Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 4 Chương 13: Chân Lý Còn Cần Giải Thích?

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 13: Chân Lý Còn Cần Giải Thích?


Ở góc đối diện với đoàn người Long Thiên Thần, chính là năm người của Văn trưởng lão.

Bạch Sở Mục nhìn thấy Long Thiên Thần đám người từ sớm, nhưng chẳng qua là ngại đám người Văn trưởng lão, nên hắn cũng không dám tùy ý quá mức. Lúc này vừa vặn nhìn thấy đi cùng với đám người Văn trưởng lão có mấy vị cao nhân đang trò truyện với nhau, nên vội vàng nhân cơ hội chạy về phía đám người Long Thiên Thần chào hỏi.

“Long Thiên Thần, tại sao các ngươi cũng tới Thánh Đảo?”

Long Thiên Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn, quay đầu nói: “Mặc kệ ta! Ta không muốn cùng những tên không có nghĩa khí nói chuyện!”

Bạch Sở Mục cố ý giấu giếm việc đại tẩu mất tích, hắnvẫn còn nhớ rõ, nên đâu thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này được?

Bạch Sở Mục ngượng ngùng tỏ vẻ hối lỗi, nội tâm cảm thấy áy náy, vỗ vỗ đầu vai hắn nói: “được rồi, đừng hẹp hòi như vậy! Ta nói xin lỗi với ngươi không được sao? Hơn nữa, đại tẩu ngươi bây giờ không phải đã cùng đại ca ngươi đoàn tụ rồi sao?”

Long Thiên Thần vươn tay đẩy mạnh bàn tay của hắn, tăng thêm ngữ điệu nói: “Tiểu tử nhà ngươi thật quá đáng! Biết rõ ta đang tìm đại tẩu, nhưng ngươi lại cố ý giấu diếm, có phải ngươi tính âm thầm đem đại tẩu ta cho tam đại Thánh Địa không, sau đó trơ mắt nhìn nàng bị giết chết, làm như vậy để báo thù cho sư huynh ngươi, đúng không?”

“Ta làm sao có thể nghĩ như vậy? Uy, Long Thiên Thần, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ta là loại người này sao?” Bạch Sở Mục nóng nảy, mặt đỏ tới mang tai nói.

Long Thiên Thần liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ:” Có Trời mới biết ngươi đến tột cùng là loại người gì.”

Bạch Sở Mục hít sâu, tức giận không dứt:”Long Thiên Thần, ta cố ý tới đây để giải thích với ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy, làm ta cảm thấy thật thương tâm*(đau lòng)!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, nhất tề*(cùng lúc)cùng ngoảnh mặt đi.

Không khí xung quanh trầm xuống, khiến Hách Liên Tử Ngữ có chút đứng ngồi không yên, kéo kéo ống tay áo của Long Thiên Thần, khuyên nhủ: “Thiên Thần, bỏ đi, ta nghĩ hắn có nổi khổ tâm.”

Nghe được giọng nói ấm áp của người yêu, tâm tình của Long Thiên Thần lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nói: “Được rồi, nếu Tử Ngữ đã thay ngươi cầu tình, ta đây đành tha thứ ngươi vậy.”

Nghe thấy giọng nói bố thí của Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục càng lúc càng cảm thấy tức giận, ngón tay run rấy chỉ vào mặt Long Thiên Thần, ngực mãnh liệt phập phồng: “Tiểu tử nhà ngươi...... Tiểu tử ngươi là đồ trọng sắc khinh bạn! Ngươi làm ta cảm thấy quá thương tâm rồi!”

Long Thiên Thần hướng hắn trợn mắt: “Uy, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Tha thứ ngươi, ngươi còn không hài lòng sao?”

“Ta chính là không hài lòng, thế nào?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai, cho đến khi hai người trợn hai mắt đến ê ẩm, lúc này mới dịch chuyển mắt khỏi nhau, cả hai liếc mắt nhìn nhau thêm vài lần, liền không khỏi cảm thấy buồn cười. Thử nghĩ xem, hai người thật đúng là trẻ con, đều đã trưởng thành rồi, lại còn giống như tiểu hài tử đấu võ mồm!

Không khí rốt cục hòa hoãn chút ít, Hách Liên Tử Ngữ che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, tiến tới bên tai Long Thiên Thần, nhỏ giọng nói:”Thiên Thần, ta cảm thấy hắn giống như là ghen đấy.”

