liền giật mình, một nữ nhân mà ánh mắt lại có lực chấn nhiếp cường đại như thế, lão không thể không thán phục (TM: chuyện, Khê tỷ là ai chứ). Lão đại khái đã hiểu rõ ràng, nàng là thê tử của Tuyệt thiếu gia, cũng chỉ có nữ tử không giống người thường như vậy mới xứng đôi với Tuyệt thiếu gia khí phách siêu quần.

Hiện tại Tuyệt thiếu gia chẳng những có một thê tử xinh đẹp tuyệt luân, còn có một nhi tử là tiểu thiên tài luyện khí nổi tiếng ở đại hội sát hạch luyện khí, trong tâm lão cũng cao hứng thay Tuyệt thiếu gia.

Hơn mười năm không thấy, Tuyệt thiếu gia đã thành gia, có gia đình hạnh phúc mĩ mãn, nghĩ tới những điều này, lại nghĩ đến đại phu nhân … đáy lòng lão một trận chua xót.

Hơi thở lạnh lẽo tiến tới gần, lão ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Tuyệt thiếu gia vẻ mặt hờ hững.

“Tuyệt thiếu gia…”

“Đến nơi khác nói chuyện” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói, xẹt qua vai hắn, nhanh nhẹn rời đi.

Tuyệt thiếu gia còn đang trách cứ lão sao? Cửu trưởng lão sâu kín thở dài, theo sát thân ảnh oai hùng cao ngất trước mặt, trong chốc lát, lão thật giống như già đi mười tuổi, tang thương bịt kín bóng lưng lão.

Vân Khê vừa đi vừa quay đầu lại, thấy Long Thiên Tuyệt trước sau rời đi, nỗi băn khoăn trong nội tâm nàng càng lúc càng lớn. Nhìn thái độ Thiên Tuyệt đối với đối phương rất lạnh lùng, nhưng rõ ràng lại quen biết, ở trong ấn tượng của nàng, phàm là người Long Thiên Tuyệt quen biết đều sẽ giới thiệu cho nàng, nhưng lần này lại ngoại lệ.

Đây rút cuộc là vì chuyện gì?

“Thiên Thần, ngươi biết người nọ không?” Nàng bất chợt hoài nghi, đối phương có phải hay không là người Long gia?

Long Thiên Thần suy tư, lắc đầu: “Không nhận ra! Bất quá, xiêm y trên người hắn hình như là…”


“Là người của Long gia?” Vân Khê tiếp theo lời nói của hắn.

Long Thiên Thần gật mạnh đầu: “Không sai! Đó chính là đồ đằng của Long gia …Đại tẩu, hắn tìm đến đại ca, có thể hay không…” Hắn bỗng nhiên lo lắng, sợ đại ca sẽ gặp phải phiền toái, dù sao năm đó hai huynh đệ họ đã bị trục xuất ra khỏi Long gia, sau lại …

“Trước hết khoan để ý tới, đợi quay về xem đại ca ngươi nói thế nào đã”. Đối phương cùng lắm cũng chỉ là Huyền Tôn nhị phẩm, cho nên Vân Khê không lo lắng Thiên Tuyệt bị thương tổn, nếu quả thật là người Long gia, lại có ý đồ không tốt với Thiên Tuyệt…hắn sẽ không một mình tìm đến cửa, mà trực tiếp mang theo cao thủ Long gia đến đối phó Thiên Tuyệt rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng tựa như gương sáng, không còn sầu lo nữa.

Lúc ba người đi tới cửa thành, người tụ tập ở chỗ này cơ hồ bít kín hết cả con đường, dòng người chẳng những không có giảm bớt, ngược lại ngày càng nhiều thêm.

Vất vả xuyên qua đám người, Vân Khê rút cục thấy được đám người phụ tử Bách Lý thành chủ, cùng với mấy đệ tử Thanh Lân học viện bị quản chế kia.

Trong đám người phía trước, có đủ các loại nhân vật tụ họp, mấy người một nhóm, mặc phục sức giống nhau, trong đó có đệ tử Bạch Hổ học viện mà Vân Khê từng thấy qua, nhưng đông đảo nhất không phải là đệ tử cùng các trưởng lão mang phục sức của Thiên Long học viện.

