Truyện tranh >> Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc >>Quyển 3 Chương 86: Tiểu Mặc một câu vạch trần sự khác nhau

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 86: Tiểu Mặc một câu vạch trần sự khác nhau


Hắn quả nhiên chính là gian tế! Từ mới vừa bắt đầu hắn đã để lộ ra thần sắc không bình thường nên sớm đã bị liệt vào nhóm người bị hiềm nghi lớn nhất. Hiện tại lại có đạn tín hiệu làm vật chứng, càng thêm chứng minh hắn chính là tên gian tế.

Ánh mắt Lam nhị gia bổng nhiên biến hóa, sau đó xuất thủ đánh về phía hai đứa bé, lúc này Long Thiên Tuyệt cũng bắt đầu cử động, chỉ chớp mắt đã không thấy thân ảnh đâu. Sau một khắc cả người Lam nhị gia đã bị một cánh tay giơ cao lên rồi bị kéo về phương hướng ngược lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Long Thiên Tuyệt một tay nâng Lam nhị gia từ trên mặt đất lên rất nhẹ nhàng, thật giống như người trên tay hắn không có một chút sức nặng nào.

“Nhị ca”

“Nhị đệ”

“Nhị gia”

Tất cả mọi người Lam gia sợ ngây người.

“Long tôn chủ, chuyện này là sao? Xin mau thả nhị đệ ta xuống” Lam gia chủ không rõ nguyên do, chỉ vì mới vừa rồi trong đầu Lam nhị gia đối với hai đứa bé nổi lên ý niệm thì Long Thiên Tuyệt đã ra tay. Hơn nữa theo vị trí của bọn người Lam gia căn bản là không nhìn thấy ánh mắt Lam nhị gia biến hóa cùng với hành động chuẩn bị ra tay của hắn.

Lam nhị gia ở giữa không trung la lên: “Đại ca, mau cứu ta! Người Lăng Thiên Cung muốn giết ta! Mau cứu ta!”

Lam gia chủ nhất thời tức giận rút từ bên hông ra một trường kiếm dài, mọi người trong Lam gia cũng đồng loại rút kiếm đem Long Thiên Tuyệt vây quanh thành một vòng.

“Long tôn chủ, xin hãy mau thả nhị đệ của ta ra, nếu không Lam gia chúng ta ‘mọi người đồng tâm hiệp lực sức mạnh thành đồng’ quyết cùng ngươi sống chết! ”

Long Thiên Tuyệt vẫn như cũ giơ cao Lam nhị gia, trầm giọng nói: “Lam gia chủ hắn chính là gian tế, giữ lại hắn hậu quả khôn cùng!”

“Gian tế?” Ánh mắt Lam gia chủ khẽ biến, các loại cảm xúc phức tạp khẽ lưu chuyển, tay nắm trường kiếm ngày càng tái nhợt.

“Đại ca, ngươi đừng tin hắn! Hắn nói nhảm! Tại sao ta lại làm gian tế? Đại ca, ngươi quên rồi sao? Lúc trước ngươi bị thương ai đã cõng ngươi đi ba ngày ba đêm đem ngươi từ trong tay Diêm Vương kéo trở lại? Là ai vì thành toàn cho huynh đệ, đem người con gái mình yêu nhất chắp tay nhường cho huynh? Đại ca, chẳng lẽ ngươi sợ người của Lăng Thiên Cung, nghe theo lời nói của bọn họ rồi vong ân phụ nghĩa không để ý đến tình nghĩa huynh đệ?”

Trong ánh mắt Lam gia chủ càng thiêm phức tạp.

Hồi lâu, hắn trầm giọng nói: “Long tôn chủ mời thả nhị đệ ta ra, hắn không phải là gian tế, Lam gia chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, không nhọc công làm phiền đến Long tôn chủ”

“Lam gia chủ đừng quên, giờ phút này Mộ Hiên còn đang ở trong tình thế nguy hiểm chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho kẻ ác?” Vân Khê xem thấu tâm tư của Lam Gia chủ, chỉ sợ hắn đã đối với Lam nhị gia có hiềm nghi, cho nên hắn nhiều lần ngăn cản nàng nhúng tay điều tra nội gian của Lam gia. Hắn làm như vậy chẳng lẽ là nghĩ tình huynh đệ, nhưng điều này rõ ràng từng bước đem người của Lam gia đẩy vào trong hố lửa.