Bạch Sở Mục nghe được những lời nàng vừa nói, liền không khỏi nóng nảy trừng mắt: “Ngươi đừng nói nhảm! Ngươi......”



Không đợi hắn nói tiếp, bên kia Văn trưởng lão đã phát hiện hắn đã chuồn mất, từ xa hướng hắn nói: “Thiếu chủ, còn không mau trở về?”

Văn trưởng lão giọng nói có chút không vui, Bạch Sở Mục không khỏi rụt cổ lại, không dám ở lại lâu.

“Chút nữa cùng các ngươi hàn huyên trò truyện!” Hắn hấp tấp chạy trở về vị trí.

“Vị bằng hữu kia của ngươi, thật là thú vị!” Hách Liên Tử Ngữ tiếp tục che miệng cười trộm.

Long Thiên Thần bĩu môi, tầm mắt rơi vào đoàn người của Văn trưởng lão, trong lòng nghĩ nên làm thế nào giúp đại tẩu lấy lại thần khí.

Bên này sau khi Bạch Sở Mục trở lại chỗ ngồi, Văn trưởng lão không khỏi quở trách hắn một phen.


“Thiểu chủ, ngươi phải nhận định rõ thân phận của mình, người nào có thể kết giao, người nào không thể kết giao, ngươi phải biết phân biệt! Hiện việc trọng yếu nhất của chúng ta chính là bảo vệ tốt thần khí, đem chúng an toàn hộ tống về Bạch Sa Đảo, chỉ cần có như vậy, mới có thể bảo vệ địa vị của ngươi ở Bạch gia. Vào thời khắc quan trọng, ngươi nhất định phải chú ý cảnh giác, không thể lỗ mãng giống như lúc trước, đối với bất cứ chuyện gì cũng không để tâm đến......” Văn trưởng lão nói liên miên không dứt, đáng thương cho Bạch Sở Mục không dám phản bác lại lời nào, còn phải nhận trận ‘tên bay đạn lạc’ của hắn, không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt khẩn cầu liếc về phía sư huynh.

Nam Cung Dực thấy cơ hội đã đến, mở miệng nói: “Văn trưởng lão, vị kia chính là một đời luyện đan tông sư Ứng Ngũ, Ứng lão tiên sinh sao?”

Những lời này của hắn, thành công đánh lạc hướng sự chú ý của Văn trưởng lão, đợi hắn ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy một vị lão nhân dẫn theo một nhóm môn nhân đi tới hiện trường yến hội. sự hiện diện của bọn họ, khiến cho yến hội tăng thêm một chút không khí. Các vị tân khách rối rít đứng dậy đón chào, hàn huyên thăm hỏi.

Văn trưởng lão nhìn thấy bọn họ, không khỏi có một chút kích động nho nhỏ: “Không sai! Hắn chính là một đời luyện đan tông sư Ứng Ngũ Ứng lão nhân gia, còn người đi bên cạnh hắn, chính là quan môn đệ tử mà hắn đắc ý nhất Tần Tú. Ngũ lão cùng các môn nhân của hắn hàng năm ẩn Cư ở độc đảo*(đảo hoang?), không màn thế sự, hôm nay chẳng biết tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Các ngươi tối nay cũng phải lưu ý để đến những người đang ngồi này, bọn họ mọi người cũng là những đại nhân vật khó gặp, ngày thường đều ẩn cư tại đảo hoang hoặc ẩn cư tại thâm sơn cùng cốc, nhưng mỗi người năm đó tại Long Tường đại lục đều là là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.”

“Văn trưởng lão, ý của ngài là, bọn họ những người này phần lớn cũng là đến từ Long Tường đại lục?” Nam Cung Dực bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn, không khỏi nheo mắt suy nghĩ.

“Không sai! những người này phần lớn đều là những người tài ba đến từ Long Tường đại lục...... Di? Đúng vậy, lão phu làm sao không có phát hiện, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao những người này đồng thời hội ngộ tại nơi này?” Văn trưởng lão bỗng nhiên giác ngộ, phát hiện sự việc có chút kỳ hoặc.

Lúc này, thấy Mộ lão Mộ Tông Minh triều Ứng ngũ đi tới, Văn trưởng lão lấy lại bình tĩnh, đặc biệt chú ý động tĩnh cùng cảnh giác.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Mộ Tông Minh hướng Mộ Cảnh hướng hai huynh muội vẫy vẫy tay, nói: “Các ngươi còn không mau tới đây bái kiến sư phụ của ta?”

