Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 3 Chương 100: Tầng ba, tầng bốn

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 100: Tầng ba, tầng bốn


Vân Khê đứng vị trí tương đối gần hắn, hơi thở của hắn phát động, thân thể nàng bị đánh lui về phía sau.

Một đạo thân ảnh màu tím bay vút, tư thế cường thế bắt được nàng, rồi tấn công về hướng người điên bị xích.

Trong điện quang hỏa thạch, kiếm quang lóe lên, kiếm pháp bén nhọn, thay đổi thất thường.

Không thấy rõ hắn ra chiêu như thế nào, chỉ nhìn thấy hình kiếm lóe lên, như gió xào xạc, lại như mưa thuận gió hòa, làm cho người ta ngạc nhiên không dứt.

Không tới ba chiêu, kiếm đã đặt lên cổ của người điên bị xích.

Mọi người đồng loạt nhìn lên, đây mới là thực lực chân chính của Hách Liên Tử Phong, kinh tài tuyệt diễm, phong tư xuất chúng.

“Khê nhi đi.”

Vân Khê ngây ngẩn, nhìn lại ánh mắt thâm thúy của hắn, nàng nhìn thấy thâm ý đáy mắt hắn chợt lóe rồi biến mất. Nàng không do dự, mọi người nên đi đều đã đi, nàng cũng không do dự mà tiếp tục qua ải. Không phải nàng không tin tưởng năng lực của Long Thiên Tuyệt, chẳng qua địa cung này thật tà môn, một người cố gắng, không bằng hai người cùng nhau cố gắng.

Có lẽ giờ phút này nàng vượt qua, còn có thể giúp được chút gì.

“Cám ơn” Nàng biết nàng đã chọc giận người điên bị xích, nếu lại tiếp tục chiến đấu cùng hắn, chưa chắc sẽ thắng, nợ lại ân tình này của Hách Liên Tử Phong, phải kịp thời thu tay lại rời đi.

Vừa xoay người đi, Lam Linh Nhi tiến lên mấy bước, kéo lấy tay áo nàng.

“Phu nhân, mang theo ta đi đi.” Giọng đầy cầu khẩn.

Vân Khê nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng, thấy đáy mắt Lam Linh Nhi không cam lòng. Cũng được, có một số việc có ít người, cần phải giải quyết. Nếu mình không có cách nào khống chế, thì chẳng thà đem theo bên người, tùy thời theo dõi.

“Đi thôi” Vân Khê quay đầu lại lần nữa, nhìn Hách Liên Tử Phong một cái, hắn vẫn là Hách Liên Tử Phong nàng biết, vĩnh viễn sẽ không tổn hại nàng.

Xuyên qua ba cửa động ẩn hình, đầu tiên trước mắt thấy một đống hỗn độn, giống như đang trong sương mù.

Lam Linh Nhi nắm chặt áo của Vân Khê, sợ lạc đường.

“Phu nhân, đây là nơi nào? Chúng ta đi làm sao?”

Vân Khê không lên tiếng, mà lẳng lặng nghe âm thanh xung quanh, tựa hồ không cùng âm thanh truyền đến từ hai hướng.

Là tiếng gió!

Mặc dù cực kỳ nhỏ, nhưng nàng nghe rất rõ ràng.

Hai hướng đều có âm thanh, chẳng qua so sánh lần này, giống như là có hai cánh cửa, một cái đang từ từ mở ra, một cái đang từ từ đóng.

Đây xảy ra chuyện gì? Tại sao có hai cửa?

Đang do dự, thì phía bên phải tự nhiên nổi lên một trận gió cuốn nàng và Lam Linh Nhi vào đó.

“A…” bên tai là tiếng Lam Linh Nhi đang kinh hô, tay nàng vững vàng túm lấy áo của Vân Khê, hành động của Vân Khê bị hạn chế, lộ ra vẻ rất bị động.



Sương mù từ từ tản đi, hai người ngã vào một không gian. Ngẩn đầu lên, trên tường viết ba chữ “Tầng thứ ba” may mà các nàng đến được tầng thứ ba.

Ù ù…

Không đợi các nàng kịp thở gấp, không khí xung quanh trở nên cực kỳ đè nén, sát khí đang tiến tới rất gần, mặt đất rung động.

“Nhìn kìa, đây là cái gì?” Thanh âm Lam Linh Nhi kinh hô lên, chỉ vào người sắt đang vọt tới từ bốn phía, không khỏi quá sợ hãi.

Vân Khê cũng nhìn thấy, nhưng nàng không kinh hoàng như vậy.