“Thành chủ, ngươi vẫn là thả bọn họ đi! Viện trưởng phân phó chúng ta đến đây ngăn cản ngươi, hy vọng ngươi không gây ra sai lầm quá lớn, ảnh hưởng tới đoàn kết giữa thập đại học viện”

“Chuyện khác ta có thể nghe Viện trưởng các người, nhưng chuyện này thì không thể! Người của bọn họ dám đụng đến nữ nhi của ta, chính là hoàn toàn không đem thành chủ ta đây để vào trong mắt! Đừng quên, Song nhi của là cháu gái ruột của Viện trưởng các ngươi, bọn họ ngay cả cháu gái của Viện trưởng Thiên Long học viện cũng dám động, ngươi cho rằng bọn họ còn để ý đến cái quái gì đoàn kết thập đại học viện sao?”

Bách Lý Trì giờ phút này đang nổi nóng, căn bản nghe không vào bất luận cái gì, hắn tiện tay túm một tên đệ tử, hướng đám người hô lớn: “Người Thanh Lân học viện, các ngươi nghe kĩ cho ta, ta đã có được tin tức xác thực, sáng sớm hôm nay các ngươi đã vào thành. Nếu còn nghĩ tới các đệ tử của Thanh Lân học viện các ngươi, thì mau chóng hiện thân cho ta, đem con gái ta bình yên vô sự trở về! Có nghe hay không?”

Thanh âm hắn như sư tử rống lên, toàn trường kinh sợ, thanh âm vang vọng, truyền tới từng góc nhỏ, dư âm lượn lờ.

Cao thủ Thanh Lân học viện sáng nay cũng đã vào thành?

Không hổ là phủ thành chủ, chút thời gian liền nắm được tin tức trọng yếu như vậy, nhưng nếu những cao thủ của Thanh Lân học viện đã tới, vậy nàng vẫn là nên lẳng lặng đứng trong đám người, bình tĩnh xem biến đi.

Thanh âm Bách Lý Trì rơi xuống, thật lâu, trong đám người động tĩnh cùng phản ứng nào. Lúc này, có thanh âm một nữ tử chen vào: “Bách Lý thành chủ, ngài chỉ nói không làm như vậy, căn bản không hù doạ tới đối phương đâu. Ai cũng biết Thiên Long học viện chính là tấm gương sáng tiêu biểu cho thập đại học viện, từ trước đến giờ nổi tiếng nhân nghĩa, độ lượng, mà Bách Lý thành chủ ngài chính là nhi tử của viện trưởng Thiên Long học viện, chung một dòng máu, những cao thủ của Thanh Lân học viện kia nhận định ngài tuyệt sẽ không thật sự hạ thủ với các đệ tử, cho nên vô luận ngài uy hiếp như thế nào, đối với họ mà nói, cũng không có ích lợi gì. Đổi là ta, ta cũng không tin ngài thật sự dám lột xiêm y của những đệ tử này. Ngài nói ta phân tích như vậy có đạo lý hay không?”

Thanh âm nữ tử mang theo nồng đậm trêu tức, rơi vào trong tai Bách Lý Trì, giống như là ném thêm củi vào trong lửa, thoáng cái lửa giận bốc lên càng cao, khó có thể nén.

“Ai nói lão phu không dám động? Lão nhị, lột cho ta! Lột hết cho ta!”

“Cha” Bách Lý nhị ca nhíu mi trừng hướng nữ từ vừa nói chuyện, cất giọng nói: “Hoa Oánh Oánh, ngươi khích bác ly gián, đến tột cùng là có dụng ý gì? Là muốn ngồi xem chúng ta cùng Thanh Lân học viện đánh nhau, Kim Sư học viện các ngươi ngư ông đắc lợi sao?”

Nữ tử vừa lên tiếng không phải ai khác, chính là Hoa Oánh Oánh của Kim Sư học viện, ngón tay ả lồng vào mái tóc dài, dáng người thướt tha, quyến rũ nổi lên, ả đứng trước đám người, lười biếng cười nói: “Bách Lý công tử đây là nói gì thế? Ta bất quá chỉ là xem các ngươi đơn độc diễn, không người nào để ý tới, cho nên hảo tâm đề nghị một chút thôi. Các ngươi không nghe thì thôi, tại sao phải làm khó một tiểu nữ tử như ta chứ?”

“Tỉểu nữ tử? Có ai không biết Hoa Oánh Oánh ngươi là bá vương một phương của Kim Sư học viện? Nếu như ngươi cũng được gọi là tiểu nữ tử, vậy trên đời này xem như không có ai là tiểu nữ tử rồi” Bách Lý nhị ca hừ lạnh, đối nàng cười nhạt.

