Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 104: Kim Sư học viện ra sân

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 104: Kim Sư học viện ra sân


Lúc này, tại cửa thành Thiên Long thành, người người tấp nập.

Không có chuyện gì khác, chỉ vì, một ngày trước, có người trong Thiên Long thành tung tin đồn, nói thập đại học viện đứng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy là tam đại học viện Kim Sư học viện, Ngân Xà học viện và Dực Long học viện cùng một lúc hôm nay đều đến Thiên Long Thành.

Mọi người rối rít tụ tập đến cửa thành để tham gia náo nhiệt, tiến lên vây xem.

Một nhóm, tổng cộng có tám người bao gồm Long Thiên Thần, tỷ đệ Hách Liên Tử Ngữ, Dung Thiếu Hoa, Băng hộ pháp, Lam Mộ Hiên và Huynh đệ Mộ Vãn Tình, đều là những người trẻ tuổi nhưng Thượng Quan Như Nhi thì lựa chọn tịch mịch ở trong phòng, không muốn tiếp xúc nhiều với người khác, đấy là do tính cách nàng hướng nội.

Đoan Mộc Hùng cùng Mộ trưởng lão đều là những người lớn tuổi, không muốn tham gia náo nhiệt cùng bọn trẻ, bọn có những sở thích riêng của bọn họ, một người nghiên cứu công pháp, một người nghiên cứu thuật luyện đan, cơ duyên xảo hợp, mỗi người lại có thể cùng với các trưởng lão của học viện Thiên Long luyện võ, luyện đan, tạo quan hệ, tỷ thí nghiên cứu, tự đắc vui mừng.

Đoàn người Long Thiên Thần ngồi ở vị trí gần cửa sổ ở lầu hai của một tửu lâu, tám người cùng ngồi đầy một cái bàn.

“ Đây là cái ghế gì mà cứng như vậy? Còn cái bàn nữa, rốt cuộc cũng không lau sạch sẽ gì hết?”

“ Tỷ tỷ, chúng ta đổi chỗ khác đi! Người ở đây vừa nhiều, lại chặt chội nữa, cái bàn thì quá đông người ngồi thật không thoải mái, đệ không muốn phải ngồi đợi ở trong đây đâu.”

Từ lúc vừa mới ngồi xuống, Hách Liên Tử Ngọc vẫn cứ cằn nhằn lải nhải đối với cái này bất mãn với cái kia bất mãn, nghe được những lời đó mọi người ngồi cùng bàn đều nhíu mày, khó chịu.

“ Vậy ngươi có ngồi hay không! Không có ai ép buộc ngươi tới đây! Ngươi mà còn lải nhải, dài dòng nữa, cẩn thận ta đem ngươi ném ra ngoài cửa sổ luôn!”. Băng hộ pháp sắc mặt lạnh đi mấy phần, “Bịch” trường kiếm trong tay ném xuống bàn, làm cho Hách Liên Tử Ngọc sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét,ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Dung Thiếu Hoa nhe lay động chiết phiến*, làm cho nàng hạ hỏa, cười tủm tỉm nói:” Thôi, dù gì hắn cũng là một tiểu hài tử, cùng hắn so đo làm cái gì? Sau này, con chúng ta nhất định phải hảo hảo dạy bảo chúng, tuyệt không thể như ai kia đức hạnh như thế!”.

Băng hộ pháp vẫn như cũ mặt lạnh, nghe Dung Thiếu Hoa nói thế đỏ mặt, âm thầm giẫm mạnh lên chân của hắn.

Cơ thể Dung Thiếu Hoa run lên, nhịn đau, không dám kêu ra tiếng.

Được rồi, trước chịu ủy khuất một chút, về nhà rồi hảo hảo trừng phạt nàng!

“ Tỷ……”. Hách Liên Tử Ngọc vẻ mặt ủy khuất, ngữ khí buồn bực.

“ Tử Ngọc, đệ đừng cằn nhằn nữa, mọi người ở đây cũng ngồi như vậy thôi? Nếu đệ không thích, tỷ với đệ đổi chỗ đi.” Hách Liên Tử Ngữ định đứng dậy thì Long Thiên Thần ấn nàng ngồi xuống, hướng tiểu nhị vẫy vẫy tay.

“ Tiểu nhị, chuẩ bị cho hắn một cái đệm êm, đem thêm cho hắn một cái bàn tốt”. Nói xong, hắn đem một thỏi bạc đặt lên bàn.