Vô số người dàn trận, hướng các nàng đánh tới, những người sắt này không phải người thật giả dạng, chính là dùng những cơ quan chế thành, hành động không khác gì với người. Trong tay bọn họ không có vũ khí gì, song tự thân bọn họ chính là vũ khí lợi hại nhất.

Ù uu…

Đội người sắt chiến đấu vẫn tiếp tục hướng các nàng, nhất trí bước đi, từ trên cao đạp xuống, phảng phất như sau một khắc là có thể đem hai người chèn ép dẹp đi.


“Đi” Vân Khê thấp giọng hô, túm Lam Linh Nhi bay vọt lên, lướt qua đỉnh đầu của người sắt, tạm thời rời xa hiểm cảnh.

Trong không gian, nhìn xuống, cả không gian tầng thứ ba khắp nơi đều là đội người sắt, chỉ có một đảo nhỏ ngăn cách bởi đầm nước. Người sắt xoay người đuổi theo tới đầm nước, liền ngưng lại, thật giống như là một cấm địa, bọn họ không dám tùy ý bước vào.

Đảo nhỏ kia tuy gọi là đảo nhỏ, nhưng thật ra thì không phải, nó chỉ là một mô đất nhô lên nho nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chưa được năm người, mà ranh giới giữa đảo nhỏ cùng chiến đội người sắt là một khe rãnh, bên trong khe rãnh chứa đầy nước đen, nên gọi là đầm nước.

Trong đầm nước vô số bọt khí bốc lên, mùi vị khác thường phiêu đãng trong không khí, tràn đầy quỷ dị.

Lam Linh Nhi kinh hoàn chưa ổn định, tim đập liên tục, sắc mặt trắng bệt.

Lẽ ra Long Thiên Tuyệt cùng Đoan Mộc Hùng bọn họ tới đây trước nàng một bước, nhưng nếu đã phá quan, hẳn là nên lưu lại dấu vết phá quan mới đúng, nhưng bây giờ xem ra, tầng địa cung này không có chút gì gọi là phá quan, cũng không có dấu vết đánh nhau, không giống như vừa trải qua một trận kịch chiến, nếu bọn họ không phá quan, vậy bọn họ đi nơi nào?

Chuyện này ngày càng quỷ dị, trừ khi bọn họ căn bản cũng không đi tới tầng địa cung này, mà là đi tầng khác.

Thần sắc Vân Khê ngày càng ngưng trọng, địa cung thập nhị trọng tựa hồ so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn.

“Phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lam Linh Nhi cúi đầu khóc nức nở, khóc như hoa lê đái vũ.

Vân Khê xoa bóp mi tâm, đáy lòng một trận phiền não không khỏi hướng nàng quát “Đừng khóc nữa! Khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu ngươi còn muốn sống thì yên tĩnh đợi cho ta.”

Tiếng khóc Lam Linh Nhi ngừng hẳn, vòng mắt đỏ, hơi có chút ủy khuất.

Vân Khê nhìn quanh bốn phía, cửa ẩn hình nàng mới đi vào đã biến mất, cả không gian trở nên kín mít, tìm không được cửa ra. Nàng nghe được phảng phất trong không gian có khí tử vong quỷ dị…”

“Người nào thiết kế địa cung biến thái như vậy.” Nàng nhịn không được mắng lên, không đúng dịp thì không lên tiếng, bốn thần khí cất trong chiếc nhẫn trữ vật xao động, thật giống như biểu đạt bất mãn.

“Chủ nhân, ai cũng có thể mắng chủ nhân của địa cung, duy chỉ có người là không thể.”

“Ừ, chủ nhân không thể mắng.”


“Chủ nhân địa cung mới không thay đổi cõi đời này nàng là người thông minh nhất, ôn nhu nhất và cũng dễ thương nhất.”

“Thông minh nhất nữa, bất quá ôn nhu cùng dễ thương nữa. Ngô, ta giữ lại ý kiến.”

Bốn bạn thần khí nói chuyện với nhau, âm thanh này đi vào tai Vân Khê, Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu là thần khí nhận chủ trước tiên, cho nên thân mật địa xưng Vân Khê làm chủ nhân. Hai thần khí khác sau này chưa được Vân Khê rỉ máu nhận chủ nhân, nguyên nhân chủ yếu là người ngoài quá nhiều, nàng không muốn tiết lộ mình có thần khí, nhưng thông qua quan hệ của tiều tả cùng tiểu hữu, nàng có thể nghe được âm thanh của bọn chúng.

“Tại sao không thể mắng? Có thể nàng là lão tổ tông của ta không? Vân Khê không giải thích được.

“Ngô, cũng có thể coi là như vậy, cũng không kém nhiều nữa.” Tiểu tả nói.