“Ơ, Bách Lý công tử hiểu tiểu nữ như thế, chẳng lẽ là đối với tiểu nữ có ý? Ha hả, thật ngại quá, tiểu nữ gần đây vừa mới có người trong lòng, chỉ e sẽ phải cô phụ một mảnh tâm ý của Bách Lý công tử thôi” Hoa Oánh Oánh cười đến mảnh mai chân thành, vẫn như cũ lẳng lơ phong tình, rước lấy một loạt ánh mắt nóng bỏng của phái nam chung quanh.

Bách Lý nhị ca giận đến đỏ mặt, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân âm hiểm độc ác vô sỉ như thế, ả rõ ràng chính là muốn khích bác ly gián, bụng dạ khó lường, nhưng hắn lại không có cách nào vạch mặt nàng, hắn thật hận bản thân mình vô năng.

“Lại là nàng?” Long Thiên Thần nhìn thấy Hoa Oánh Oánh, lửa giận bùng lên, nếu không phải do nàng ta, hắn và Tử Ngữ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hiện tại, hắn hận không thể xông lên phía trước, đem nàng ta đánh một trận. Chỉ tiếc, hắn tự biết mình không có năng lực kia, trong lòng liền buồn bực.


“Làm sao? Ngươi biết nàng?” Vân Khê hỏi.

“Đâu chỉ biết” Long Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi.

Cũng không biết là do Long Thiên Thần thanh âm quá lớn, hay là sức quan sát của Hoa Oánh Oánh quá nhạy, ả lại phát hiện ra Long Thiên Thần, ánh mắt bỗng dưng sáng lên, lắc lắc mông, bước chân hướng tới phía Long Thiên Thần đi tới.

“Thần Thần, người ta mới vừa rồi nhắc đến ngươi, ngươi lại đến, đây không phải là tâm hữu linh tê trong truyền thuyết hay sao?”

Nữ nhân này, cư nhiên tới đây.

Long Thiên Thần theo bản năng dịch bước, trốn phía sau Vân Khê. (TM: coi Khê tỷ thành mẹ mất rồi =)))

“Ha hả, ngươi đừng trốn a, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?”

Mọi người ở đây nhìn thấy Hoa Oánh Oánh biểu hiện lớn mật nóng bỏng như thế, có ít người lắc đầu thở dài, cảm thán thói đời ngày nay, có ít người lại hâm mộ Long Thiên Thần, hận mình không phải là người mà ả nhắm trúng. Bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nữ nhân cực phẩm giống Hoa Oánh Oánh, ở Long Tường đại lục vẫn là hiếm thấy, huống chi người ta là một trong tứ đại mỹ nữ của thập đại học viện đây.

Long Thiên Thần cũng là buồn bực muốn chết, nữ nhân này làm sao không biết xấu hổ như vậy, lúc trước ở trong sân đùa giỡn hắn còn chưa tính, hiện tại trước mặt nhiều người như vậy lại lần nữa công khai đùa bỡn hắn, hắn cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Đại tẩu —“ Hắn chặt chẽ kéo ống tay áo Vân Khê, tìm kiếm bảo hộ của nàng, hắn xem ra, cũng chỉ có nữ nhân cấp bậc như đại tẩu mới có thể chống đỡ được nữ nhân cấp bậc này của Hoa Oánh Oánh.

Bạch Sở Mục trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, có chút mơ hồ, đợi hắn kịp phản ứng xong, hắn liền dùng sức nén cười, đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Long Thiên Thần, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay.

Vân Khê theo bản năng hạ mí mắt, mắt lệ quét về phía Hoa Oánh Oánh, khốn, cư nhiên dám can đảm ở trước mặt nàng đùa giỡn chú em nàng? Nàng không khỏi bật ngón tay cái với nàng ta! Ngươi đủ trâu!

Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Hoa Oánh Oánh lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vân Khê, ánh mắt ả loé lên, kinh diễm trước Vân Khê tuyệt sắc khuynh thành, nghĩ ả gặp vô số người, tứ đại mỹ nữ của thập đại học viện đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng còn chưa thấy qua một người có khí chất cùng dung mạo sánh được với nữ nhân trước mắt này. Chính ả không bằng, Vân tiên tử cũng không bằng, ở trước mặt nàng, ả cảm thấy mình ảm đảm thất sắc đi không ít.