“Ân cứu mạng của Long phu nhân Lam gia chúng ta ghi nhớ trong lòng, nhưng đây là chuyện nhà của Lam gia kính xin hai vị không nên nhúng tay vào” Giọng nói Lam gia chủ một mực chống cự.

Long Thiên Tuyệt gợi lên một vẽ cười lạnh mang theo vài phần giễu cợt, tay của hắn buông lỏng đem Lam nhị gia ném vào trong đám người Lam gia.

Một tay hắn dắt Vân Khê một tay dắt nhi tử, giọng nói thay đổi nhu hòa hơn: “Đi, chúng ta mặc kệ chuyện nhà của người khác, về sau người của Lam gia chết sống cùng chúng ta không có quan hệ”

“Phụ thân, bọn họ không tin người nhưng tiểu Mặc tin tưởng người!” Tiểu Mặc ngửa đầu thật tình nói. Hắn là người trong cuộc tự nhiên biết mới vừa rồi nguy hiểm, nếu không phải vừa rồi phụ thân kịp thời ra tay chỉ sợ lúc này hắn đã không an ổn đứng đây.

Long Thiên Tuyệt khom người đem hắn nhẹ nhàng nâng lên đặt ở đầu vai của mình, giương môi nói: “Tiểu Mặc, trên đời này có rất nhiều người tự dối mình gạt người, để cho sự tình đi đến kết cuộc mới biết hối hận. Tư tưởng bất đồng, chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ những chuyện sau này cùng chúng ta đã không còn dính dáng”


Lam gia chủ nghe vậy ánh mắt càng thêm đấu tranh vùng vẫy, hắn biết hắn đã đem quan hệ Lam gia cùng Lăng Thiên Cung thật vất vả gầy dựng lên toàn bộ phá bỏ, giờ phút này, thời buổi hổn loạn không có Lăng Thiên Cung làm đồng minh chẳng khác nào hắn đem toàn bộ tánh mạng người trong Lam gia ra đùa giỡn nhưng hắn đã không có lựa chọn nào khác.

“Thiên Tuyệt chúng ta đi thôi” Hờ hững quét mắt qua Lam gia chủ, Vân Khê quay về nắm bàn tay to lớn của Long Thiên Tuyệt, một nhà ba người sóng vai mà đi.

Đoan Mộc Hùng tiến lên ôm lấy Đoan Mộc Tĩnh, hướng tới Lam gia quét mắt một cái ý vị thâm thường lắc đầu thở dài.

Đưa mắt nhìn Lăng Thiên Cung, Đao gia cùng với một bầy thần long đi theo, ở phía xa Lam gia chủ nắm chặt bàn tay tâm không khỏi rét lạnh, suy nghĩ thông suốt, trong lúc đó hắn đột nhiên không khỏi cảm giác bi thương.

Hắn từ từ quay đầu lại đem tầm mắt dừng lại trên đám người phía trước, nhìn thấy Lam nhị gia té ngã thống khổ kêu lên, hắn trầm giọng nói: “Người tới đem nhị gia trói lại”

“Gia chủ?”

“Đại ca?”

“Phụ thân?”

Mọi người kinh hãi.

“Không nghe được lời ta nói sao?” Trên mặt Lam gia chủ là vẻ mặt quyết tâm.

“Đại cạ, ngươi thật đối với ta động thủ?” Lam nhị gia thống khổ gào lên, khuôn mặt dữ tợn hiện lên vẻ tàn nhẫn “Vậy thì đừng trách tiểu đệ không khách khí!”


Lời hắn nói vừa dứt xung quanh phát ra từng trận ầm ầm tiếng bước chân, sát khí rất đậm.