“Mộ Cảnh huy ( Mộ Vãn Tình) bái kiến sư tổ.” Mộ Cảnh huy hai huynh muội cung kính cuối đầu nói.

“Tông Minh a, ngươi sao cũng tới đây? Đây có phải là Tôn Tử cùng cháu gái của ngươi? Không tệ, không tệ, một là nhất biểu nhân tài, một là dịu dàng hào phóng, ngươi thật là hảo phúc khí a! Ha ha ha......” tiếng cười lớn đầy hảo sảng*(hào phóng) của Ứng ngũ làm tan biến đi bầu không khí quỷ dị này, hắn tuy là tông sư, nhưng tính cách lại hết sức ôn hòa, bình dị gần gũi, khiến rất nhiều người tại đây đối với hắn vô cùng kính trọng lẫn sùng bái, đồng thời cùng hắn sinh ra cảm giác thân thiết.

“Sư phụ quá khen! Đồ nhi lần này theo Long tôn chủ của đám người Lăng Thiên Cung đến đây, sự tình cụ thể, đồ nhi sẽ cùng sư phụ nói tỉ mĩ sau.”


“Tốt! Đúng rồi, Tú nhi, còn không mau ra mắt Mộ Tông Minh Mộ sư huynh của người? tuổi tác hai người các ngươi mặc dù xê xích khá lớn, những đều là đệ tử của ta, ngày sau nên tương thân tương ái lẫn nhau mới đúng.” Ứng ngũ cười híp mắt nhìn lại hai đệ tử đắc ý của hắn, cảm thấy phi thường mãn ý*(rất hài lòng).

“vâng, sư phụ! lời dạy bảo của sư phụ, đồ nhi nhất định khắc cốt ghi tâm.” Tần Tú quy củ hướng Mộ Tông Minh chắp tay cuối đầu, nói:”Sư huynh, đã lâu không gặp, mọi thứ vẫn tốt chăng? Nghe nói ngươi có tin tức quan trọng liên quan đến Long Chi diễm, không biết là thật hay giả? nếu thế thì đem Long Chi diễm mang tới, hiến tặng cho sư phụ?”

Mộ Tông Minh cảm thấy sửng sốt, khó khăn nói: “Này...... Một lời khó nói hết a!”

Long Chi diễm sớm bị Tiểu Bạch nuốt vào trong bụng, muốn hắn đi nơi nào tìm ra một Long Chi diễm thứ hai để dâng tặng cho sư phụ đây?

Một đệ tử trẻ tuổi phía sau Tần Tú giành nói: “Mộ sư bá, ngươi nếu thật sự có Long Chi diễm, nên lập tức lấy ra a! Tối nay Tiểu sư thúc cùng người ta hẹn sẽ tiến hành luyện đan tỷ thí, có Long Chi diễm, Tiểu sư thúc tất thắng không thể nghi ngờ.”

Lời hắn vừa nói ra, hiện trường xuất hiện một sự chấn động nho nhỏ.

Quan môn đệ tử của luyện đan tông sư muốn cùng người khác tỷ thí luyện đan, đây tuyệt đối là một tin chấn động, không thể bỏ qua!

Ứng ngũ vừa nghe thấy vậy, sắc mặt vốn ôn hòa đột nhiên trầm xuống, không vui quát lớn:”Tú nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Người nào chấp thuận ngươi tùy ý cùng người khác tỷ thí? Quả thực hồ đồ! Nói mau, người cùng ngươi tỷ thí rốt cuộc là người phương nào?”

“Sư phụ xin bớt giận! Đồ nhi cũng không phải là hồ nháo, người cùng đồ nhi tỷ thí, chính là cô gái đã từng ở Mộ Tinh Thành Luyện Đan Sư tỷ thí trên đại hội đoạt được chiến thắng!” Tần Tú bình tĩnh nói, bất ti bất kháng, không nóng không vội.