Tiểu nhị mừng rỡ, vừa đưa tay ra lấy thỏi bạc, ai ngờ lại rơi vào khoảng không.

Hách Liên Tử Ngọc đưa tay ra lấy lại thỏi bạc, thuận tiện đút vào trong ngực mình, vẫy vẫy tay nói: ” Không cần! Ngươi cứ đi đi.”.

Hắn trông ngóng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, tắm tắc nói: “ Nếu như cửa sổ có thể mở lớn hơn một chút thì tốt, mặt tường này ngăn hết một nửa tằm mắt rồi….”

Mấy người ngồi cùng bàn nghe hắn cứ liên tục nói cằn nhằn cải nhải không ngừng, mọi người chỉ biết im lặng.



Hách Liên Tử Ngữ đỏ mặt, nhìn mọi người phản ứng như thế, không biết nên nói cái gì nữa. Nàng thừa biết tính tình đệ đệ không có ai thích, nhưng hắn vẫn là đệ đệ của nàng, hiện giờ hắn lại mất đi một cánh tay, làm cho nàng càng muốn tận tâm tận lực chiếu cố tốt cho đệ đệ, để cho hắn được vui vẻ.

Dưới mặt bàn, Long Thiên Thần nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng nàng cười ôn hòa một tiếng, trong nháy mắt làm nàng bình thường trở lại.

“ A…mau nhìn. Hình như có người của thập đại học viện tiếng vào cổng thành!”. Mộ Cảnh Huy nói một câu, đem lực chú ý của mọi người kéo về, chuyển hướng về phía cổng thành.

Một trận gió chợt lên, cánh hoa màu hồng hòa cùng với gió nhẹ nhàng tung bay, tràn đầy hư ảo.

Chỉ một thoáng qua, cả cửa thành cùng tràn ngập cánh hoa.

Đám người tách ra hai bên, đang lúc mọi người chăm chú nhìn, đột nhiên một con sư tử mạnh mẽ đi vào, càng làm người khác chú ý chính là, ở trên lưng con sư tử đó, có một cô gái mặc y phục màu vàng, nghiêng người ngồi trên nó, quyến rũ động lòng người, điên đảo chúng sinh.

Hai chân không mang hài, trên mắt cá chân có một chuông bạc xanh ngọc, nước da trắng hồng, không tỳ vết, một đầu tóc dài đen nhành được vén sang bên vai phải, nàng giống như đi từ trong tranh ra. Nàng không chút để ý mọi thứ xung quanh chỉ chăm sóc mái tóc của mình, dung mạo ánh lên vẻ cao ngạo, tự tin.


Sử tử mạnh mẽ hùng dũng, thiếu nữ quyến rũ, thật là một hình ảnh được phác họa rung động lòng người, những người đứng xem ở cửa thành bị mê hoặc.

“ Nàng chính là đệ tử của Kim Sư học viện, Hoa Oánh Oánh, cũng là thiên kim của Hoa gia, được thập đại học viện công nhận là một trong Tứ đại mỹ nhân. Hắc hắc, quả nhiên là dung mạo không giống người bình thường, người xem đều bị vẻ đẹp của nàng mà mê hoặc ….”

“ Ngươi ngàn vạn lần đừng nhìn vẻ bề ngoài của nàng nhu nhược mà cho là thật, nàng đích thực là cao thủ số một số hai của Kim Sư học viện, lúc trước khi tham gia tỷ võ, nàng một mạch xung phong liều chết, không biết đã đánh bại bao nhiêu cao thủ. Nghe nói, người nào mà thua dưới tay nàng, không một người nào có thể đi xuống lôi đài, toàn bộ cũng là nằm đi xuống”.

“ Đúng vậy! Ta cũng nghe nói như thế, nàng tuyệt đối là một người cuồng bạo lực, là một kẻ điên! Các ngươi chớ nhìn hình ảnh bề ngoài của nàng mà bị lừa.”

“ Huyết mạch của Hoa gia tương đối đặc thù, rất nhiều người sử dụng được Thủy ảo thuật, hơn nữa Thủy ảo thuật theo huyền giai mà tăng lên càng mạnh mẽ. Nghe nói, Hoa Oánh Oánh đẽ đạt tới cảnh giới Huyền tôn tam phẩm, hơn nữa nàng còn biết Thủy ảo thuật, có thể cùng Huyền tôn tứ phẩm để so tài. Xem ra, nàng là cao thủ chủ lực của Kim Sư học viện, thực lực thực không thể khinh thường được.”