Nữ nhân đối với nữ nhân, nhất là với nữ nhân xinh đẹp, phần lớn đều có bản năng ghen tỵ để ý. Khi thấy có người xinh đẹp hơn mình, tâm tình chung quy sẽ khó chịu.

Trong lòng Hoa Oánh Oánh giờ phút này chính là như vậy, ả quét mắt trên dưới đánh giá Vân Khê, cười lạnh nói: “Ngươi là người nào?”

Vân Khê cười khẽ: “Lỗ tai ngươi có vấn đề sao? Hắn vừa mới gọi ta là đại tẩu, ta đương nhiên là đại tẩu của hắn a”

“Nga, thì ra đây là đại tẩu của Thần Thần” Hoa Oánh Oánh không có để ý lời của nàng, nhấc chân đi về phía Long Thiên Thần, “Thần Thần, ngươi làm gì núp sau lưng đại tẩu ngươi vậy? Chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi sao?”

“Đại tẩu—-“ Long Thiên Thần rùng mình mắc ói, nghiêng người trốn kịp sang sườn bên kia Vân Khê, dùng sức lắc lắc cánh tay nàng, cầu cứu. Đối phó với loại nữ nhân bậc này, hắn thật sự không có kinh nghiệm gì, hiện tại hắn so với thư sinh bị yêu tinh cuốn lấy cũng không khác biệt lắm, kia căn bản không phải cùng một cấp bậc, hoàn toàn không có sức chiến đấu.

Vân Khê nhíu mày, cũng phải bội phục Hoa Oánh Oánh da mặt dày: “Ồ, mấy hôm trước ta vừa đuổi mấy nữ nhân muốn dính lấy chú em nhà ta, như thế nào hôm nay lại đến một người nữa?”


“Thiên Thần, đây chính là ngươi không đúng, phong lưu đa tình là bản tính của nam nhân, thật cũng không có gì, nhưng ngươi cũng phải biết nhìn người chứ? Làm sao tuỳ tuỳ tiện tiện người nào ngươi cũng chọc vào vậy?”

“Ba ngày trước đuổi chính là Tây Thi đậu hũ cuối phố, gia cảnh mặc dù kém một chút, nhưng gương mặt coi như là tạm được, thân gia cũng trong sạch; ngày hôm trước đuổi cũng là người hát rong trong tửu lâu, bán nghệ không bán thân, nhiều lắm cũng chỉ có khách quan sờ tay nhỏ một chút, thân mình coi như một nửa sạch sẽ, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận; còn cái người ngày hôm qua cũng đã có chút quá mức rồi, kĩ nữ thanh lâu không nói, còn bán thân không bán nghệ, này nếu như ngày nào đó nhà nghèo tay trắng, ngay cả nghề kiếm sống cũng không có mà sinh nhai, vậy cuối cùng còn không phải là đi theo nghiệp cũ sao?”

“Mà hôm nay lại còn kì quái hơn, không phải đại tẩu ta nói ngươi, nhưng ánh mắt của ngươi cũng là càng ngày càng tệ! Ai, quên đi, vẫn là không nói. Người ta tốt xấu gì vẫn là cô nương, chừa cho nàng một chút mặt mũi đi”

Như này mà là chừa lại cho người ta ít mặt mũi? Ngươi đem người ta bỡn cợt đến ngay cả nữ tử thanh lâu cũng không bằng, vậy mặt mũi còn chừa ở chỗ nào?

Mặt Hoa Oánh Oánh rút cục bắt đầu vặn vẹo không ngừng, cả người run run, thật sự muốn nổi đóa.

Long Thiên Thần đầu đầy hắc tuyến, đại tẩu, tẩu cũng quá độc đi? Khoé mắt trộm liếc qua Hoa Oánh Oánh mặt như trứng gà thúi, hắn thật sợ ả một khắc sau sẽ ngoan độc hướng hắn phát tiết, tóm hắn giết.

Sở dĩ nghĩ đến chính mình bị giết, mà không phải đại tẩu, là bởi vì hắn biết đại tẩu võ công cao cường, khẳng định sẽ né đầu tiên, như vậy người cuối cùng bị tai ương chắc chắn sẽ là hắn.

Bất quá, nhìn đến bộ dáng như nuốt phải trứng thối của Hoa Oánh Oánh, đáy lòng vô cùng thống khoái.

Bạch Sở Mục ở một bên nghe được nhiệt huyết sôi trào, kìm lòng không đậu nhìn Vân Khê ánh mắt sùng bái, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Vân Khê nói lời cay độc lại có cảnh giới như vậy. Đối mặt nữ nhân bậc cao khẩu chiến, nàng lấy tư thái quyết thắng, thắng được hoàn mỹ! Nhất chiêu vong mạng!