Ứng ngũ nghe vậy, sắc mặt càng thêm đen chìm liễu: “Nữ tử? Ngươi thật là đã có tiền đồ, lại đi cùng một nữ tử tỷ thí luyện đan? Ngươi có nghĩ đến mặt mũi của ta sao?” Ai có thể biết được đường đường là một đời luyện đan tông sư, kì thực là một tên cổ hủ chỉ biết trọng nam khinh nữ? Vừa nghe thấy đệ tử muốn cùng nữ tử tỷ thí, tính tình của hắn nhất thời tựu nổ tung oa*(chắc ý muốn nói “không thể khống chế” á), đã sớm không còn bộ dạng hoà nhã lương thiện như lúc trước.

“Sư phụ, ta......” Tần Tú còn đang muốn giải thích, bên này Mộ Tông Minh liền đoạt trước nói: “Sư phụ, xin bớt giận! Nàng chính là phu nhân của Long Thiên Tuyệt tôn chủ của Lăng Thiên Cung, nàng ở phương diện luyện đan đúng là có một chút thành tựu, kỳ thực lực không thể khinh thường.”

Khi Mộ Tông Minh nghe thấy người cùng Tần Tú tỷ thí không phải là ai khác, chính là Vân Khê, hắn có chút lấy làm kinh hãi, không nhịn được vì Vân Khê nói chuyện. Theo như hắn nghĩ, thiên phú của tiểu sư đệ đích thực là trăm năm khó gặp, nhưng thiên phú của Vân Khê cũng giống tiểu sư đệ đều là loại trăm năm khó gặp, hai thiên tài như vậy cùng chạm mặt nhau, đến tột cùng ai thắng ai thua, vẫn còn là một ẩn số, nhưng trong lòng hắn lại có chút mong đợi.


“Đến ngươi cũng nghĩ như vậy?” chân mày của Ứng ngũ lão nhẹ chau lại, tâm tư lại suy nghĩ một phen, một lần nữa hắn lại kiên quyết phủ nhận nói, “Nữ tử thủy chung vẫn là nữ tử, tuy có thiên phú nhưng cũng không thể vượt qua nam tử được. Trận tỷ thí tối nay, lão phu ra lệnh ngươi lập tức hủy bỏ! Ngươi là quan môn đệ tử của lão phu, là môn sinh đắc ý nhất, làm sao có thể cùng một nữ tử tỷ thí luyện đan? đúng là làm thiên hạ chê cười mà!”

Một đệ tử trẻ tuổi không nhịn được chen vào nói: “Sư tổ ngài đừng nóng giận! Nữ nhân kia đến bây giờ cũng còn chưa xuất hiện, có lẽ là sợ Tiểu sư thúc, không dám lộ diện để tỷ thí. Tiểu sư thúc bất chiến mà thắng*(không đánh mà thắng), không có bôi nhọ danh tiếng của ngài đâu.”

Những đệ tử còn lại đều rối rít phụ họa, ồn ào cười to.

Đám người của Long Thiên Thần mặc dù cách nơi đó khá xa, nhưng vẫn nghe rõ những lời đàm tiếu của bọn hắn, biết bọn tiểu nhân ấy đang nói xấu đại tẩu, sự tức giận trong lòng hắn bỗng chốc dâng lên, liền xông về phía trước, mắng: “Các ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? đại tẩu ta sao có thể sợ các ngươi? Nàng chẳng qua là chưa tới mà thôi, đợi nàng đến, nhất định sẽ làm cho các ngươi thua triệt triệt để để!”

“Nếu không phải nàng sợ, tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện? Ngươi cũng phải cho chúng ta một câu giải thích hợp lý!”

Long Thiên Thần không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Ta nhổ vào! Chân lý còn cần giải thích?”


Đám người Dung Thiếu Hoa nhất thời đối với hắn cảm thấy cực kì kính nể, kinh điển a, khó có một câu nói kinh điển như vậy từ miệng Long Thiên Thần, bọn họ âm thầm ở trong lòng thề, từ nay về sau, không bao giờ… xem nhẹ hắn nữa!

Đám đệ tử của Đối phương tức giận đến xanh cả mặt, đúng không có tố chất, nói không lại lí lẽ, cứ như vậy xem thường người khác, tại sao lại có những người không có tố chất như vậy?

“Ngươi, ngươi, ngươi......” Nói quanh co một hồi, vẫn chưa thốt ra được một câu.

Long Thiên Thần lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, nhướng lông mày nói: “cứ từ từ chờ xem! đại tẩu Ta sớm muộn gì cũng sẽ đến!” Nói xong, hắn lạnh lùng trở về chỗ ngồi của mình.