“……..”

Đủ các loại nghị luận, bao phủ cả cửa thành.

Hoa Oánh Oánh trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, mà năm người đi theo phía sau nàng tất cả trở thành vật bài trí. Trên thực tế, những đệ tử khác nhìn một màn này đã thành thói quen, Hoa Oánh Oánh trời sinh thích làm náo động người khác. Chỉ cần một ngày còn có nàng ở tại Kim Sư học viện, những người khác đừng nghĩ áp đảo được nàng.

“ Thật là đẹp!” Hách Liên Tử Ngọc trừng hai mắt chằm chằm nhìn Hoa Oánh Oánh, hồn như muốn bay lên.

“ Kim Sư học viện ra sân thật có phong cách”. Dung Thiếu Hoa hai mắt híp lại. Hướng Hoa Oánh Oánh nhìn nhìn.

Nghe bên cạnh có tiếng hừ lạnh, Dung Thiếu Hoa lập tức hoàn hồn, giác ngộ, sửa lại lời nói:” Bất quá, cũng chỉ có như thế! Cũng là biểu lộ ra ngoài cho người ta xem thôi! Còn không xinh đẹp bằng biểu muội của ta”.

Lại là một cái hừ lạnh.

Dung Thiếu Hoa nuốt nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tực nói: “ Nữ nhân mà xinh đẹp thì có ích lợi gì? Nội hàm mới là quan trọng nhất, giống như Băng Nhi vậy, có lòng, ta thích nhất”.

Tiếng hừ lạnh rốt cục cũng biến mắt, Dung Thiếu Hoa âm thầm lau mồ hôi, cảm thấy mình may mắn. Sau này ngàn vạn lần không được làn trò trước mặt Băng nhi, không được tùy tiện nói lung tung, nếu không về nhà ngủ ngay cả khối băng cũng không được ôm.


Các loại ánh mắt khinh bỉ bay tới tấp sang hắn.

“ Kim Sư học viện, Thiên Long học viện..Tại sao tất cả các học viện đều lấy động vật đặt tên cho học viện mình?” Mộ Vãn Tình tò mò hỏi.

“ Có thể bọn học ưa thích nuôi thú sủng…”. Lam Mộ Hiên nhức đầu nói.

Bàn kế bên có một khách nhân chen vào nói: “ Mệnh danh của thập đại học viện từ đâu có, cùng là có lịch sử ý nghĩa vô cùng, cũng không phải các ngươi tùy tiện nghĩ…..”.

“ Nguyện ý lắng nghe”. Lam Mộ Hiên khách khí hướng đối phương chấp tay, ý bảo đối phương nói tiếp.

Đối phương rất vừa ý tính khiêm tốn của hắn, cho nên tiếp tục nói tiếp:” Nghe nói vạn năm trước có một dị tộc xâm lấn Long Tường đại lục, bọn họ gặp người liền giết, thấy cửa thì cướp, căn bản không đem để chúng ta vào mắt. Khi đó, ở Long Tường đại lục sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than……..Các ngươi biết không? Ở quên quán của ta, vốn là một mảnh đất đai phì nhiêu, cả người lẫn vật đều rất thịnh vượng, cũng bởi vì có dị tộc xâm lấn, nơi đó mới biến thành cát vàng vạn dặm như hiện tại, thâm sơn cùng cốc, ngay cả nữ nhân xinh đẹp một người cũng tìm không ra. Đám người dị tộc này giết người vô số, hiện tại chỉ vừa nghĩ tới ta đã thấy rùng mình, thật đáng hận.”

Đám người Long Thiên Thần, Dung Thiếu Hoa cùng Lam Mộ Hiên nhìn nhau, thật sự không hiểu lời hắn nói cùng tên của thập đại học viện có liên quan gì đến với nhau, hắn rùng mình cùng dị tộc xâm lấn có quan hệ gì?

Người này rốt cuộc là làm sao? Còn cần phải cân nhắc.