Mọi người Lam gia điều rút kiếm ngăn địch, không khí nhất thời lâm vào ngưng trọng cùng khẩn trương.

Không bao lâu, vô số người như măng mọc sau mưa từ bốn phương tám hướng hiện ra, phía trên đỉnh đầu xuất hiện thêm ba tên cao thủ từ trên trời giáng xuống. Trên người bọn họ điều mặc trang phục đồng nhất, chỉ có ba tên cao thủ từ trên trời rơi xuống trang phục tuy là đồng nhất nhưng có phần hoa lệ cao quý hơn.

“Các ngươi là người của thánh cung?” Lam gia chủ nhận ra được trang phục mặc trên người của bọn họ, hơn nữa phát hiện mặt mũi của ba tên cao thủ cầm đầu rất quen thuộc, dung mạo rất giống nhau nhưng có cảm giác có chút gì đó khác khác hắn không thể nào xác định được.

“Ha ha ha, Lam gia chủ ngươi bỏ qua chổ dựa là Lăng Thiên Cung hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Mau giao ra thần khí nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Sau ba tên cao thủ là một lão già từ trên trời giáng xuống trong tay hắn nắm một cái ngân tiêu phát ra ánh sáng kỳ dị, giống y như cùng một loại với chủ nhân của nó- sâu không lường được.

“Ngươi đừng mơ tưởng! Cho dù là lão già này liều cả tánh mạng cũng sẽ không đem thần khí giao ra!”

Lão già cười lạnh từ từ đem ngân tiêu đặt lên môi: “Đây là ngươi tự tìm!” Tiếng nói vừa dứt tiếng tiêu từ từ nổi lên.

Ba tên cao thủ nghe được thanh âm này vốn hai mắt trống rỗng bất chợt bắn ra tia sáng quỷ dị, tinh thần bọn họ đại chấn phút chốc tấn công về hướng người của Lam gia.

Đoàn người Vân Khê sau khi rời đi cũng không có quay đầu lại, bọn người Lam gia làm cho nàng hoàn toàn thất vọng rồi, lúc trước Lăng Thiên Cung bị tứ đại gia tộc bao vây Lam gia lựa chọn tự động rời khỏi nàng hoàn toàn không lưu tâm. Nhưng là lúc này đây bọn họ giúp người của Lam gia bắt gian tế chẳng những không được cảm kích ngược lại còn cho là bọn họ chen vào chuyện của người khá,c như vậy đối với người của Lam gia nàng hiện tại không muốn làm bạn nữa.

Bất quá Lam gia là Lam gia, Lam Mộ Hiên là Lam Mộ Hiên.


Một ngày làm thầy cả đời làm thầy!

Tiểu Hiên tử là đồ đệ của nàng nên sự sống chết của hắn đối với nàng là hoàn toàn có liên quan, nàng tuyệt đối không bàng quang ngồi đó xem, không quan tâm gì tới.

Một nhóm đội ngũ, Vân hộ pháp, Phong hộ pháp áp giải đám người Doãn gia chủ cùng Liễu gia chủ đi phía trước dẫn đường, còn lại là đám người Đao gia, Đoan Mộc Hùng đi ở chính giữa. Nhóm thần long đi ở phía cuối cùng, bọn họ vểnh cái mông lên bắt chước loài người đi lại. Trừ bỏ một nhóm nhỏ ngó dáo dác, thỉnh thoảng ăn trái cây, hoặc là bẻ nhánh cây ven đường đùa giỡn với nhau còn lại cũng coi như là lừng lẫy.

Giữa Bạch Hổ lâm có một nhóm người kết bè kết bạn đến đây thám hiểm tình cờ phát hiện một đội ngũ người nghênh ngang đi lại, mọi người không khỏi chừng mắt líu lưỡi, trợn mắt há mồm.

Này cũng quá đồ sộ đi!

Một đội ngũ như vậy đừng nói là Bạch Hổ lâm mà cả Ngạo Thiên đại lục không chỗ nào là không thể đi.