Dung Thiếu Hoa, Phong hộ pháp, Vân hộ pháp cùng Viêm hộ pháp bốn người nhất tề*(cùng lúc) vỗ tay đón chào, hướng hắn quăng đi những ánh mắt sùng bái, tưng bốc Long Thiên Thần lên chín tầng mây, đắc ý đến nỗi tìm không ra chỗ ngồi luôn ”.

Một đạo ánh mắt thanh thanh lương lương liếc đi, Hách Liên Tử Phong nhấp nhẹ một ngụm nước trà, giữa đám người lộ ra vẻ vô cùng thanh nhã, con ngươi thâm thúy vẫn đang bất động thanh sắc, nhất nhất đảo qua đám người đang ngồi, tinh tế địa quan sát mỗi người.

Khi tầm mắt của hắn di chuyển đến lối vào của yến hội, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại, khóa chặt thân ảnh của ba người từ trong bóng tối đi tới.

“Là đang chờ chúng ta sao? Phu thê bổn tôn đến chậm, để cho chư vị đợi lâu.” Thanh âm bá khí mà cao quý của Long Thiên tuyệt từ trong bóng tối truyền đến, từ tính xuyên thấu quanh quẩn bên tai mọi người, mãi vẫn chưa tiêu tán.

Âu Li tiên sinh vẫn ngồi ở một bên không nói, bây giờ nghe đến thanh âm Long Thiên Tuyệt, mới cúi đầu cười một tiếng. Hắn nói như vậy, thật giống như tất cả mọi người tại đây đang chờ vợ chồng bọn họ tới mới mở màn, thoáng một cái đã khiến mọi người tức hộc máu, Long tôn chủ nhà ngươi thật cao giá a, lại để cho những người đã ẩn cư như bọn họ phải chờ đợi!

Bóng người trong đêm tối đến càng lúc càng gần, tiến đến nơi những ánh nến và ánh trăng đang toả sáng, là một nam tử thân thể cao ngất, sắc bào nhẹ nhàng phiêu động, nguyệt quang trong nước như vẩy vào khuôn mặt hoàn mỹ đầy lạnh lùng của hắn, trong chốc lát tràn ngập tất cả các loại màu sắc, vô số sắc màu tập trung ở trên người của hắn. Hắn đứng dưới nguyệt quang hạ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi đồng tử đen như mực, thần quang Ly Hợp, huyễn hóa ra một bức hoạ tuyệt sắc thế gian.

Mỗi người cũng nhịn không được ở trong lòng sợ hãi than, hắn mới chân chính là một tên yêu nghiệt a!

Trong ngực hắn ôm một nữ tử bạch y, mặt nàng chôn ở trước ngực của hắn, nhìn không rõ lắm, nhưng thân hình mảnh khảnh cùng mái tóc đen như lụa, cũng đủ để câu khởi mọi người mơ màng*(ý nói tỷ rất xinh đẹp khiến ai cũng thèm muốn hết á).

Tầm mắt dời đi, nhưng sau đó bọn họ thấy được tuyệt sắc nam tử mang theo một tiểu hài tử, khuôn mặt mang một đôi đồng tử trong suốt, bên trong tràn ngập sự ngây thơ và thánh thiện, làm người ta hướng tới.

Một tổ ba người cứ như vậy xuất hiện giữa ánh trăng, tạo thành một bức hoạ đầy hư vô mộng ảo, làm người ta không khỏi sợ hãi than.

Ánh mắt của Tần Tú chợt loé sáng, nhìn chăm chăm vào bóng lưng mảnh khảnh của bạch y nữ tử kia, tròng mắt không khỏi lâm vào suy tư.

Lưu xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang thân làm chủ nhà, thấy người đến, liền lập tức nghênh đón rất nhiệt tình.

“Thiên Long tôn giả, Tiểu công tử, mau mau, xin mời ngồi!”

Bọn họ trực tiếp đem Long Thiên Tuyệt dẫn tới chỗ ngồi phía trước, cùng ngồi với cả đời Luyện Khí Tông sư Âu Li, cũng là ngồi trước mặt cả luyện đan tông sư Ứng ngũ. Nhưng an bài chỗ ngồi như thế, lại lập tức khiến mọi người bất mãn! Hắn đến tột cùng có tài đức gì lại có thể ngồi trước mặt Ứng ngũ tiên sinh chứ?


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 4 Chương 13: Chân Lý Còn Cần Giải Thích?