“Chỉ giáo cho?” Lời nói của nó gợi lên lòng hiếu kỳ của Vân Khê, chẳng lẽ cung chủ chỗ này có quan hệ gì với nàng, cho nên những văn tự kì quái kia mới tiến vào đầu nàng, sẽ sinh ra biến hóa kì dị như vậy, cho nên mới có thể phá giải tầng đầu của địa cung.

Đúng rồi, Vân Huyên!

Cái tên này, tựa hồ như có ý nghĩa đặc thù của dòng họ Vân, cùng nàng đồng họ, chẳng lẽ thật sự là tổ tong của nàng?

Vân Khê suy tư, vừa đợi tiểu Trả trả lời chắc chắn, một tiếng kêu sợ hãi bên tai lôi nàng trở về hiện thực.

“Phu nhân, mau xem, cái này là cái gì?”

Vân Khê cúi đầu nhìn, sắc mặt không khỏi đại biến.

Đây là cái gì?

Nàng nhìn đến trong rãnh, vô số côn trùng màu đen bò trên đảo nhỏ, đây không phải là sâu bình thường, không cách nào hình dung hình thái của con sâu này, chẳng qua nó bò qua nơi nào, nơi đó bốc lên mùi hôi thối, trên mặt đất có lưu lại dấu vết gồ ghề do ăn mòn.

Một mảng đông nghịt, giống như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt đã đến chân các nàng.

“A…cứu mạng a!” Lam Linh Nhi kinh sợ hét lên, côn trùng màu đen thuận thế bò lên chân, ống quần áo. Trong lúc thoáng qua, bên ống quần phải của nàng bị thủng thành nhiều mảnh.

Đùi phải của nàng lộ ra, cũng bị côn trung đen xâm chiếm. Đợi Vân Khê chăm chú nhìn lên, đùi phải của Lam Linh Nhi đông nghịt côn trùng đen, huyết nhục mờ hồ, máu tươi theo chân nàng chảy xuống.


Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, sâu ngửi thấy mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, đồng loạt bò lên thân thể của Lam Linh Nhi, xem nàng là thứ ăn ngon, điên cuồng ăn.

Trong không gian toàn bộ là tiếng hét thê thảm chói tai của Lam Linh Nhi.

Nhắc tới cũng kỳ, những con côn trùng kia như có linh tính, tất cả đều bò lên người của Lam Linh Nhi, mà đối với Vân Khê lại khác, bọn chúng một khi tới trước mặt của nàng, nhất trí đi đường vòng, không có một con côn trùng đen nào tập kích nàng.

Đồng thời kinh ngạc, Vân Khê đồng tình nhìn về hướng Lam Linh Nhi, đưa kiếm ra giúp nàng xua đuổi côn trùng ngày càng nhiều.

Cùng lúc đó, Long Thiên Thần cùng Hách Liên Tử Ngữ cũng tiến về một trọng địa cung khác, ngửa đầu cũng thấy khắc “Tầng thứ tư”

Ngắm nhìn bốn phía, trên đất, người sắt nằm ngổn ngang, còn có vô số côn trùng đen trên đảo nhỏ. Bọn họ không biết địa cung địa cung tầng thứ tư thật ra giống như ải của địa cung tầng thứ ba, chẳng qua là địa cung tầng thứ ba hoàn hảo, chưa phá giải, mà địa cung tầng thứ tư đã được phá giải.

Long Thiên Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Hách Liên Tử Ngữ, thích ý nhìn tầng thứ tư của địa cung, trên mặt đôi tình nhân là nụ cười ngọt ngào.


Sau đó ông cháu Đoan Mộc Hùng tới, cũng đến tầng thứ tư, thấy hai người tự nhiên đi dạo, hoàn toàn không giống như tới phá quan, giống như là tới để đặc biệt nói chuyện yêu đương.

“Đoan Mộc tiền bối, các người đã tới.” Long Thiên Thần cười cười, trên khuôn mặt tuấn dật nổi lên một tầng màu hồng, có vẻ hơi ngượng ngùng. Hách Liên Tử Ngữ bên cạnh hắn thì khỏi nói, cả người đều màu hồng, núp phía sau hắn, không giám nhìn thẳng nụ cười có thâm ý của Đoan Mộc Hùng.

Vừa rồi hai người trước mặt mọi người thì không cảm thấy làm sao, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thẹn không dứt.

Đoan Mộc Hùng cười nhạt mấy tiếng, nói “Xem ra Long tôn chủ đã quét dọn chướng ngại giúp chúng ta.

Có thể trong thời gian ngắn xử lý sạch sẽ chiến trường, chỉ sợ cũng chỉ có Long Thiên Tuyệt.