“Quái! Nơi này không phải kêu là Bạch Hổ lâm sao? Tại sao chúng ta đi lâu như vậy đừng nói là bạch hổ ngay cả con thỏ cũng không có gặp?” Long Thiên Thần đột nhiên nói.

“Nhị công tử, ngươi hỏi những lời này đúng thật là ngay điểm mấu chốt rồi” Vân hộ pháp ở phía trước quay đầu lại cười sang sảng nói: “Ngoài mặt là yên tĩnh chứng tỏ con đường phía trước là càng hung hiểm. Không phải là Bạch Hổ lâm không có dã thú cùng bạch hổ mà là bạch hổ cùng dã thú đã bị người khống chế, đây mới là điểm đáng sợ”

“Vân hộ pháp nói rất đúng! Trong Bạch Hổ lâm nguy cơ tứ phía mọi người nên cảnh giác một chút, không ai biết ở phía trước đến tột cùng là cái gì đang chờ chúng ta” Đao Phong nói tiếp, hắn không có cùng Lăng Thiên Cung chia ra mà đi, cũng không phải hắn nghĩ muốn dùng Lăng Thiên Cung cùng thần long bảo vệ mà là mục đích của hắn cùng Vân Khê giống nhau điều là vì cứu người.

“Đúng rồi muội tử! Các ngươi như thế nào thì phát hiện Lam nhị gia là gian tế của Lam gia? Chẳng lẽ chỉ bằng một cái đạn tín hiệu?” Đao Phong đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Long Thiên Tuyệt khẽ nhíu mày, đối với việc tên kia gọi muội tử hơi có ý kiến.

Vân Khê lắc đầu nói: “Tất nhiên không phải, ở Đồng Mã trấn ta đã để ý hắn”

Tiểu Mặc ngồi ở trên đầu vai Long Thiên Tuyệt nghe được bọn họ trao đổi mĩm cười lắc đầu nói: “Mẫu thân viên đạn tín hiệu đó không phải của hắn!”

Mọi người đồng loạt quay đầu về hướng tiểu Mặc.

“Lúc trước trên mặt đất cái gì cũng không có thấy là sau khi vị tỷ tỷ kia đến mới có…” Lời nói vô tâm của tiểu Mặc lại làm cho đáy lòng của mọi người nổ tung lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Tiểu Mặc cho là bọn họ không tin, thần sắc trở nên nghiêm nghị nói: “Thật sự! Ta lúc trước cái gì cũng không có thấy, là sau khi vị tỷ tỷ kia đi tới mới đột nhiên nhô ra. Tiểu Mặc không có nói láu!”

Vân Khê kinh ngạc, con mắt trừng lớn quay đầu cùng Long Thiên Tuyệt dò xét. Phía trước khi sự tình phát sinh có chút chi tiết bọn họ thật sự không có chú ý, hơn nữa vị trí phát hiện đạn tín hiệu vừa vặn là ở một góc độ quỷ dị, bọn họ ở cách đó quá xa nên không thể nào quan sát được hết thảy. Tiểu Mặc thì không phải, lúc ấy hắn đứng gần nhất vị trí của Lam nhị gia cho nên hắn nhìn thấy hết thảy chân tướng sự việc.

“Tiểu Mặc phụ thân tin tưởng con!” Lông mày Long Thiên Tuyệt như vẽ lên một độ cong, cho tiểu Mặc một ánh mắt tán thưởng. Không hổ là nhi tử của Long Thiên Tuyệt quan sát tỉ mỉ một câu đã vạch trần.

Tiểu Mặc nhiếch miệng cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng noãn.

“Không tốt! Người Lam gia sợ là đã có nguy hiểm” Vân Khê thở dài chân mày nhướng lên.

“Đại ca, đại tẩu các ngươi nói cái gì? Ta một chữ cũng không hiểu” Long Thiên Thần rất mờ mịt nhưng lại loáng thoáng hiểu ra sự việc trong lòng có hơi phiền não.


Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 3 Chương 86: Tiểu Mặc một câu vạch trần sự khác nhau