Nếu không phải lo lắng mình bây giờ ở khoảng cách khá gần Hoa Oánh Oánh, sợ bị ngộ thương, hắn đã lớn tiếng mà vỗ tay cho Vân Khê rồi.


Những người khác cũng có ý nghĩ giống Bạch Sở Mục, nhất tề nhìn Vân Khê ánh mắt kì dị, nhất là phái nữ chung quanh, các nàng đã sớm nhìn Hoa Oánh Oánh điệu bộ lẳng lơ kia không vừa mắt rồi, hiện tại thật vất vả có một người có thể khắc chế ả, đem ả mắng đến không còn miếng da, khiến các nàng vô cùng thống khoái.

Đám người Bách Lý nhị ca rất tự nhiên coi biểu hiện lần này của Vân Khê là ủng hộ Bách Lý gia bọn họ, đối với nàng rất là cảm kích, lại là sùng kính. Mới vừa rồi hắn bị Hoa Oánh Oánh làm cho không xuống đài được, hiện tại cuối cùng đã có người thay hắn báo thù.

“Ngươi nữ nhân này, ngươi có biết hậu quả của việc chọc giận ta hay không?” Hoa Oánh Oánh tức giận run giọng nói.

Vân Khê cười một tiếng, hồn nhiên không thèm để ý trả lời: “Ta cho tới bây giờ chỉ biết hậu quả của những kẻ chọc giận ta, về phần những thứ khác, ta không rảnh suy nghĩ”

“Nữ nhân ngu dốt! Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi biết kết quả của việc chọc giận ta! Ngươi, thu thập nữ nhân này cho ta! Nàng không xứng để ta tự mình động thủ”

Hoa Oánh Oánh hướng phía sau vẫy tay, rất nhanh có một gã nam tử trẻ tuổi tiến lên, ân cần nói: “Hoa sư tỷ, nữ nhân này vô lễ với ngươi, để cho ta hảo hảo dạy dỗ nàng một phen”

Lông mày lãnh ngạo nhếch lên, ánh mắt Vân Khê đảo qua đối phương, nhè nhẹ khiếp sợ, không tiếng động truyền qua.

Nam tử trẻ tuổi tâm không khỏi chấn động một trận, không ngờ đối phương chỉ bằng một ánh mắt đã có lực uy hiếp như vậy, là ảo giác của hắn sao? Vì sao hắn cảm giác được trên người đối phương có một luồng hơi thở vô cùng cường đại mà hắn không thể địch nổi?

“Chậm đã” Lại có một thanh âm nữ tử chen vào, một cô gái tuổi còn trẻ đi ra từ trong đám người, nàng lớn lên rất bình thường, bình thường đến mức tuỳ ý đi trong đám người, sẽ không ai nhận thấy nàng.

Nàng đi tới bên người Hoa Oánh Oánh, kề sát tai ả nói nhỏ mấy câu, sau đó đưa một đôi mắt âm lãnh khoá chặt trên người Vân Khê.

Hửm? Ánh mắt này thật quen thuộc.

Vân Khê nhìn lại, cảm giác được địch ý nồng đậm tản ra từ trên người đối phương, không khỏi suy tư kĩ lại, nàng ta rút cuộc là ai? Tại sao lại có địch ý lớn với nàng như vậy?

Nhìn đối phương lớn lên cực kì bình thường, nhưng lại có một đôi mắt như chim ưng, thật sự có chút không hoà hợp.

Nàng ta rút cuộc là ai? Quen sao?

Vân Khê quan sát đối phương đồng thời sắc mặt Hoa Oánh Oánh biến hoá, ả tinh tế đánh giá Vân Khê lần nữa, từ từ, ả hắng giọng phá lên cười: “Ta còn tưởng là ai? Thì ra người chính là người kế nhiệm chức viện trưởng do viện trưởng Vạn Hoàng học viện chỉ định?”

Hoa Oánh Oánh vừa nói ra lời này, toàn trường oanh động.

Nếu nói là đệ tử Vạn Hoàng học viện, không thể nào tạo ra hiệu quả chấn động như vậy, nhưng nếu nói nàng là viện trưởng kế nhiệm do viện trưởng Vạn Hoàng học viện chỉ định, vậy thì hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng.

