Chương 30 Tiểu Mặc bị cáo bạch Editor: Ngân Châu Nghị luận hết sức rối rít, Vân Tiểu Mặc lại bắt đầu đọc thuộc lòng bài thơ thứ hai:
“Tường giác sổ chi mai,
Lăng hàn độc tự khai.
Dao tri bất thị tuyết,
Vị hữu ám hương lai”
(*) Bài thơ Hoa Mai của Vương An Thạch. Tham khảo bản dịch ở đây
Trên mặt Trịnh phu tử càng thêm kích động, kích động đến vỗ tay liên tiếp, thơ hay a, thơ hay a! Có thể nói là tuyệt cú! Ngày sau nhất định có thể lưu truyền thiên cổ!
Bốn hài tử Nam Cung Anh xếp thành hàng, cái miệng nhỏ nhắn của bọn nhỏ mở lớn, ngạc nhiên vô cùng.
Những bài thơ này bọn nó cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua, cũng không có nhìn thấy trong sách, mặc dù ý tứ thơ cũng không hiểu hết, nhưng nghe được phu tử luôn miệng trầm trồ khen ngợi, vậy thì nhất định là vô cùng hay. Bọn họ đi theo phu tử lâu như vậy, còn chưa từng thấy phu tử thất thố như thế, hơn nữa, nghe hắn giọng trẻ con mềm mại ngâm lên thật rất êm tai, rất dễ nghe.
Nam Cung Anh hai mắt trực tiếp hóa thành hai trái tim hồng, chuyện không vui mới vừa rồi đã sớm vứt sau đầu.
Bộ dạng hắn đọc thơ......
Nhìn rất đẹp a!
Đông Phương Vân Tường từ đầu tới cuối ôn hòa mỉm cười, hắn vẫn biết Tiểu Mặc không giống một hài tử bình thường, đối với bé hắn rất có lòng tin. Sau khi nghe những câu thơ tuyệt diệu này, đáy mắt trong suốt của hắn cũng nổi lên kinh ngạc.
Nam Cung Dực nhíu chặt chân mày, lực chú ý cũng vẫn tập trung vào trên người Vân Khê, có nhi tử xuất sắc như vậy, thì mẫu thân của nó tài hoa sao có thể kém được? Chẳng lẽ từ trước hắn đã nhìn lầm rồi, nàng vẫn giấu diếm tài hoa của mình sao?
Đáng tiếc vẻ mặt Vân Khê vẫn rất bình tĩnh, không thấy chút gợn sóng nào, Nam Cung Dực nhìn không ra bất kỳ đầu mối, không khỏi có chút thất vọng.
Còn Thái tử Nam Cung Tỉ lại giật mình rất lớn, quên để chén trà trong tay xuống, vẫn bưng, cho đến khi nước trà trong chén theo miệng chén chảy xuôi xuống, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật là một thiên tài? Chân mày hắn thật sâu nhíu lại, trong lòng rầu rĩ, không có nổi một tia khoái cảm.
So sánh với Nam Cung gia buồn bực, thì khuôn mặt của hai huynh đệ dở hơi Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hiện vẻ hưng phấn, còn kém chút nữa là ở phía sau giơ cao tấm bảng, khua tay múa chân trợ uy cho Tiểu Mặc.
“Còn bài thứ ba đâu?” Trịnh phu tử trong lòng vừa ghi nhớ bài thơ, vừa khẩn cấp thúc giục, khuôn mặt kích động đến đỏ, vẻ kích động hiển thị rõ không bỏ sót chút nào.
“Mai Tuyết tranh xuân vị khẳng hàng.
Tao nhân cất bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khướt thâu mai nhất đoạn hương.”(**)
(**)Bài Tuyết Mai Nhị Thủ của tác giả Lưu Mai Pha tham khảo ở đây
Vân Tiểu Mặc không nhanh không chậm đọc xong ba bài thơ, vẻ mặt bình thản ung dung, không có kiêu ngạo, cũng không có mừng rỡ, thật giống như làm chuyện không thể bình thường hơn.
Tiểu Bạch uốn tại trong ngực của hắn rung đùi đắc ý, hướng về phía hài tử nghịch ngợm Nam Cung Anh nháy mắt, rất là đắc ý.
Nhìn thấy chưa? Tiểu Mặc Mặc nhà ta ngâm thơ thật lợi hại! Các ngươi có thể sao?
Nam Cung Anh sau ánh mắt sùng bái mù quáng, rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Tiểu Bạch, nàng ngạc nhiên không dứt! Thấy nó hướng về phía mình rung đùi đắc ý, nháy mắt, tính trẻ con liền không nhịn được thể ức chế mà bộc phát.
“Di? Nó tên gọi là gì, là thú cưng của ngươi sao?”
Nam Cung Anh đến gần, mở mắt to đầy tò mò, đưa tay muốn sờ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc lắc hất đầu, không để cho nàng đụng, cái mũi nhỏ hếch lên phun ra khí trắng.
Hừ, khi dễ Tiểu Mặc Mặc cũng là người xấu! Mới không cùng ngươi chơi đâu!
Nam Cung Anh ủy khuất cong lên cái miệng nhỏ nhắn: “Ta muốn cùng nó chơi! Để cho ta sờ nó một chút, có thể không?”
Vân Tiểu Mặc do dự, để sát vào bên tai Tiểu Bạch nói nhỏ: “Tiểu Bạch, để cho nàng sờ một chút đi, nàng sẽ không hại ngươi.”