“Đúng vậy, chẳng qua làm sao chúng ta trực tiếp đến tầng thứ tư, mà không phải là tầng thứ ba thế? Chẳng lẽ trong địa cung thật không có tầng thứ ba?” Long Thiên Thần kinh ngạc hỏi.

Đoan Mộc Hùng lắc đầu nói “Bên trong địa cung lộ ra quỷ dị, chuyện gì cũng có thể phát sinh…Lão phu đi trước xem sao, xem Long Tôn chủ có cần giúp đỡ gì không. Các ngươi chỗ này từ từ đợi Khê Nhi, nàng hẳn cũng sắp đến rồi.”

“Tốt, tiền bối đi thong thả.”

Đưa Đoan Mộc Hùng đi, Long Thiên Thần cùng Hách Liên Tử Ngữ lưu lại tầng thứ tư, định kiếm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nói tiếp chuyện tình của hai người, hai người mới nếm thử tình yêu ngọt ngào, như mật như đường, ngọt ngào vô cùng.

Hai người không đợi bao lâu lại có người tiến vào tầng thứ tư.

Long Thiên Thần cho là Vân khê tới, vui mừng đứng dậy đón chào, ai ngờ không phải là Vân Khê mà là Khánh trưởng lão cùng Hách Liên Tử Ngọc.

“Tỷ, ngươi thật tính ở chung một chỗ với hắn? Ngươi có biết cha nương đối với ngươi có bao nhiêu thất vọng không?Di, cha mẹ đâu? Bọn họ tới trước chúng ta, làm sao không có ở đây?” Hách Liên Tử Ngọc nhìn bốn phía, lộ ra kinh ngạc.

“Đại tẩu ta đâu? Nàng không phải vượt quan với các ngươi sao?”

“Nàng đã tới sớm, các ngươi không nhìn thấy sao?”

Lần này bốn người đều ngạc nhiên, hóa ra sau khi qua tầng thứ hai, cũng không phải tất cả mọi người cùng đến chung một tầng, như vậy những người khác đi đâu rồi.

Tầng thứ ba, từ rãnh bò lên càng ngày càng nhiều côn trùng màu đen, đuổi mãi không hết, trên người Lam Linh Nhi là một mảnh hỗn độn, da thịt lộ ra, đau đến nàng nhe răng trợn mắt, đau đến không muốn sống.

Hết lần này đến lần khác, nàng đứng cùng chỗ với Vân Khê nhưng Vân Khê vẫn bình yên vô sự, tất cả côn trùng đen đều ghét bỏ nàng, đi vòng qua. Trong lòng Lam Linh Nhi cảm thấy thật không công bằng, tại sao côn trùng đen chỉ cắn nàng, lại không cắn Vân Khê? Ông trời tại sao lại bất công với nàng?

Vân Khê rút kiếm chém đến mỏi tay, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới trên người còn một loại dị hỏa của Lam gia, Địa Hỏa Sí Diễm.

Bình thường động vật đều sợ hỏa, nhất là loại côn trùng, có lẽ có thể thử một lần.

“Xuy __ __”

Địa Hỏa Sí Diễm đốt trong tay nàng, ngọn lửa màu lam nhạt nhúc nhích, tản mát làm nhiệt lượng kinh người. Vân Khê dơ ngọn lửa vòng quanh thân thể Lam Linh Nhi, soi một lần, quả nhiên có hiệu quả. Côn trùng đen thấy ngọn lửa lập tức rút lui, lần nữa trở về bên trong khe rãnh đầm nước, mùi hôi thối cũng từ từ biến mất.

Lam Linh Nhi thấy côn trùng đen rút lui, chẳng những không ngừng tiếng khóc còn khóc thảm hơn nữa. Bởi vì nàng không ngừng nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, còn liên tưởng đến cược sống cùng tình yêu của mình, nàng mới phát hiện mình thật đáng thương, cái gì cũng không có, cái gì cũng không thuộc về nàng, nàng nên để cho những thứ côn trùng đen kia đem nàng ăn hết đi, cũng tránh cho nàng phải đau khổ đến không muốn sống, nhìn không thấy bất kỳ hi vọng gì.

“Không có chuyện gì rồi, ngươi đừng khóc nữa.” Vân Khê lại cẩm thấy đau đầu, từ trong chiếc nhẫn trữ vật móc ra một bộ xiêm y tương đối khô mát cho nàng, kể từ khi biết nàng là nội gián, ấn tượng đối với Lam Linh Nhi trượt dốc không phanh, nàng cũng sẽ không giống Long Thiên Thần thiện lương như vậy, chịu tha thứ cho nàng và để trôi qua tất cả, có thể mang nàng vượt qua ải, giúp nàng xua đuổi côn trùng đen, là mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 100: Tầng ba, tầng bốn