“ Lúc ấy, thế lực khắp nơi ở Long Tường đại lục liên hợp lại với nhau chống đỡ dị tộc xâm lấn, trải qua một thời gian dài ứng chiến, thật đáng tiếc lại không có biện pháp đem hoàn toàn người của dị tộc trục xuất khỏi Long Tường đại lục. Sau đó, ở Long Tường đại lục lại xuất hiện Thập đại thần thú, với lực lượng rất cường đại, có thể hô phong hoán vũ, di sơn đảo hải*, cơ hồ không có cái gì làm không được…..Bọn họ trợ giúp các cao thủ cùng nhau chống đỡ dị tộc xâm lấn, trải qua nhiều ngày đêm kịch chiến, rốt cuộc cũng đem bọn dị tộc trục xuất khỏi Long Tường đại lục, giải quyết tất cả các nguy cơ sau này”. (hô phong hoán vũ, di sơn đảo hải: hô gió gọi mưa, dời núi lấp biển)

“ Thập đại học viện cũng từ đó mà ra đời, bọn họ đem thần thú cung phụng, tôn sùng là một vị thần tín ngưỡng* của học viện, mỗi học viện lấy cho mình một thần thú làm tên gọi và cũng là thần thú trấn giữ học viện. Sau lại không biết như thế nào mà các thần thú canh giữ học viện lại cùng nhau biến mất, không thể nào tìm ra, ở giữa di tích chiến trường xưa từ trên trời rơi xuống một tấm bia đá, phía trên tấm bia đá có văn tự cổ xưa tiên đoán thập đại thần thú sẽ xuất hiện ở vạn năm sau…….”. ( * tin tưởng và ngưỡng mộ)

“ Vị huynh đài này, ngươi đang kể chuyện xưa hay sao?” Long Thiên Thần nghe được nhừng lời này như đi vào sương mù, không biết hắn nói câu nào là giả, câu nào là thật.

Đối phương buồn bực: “ Các ngươi thực không tin! Ta là hỏi thăm trong nội bộ của học viện Thiên Long, ta có người ở bên trong.”

“ Được rồi!” Long Thiên Thần miễn cưỡng cười cười, cảm thấy đối phương chính là nói quá lên


“ Tử Ngọc, ngươi đi đâu vậy?” Đột nhiên Hách Liên Tử Ngữ kêu lên, Long Thiên Thần hoàn hồn, đã thấy Hách Liên Tử Ngọc rời đi, hướng cầu thang mà chạy.

Mọi người nhìn quanh ngoài cửa sổ, không bao lâu, liền nhìn thấy Hách Liên Tử Ngọc chạy ra khỏi cửa tửu lâu, hướng về phía Hoa Oánh Oánh chạy tới.

“ Tử Ngọc, hắn muốn làm gì?” Hách Liên Tử Ngữ vẻ mặt khẩn trương “ Thiên Thần, ngươi mau giúp ta nhìn hắn, ta sợ hắn sẽ gặp chuyện không may.”

Long Thiên Thần nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy đi xuống lầu.

Ngập ngừng, Hách Liên Tử Ngữ không yên lòng, cũng đi theo xuống lầu.

Dung Thiếu Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, cố ý đề cao âm thanh, thở dài nói: “ Thiên Thần quá lương thiện, sớm muộn gì hắn cũng hai tỷ đệ này liên lụy chết….”.

Hách Liên Tử Ngữ còn chưa có đi xa, nghe được những lời của hắn, bỗng nhiên trong đầu có cái gì đó nổ tung, bước chân của nàng chậm lại, mỗi bước chân xuống lầu cũng trở nên hỗn độn.


“ Ngươi nói quá lời”. Băng hộ pháp đưa mắt nhìn hướng Hách Liên Tử Ngữ rời đi, âm thanh dần dấn ngừng, nói.

“ Ta bây giờ không thể nhìn được nữa, có đôi khi cũng phải nói ra, nói như thế nào thì Thiên Thần cũng là em chồng của biểu muội ta, tại sao phải để cho hai tỷ đệ chà đạp?”. Dung Thiếu Hoa xem thường, vẻ mặt nghiêm nghị.

“ Là tốt hay là xấu, Nhị công tử tự mình có thể tính toán, chúng ta là người ngoài, có một số việc không thể nói được.”

“ Chắng lẻ, các ngươi không có phát hiện, hiện tại Thiện Thần đã biến thành một người khác sao? Thật là lâu rồi, ta không nhìn thấy được hắn cười, hắn bây giờ, thành thục hơn, tuy nhiên hình như đã trở nên buồn bực không vui rồi, Thiên Thần ngày xưa không buồn không lo đâu mất rồi?”