Được rồi! Tiểu Bạch bất đắc dĩ liếc mắt, thật sự không thích bị một cô bé sờ, nhưng ai bảo đó là thỉnh cầu của Tiểu Mặc Mặc đây? Phàm là thỉnh cầu của Tiểu Mặc Mặc, cho tới bây giờ nó cũng không có năng lực kháng cự.
Nam Cung Anh đáy lòng một trận vui mừng, từng li từng tí đưa tay chạm tới. Lần này, Tiểu Bạch không có né tránh, làm cho nàng vừa sờ vừa vặn. Nam Cung Anh vui mừng không dứt, hai con mắt cười đến híp lại thành một đường nhỏ.
“Thật đáng yêu! Ta thích nó!”
Nàng bỗng nhiên lại ngẩng đầu, đối với Vân Tiểu Mặc nói, “Ngươi biết ngâm thơ, còn để cho ta sờ Tiểu Bạch, ta cũng thích ngươi nữa!”
Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, lần đầu tiên bị tỏ tình, nó có chút ngượng ngùng.
Vân Khê khóe miệng giật giật, trong lòng mặc niệm: nhi tử, ngươi cố chịu đựng a, tiểu tức phụ vạm vỡ như vậy, ta còn không muốn.
Đây là chuyện gì a? Vừa bắt đầu tiểu quận chúa còn không ngừng nổi đóa, mới chỉ trong chốc lát như vậy, lại cùng người ta tỏ tình?
Đối mặt cảnh tượng như thế, mọi người thổn thức không dứt, quả nhiên vẫn là hài tử thật làm cho người ta khó có thể hiểu!
Trịnh phu tử vẫn bị vây trong sự kích động, đã chạy tới kéo tay Tiểu Mặc, nói: “Tiểu Mặc, đến thư viện phu tử đi, phu tử nhất định đem tất cả học vấn của mình dốc túi truyền dạy!” Nhìn vẻ mặt kích động kia, phỏng chừng nếu Vân Tiểu Mặc không đáp ứng, hắn sẽ quỳ xuống.
Ánh mắt của Vân Tiểu Mặc bay hướng Vân Khê hỏi thăm, mới vừa rồi thời điểm tỷ thí, bé tận lực đưa ra quyết định mình phải làm, nhưng bây giờ bái sư học nghệ là một đại sự, bé phải lên tiếng hỏi ý kiến của mẹ.
Vân Khê hướng bé nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp ứng.
Trong đáy lòng mặc dù không thể nào thích vị Trịnh phu tử này, song Trịnh phu tử ở cả triều đình Nam Hi quốc cho tới giờ đều có lực ảnh hưởng nhất định, nhi tử bái ông ta làm thầy, như vậy sau này sẽ không có người nói bé dã chủng, con tư Sinh … nhục nhã bé, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân chứ?
Cho dù nàng có thể chọn lựa thủ đoạn cường ngạnh áp chế những lời đồn này, nhưng người trong thiên hạ thật sự nhiều lắm, bịt một miệng nhưng không thể bịt tất cả, nàng không cách nào làm được chu đáo như vậy. Nếu nhi tử nhận Trịnh phu tử làm thầy, ngày sau liền có thể nhận được che chở của Trịnh phu tử, còn có thể tăng trưởng học vấn, coi như là vẹn toàn đôi bên, điều tốt.
Vân Tiểu Mặc thấy mẫu thân gật đầu, liền hướng về phía Trịnh phu tử gật đầu, Trịnh phu tử mừng rỡ vạn phần, gần như khua tay múa chân, nơi nào còn có bộ dáng ngoan cố lúc trước?.
Con ngươi đen sâu như đầm càng sâu hơn một tầng, làm nên tầng tầng rung động, tầm mắt hắc y nam tử tiếp tục nhìn, theo tầm mắt hỏi thăm của Tiểu Mặc nhìn qua, ánh mắt của hắn rất nhanh khóa trên người một bạch y nữ tử ở bên cạnh chủ vị.
Lầu dưới có rất nhiều nữ tử, Yến mập hoàn gầy, cái gì cần có đều có. Song thân ảnh nàng ở trong đó, lại làm thành một thế giới, cùng người chung quanh không hòa vào nhau.
Hai tròng mắt đen nhánh như mực của hắn hiện lên một luồng tia sáng, quần áo trên người nữ tử rất bình thường, không có trang sức hoa lệ, cũng không có hoa tai tinh sảo, song thần thái lạnh nhạt lãnh ngạo kia, lại mang cho người khác một loại rung động.
Nàng ở nơi hiển quý, nhưng không có một người nào chân chính ưu nhã cùng cao quý giống như nàng vậy, nàng giống như cây Mộc Hoa dũng cảm phá tan đi cái rét lạnh để nở rộ, ở dưới ánh nắng tươi sáng, dù ban ngày hay đêm đen vẫn trong sáng lóng lánh.
Nữ tử như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua!
“Là nàng sao?” Chân mày nhẹ nhàng chau lại, hắn cố gắng hồi tưởng, đêm hôm đó phòng quá tối, hắn thấy không rõ dung mạo của đối phương, chỉ nhớ rõ mượn một ánh sáng trăng nhàn nhạt, hắn thấy được trước ngực nàng có một ấn ký nguyệt nha (trăng khuyết)
Là nàng sao?
Tầm mắt hắn lần nữa hướng đến trên người bạch y nữ tử, trong đôi mắt màu đen dày đặc sôi trào, bất kể có phải nàng hay không, nữ tử như vậy, thật đúng là làm cho tầm mắt người khác khó lòng dịch chuyển khỏi..