Ngay cả Bách Lý Trì cũng không khỏi nhìn thẳng nàng lần nữa, bởi vì tương lai không lâu, nàng vô cùng có khả năng là người đứng đầu một viện, thân phận địa vị không tầm thường.

Hoa Oánh Oánh cố ý dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Chỉ tiếc mọi người chỉ biết một mà không biết hai. Người này không chỉ là đệ tử Vạn Hoàng học viện, mà còn là kẻ xâm lăng đến từ Ngạo Thiên đại lục. Bọn họ tìm cách trà trộn vào Long Tường đại lục, ý đồ bất chính, mới ngắn ngủn mấy ngày, đã lừa dối vượt qua kiểm tra, giấu diếm được cả Vạn Hoàng học viện, trở thành người kế nhiệm thừa kế mà viện trưởng chỉ định, vậy sau này thì sao? Sau này nàng có phải sẽ vươn dài tay, muốn gây nguy hiểm tới những học viện khác của chúng ta hay không?”

Hiện trường một mảnh xôn xao.

“Cái gì? Nàng đến từ Ngạo Thiên đại lục? Lối tất yếu giữa Ngạo Thiên đại lục và Long Tường đại lục không phải đã sớm hỏng rồi sao? Nàng làm sao tới được?”

“Cho tới bây giờ đều là người Long Tường đại lục chúng ta tới Ngạo Thiên đại lục, bây giờ cư nhiên có người Ngạo Thiên đại lục lẻn vào Long tường đại lục chúng ta, nàng rút cuộc rắp tâm làm gì?”

“Chẳng lẽ sau này nàng thật sự sẽ tạo thành nguy hại cho thập đại học viện chúng ta sao? Nếu quả thật như vậy, vậy nhất định phải nhân lúc nàng chưa đủ lông đủ cánh mà trừ khử nàng, không để cho nàng tiếp tục có cơ hội phát triển”

“….”

Ánh mắt Vân Khê khẽ biến, nhìn chằm chằm nữ tử đứng bên cạnh Hoa Oánh Oánh, nàng ta mới vừa rồi rút cuộc nói cái gì với Hoa Oánh Oánh? Nàng ta là ai? Vì sao nàng ta chẳng những biết nàng là viện trưởng kế nhiệm của Vạn Hoàng học viện do viện trưởng chỉ định, mà còn biết nàng đến từ Ngạo Thiên đại lục?

Trong nháy mắt, tâm thần Vân Khê hơi rung động. Bất quá, nàng rất nhanh trấn định, cúi đầu nở nụ cười: “Buồn cười! Thật là buồn cười! Ta thật sự bội phục bản lãnh dựng chuyện của ngươi, vì trả đũa ta, ngươi thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, liền việc đến từ Ngạo Thiên đại lục như vậy mà ngươi cũng nói ra được, ta thật sự bội phục ngươi sát đất”

“Ngươi đừng mơ chống chế! Ta còn có nhân chứng” Giọng Hoa Oánh Oánh kiên quyết.

“Nhân chứng! Tốt, vậy liền kéo nhân chứng của ngươi ra đây, để cho mọi người nhìn một cái” Ánh mắt Vân Khê từ từ nghiêm túc, suy tư rút cuộc là kẻ nào bán đứng nàng. Nếu để nàng biết được kẻ đó là ai, nàng tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay.

Hoa Oánh Oánh mị hoặc cười một tiếng, không nóng không vội: “Ngươi nhất định cho rằng ta tìm không ra nhân chứng tới đây đi? Đáng tiếc ngươi sai lầm rồi, ta chẳng những có nhân chứng, hơn nữa nhân chứng này đối với ta khăng khăng một mực, cái nên nói hay không nên nói, toàn bộ đã nói hết cho ta biết, tất cả bí mật của các ngươi, ta cũng biết”

“Phải không? Vậy ngươi đem nhân chứng gọi ra, ta rất muốn xem một chút, đến tột cùng là người nào ở sau lưng bịa đặt sinh sự, muốn nói xấu ta?” Vân Khê ánh mắt càng lạnh hơn, trong đầu nàng tựa hồ nghĩ tới một người, mặc dù còn không dám xác định, nhưng trừ hắn ra, nàng thực sự nghĩ không ra kẻ nào phải làm như vậy.

Long Thiên Thần nghe đến đó, đáy lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, tựa hồ đoán được người trong miệng Hoa Oánh Oánh rút cuộc là người nào.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 116: Vân Khê độc miệng tái xuất!