Nghe những lời nói của Dung Thiếu Hoa, mấy người ngồi đó lâm vài trầm tư, cho đến dưới lầu truyền đến tiếng nói của Hách Liên Tử Ngọc, bọn họ mới dời đi lực chú ý.

“ Cô nương, ta tên là Hách Liên Tử Ngọc, ta có thể cùng ngươi kết làm bằng hữu hay không?”. Hách Liên Tử ngọc đứng trước đội ngũ Kim Sư học viện, hướng về phía Hoa Oánh Oánh nói.

“TMD*! Tên tiểu tử này đúng là không biết thế nào là trời cao đất dày”. Dung thiếu hoa không nhịn được phát ra nói thô tục. (*con mẹ nó)

Huynh muội Mộ Cảnh Huy, Lam Mộ Hiên cùng Băng hộ pháp cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, nhà ai lại có một kẻ dở hơi như thế, thật là xui xẻo.

Hoa Oánh Oánh vỗ vỗ sau lưng con sư tử, từ từ dừng lại, nàng liếc xéo Hách liên tử ngọc, mái tóc trong tay xoay xoay, cười đến quyến rũ lòng người: “ Ngươi muốn ta cùng với ngươi kết thành bằng hữu sao?”

“ Ân!” Hách liên tử ngoc gật gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, tràn đầy mong đợi.

Đám người đứng xem náo nhiệt xung quanh thanh âm thút thít, nhỏ giọng nghị luận rối rít, không biết tên tiểu từ này là từ nơi nào đến, lá gan xem như rất lớn, dám đứng ra ngăn cản đệ nhất mỹ nhân của Kim Sư học viện, hơn nữa còn trước mặt mọi người muốn cùng nàng kết giao bằng hữu. Bọn họ không biết là nên bội phục dũng khí của hắn, hay là chửi hắn quá lỗ mãng.

“ Vậy ngươi nói thử cho ta nghe, ngươi có bản lãnh gì, đáng giá để ta cùng ngươi kết giao bằng hữu?” Hoa Oánh Oánhkhông chút để ý quét mắt khắp người Hách liên tử ngọc, tầm mắt xẹt qua cánh tay phải bị mất đi của hắn, ánh mắt lóe lên.

Hách liên tử ngọc tự tin nói: “ Ta có thuật đọc tâm, ta có thể đọc hiện giờ trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì.”

“ Nga? Phải không? Vậy ngươi nói thử xem, hiện taitrong lòng ta đang suy nghĩ gì.” Tằm mắt Hoa Oánh Oánh vừa chuyển, nhìn ra phía sau Hách Liên Tử Ngọc, thấy được Long Thiên Thần hướng chỗ này đi tới, ánh mắt của nàng sáng rực lên.

Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, sắc mặt bỗng chốc chìm xuống, bỗng dưng hắn quay đầu lại, nhìn về phía sau bắt gặp Long Thiên thần đi tới, tức giận đáy mắt lửa chát bừng bừng.

Long Thiên Thần lâm vào trầm tư, không rõ rốt cuộc đã xay ra chuyện gì.

Hoa Oánh Oánh nhìn Long Thiên Thần, nở nụ cười, lần nữa quay đầu lại nhìn Hách Liên Tử Ngọc: “ Như thế nào? Ngươi rốt cuộc có đoán được ta đang nghĩ cái gì không?”

Hách Liên Tử Ngọc nghiêm mặt, giọng buồn buồn trả lời: “ Ngươi mới vừa rồi đang suy nghĩ: người này lớn lên thật tuấn tú, rất hợp khẩu vị của ta…..”.( thật là biến thái mà)

Hoa Oánh Oánh trên mặt không có biểu hiện nào là xấu hổ, ngược lại bên môi ý cười ngày càng tăng, cuối cùng tiếng cười dễ nghe phát ra từ trong miệng nàng, cười đến cả người run rẩy:” Không tệ! Không tệ! Ngươi thật sự là có bản lãnh a!”.

Long Thiên Thần hậu tri hậu giác, túy ý quan sát ánh mắt của nàng, lúc này mới lĩnh ngộ được. hắn khẽ cau mày, đối với đối phương không có cảm tình.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 104: Kim Sư học viện ra sân